[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

quyển 3 chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về đến nhà, Tiểu Tiểu tỉnh dậy, bất quá vẫn còn mệt mỏi, ôm gối ôm nằm trên sô pha, nói muốn xem phim hoạt hình, đổi lại bình thường, Thư Thanh Liễu nhất định sẽ nói anh không ngồi xem chung, bất quá hôm nay cũng không nỡ từ chối nhóc, y theo yêu cầu của nhóc mở TV, lại gọi điện thoại, gọi món đùi gà hamburger nhóc thích nhất.

Bùi Tuyển trở về sớm hơm dự tính của Thư Thanh Liễu, đi tới ngồi xuống sô pha, Thư Thanh Liễu nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, hỏi: “Có phải rất phiền phức hay không?”

“Thực phiền phức!” Bùi Tuyển cởi áo khoác, tùy tay ném sang một bên, nằm dài trên sô pha, cười nói: “Ứng phó xong cánh phóng viên, lại phải ứng phó người trong công ty, cũng may những việc còn lại giao cho Hoài An đi làm, nếu không tôi chắc tối cũng chưa về đến nhà.”

Tin tức hôm nay rất kinh động, nói không chừng các phóng viên phải thức suốt đêm viết bài, để kịp ra báo ngày mai, về phía giải trí Hoàn Nhạc càng không cần nói, đại bài một tay bồi dưỡng đột nhiên tuôn ra tin tức lớn như vậy, bọn họ cũng phải thương nghị các phương án ứng đối thâu đêm, còn có ảnh nghiệp Thịnh Dực, Thư Thanh Liễu nhìn ra được chuyện phát sinh hôm nay rất kỳ hoặc, không có phía cao tầng Thịnh Cánh ủng hộ, phóng viên kia căn bản không dám kiêu ngạo như vậy, chuyện này Hoàn Nhạc phải can thiệp, cho nên đêm nay đừng nói tiệc mừng công, Lục Hoài An có thời gian ngủ hay không cũng là vấn đề.

“Đừng lo lắng.”

Bùi Tuyển tuy rằng mỉm cười, nhưng Thư Thanh Liễu có thể thấy được đằng sau nụ cười của hắn là mỏi mệt, giới giải trí cách Thư Thanh Liễu rất xa xôi, nhưng lại chặt chẽ như thế, anh không muốn Bùi Tuyển phiền lòng vì nhưng công kích ác ý của người khác, tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Phiền toái thế nào cũng luôn có biện pháp giải quyết, thật sự không được, tôi nuôi anh.”

Bùi Tuyển vốn đang khép hờ mắt, nghe nói như thế, hắn mở to mắt nhìn về phía Thư Thanh Liễu, mắt phượng nhấp nháy chăm chú nhìn anh, tỏa sáng chói lọi, hơi ngẩng đầu lên, cọ cọ mu bàn tay Thư Thanh Liễu, như là ám chỉ thỉnh cầu vuốt ve, động tác tùy ý thản nhiên, lại khiến Thư Thanh Liễu đỏ mặt, con trai còn ở bên cạnh, động tác quá thân mật anh khiến không quen.

Bùi Tuyển nhẹ giọng nở nụ cười, mang theo khoái ý trêu cợt, không đùa anh nữa, nói: “Tôi không sợ, tôi cũng không phải chưa từng trải qua những ngày khốn cùng, anh không ngại theo tôi ăn cơm canh đạm bạc là tốt rồi.”

Thư Thanh Liễu bị hắn chọc cười, ngoài miệng không nói, trong lòng lại nghĩ, có anh ở đây, sao có thể để Bùi Tuyển trải qua những ngày khổ cực được?

Bùi Tuyển sớm quen với sự trầm mặc của Thư Thanh Liễu, không hỏi nhiều, nói: “Tôi đói bụng.”

Tiểu Tiểu vốn đang mệt mỏi nằm dài trên sô pha, thấy Bùi Tuyển trở về, lập tức phấn chấn, chạy lại đây, bổ nhào vào người Bùi Tuyển làm nũng, lại ngửa đầu nói với Thư Thanh Liễu: “Cha nuôi, con cũng đói bụng.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.”

Đồng thanh trả lời, ăn ý hệt như cha con ruột, Thư Thanh Liễu buồn cười, xem ra không cần đùi gà hamburger nữa, anh nói: “Tôi đi làm.”

Thư Thanh Liễu vào bếp nấu cơm, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn Bùi Tuyển ôm Tiểu Tiểu đùa giỡn trên sô pha, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng tiêu sái trên màn ảnh, so với Tiểu Tiểu còn trẻ con hơn, anh nhịn không được nở nụ cười, nghĩ thầm cuộc sống như vậy kỳ thật cũng không tồi.

Bữa cơm rất nhanh làm xong, Thư Thanh Liễu đang dọn đồ ăn thì điện thoại vang lên, Bùi Tuyển ở phòng khách chơi với Tiểu Tiểu đến quên trời quên đất, điện thoại vang nửa ngày cũng không đi tiếp, anh đành phải nghe máy, chợt nghe Lục Hoài An ở bên kia hỏi: “Bùi Tuyển đâu? Cậu ta không phải làm chuyện đuối lý, ngay cả điện thoại cũng không dám tiếp đó chứ?”

“Hắn đang chơi với Tiểu Tiểu, tôi chuyển máy cho hắn.”

“Không cần, tôi biết cậu ta bình an về đến nhà là được rồi, dù sao tên hỗn đản kia tuyệt đối sẽ không nhận điện thoại, tôi rất hiểu hắn!” Lục Hoài An hầm hừ nói: “Hắn mỗi lần gây phiền toái đều không có trách nhiệm chạy trốn như vậy, để tôi đi giải quyết vấn đề cho hắn, tôi là ông già hắn sao, chuyện gì cũng gánh cho hắn!”

“Có phải còn vấn đề nào khó giải quyết phải xử lý hay không?”

“Không có, tôi chỉ càu nhàu tí thôi, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều đang cảm động tiết mục phụ tử tình thâm kia, chỉ cần tôi thêm chút lời hay, thực dễ dàng qua cửa, chỉ có chút điểm phiền toái, cùng một lời thoại một ngày nói mấy chục lần, thần tiên cũng sẽ hỏng mất.”

Tiết mục?

Thư Thanh Liễu không thích từ này, cảm thấy lời Lục Hoài An có chút kỳ lạ, anh thử hỏi: “Vậy chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của A Tuyển hay không?”

“Đương nhiên không, ngược lại, tuyệt đối nhân khí đại trướng, nè, cậu xem cha con bọn họ hôm nay ngẫu hứng biểu diễn, ảnh đế bất quá cũng chỉ như thế, tôi quen biết hắn nhiều năm như vậy, cũng bị gạt đó, ha ha…”

Lần này Thư Thanh Liễu không đáp lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía đối diện, cha con Bùi Tuyển còn đang ầm ĩ trên sô pha, hình ảnh ấm áp bình thản, lại bởi vì chân tướng trồi lên mà mất đi sắc thái vốn có, tựa hồ cảm nhận được Thư Thanh Liễu nhìn chăm chú, Bùi Tuyển ngưng đùa giỡn, nhìn lại đây, Thư Thanh Liễu lạnh lùng nhìn hắn, trong đầu lại rối loạn, lửa giận không thể khống chế từ đáy lòng bùng lên, căn bản không chú ý Lục Hoài An ở bên kia nói cái gì, chờ Lục Hoài An cúp điện thoại, anh buông ống nghe, đi vào phòng khách, ngồi đối diện với hai cha con Bùi Tuyển.

Lửa giận trong im lặng truyền tới, Tiểu Tiểu mẫn cảm nhận ra, từ trên người Bùi Tuyển tụt xuống, xem sắc mặt anh, lặng lẽ ngồi xuống một bên.

“Vừa rồi Hoài An gọi điện nói với tôi chút chuyện vốn không nên phát sinh,” Thư Thanh Liễu bình tĩnh hỏi: “Bùi tiên sinh, mời anh giải thích một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Bùi Tuyển ngồi dậy, vẻ mặt mỉm cười chứng minh hắn biết Thư Thanh Liễu đang hỏi cái gì, lanh lẹ trả lời: “Kỳ thật không có gì, trò đùa hôm nay là do thiếu gia bên Thịnh Dực bày ra, anh biết không, hắn trước kia theo đuổi tôi, bị tôi trêu đùa, sau lại ở trường quay ám toán tôi, lại bị tôi nhân cơ hội lừa bịp tống một món tiền, cho nên không cam tâm, cố ý vào buổi công chiếu bộ phim mới tìm người tuồn ra chuyện riêng tư của tôi, may mắn lão Hồ có lương tâm, trộm nói tôi biết, cho nên tôi tương kế tựu kế, cùng Tiểu Tiểu ở đó biểu diễn một màn luân lý tình thân.”

“Thì ra anh đã sớm biết có người tính kế anh.”

“Không phải rất sớm, là lúc anh đi dò xét hội trường thì tôi nhận được điện thoại.”

Thư Thanh Liễu nhớ tới Bùi Tuyển nhốt mình trong phòng, hóa ra là nói chuyện điện thoại với Tiểu Tiểu, anh quay sang nhìn Tiểu Tiểu, hỏi: “Cho nên con cũng có phần?”

Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, tuy rằng vẻ mặt cha nuôi có điểm đáng sợ, nhưng có ba bên cạnh, lá gan nhóc cũng lớn hơn không ít, nhịn không được bắt đầu khoe ra nhóc sau khi nhận được điện thoại, hai cha con cùng tập lời kịch.

“Tiểu Tiểu, có chút phiền toái, có người đem quan hệ của chúng ta tung ra ngoài, ba nghĩ buổi công chiếu sẽ xảy ra chuyện.”

“A, là ai hỗn đản như vậy, con phải thay mặt mặt trăng trừng phạt hắn!”

“Con trai tôi, hiện tại là ban ngày, chúng ta phải tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Á… Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Anh Thư chắc là lập tức dẫn con tới đây, thời gian không nhiều lắm, chúng ta lập tức tập một chút lời kịch.”

“OK, ba nói đi!”

“Con rất lợi hại nha, chỉ năm phút liền đem lời ba nói đều nhớ kỹ.” Tiểu Tiểu ngẩng mặt, thực tự hào nói.

“Đâu chỉ như thế, căn bản là phát huy vượt xa người thường, có thể khiến tâm tình mọi người bị tác động bởi cảm giác con tạo ra, đây là cảnh giới biểu diễn cao nhất,” Bùi Tuyển khen: “Con trai, con có thể làm ảnh đế nha.”

Được khen ngợi, Tiểu Tiểu đỏ mặt, nhăn nhó nói: “Mới không cần đâu, con là con trai ảnh đế là được rồi.”

“Cho nên, lời nói lúc ấy đều là giả? Khóc cũng là giả? Từ đầu tới đuôi đều là ở diễn kịch?” Thư Thanh Liễu ở một bên lẳng lặng đặt câu hỏi.

“Đương nhiên là giả.” Bùi Tuyển buồn cười, “Trưởng quan, chẳng lẽ anh không phát hiện, Tiểu Tiểu khóc mười lần thì có đến chín lần đều là giả bộ sao?”

“Ai nha ba này, bí mật này không thể nói ra, cha nuôi đã biết, vậy về sau con làm sao xin xỏ cha mua đồ đây?”

Rầm!

Bàn tay đập mạnh xuống bàn trà, tiếng vang nặng nề làm ngưng bặt cuộc đối thoại vui đùa của hai cha con, Tiểu Tiểu quan sát biểu tình của Thư Thanh Liễu, có chút sợ, nhỏ giọng hỏi: “Cha nuôi, cha tức giận sao?”

Sợ hãi hỏi làm lửa giận của Thư Thanh Liễu hạ xuống, chuyện này không liên quan đứa nhỏ, nó là trẻ con, vẫn chưa thể xem xét hành vi của mình là đúng hay sai, anh không nên phát giận với nó, nhưng là vẫn không kềm được lửa giận trong lòng.

Thì ra Tiểu Tiểu trước đó nói với anh thực xin lỗi là ý tứ này, anh còn nói Tiểu Tiểu ngốc, kỳ thật từ đầu tới đuôi người ngốc chính là anh đi, hôm nay ở trong hội trường, tâm tình anh đều bị hai cha con này lôi kéo, vừa cảm động vì tình thân của bọn họ, lại vừa lo lắng bọn họ gặp phải phong ba.

Lo lắng bọn họ không thể thừa nhận công kích cùng chỉ trích cay nghiệt này, lo lắng cuộc sống của bọn họ sau này sẽ bị ảnh hưởng, anh thậm chí nghĩ tới đủ loại biện pháp ứng đối, cho dù Bùi Tuyển vì vậy mất đi việc làm, cũng có thể cho hắn áo cơm không lo, anh đem bọn họ đối đãi như người nhà, lo lắng như vậy để ý như vậy, nhưng kết quả lại phát hiện toàn bộ chỉ là một màn diễn.

Loại cảm giác bị lừa gạt này, cho dù biết đối phương không phải cố ý, nhưng anh vẫn rất khó chịu.

“Cha nuôi cha nuôi, con vốn muốn nói, nhưng cha lúc ấy biểu tình thật đáng sợ, con không dám, con sợ bị đánh, cha một đấm liền đánh ngã tên to con kia,” Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Nhưng là thực đẹp trai, tựa như đại hiệp…”

“Tiểu Tiểu,” ngắt mấy lời khen tặng ngưỡng mộ của cậu nhóc, Thư Thanh Liễu nói: “Cha có chuyện muốn nói với ba, con rời đi được không?”

Tiểu Tiểu không nói lời nào, quay đầu nhìn Bùi Tuyển, thấy được gật đầu cho phép, nhóc nhảy xuống sô pha chuồn mất, lúc đi còn trộm làm cái thủ thế cố lên với Bùi Tuyển.

Đại sảnh an tĩnh lại, Bùi Tuyển nhìn Thư Thanh Liễu, biểu tình anh âm trầm chứng minh tâm tình anh giờ phút này có bao nhiêu không xong, Bùi Tuyển không muốn đem thời gian tiêu phí vào cuộc giằng co vô vị này, chủ động giảng hòa.

“Xin lỗi, tôi không phải muốn giấu diếm anh, mà là lúc ấy tình huống gấp gáp, tôi không có thời gian nói với anh.”

“Vậy vì sao sau khi trở về anh vẫn không nói?”

“Lúc anh đang lo lắng, nếu tôi nói, chính là loại tình trạng hiện giờ đây.”

“Cho nên anh vì không muốn xảy ra tình trạng này, nên cứ bảo trì giấu diếm sao?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không nghĩ giấu anh.” Bị liên tục chất vấn, Bùi Tuyển có chút nóng nảy, lại nhắc lại: “Tựa như tôi không tính tiếp tục giấu diếm quan hệ của tôi và Tiểu Tiểu.”

Nếu trên đời này còn có một người có thể cho hắn lấy thẳng thắn thành khẩn đối đãi, người kia không hề nghi ngờ chính là Thư Thanh Liễu, cho nên từ đầu đến cuối hắn cũng không tính giấu diếm, nhưng là sự tình phát sinh đột ngột, ngay từ đầu hắn không có thời gian nói, rồi sau đó bị bao vây, làm hắn không thể tìm được thời điểm thích hợp để nói rõ chân tướng, vốn tính chờ sự tình tạm ổn trở lại mới nói với Thư Thanh Liễu, ai ngờ Lục Hoài An lại lanh mồm lanh miệng chạy tới báo cho Thư Thanh Liễu biết.

Thấy Thư Thanh Liễu trầm mặc không nói, Bùi Tuyển không muốn cãi nhau, lựa chọn nhượng bộ, nói: “OK, chuyện này là tôi xử lý không thỏa đáng, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

“Tôi cũng không trách anh, anh có quyền bảo trì im lặng, cho dù là người nhà, cũng không cần chuyện gì cũng phải giải thích.”

Thư Thanh Liễu châm chước một chút tìm từ, nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh không nên đem kinh nghiệm nhân sinh của mình dạy Tiểu Tiểu như vậy, cuốn nó vào vòng thị phi, nó còn nhỏ, chưa phân rõ đúng sai, anh làm như vậy, sẽ tạo cho nó lỗi giác rằng việc gì cũng có thể đi đường tắt, vì đạt tới mục đích, lúc nào cũng có thể nói dối.”

Quyết định của bản thân bị nghi ngờ, Bùi Tuyển rốt cục nhịn không được, cười lạnh hỏi lại: “Đi đường tắt không tốt sao? Về phần nói dối, chúng tôi nói dối chỗ nào? Chúng tôi nói câu nào không phải sự thật? Được rồi, chúng tôi là có soạn trước lời thoại, vậy thì sao? Phim điện ảnh, truyền hình, toàn bộ thế giới đều biết là giả, nhưng bọn họ vẫn thích xem, bởi vì bọn họ cần cảm động, cần bị cảm động, bởi vì nơi đó có thứ bọn họ hâm mộ nhưng không cách nào có được, bọn họ không thèm để ý chân tướng, bọn họ chỉ nghĩ đến phần tốt đẹp kia, hôm nay tôi cùng Tiểu Tiểu chính là phối hợp yêu cầu của mọi người, ngẫu hứng diễn xuất điều bọn họ muốn xem thôi.”

“Làm như vậy cùng gạt người có gì khác nhau?”

“Không, tôi và Tiểu Tiểu nói ra sự thật, vào thời điểm thích hợp.” Bùi Tuyển lạnh lùng nói: “Nói dối nhất định bị chọc thủng, cùng với giấu đầu hở đuôi, chẳng bằng nói thẳng, như vậy ngược lại có thể đem quyền chủ động nắm ở trong tay, tựa như hôm nay vậy.”

“Bùi, suy nghĩ của anh rất cực đoan, anh giáo dục Tiểu Tiểu như vậy, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.”

“Tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn, tôi không nghĩ giáo dục của mình có vấn đề.”

“Không có vấn đề? Tựa như chuyện hôm nay, chúng ta hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, nhưng anh lại kéo nó vào vòng mâu thuẫn của người lớn, tuy rằng đạt được hiệu quả rất tốt, nhưng cũng không chứng minh việc làm của anh là chính xác.”

“Con nít cũng cần đối mặt nhân sinh, nó phải biết rằng trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều là tốt đẹp, mà mặt hắc ám kia, trừ bỏ tôi, sẽ không ai nói cho nó, tôi thà rằng nó hiện tại dùng ngụy trang để bảo vệ chính mình, cũng không muốn nó ở bên ngoài té ngã, trở về khóc lóc kể lể với tôi.”

Thật sự không thể nói lý!

Những lời này Thư Thanh Liễu nhịn xuống, không nói nữa, đứng lên rời đi, Bùi Tuyển hỏi: “Đi đâu?”

“Tôi cảm thấy mình nên tạm thời rời đi, chờ anh tỉnh táo lại rồi nói tiếp.”

Được lắm, hắn khó có được một lần chân thành nói chuyện với nhau, lại bị nói là không suy xét, Bùi Tuyển cười lạnh: “Kỳ thật anh nói không lại tôi, muốn đào binh đi?”

Đáp lại hắn là tiếng đóng cửa nặng nề.

Giờ cơm tối, Tiểu Tiểu phát hiện không khí trên bàn cơm thực quỷ dị. Hai người lớn ngồi đối diện, mỗi người lo ăn của mình, cũng không để ý đến người kia, bất quá động tác gắp đồ ăn cho nhóc thế nhưng thực nhất trí, làm cho cái chén nhỏ của nhóc chất lên thành một ngọn núi nhỏ.

“À…” Không khí rất áp lực, ăn cơm cũng không thoải mái, Tiểu Tiểu thật cẩn thận xin chỉ thị: “Đêm nay con có thể tới nhà A Phiên ngủ không?”

“Vì sao?”

Cả hai đồng thanh hỏi, ở giữa tăng thêm khí thế đe dọa, Tiểu Tiểu lập tức không nói, cúi đầu nhanh chóng lùa cơm, ăn xong nói ngủ ngon rồi chạy mất.

Thư Thanh Liễu gọi lại nhóc, nói: “Nộp lại di động máy chơi game, tự kiểm điểm một chút hành vi hôm nay của mình, trước khi ngủ viết bản kiểm điểm ba trăm chữ, sáu giờ rời giường, mười cái nhảy ếch, mười cái gập người.”

Miệng Tiểu Tiểu lập tức bẹt ra, đôi mắt trông mong nhìn Bùi Tuyển, Bùi Tuyển tức giận nói với Thư Thanh Liễu: “Anh tức giận thì hướng tôi phát, ức hiếp con tôi làm gì?”

“Tiểu Tiểu cũng là con tôi.” Thư Thanh Liễu bình tĩnh trả lời: “Còn có, cái này gọi là giáo dục, không phải ức hiếp.”

Những lời này thành công giảm bớt bực bội của Bùi Tuyển, tuy rằng hắn không thừa nhận mình giáo dục có vấn đề, nhưng là biết mình bình thường rất chiều Tiểu Tiểu, này kỳ thật cũng không tốt, vì thế nói với Tiểu Tiểu: “Không sợ, ngày mai ba cùng con làm.”

Thấy ba cũng giúp không được gì, Tiểu Tiểu cúi đầu, ủ rũ rời đi, chỉ chốc lát sau quay trở lại, ngoan ngoãn giao ra di động và máy chơi game, nhỏ giọng than thở: “Con chính là sinh vật nhỏ bé yếu ớt nhất chuỗi thức ăn mà.”

Bùi Tuyển nghe muốn cười, thực kỳ lạ, hắn và La Vĩ Doanh nói Tiểu Tiểu cũng không nghe, nhưng lại nghe Thư Thanh Liễu, không biết là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hay là xuất phát từ tâm lý sùng bái chủ nghĩa anh hùng, Tiểu Tiểu đối với Thư Thanh Liễu còn phục tòng hơn.

Nhìn bộ dạng đứa con tội nghiệp, biết rõ nó là cố ý, nhưng Bùi Tuyển vẫn nhịn không được muốn dỗ nó hai câu, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Thanh Liễu mặt mày khó đăm đăm, tâm tình nhất thời lại trở nên không xong, nhịn xuống không nói chuyện, cơm nước xong, đem bát cơm đẩy ra, lên lầu về phòng mình.

Bùi Tuyển tắm rửa xong, vẫn chưa thấy Thư Thanh Liễu trở về phòng, tính toán thời gian, lấy tốc độ Thư Thanh Liễu làm việc, lúc này hẳn là đã dọn dẹp xong, xem ra anh đã tới khách phòng, quyết tâm chiến tranh lạnh với mình, ánh mắt xẹt qua điện thoại đầu giường, nghĩ nghĩ, cầm lấy ống nghe, đem điện thoại ấn số phòng Thư Thanh Liễu.

Có đôi khi chủ động không có nghĩa là yếu thế, mà là hiểu biết, tên đầu gỗ kia, nếu cho rằng mình đúng, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước, kéo dài như vậy không có ý nghĩa, cho nên hắn không ngại làm hòa trước, đương nhiên khoan dung của hắn chỉ giới hạn trong hai loại người, một loại là có thể lợi dụng, một loại là người nhà, Thư Thanh Liễu có ngốc một chút, nhưng dừng ở đây, hắn cũng không nghĩ tới đem tên ngu ngốc này vứt bỏ thành người ngoài.

Điện thoại vang thật lâu mới chuyển được, làm Bùi Tuyển hoài nghi Thư Thanh Liễu còn đang tức giận, không muốn tiếp điện thoại, vì thế sau khi nghe tiếng anh, Bùi Tuyển tận lực đè thấp giọng, sâu kín hỏi: “Anh ghét nói chuyện với tôi vậy sao?”

“Không phải, tôi vừa rồi đang tắm.”

Tưởng tượng bộ dáng Thư Thanh Liễu nghe chuông reng, vội vàng từ trong phòng tắm chạy ra tiếp điện thoại, tâm tình khoái trá của Bùi Tuyển nhất thời lũy thừa lên không ít lần, hỏi: “Tắm rửa cần lâu như vậy sao?”

“Là vì… nghĩ xem nên giải thích thế nào…”

Giọng nói do dự lại hơi ảo não, chứng minh Thư Thanh Liễu không nói dối, đó là một khởi đầu tốt, Bùi Tuyển mỉm cười, nói: “Xin lỗi.”

“Không có gì, kỳ thật tôi…”

“Tôi phát hiện chúng ta gần đây số lần cãi nhau càng ngày càng nhiều,” Bùi Tuyển thấy tình trạng căng thẳng đã khống chế êm xuôi, căn bản không để Thư Thanh Liễu cơ hội nói chuyện, thở dài: “Trước kia anh đối với tôi nói gì nghe nấy, mặc kệ tôi nói cái gì, anh cho dù không ủng hộ cũng sẽ không phản bác.”

“Đó là bởi vì…” Thư Thanh Liễu nghĩ nghĩ, còn thực nghiêm túc trả lời: “Trước kia anh là ông chủ là thần tượng, hiện tại là người nhà, tôi cảm thấy mình cần phải để anh hiểu ý tôi.”

Những lời này thành công giải trừ bực bội của Bùi Tuyển, khóe miệng khẽ gợi lên, hưởng thụ tình tự không quá ngọt ngào.

“Hôm nay là tôi không đúng, người nghĩ không chu toàn là tôi.” Thư Thanh Liễu nói.

Cha con Bùi Tuyển diễn rất thật, tâm anh còn đang đắm chìm trong lo lắng cùng cảm động, cho nên khi bị cáo biết hết thảy đều là đóng kịch, anh có loại cảm giác bị lừa, nhưng tỉnh táo ngẫm lại, cho dù đó là đóng kịch, cũng là quăng vào trăm phần trăm cảm tình, anh không nên chỉ trích Bùi Tuyển, nếu đổi lại vị trí, bản thân cũng không có khả năng làm tốt như hắn, mặc dù ở phương diện giáo dục Tiểu Tiểu, anh vẫn duy trì quan điểm bất đồng với Bùi Tuyển.

“Bùi, tôi chỉ hy vọng anh có thể hiểu được, khi anh bị mọi người công kích, tôi muốn cùng anh đối mặt, tôi không muốn để các người gánh vác chỉ trích, mà tôi chỉ có thể trộm tránh ở sau lưng, tôi biết băn khoăn cùng suy tính của anh, nhưng chức vị này tôi không cần, so với các người, nó không đáng một đồng, anh hiểu không?”

Mắt Bùi Tuyển có chút ướt át, vì không để mình thất thố, hắn không lập tức trả lời. Hắn hiểu, Thư Thanh Liễu căn bản không quan tâm vì chuyện xấu này mà có bị lệnh cưỡng chế xuất ngũ hay không, lấy cá tính của anh, bị bỏ qua bên ngoài mới là chuyện tối không thể dễ dàng tha thứ, nhưng hắn không muốn đối phương vì mình mà buông tha tiền đồ tốt đẹp, nếu chuyện Tiểu Tiểu đã bị biết, hơn nữa có biện pháp giải quyết vẹn toàn đôi bên, kia vì sao còn phải thêm một người hy sinh nữa?

“Là tôi lo lắng không chu toàn, thực xin lỗi.” Lúc này là xin lỗi phát ra từ nội tâm, Bùi Tuyển nửa đùa nửa thật: “Bất quá lần sau tôi cho phép anh anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Đừng nói xin lỗi, tôi không phủ định suy nghĩ của anh, tôi chỉ muốn anh hiểu suy nghĩ của tôi, là tôi suy nghĩ cứng nhắc, lại không am hiểu cùng người khác câu thông, tôi không biết biểu đạt thế nào mới là đáp án anh vừa lòng, tôi thậm chí thường trong lúc tức giận nói ra những lời tổn thương anh, tôi không phải một người yêu am hiểu,” Thư Thanh Liễu cân nhắc nói: “Như vậy, anh sẽ thích tôi như thế sao?”

Câu hỏi mang theo chút không nắm chắc, Bùi Tuyển đột nhiên hiểu ra Thư Thanh Liễu không nói chuyện với mình không phải vì sĩ diện, hoặc là còn đang tức giận, mà là người này đang buồn rầu suy nghĩ cân nhắc nên cùng mình câu thông như thế nào, để không làm tổn thương mình, đáp án này khiến hắn nở nụ cười, tâm tình nhất thời thoải mái không ít.

“Sinh mệnh tôi hơn phân nửa thời gian đều là đóng kịch, có thể là diễn lâu quá rồi, nên dù là trong hiện thực, tôi cũng quen tùy thời bị vây nhập trạng thái diễn, nhiều năm qua tôi vẫn luôn như vậy, sau này cũng không muốn thay đổi, vậy nên, anh vẫn thích tôi như thế sao?”

Đối diện không trả lời ngay, tay cầm ống nghe của Bùi Tuyển khẽ siết chặt, chợt nghe Thư Thanh Liễu nói: “Nếu anh nói đúng, tôi liền vĩnh viễn sẽ không nói không đúng.”

Lời nói đơn giản hết mức, lại trở thành lời tình tự vô cùng êm tai, mỗi chữ tựa ngàn quân, khởi đầu thực hứa hẹn, Bùi Tuyển tâm động, khóe miệng cong lên một độ cung xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

“Vì sao không phải là anh đến chỗ tôi?”

“Giường bên kia của anh quá nhỏ, không thích hợp lăn giường.”

Khiêu khích trắng trợn, Thư Thanh Liễu trầm mặc, suy nghĩ cho thể diện của anh, Bùi Tuyển đành phải nói: “Chân tôi bị thương còn chưa khỏi hẳn, không thích hợp đi nhiều.”

“Bùi, chúng ta chỉ cách một mặt tường.”

“Hừ, thời khắc mấu chốt chưa bao giờ thấy anh nói lắp.” Bùi Tuyển cười lạnh: “Anh không phải lại muốn cãi nhau?”

Lạch cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt, bất quá Bùi Tuyển đợi lâu cũng không thấy Thư Thanh Liễu qua, không khí ấm áp hạ xuống, hắn không cãi nhau vì chút việc nhỏ này, nhảy xuống giường, trực tiếp đi qua tìm người, ai ngờ cửa vừa mở ra, liền thấy Thư Thanh Liễu đứng ở đối diện, như đợi nguyên thủ duyệt binh, đứng thẳng tắp.

Thấy Bùi Tuyển đi ra, mâu quang lạnh lùng của Thư Thanh Liễu hơi nhu hòa, mang theo một tia giảo hoạt đùa giỡn, Bùi Tuyển tức giận nhìn anh, phát hiện hóa ra người thành thật ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc xấu xa.

“Vì sao không vào?”

“Chờ anh mở cửa.”

Thư Thanh Liễu vừa mới nói xong, đã bị Bùi Tuyển kéo vào phòng, động tác kế tiếp là ném phịch lên giường, nằm đè lên anh, Bùi Tuyển cười nhìn anh, nụ cười ác ma động lòng người.

“Đêm nay tôi sẽ tận lực hầu hạ ngài, trưởng quan!”

Ngày hôm sau, các đầu báo giải trí đều đăng một bài dài về quan hệ cha con của Bùi Tuyển, nội dung phong phú thâm tình, đem Bùi Tuyển viết thành một người vì thích mà cam nguyện giúp một cô gái nuôi nấng đứa nhỏ nhiều năm, nam nhân si tình không cầu hồi báo, đáng tiếc cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ chia tay, vì chịu đả kích lớn, hắn mới mất đi lòng tin vào phụ nữ, ngược lại yêu người trợ lý đã làm bạn với mình nhiều năm, sau vài ngày báo chí tung đủ loại tin tình thân động lòng người, câu chuyện tình yêu ngắn ngủi xuất hiện tầng tầng, thêm thắt vào nữa cơ hồ có thể biến thành một tập kịch bản, nhờ vào mấy bài báo cảm động lòng người này, nhân khí của Bùi Tuyển lại tăng vọt, cộng đồng fans lại mở rộng thêm một độ tuổi nữa, mỗi ngày đáp trả lượng tin nhắn trên FB kéo về như hồng thủy, tay Lục Hoài An cũng nhũn ra.

“Mấy phóng viên này không làm biên kịch thực đáng tiếc a.” Bùi Tuyển sớm đã quen mấy tờ báo thổi phồng sự việc, bất quá mỗi ngày cũng thấy thú vị, vừa nhìn vừa cười, nói với Thư Thanh Liễu: “Anh xem rồi chứ? Mọi người đều thích loại tiết mục ngắn phiến tình thế này, những lời này tôi cũng chưa nói qua, là bọn hắn tự mình tưởng tượng ra, sau đó tự động xem như đó là sự thật.”

“Như vậy thực quá phận.” Tuy rằng báo chí có thể xúc tiến ngưng tụ nhân khí của Bùi Tuyển, nhưng Thư Thanh Liễu vẫn không thích nội dung không xác thực này, nói: “Hy vọng không ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu.”

“Yên tâm, tiểu quỷ kia có biện pháp ứng phó, bất quá thật không may anh cả lại bị kéo vào.”

Tiểu Tiểu còn nhỏ, chỉ cần nó một mực chắc chắn không biết, người khác cũng sẽ không truy vấn tiếp, chỉ là trẻ con, rất nhanh sẽ quên mấy chuyện này, nhưng ngược lại Thư Thanh Dương vì vậy mà bị liên lụy, bởi vì phóng viên nhận sai, hắn bị chụp ảnh đăng báo, thậm chí còn có tạp chí nói thẳng hắn là tình nhân mới của Bùi Tuyển, cũng sinh động như thật biên thành mấy đoạn sướt mướt, bất quá kỳ quái chính là, phàm là tin tức hay ảnh chụp có Thư Thanh Dương, mặc kệ là báo hay tạp chí, xuất bản không lâu liền chủ động đem số kì này thu hồi, từ đó về sau cũng không nhắc tới nữa, mà phóng viên hôm đó nhằm vào Bùi Tuyển, không vài ngày liền bởi vì vay nặng lãi bị người đòi nợ đánh gãy xương sườn, ở bệnh viện nằm thật lâu mới hồi phục.

Giới giải trí giới nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chuyện phóng viên kia rất nhanh liền truyền ra, vì thế mọi người trong giới báo chí ít nhiều cũng có chừng mực, hoàn hảo chuyện ẩu đả không lan đến những người khác, tin tức rơi vào tai Bùi Tuyển, hắn kỳ quái hỏi: “Quân nhân các anh sẽ không làm loại chuyện này đi?”

“Anh nghĩ chúng tôi nhàm chán đến vậy à.” Thư Thanh Liễu nói: “Tôi còn tưởng anh bảo Lục Hoài An làm.”

“Tôi cũng không nhàm chán đến mức đi đối phó một tên tiểu tốt.”

Hắn muốn trả thù, sẽ đi trả thù ông chủ phía sau, ngay cả nữ diễn viên nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng hắn cũng mặc kệ, huống chi là phóng viên kia.

Nghe Bùi Tuyển nói xong, Thư Thanh Liễu khụ một tiếng, nhìn biểu tình anh hiểu rõ, Bùi Tuyển tò mò hỏi: “Anh không phải đoán được cái gì đó chứ?”

“Nếu không phải anh, kia hẳn là bạn của anh cả làm.” Thư Thanh Liễu cười cười: “Anh biết đó, bọn họ làm cảnh sát, quen biết rất nhiều loại người.”

Tình huống cụ thể Thư Thanh Liễu không nói, Bùi Tuyển cũng không hỏi, dù sao không liên quan tới hắn, chỉ cần kết quả có lợi cho hắn, hắn liền vui vẻ tiếp nhận.

Mọi chuyện sau đó đều rất thuận lợi, không biết hai công ty giải trí lớn lén bàn bạc thế nào, thái độ phía cao tầng Thịnh Dực với Bùi Tuyển trở nên tương đối thân mật, tục ngữ nói, không đánh khuôn mặt tươi cười, huống chi hắn còn muốn phát triển trong giới giải trí, không tất yếu đắc tội lãnh đạo trong giới, cho nên Bùi Tuyển tạm thời áp chế chuyện bị ám toán lần này, ở ngoài mặt thỏa hiệp, tận lực phối hợp bọn họ.

Thư Thanh Liễu cũng khôi phục quân tịch, do nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, anh được thăng chức thượng tá, về phần ống tinh quang bị biến mất kia, cũng không ai hỏi anh, anh đoán là Quách Khả Hân áp chế, hiện tại thế lực Quách gia ở trong quân đội như mặt trời ban trưa, Quách Khả Hân không nói lời nào, không ai còn dám loạn đề, ngược lại bản thân Thư Thanh Liễu rất muốn nhớ lại đoạn trí nhớ kia, buất luận tinh quang là bị mất hay bị đoạt, đều nên có một kết cục, như vậy, mới là chân chính chấm dứt nhiệm vụ.

“Tôi muốn đi Kì Lân trấn một chuyến, có lẽ ở nơi đó, tôi có thể nhớ lại mọi chuyện.” Anh nói với Bùi Tuyển.

“Anh chấp nhất đoạn trí nhớ kia như vậy sao?”

“Tôi không phải chấp nhất trí nhớ, mà là muốn biết tinh quang ở đâu, như vậy về sau cấp trên cũng sẽ không tiếp tục dây dưa.”

“Tôi cũng không thích thiếu nhân tình người ta, nhất là phụ nữ, lại còn là một phụ nữ xinh đẹp lại có tâm kế.”

Phán định tràn ngập ghen tuông, Thư Thanh Liễu bật cười: “Bùi, không cần đem ghen tị biểu hiện rõ ràng như vậy.”

“Tôi đang trần thuật sự thật.”

Thư Thanh Liễu tuy là bị Quách Khả Hân tính kế, nhưng cũng thiếu cô một cái nhân tình, nếu không sớm giải quyết, tương lai nhất định rất phiền toái, Bùi Tuyển hỏi: “Vậy khi nào anh xuất phát?”

“Tối thứ sáu, tan tầm rồi tôi đi, đáp chuyến bay khứ hồi, sẽ không trì hoãn công việc tuần tới.”

“Tôi không đưa anh đi được.”

Bùi Tuyển nhìn vào nhật trình, cuối tuần hắn phải tham gia tiệc rượu Thịnh Dực tổ chức, nghe nói bọn họ còn mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới, loại giao tế này rất khó cự tuyệt, Thư Thanh Liễu hiểu, nói: “Không cần phiền toái, đợi tôi gọi điện cho anh.”

Từ sau khi lên chức thượng tá, Thư Thanh Liễu được điều tới quân khu công tác, mỗi ngày sáng chín chiều năm, thời gian nghỉ ngơi thực đầy đủ, đến cuối tuần, anh tan tầm liền lái xe tới sân bay, trong lúc chờ bay gọi điện thoại cho Bùi Tuyển, Bùi Tuyển đã ở khách sạn, tiệc rượu vừa mới bắt đầu, không khí đang náo nhiệt.

“Đến sân bay rồi à?” Bùi Tuyển cười nói: “Lên đường bình an.”

“Đừng uống nhiều rượu, đừng hút thuốc, đừng thức khuya, đừng để Tiểu Tiểu chơi trò chơi quá nhiều.” Thư Thanh Liễu nói xong, tự bản thân cũng hiểu nội dung cứng ngắc không giống như đối thoại giữa tình nhân, nhưng đột nhiên trong lúc đó lại không biết nên nói gì, nghe thấy tiếng radio vang lên kêu đăng ký, anh nói: “Tôi phải đăng ký.”

Vậy thôi sao?

Bùi Tuyển không trông cậy vào Thư Thanh Liễu sẽ nói cái gì tình tứ, nhưng những lời này thật cũng buồn tẻ tới một cảnh giới thần kỳ, hắn trở mình xem thường, nói: “Biết rồi, lão ba.”

“A?”

Hiển nhiên Thư Thanh Liễu nghe không hiểu hắn châm chọc, điều này làm Bùi Tuyển nổi lên ý xấu, mỉm cười nói: “Ba, ngài tuổi lớn, cũng phải chú ý thân thể a, nhất là đừng xoay mạnh thắt lưng, trở lại ta còn phải hầu hạ ngài.”

Không đợi Thư Thanh Liễu trả lời, điện thoại đã ngắt, tiệc rượu bên kia tiếng người ồn ào, nhất định có không ít người nghe được lời Bùi Tuyển nói, đương nhiên, không ai nghĩ tới phương diện khác, chỉ có anh đỏ mặt —— tối qua chơi đến mức điên cuồng, anh đương nhiên hiểu cười nhạo ác ý của hắn.

Thư Thanh Liễu theo dòng người vào cabin, nghe thấy trong cabin truyền đến tiếng phát thanh phục vụ trước khi cất cánh, anh đang muốn tắt nguồn di động, di động lại vang lên, thấy là Quách Khả Hân, anh do dự một chút mới nghe máy.

“Xin lỗi, tôi bây giờ có việc gấp, không tiện tiếp điện thoại…”

“Có liên quan đến Evan sao?”

“Cái gì?”

“Tôi vừa mới nhận được thông tin, khi nổ mạnh Evan không ở trên xe, trước lúc xe lật hắn đã chạy ra.” Quách Khả Hân phẫn nộ nói: “Thật là tên hồ ly giảo hoạt, bất quá hắn hẳn là bị thương, tình báo nói trong khoảng thời gian này hắn vẫn ẩn núp trong xe hơi ở khách sạn.”

Thư Thanh Liễu lập tức đứng lên, dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng, anh không nghĩ nhiều, liền phóng nhanh ra ngoài, may mắn cửa cabin còn chưa đóng, tiếp viên hàng không thấy có hành khách đột nhiên rời khỏi máy bay, liền hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, bị anh bỏ lại xa phía sau.

“Sau đó không phải đã xác nhận rồi sao?” Thư Thanh Liễu vừa chạy ra ngoài vừa hỏi: “Sao lại để sót?”

“Lửa quá lớn, thi thể đều cháy sạch nhận không rõ bộ dáng, cho nên không ai nghĩ xảy ra sai sót.”

Tất cả bố trí đều đúng theo kế hoạch, quân sĩ hẳn là cũng không nghĩ tới có người sống sót trong vụ nổ mạnh, điểm nhân số chẳng qua là làm theo phép, mới có thể để Evan đào thoát, bất quá hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, Quách Khả Hân nói: “Tôi đã hạ lệnh truy nã Evan, cậu cũng phải cẩn thận, tôi nghĩ hắn chưa từ bỏ ý định với tinh quang, sẽ đi tìm cậu gây rắc rối.”

Nếu Evan tìm đến anh, anh ngược lại không sợ, anh lo lắng là Evan đi tìm Bùi Tuyển gây phiền toái, sau khi cúp điện thoại, lập tức chạy tới bãi đỗ xe, gọi cho Bùi Tuyển, nhưng chuông vang thật lâu cũng không bắt máy, điều này làm tâm anh càng loạn, liền gọi cho Lục Hoài An, lần này điện thoại lại thông, bất quá Lục Hoài An có chút say, nghe anh nói tìm Bùi Tuyển, ha hả cười nói: “Cậu đang kiểm tra sao? Yên tâm đi, A Tuyển không hoa tâm như lời đồn đâu, lại nói, còn có tôi giúp cậu trông chừng mà…”

Thư Thanh Liễu cúp máy, gọi cho Tiểu Tiểu, vừa chuyển được máy liền hỏi: “Tiểu Tiểu, ba đâu?”

“Cha tìm ba hả? Ba hình như đang nói chuyện với người ta.”

Từ sau khi quan hệ của Tiểu Tiểu và Bùi Tuyển bị đưa ra ánh sáng, mỗi khi có tiệc tùng Bùi Tuyển đều dẫn nhóc đi theo, Tiểu Tiểu bộ dạng đẹp, nói chuyện lại ngọt, rất được mọi người hoan nghênh, đi tới buổi tiệc, nhóc liền tách khỏi Bùi Tuyển, tự mình tìm mỹ thực ăn, nhóc rất được mọi người yêu thích, cũng không sợ không có ai chơi chung, cho nên Bùi Tuyển cũng không lo lắng.

Nghe Thư Thanh Liễu tìm Bùi Tuyển, Tiểu Tiểu chạy tới mấy nhóm đang nói chuyện, trong hội trường tìm một vòng, rất nhanh liền tìm thấy Bùi Tuyển, nói: “Con tìm được ba rồi, bất quá ba bây giờ chắc không tiện nghe điện thoại.”

Tiểu Tiểu rất thông minh, sớm đã dưỡng thành thói quen quan sát ngôn sắc, nhóc tuy rằng không biết Bùi Tuyển nói chuyện với ai, nhưng nhìn ra được bọn họ đều thân phận bất phàm, nhìn biểu tình bọn họ hẳn là đang bàn chính sự, lúc này đi quấy rầy là rất thất lễ, nhóc cũng không muốn bị người nói con trai Bùi Tuyển không lễ phép.

Thư Thanh Liễu đã khởi động xe, thời gian gấp rút, anh không có cách nào nói nhiều, nói với Tiểu Tiểu: “Nhanh đi nói cho ba, Evan không chết, bảo hắn cẩn thận, nghe hiểu không?”

“Con hiểu rồi, con lập tức chuyển lời!”

Nội dung Tiểu Tiểu nghe không hiểu, nhưng nhóc cảm nhận được Thư Thanh Liễu đang khẩn trương, kia nhất định là chuyện rất nguy hiểm, sau khi cúp điện thoại, lập tức chạy qua tìm Bùi Tuyển, ai ngờ chạy được nửa đường lại bị mấy cô gái mặc lễ phục dạ hội ngăn cản, trong đó một người khom lưng nhìn nhóc, cười niết mặt nhóc, nói: “Cháu là con trai Bùi Tuyển đó hả, bộ dạng thực đáng yêu.”

“Cháu không biết cô.”

Tiểu Tiểu muốn lướt qua cô này chạy đi, lại bị mấy cô khác ngăn trở, bế nhóc lên, hỏi: “Muốn ăn cái gì? Chị mời em ha.”

Mấy cô này hiển nhiên đem Tiểu Tiểu thành con búp bê lớn, bế nhóc lên hết xoa lại chọc, Tiểu Tiểu nóng nảy, muốn gọi điện thoại, ai ngờ di động mới vừa lấy ra đã bị đoạt đi, vì La Vĩ Doanh thích gấu Rilakkuma nên dán rất nhiều hình gấu trên di động con trai, nhìn di động của mình truyền qua tay các cô, còn liên tục khen đáng yêu, mấy giọng nữ xướng lên hợp cùng một chỗ, nhóc kêu gào bị đẩy ra xa, tức giận đến mếu máo, thiếu chút nữa phát khóc, lập tức miệng bị nhét vào một miếng bánh lớn, vị kem nồng đậm nhồi cả vào miệng.

“Đừng khóc đừng khóc, kem ăn rất ngon ha, còn muốn ăn gì không, chị lấy cho em.”

Tiểu Tiểu không nói, sợ một lần không cẩn thận, lại bị nhét bánh, nhóc cũng không muốn còn nhỏ như vậy đã chết vì nghẹn.

“Con anh thật đáng yêu.”

Mấy người đàn ông nói chuyện với Bùi Tuyển ở đằng kia nhìn thấy Tiểu Tiểu quẫn cùng, đều đồng loạt cười rộ lên, có một người nói: “Đứa con lanh lợi như vậy, dù là con nuôi cũng đáng.”

Bùi Tuyển cười có lệ, hắn thấy Tiểu Tiểu chật vật, muốn đi xem, nhưng những người này đều là sếp lớn bên Thịnh Dực, cứ như vậy mà đi thì có chút thất lễ, đang trò chuyện, phía sau truyền đến tiếng bước chân, một vị lão nhân cùng với ban đổng sự Thịnh Dực đi tới, ông lão đã gần sáu mươi, nhưng rất nhanh nhẹn quắc thước, mái tóc bạc trắng được chải chuốt tỉ mỉ vuốt ra phía sau, ánh mắt thâm thúy nghiêm khắc, hoàn toàn không thấy già nua, những người đó nhìn thấy ông, đều đồng loạt vấn an, sau đó rất ăn ý lui xuống.

Bùi Tuyển không biết ông lão này, nhưng thấy khí độ ông ta liền biết người này thân phận bất phàm, vì thế lễ phép gật đầu chào hỏi.

Lão nhân cao thấp đánh giá hắn, biểu tình lạnh lùng hơi dịu đi, gật gật đầu, nói: “Tôi đã xem mấy bộ phim của cậu, cũng không tệ lắm.”

Lời nói thực bình thản, lại dẫn theo vài phần tán thưởng, Bùi Tuyển nói: “Cám ơn.”

“Cậu diễn rất có hồn, tính tình cũng kiên nhẫn, bộ phim lớn Thịnh Dực sang năm dự định ra mắt nếu không mời được cậu gia nhập, tổng tài cũng nên từ chức.”

Chỉ trích không chút lưu tình, Bùi Tuyển nhìn vị đổng sự kia mặt lộ vẻ xấu hổ, hắn trong lòng âm thầm thở ra, mặt ngoài lại nói: “Chuyện hợp tác rất thuận lợi.”

Tựa hồ thực vừa lòng câu trả lời của Bùi Tuyển, trên mặt ông lão lộ ra nụ cười, nói: “Tôi có nghe nói một ít chuyện của cậu, trọng tình trọng nghĩa, lại hiểu đạo lý, tốt lắm, sau này nếu có ai dám khi dễ cậu, đến nói với tôi.”

Bùi Tuyển nghe hiểu ông ta đang ám chỉ chuyện thái tử gia ám toán mình, kỳ thật hắn không thiện lương như vậy, nếu không phải gần đây hắn bận quá, còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để trả thù, tên kia sao có thể tiêu dao như vậy? Đương nhiên, những lời này không thể nói, hắn khiêm tốn nói: “Lão tiên sinh ngài quá khen, tôi chỉ là làm tốt bổn phận mà thôi.”

“Tiếp tục cố gắng.”

Lão nhân lộ ra ánh mắt thưởng thức, vỗ vai hắn, nói với đổng sự Thịnh Dực: “Tôi đi dạo một chút, các người chậm rãi tán gẫu.”

Bên cạnh có vị phụ nhân trung niên tiến lên bồi lão nhân rời đi, chờ bọn hắn đi rồi, đổng sự mới nói với Bùi Tuyển: “Khuyển tử tuổi trẻ khí thịnh, trước đây vài lần mạo phạm, thật có lỗi, cám ơn cậu không truy cứu.”

Thì ra thái tử gia sai khiến đám cấp cao Thịnh Dực tung chuyện cá nhân của hắn trong buổi công chiếu chính là con trai vị này, Bùi Tuyển trong lòng cười lạnh, cũng sắp ba mươi, tuổi trẻ cái rắm a, bất quá nếu đối phương đã cúi đầu trước, sau này còn phải hợp tác, hắn cũng không muốn đi gây sự, cười nói: “Một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, ngài không cần quá để ý.”

“May mắn cậu không truy cứu, nếu không tiểu tử kia sẽ bị đánh chết, lão gia tử hận nhất là loại hành vi ám toán này, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội trong lúc quay phim và lễ công chiếu, gia phụ làm việc công tư rõ ràng, sẽ không vì là cháu trai ruột mình mà thiên vị hắn.” Đổng sự hiển nhiên cũng vì thế mà bị thoá mạ, biểu tình có chút xấu hổ, còn nói: “Lão gia tử rất thích cậu, có hứng thú sau này hợp tác lâu dài, hy vọng cậu đừng chối từ.”

Nói đến nơi đây, Bùi Tuyển đã đoán được thân phận lão tiên sinh, vị kia là nguyên lão một tay xây dựng Thịnh Dực, trùm giới nghệ thuật, những người ông ta bồi dưỡng hiện tại ai cũng là minh tinh điện ảnh cấp quốc tế, bất quá ông tuổi tác đã cao, đã lâu rồi không lộ diện, cho nên hắn vừa rồi mới không nghĩ tới, càng không nghĩ tới mình lại vì vậy mà được ông ta chú ý, này coi như là nhân họa đắc phúc đi.

Dương như từ sau khi quen biết Thư Thanh Liễu, mọi chuyện của hắn đều rất vượng, tuy rằng chuyện xấu không hề ít, nhưng chuyện tốt cũng có rất nhiều, thật là có đủ kích thích, xem ra tên kia rất có số vượng phu nha.

Bùi Tuyển cùng đổng sự hàn huyên vài câu, chờ hắn rời đi, liền đi tìm Tiểu Tiểu, di động vang lên, tiếng Tiểu Tiểu dồn dập truyền tới, “Ba ơi, cha nuôi vừa rồi gọi điện nói, nói Evan còn sống, ba phải cẩn thận!”

Bùi Tuyển ngẩn ra, nhắc nhở làm hắn theo bản năng dừng bước, trong nháy mắt, không gian nguyên bản náo nhiệt dường như đột nhiên yên tĩnh lại, như là cảm giác được nguy hiểm tiến đến, hắn căng thẳng thần kinh, nhanh chóng nhìn chung quanh.

Khách quý đều phải có thiệp mời để qua cửa, Evan làm giả thiệp mời không khó, nhưng xen lẫn trong một đám nhân vật điện ảnh và truyền hình nổi tiếng rất dễ bị nhận ra, cho nên khả năng cao nhất là hắn có thể ngụy trang thành phục vụ…

Ý tưởng này vừa hiện lên, Bùi Tuyển liền nhìn thấy đối diện có một nhân viên phục vụ chậm rãi đi tới, diện mạo thực bình thường, lại khiến thần sắc hắn khẽ biến.

Bùi Tuyển thường xuyên tham dự tiệc rượu, rất rõ yêu cầu của các khách sạn cao cấp đối với nhân viên phục vụ, không có khả năng để nơ bị lệch, tay áo không cài cúc, hơn nữa cách thức bưng bê cũng không đúng, những chi tiết rất nhỏ này nếu đổi là bình thường, có lẽ hắn cũng không chú ý, nhưng đúng lúc hắn vừa nghe xong nhắc nhở, trực giác thúc đẩy hắn nhanh chóng vọt sang một bên, tránh được cơ hội tiếp cận của tên phục vụ.

Tay tên này đã từ trong túi rút ra, tính toán cơ hội rất chặt chẽ, lại không nghĩ tới Bùi Tuyển đột nhiên né qua một bên, chút lệch nhỏ này làm bước chân hắn kìm lại, bên cạnh có một vị khách đi qua, vừa lúc đụng vào người hắn, va chạm làm cái khay bị trượt tay rớt xuống, ly rượu trên khay toàn bộ rơi xuống đất.

Âm thanh loảng xoảng kinh động những người khách xung quanh, Bùi Tuyển nhìn thấy phản ứng của nhân viên phục vụ, liền biết không đúng, vội vàng chạy nhanh hơn về phía trước, tên kia thấy hắn phát hiện, muốn đuổi theo, lại bị vị khách giữ chặt. Rượu tạt lên làm dơ quần áo khách, thấy hắn ngay cả câu xin lỗi cũng không có, vị khách thực tức giận túm hắn trách cứ, phát hiện Bùi Tuyển chạy xa, tên kia nâng súng bắn vào người vị khách, khiến hắn té xuống đất.

Vì là súng giảm thanh nên không phát ra tiếng vang quá lớn, nhưng thấy vị khách kia ngã xuống đất, trên người chảy đầy máu đã kinh động đám người phụ cận, lập tức có khách nữ hét rầm lêm, các khách nam đơn giản yên lặng chạy nhanh ra ngoài.

Hội trường tiệc rượu rất lớn, tân khách lại nhiều, Bùi Tuyển không thể chạy mau, lại lo cho Tiểu Tiểu, đang sốt ruột, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng súng, lập tức tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, hắn vội vàng thừa dịp hỗn loạn tránh sau cây cột, quay đầu nhìn, chỉ thấy có người nổ súng trước, lại bị tên kia bắn trả.

Thì ra tới tham gia tiệc rượu có không ít người gia thế bối cảnh phức tạp, cho nên quen mang theo vệ sĩ, có mấy vệ sĩ mang súng ống, thấy có người nổ súng, nghĩ là cừu gia trả thù, vì tự bảo vệ mình, động thủ nổ súng trước, làm cho rất nhiều người không liên quan ngã xuống đất, nhất thời tiếng khóc la vang thành một mảnh.

Sự tình phát triển thành như vậy, tên kia cũng chuẩn bị không kịp, thời gian cấp bách, càng trì hoãn thì càng nguy hiểm, hắn bắn hết những người khả nghi, sợ còn có người mai phục trong chỗ tối, liền tùy tay kéo một ông già đến trước mặt mình làm bia.

Bị bắt làm bia đỡ đạn chính là vị trùm giới điện ảnh và truyền hình, tim Bùi Tuyển lập tức đánh thịch một cái, trùm chết sống không liên quan tới hắn, nhưng hắn nhìn thấy Tiểu Tiểu đang chen lẫn trong đám người, lại còn đứng ở ngay phía trước, thấy nhóc đang dáo dác nhìn xung quanh tìm mình, súng của tên kia vừa lúc chỉ về hướng đó, như là phát hiện ra nhóc, nòng súng nâng lên, tựa hồ giây tiếp theo, viên đạn sẽ bắn ra.

“Dừng tay!” Bùi Tuyển ngăn tên kia nổ súng, từ sau cột vọt ra, cao giọng kêu: “Đừng tổn thương người vô tội!”

Tiếng kêu của hắn thành công thu hút lực chú ý của tên kia, nhìn thấy Bùi Tuyển, ánh mắt hắn sáng ngời, cười nói: “Đại minh tinh, muốn làm anh hùng sao? Đáng tiếc hiện tại không phải đang đóng phim.”

“Ít nhất sẽ không nhát gan như mày, chỉ biết nổ súng giết người lung tung.”

Tên kia mâu quang trầm xuống, đột nhiên đẩy ông già ra, xông lên trước túm áo Bùi Tuyển, gí súng vào huyệt Thái Dương của hắn, quát khẽ: “Không muốn có thêm nhiều người chết, lập tức ngoan ngoãn đi theo tao.”

Hắn lôi Bùi Tuyển bước nhanh ra phía ngoài, lão nhân thấy Bùi Tuyển chủ động thay mình làm con tin, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, như là muốn nói gì, Bùi Tyển vội vàng nói: “Tôi không sao, tự bảo vệ mình cho tốt!”

Bùi Tuyển là nói với Tiểu Tiểu ở phía sau, Tiểu Tiểu vốn đang tính chạy lại, nghe xong lời này, nước mắt lưng tròng dừng bước. Trùm lại nghĩ người hắn nói đến là mình, chờ sau khi Bùi Tuyển bị mang khỏi đây, ông ta lập tức cho người thông tri cảnh vệ, phong tỏa cả khách sạn, nhất định phải đảm bảo an toàn của Bùi Tuyển, bắt được kẻ bắt cóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio