Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương : Rừng cây đẫm máu ().
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Đôi lời giới thiệu:
Một người lính đặc chủng trẻ tuổi nhưng do một lần nhiệm vụ thất bại nên bị buộc phải xuất ngũ. Khi xuất ngũ, đó là lúc hắn bắt đầu bước trên con đường đầy màu sắc truyền kỳ.
Tiền tài, quyền thế, mỹ nữ, rồi trong vực sâu của dục vọng. Tất cả sẽ có trong tác phẩm này.
Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ mềm mại như cánh tay trẻ con, nhẹ nhàng ve vuốt hai má người rồi xuyên qua những tàng cây để lại trên mặt đất những vệt nắng không có quy tắc trong khu rừng rộng lớn. Những bụi cây rậm rạp xanh biếc mọc thành từng lớp từng lớp trải đều, bao, bọc xung quanh những cây đại thụ cao ngất trời.
Vài chú chim sẻ vui vẻ đậu trên những bụi cây cao bằng nửa người líu ríu hót. Đôi trảo bám lên những cành lá nhẹ nhàng lay động, những giọt sương trong suốt theo sống lá chậm rãi chảy xuống. Trong khoảng khắc ấy, ánh mặt trời chiếu xuống làm ánh lên vẻ rực rỡ của những giọt sương sớm.
Xa xa, màn sương mỏng manh lượn lờ nhẹ nhàng bao phủ khu rừng mang đến cho nó hơi thở thơm ngát đặc biệt hòa quyện với mùi của bùn đất và kèm theo cả mùi tanh tanh phảng phất, không tên từ một nơi nào đó truyền đến.
Vũ Ngôn náu mình trong một khóm cây thấp bé, những vệt bùn đất được vẽ lên để che dấu gương mặt, bộ đồ chiến đấu được đặc chế cho việc tác chiến trong rừng giúp hắn như hòa vào bụi cây xung quanh. Cánh rừng nhiệt đới vào sáng sớm tràn ngập một không khí thanh tân ướt át đặc biệt khiến hắn có chút mỏi mệt nhưng lại khiến suy nghĩ của hắn lại cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Các số liệu, vị trí được liệt ra trên chiếc máy tính tác chiến đã in sâu vào trong đầu hắn, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì đường rút cũng sớm đã được xác định, khu vực rừng cây đầm lầy kia, số cũng đã để lại những dấu hiệu đặc thù. Tất cả đều rất thuận lợi, hiện tại chỉ còn chờ mục tiêu xuất hiện, sau đó chấm dứt nhiệm vụ và cuối cùng là mang theo những huynh đệ trong tiểu đội của mình trở về.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, khoảng cách di động không vượt qua phạm vi cm. cm, không nên xem thường cm này, vì chỉ với sự điều chỉnh cm nhỏ nhoi này cũng đủ để đủ để cho hắn thoải mái nằm trên đất ngủ không còn biết trời đất. Đối với bộ đội đặc chủng, một ngày một đêm duy trì tư thế ẩn núp cũng chỉ là yêu cầu cơ bản mà thôi. Vũ Ngôn duy trì tư thế này đã ba ngày bốn đêm, chắc chắn rằng trong đại đội Liệp Ưng, thậm chí là toàn quân đi nữa thì cái thành tích này cũng có thể coi như là một kỷ lục.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng hít vào một hơi hít vào một hơi, một tia chân khí từ đan điền chậm rãi lưu chuyển theo kinh mạch qua Ngũ kinh Lục mạch. Tia chân khí này như ánh mặt trời ấm áp giữa đông lạnh giá, rót vào từng thớ thịt vốn đã mỏi mệt của hắn một sức sống mới. Lúc này Vũ Ngôn tạo cho người ta một cảm giác rất đặc biệt, thân thể hắn nằm dười đất lại giống như một khóm cây mọc tại đó từ trước, cả người hắn rất tự nhiên, tựa như dung nhập vào đại địa. Đây là lợi ích khi tu tập Thiên Tâm quyết, thuận theo thiên địa, coi trọng tự nhiên, sư phụ dạy hắn công phu này đã mang cho hắn không ít điều lợi.
Một chú chim sẻ đang hót ríu rít chợt vỗ cánh từ nhánh cây bên này bay tới đậu lên đầu Vũ Ngôn, chú hình như cảm giác được cảm giác được khóm "cây" này có vẻ chắc chắn hơn khóm cây kia, nó trông có vẻ sẽ chịu được sự chà đạp của mình. Nghĩ mà chú càng vui vẻ, tiếng hót cất lên càng vang dội.
Vũ Ngôn cười khổ, đến mình cũng không còn nhớ đây là lần thứ mấy bị chà đạp. Dường như mỗi lần làm việc trong rừng cây đều nhận được đãi ngộ như vậy. Lại nhìn số cách mình không xa bên tay phải mà hắn không nhịn được cười, rồi chẳng hiểu tại lại cảm thấy bức tranh ngụy trang được vẽ bằng thuốc màu trên khuôn mặt số có vẻ dễ nhìn hơn cả của mình.
Ngoảng mặt về phía số mỉm cười, Vũ Ngôn lại đưa mắt sang trái. Đại Tráng tựa vào trước cái kính kính ngắm của khẩu súng ngắm, hai mắt nửa nhắm nửa mở, hình như là đang ngủ. Vũ Ngôn nở nụ cười, khóe miệng Đại Tráng cũng khẽ nhếch lên cười, hắn biết thói quen của mình đã sớm bị các huynh đệ nhìn thấu. Là tay súng bắn tỉa ưu tú nhất của Liệp Ưng, Đại Tráng làm cho người ta cảm giác được như vĩnh viễn ánh mắt hắn không biết đang nhìn cái gì.
Vũ Ngôn nhớ lại trong một tụ tập uống rượu, Hầu Tử từng hỏi trêu hắn:
- Đại Tráng, vào đêm tân hôn của anh với chị dâu thì mắt của anh ngắm ở đâu vậy?
Đại Tráng trả lời:
- Mắt của anh mày vĩnh viễn ngắm chuẩn.
Lúc ấy, tất cả huynh đệ đều cười lăn hết xuống đất, ngay cả số hay xấu hổ nhất cũng đỏ mặt chạy ra ngoài cười lớn.
Lại nhìn sang Hầu Tử, tiểu tử này đang đang dựa vào một cây đại thụ cách đó không xa, miệng nhai một nhánh cỏ không biết tên, hình như hắn còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Một con Vũ Lâm hoa xà quấn trên một cành cây bên cạnh, chiếc lưỡi đỏ như máu đối diện với Hầu Tử đang không ngừng phun ra nuốt vào. Giống Vũ Lâm hoa xà sống trên cây này không có độc, thịt lại rất ngon. Chỉ là câu cửa miệng của tên Hầu Từ này mỗi khi ăn thịt rắn "Xà tính bổn dâm" mang đến cho hắn một hồi đuổi đánh của số , người vốn hay xấu hổ đang nhã nhặn ăn thịt rắn.
Thấy Mập Đầu Đà cùng Tiểu Lý Tử đều đang nấp tại một vị trí bí mật, Tiểu Lý Tử còn ngoảng mặt về Vũ Ngôn nháy mắt mỉm cười để lộ ra hai lúm đống tiền như con gái. Mập Đầu Đà bĩu môi như thị uy, ý trông dáng vẻ như đàn bà của ngươi kìa. Khi mới vào tiểu đội, trông thấy cái dáng vẻ gầy gầy cao ngất của Mập Đầu Đà khiến Tiểu Lý Tử hắn liên tưởng tới Mập Đầu Đà với Còm Đầu Đà của Thần Long đảo trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp nào đó, vì thế trong tiểu đội có người có ngoại hiệu Mập Đầu Đà, và tất nhiên cũng gây lên sự bất mãn nghiêm trọng của Mập Đầu Đà hắn. Do vậy, hầu như mỗi khi gặp nhau hai người bọn họ lại đá đểu động chân động tay. Chỉ có điều, trên thực tế tất cả mọi người đều biết rằng quan hệ của hai người bọn họ vô cùng thân thiết, thân tới mức có thể mặc chung một cái quần.
Vũ Ngôn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ cũng chỉ cười, rồi đột nhiên trong tai nghe truyền đến một tiếng động nhẹ nhàng. Tinh thần Vũ Ngôn rung lên, gáp gáp nhìn về phía lính tiên phong Hầu Tử. Hắn cầm một chiếc ống nhòm cỡ nhỏ nhìn về phía trước, bàn tay đưa ra sau lưng, ngón tay hua hua vài cái.
Vũ Ngôn tay trái ấn tai nghe liên lạc, nhẹ nhàng nói:
- Vị trí một giờ, tám trăm mét, mục tiêu xuất hiện!
Sau năm tiếng gõ rất đúng nhịp, giọng nói Vũ Ngôn lại nhẹ nhàng vang lên:
- Sáu trăm mét!
- Năm trăm mét!
................................
Đoàn ngựa thồ chất đầy hàng hóa đã tới gần. Trên lưng ngựa là những chiếc sọt lớn như nặng cả ngàn cân khiến thân hình vốn đã thấp bé của chúng bị ép tới mức không còn nhìn thấy lưng ngựa đâu nữa. Ngựa Mông Cổ nổi tiếng nhờ vóc dáng cao tuấn, nhanh nhẹn, mà loại ngựa Điền lại nổi danh về khả năng tải nặng cùng sức chịu đựng bền bỉ. Do thế ngựa Điền chính là công cụ tốt nhất trong việc vận chuyển hàng hóa tại vùng rừng cây nhiệt đới. Hơn mười người võ trang đầy đủ chầm chậm đi hai bên hàng ngựa Điền, trên người quần áo và cả giày chiến đầu đều bám đầy bùn đất, nó cho thấy rằng bọn họ đã phải trải qua một lộ trình rất dài. súng đầy đạn hơi nghiêng nghiêng, đội hình tán nhưng không loạn, chứng tỏ bọn chúng là những phần tử võ trang đã từng được huấn luyện quân sự tương đối tốt.
Đây là một đội hình vũ trang được trang bị hoàn mỹ. Thậm chí Vũ Ngôn còn thấy được trên lưng của con ngựa đi cuối cùng còn chở một sọt đầy súng máy hạng nặng với rất nhiều băng đạn. Đang lấy làm lạ rằng tại sao lại không nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn kỹ hóa ra bốn vó của những con ngựa đều được bọc vải dầu nên khi di chuyển sẽ không có tiếng động. Vũ Ngôn thầm mắng một tiếng " bọn chó giảo hoạt"
Thấy đoàn ngựa thồ càng ngày càng gần, trong tai nghe truyền đến năm tiếng gõ nhẹ nhàng, Vũ Ngôn biết các huynh đệ đã chuẩn bị tốt. Thấy năm người kia có vẻ thoải mái, Vũ Ngôn đang định hạ lệnh thì bất chợt trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, giống như bị một con thú hoang hung dữ cắn trộm.
Nhiệm vụ lần này là phục kích một nhóm buôn lậu thuốc phiện được trang bị vũ khí các loại. Mặc dù đối với bộ đội bình thường thì việc này sẽ có chút uy hiếp nhưng đối với bộ đội đặc chủng thì nhiệm vụ này lại vô cùng thoải mái. Vũ Ngôn trở thành lính đặc chủng chân chính đã hai năm nay, những trận phục kích như thế này không tới mười lần thì cũng phải làm tới bảy tám lần. Cho dù có là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ thì mười lần cũng chỉ có chút hồi hộp, nhưng khi kẻ địch đầu tiên ngã xuống trước họng súng của mình thì Vũ Ngôn hắn đã không còn gì phải sợ hãi nữa. Nhiệm vụ lần này là do đại đội trưởng cùng trung đội trưởng trực tiếp an bài. Tình báo lại từ trinh sát viên cung cấp. Tin tức mà trinh sát viên cung cấp trước đó đều rất chuẩn xác nên rất đáng tin và cũng chẳng có lý do gì để hoài nghi những tin tức ấy. Lần này vượt qua biên giới tới hơn hai mươi km, toàn đội sáu người đã ẩn núp bốn ngày chính là muốn tiêu diệt toàn bộ nhóm người tà ác kia, hoàn toàn cắt đứt con đường ma túy này.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, một là đến từ trực giác tựa như dã thú của hắn, nhưng chủ yếu là đến từ sự tín nhiệm đối với chân khí trong cơ thể mình. Vũ Ngôn tu luyện Tiên Thiên chân khí, coi trọng thiên địa tự nhiên nên hiểu rất rõ về thiên địa vạn vật. Vũ Ngôn tu luyện Thiên Tâm quyết đã mười ba năm, tuy rằng mới chỉ ở tầng thứ hai nhưng đặc tính thuận theo tự nhiên của Thiên Tâm quyết giúp những hiểu biết của Vũ Ngôn đối với vạn vật hơn hẳn người khác. Đó cũng là nguyên nhân tại sao khi ẩn nấp hắn lại có thể thân thiết với tự nhiên đến vậy. Sự cảm ứng của Thiên Tâm quyết đối với ngoại vật tương đối nhạy bén, loại cảm ứng này trong hai năm đã cứu Vũ Ngôn hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần không biết bao nhiêu lần.
" Nếu có thể đột phá tầng thứ tư thì tốt quá!"
Trong lòng Vũ Ngôn thầm nghĩ.
" Theo lời sư phụ, Thiên Tâm quyết tổng cộng có bảy tầng khẩu quyết. Không biết thế nào nhưng khi truyền đến đời sư tổ liền thất truyền chỉ còn khẩu quyết của hai tầng!"
Mỗi lần sư phụ nhắc đến chuyện này người đều bóp cổ tay thở dài tiếc nuối vì mất một bộ công pháp vô thượng. Thiên Tâm quyết nếu có thể đột phá tầng thứ tư là cảm ứng được mọi việc, mọi vật trong khoảng cách vài trăm mét, đủ thời gian để có thể ứng phó với mọi loại tình huống bất ngờ có khả năng xảy ra. Mặc dù chỉ đột phá tầng thứ hai nhưng khả năng phản ứng của Vũ Ngôn cũng không phải cái mà người thường có thể so sánh, nếu không thì hắn với tuổi đời còn trẻ như vậy đã làm tới tiểu đội trưởng đại đội Liệp Ưng, tiểu đội tinh nhuệ nhất toàn quân.
Cái cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như bị nhìn trộm khiến Vũ Ngôn chỉ trong khoảnh khắc mồ hôi đầm đìa như đeo trên người một tảng đá nặng cả ngàn cân. Đoàn ngựa thồ càng ngày càng gần, mắt trông thấy bọn chúng sắp đi qua khu vực phục kích tốt nhất, đồng nghĩa với việc thời gian tự hỏi của Vũ Ngôn cũng càng ngày càng ngắn. Nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành cho dù có phải hy sinh mạng sống của mình đi nữa. Vũ Ngôn cắn lưỡi, kiều chế sự cuồng loạn trong lòng, suy nghĩ tỉnh táo trở lại. Tin tưởng với thân thủ của bản thân và của các huynh đệ quyết không để kẻ nào chạy thoát.
Vũ Ngôn thầm hít một hơi rồi nhắm ngay vào một tên mập đang ngồi trên một con ngựa ở bên cạnh con ngựa đi cuối cùng kia.
- Bùm!
Một âm thanh trầm đục phá vỡ sự yên lặng trong khu rừng. Đầu đạn xoay tròn bắn trúng vầng trán cao của tên mập, tên mập hét lên rồi ngã gục, cùng lúc đó, tiếng gào thét của cây súng bắn tỉa trong tay Đại Tráng truyền đến, một tên nữa ngã xuống. Thành quả khi được trải qua huấn luyện quân sự khá tốt của đối phương lập tức phát huy tác dụng, vẻn vẹn chỉ trong giây lát kinh hoảng, những người còn lại ngay lập tức lăn mình tản ra. những cây súng trong tay bắt đầu khạc lửa điên cuồng, đạn trút như mưa vào những bụi cỏ phía trước khiến chú chim sẻ vừa rồi còn đang nhảy múa trên đầu Vũ Ngôn, chưa kịp bay lên đã vĩnh viễn yên nghỉ dưới mặt đất.
Vũ Ngôn lăn mình dựa vào một thân cây rồi sau đó nâng súng quét một vòng, lại có một người nữa nằm xuống. Vũ Ngôn ghé vào tai nghe nói:
- Số , mời bọn chúng nếm thử phát hehot!
Đại Tráng không nói gì, khẩu súng thoải mái ngắm vào một tên, một người nữa về với ông bà!
Những phần tử vũ trang còn lại đều kêu gào bối rối. Sáu người Vũ Ngôn chia làm ba tổ. Mập Đầu Đà cùng Tiểu Lý Tử ở bên cánh trái, Vũ Ngôn cùng Số ở giữa, Đại Tráng cùng Hầu Tử ở bên phải. Ba tổ phân công hợp tác, mỗi tổ phụ trách một bên, yểm hộ cho nhau giết địch. Vũ Ngôn cầm súng bắn một viên, tiêu diệt kẻ địch của Số vẫn còn đang nằm trên mặt đất ngắm. Số xử lý một gã đang nấp phía sau một con ngựa, đang chuẩn bị nổ súng bắn về phía Vũ Ngôn. Tiêu diệt tên này, Số quay đầu trừng mắt nhìn Vũ Ngôn, sau đó lại lộ vẻ tươi cười.
Hai bên trái phải càn quét một trận, những tên còn lại rất nhanh đã bị tiêu diệt. Mập Đầu Đà cùng Tiểu Lý Tử vỗ tay hoan hô cười. Hầu Tử còn khoa trương hơn, hai tay giang rộng ôm chầm lấy Đại Tráng. Còn Vũ Ngôn thấy nhiệm vụ lần này cũng chẳng khác gì những lần trước, đều thực hiện vô cùng thoải mái, nhưng trong lòng cái cảm giác nguy hiểm lại càng trở nên mãnh liệt, cảm giác bị người nhìn trộm như mũi châm đâm đằng sau lưng hắn.
Một con ngựa Điền trúng đạn vung vẫy vài cái rồi ngã quỵ, cái sọt lớn trên lưng nó đổ xuống. Thiên Tâm quyết trong cơ thể Vũ Ngôn đột nhiên dậy sóng, hơi thở hắc ám của tử vong bỗng nhiên ập đến.
- Nằm xuống!
Vũ Ngôn quát to một tiếng, nhảy qua đẩy ngả Số xuống, một viên đạn ngắm bay sát qua tai, hai người lăn vài vòng trên mặt đất rồi tách ra. Hơn hai mươi họng súng từ sâu bên trong rừng cây đang khạc điên cuồng khạc lửa. Đạn bay đầy trời. Hỏa lực dày đặc ép bọn Vũ Ngôn không dám ngẩng đầu lên.
Bỗng, một bông hồng máu nở rộ trên trán Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử chầm chậm ngã xuống, trên khuôn mặt hắn vẫn còn vương nụ cười lúc trước:
- Tiểu Lý Tử ------
Vũ Ngôn quát to một tiếng rồi sau đó, tiếng gầm giận dữ "Aaaaaa!" vang lên, đồng thời khẩu súng tự động trong tay hắn điên cuồng phun lửa. Thân thể hắn liên tục lăn tròn hai vòng tới bên cạnh Tiểu Lý Tử rồi mang theo thi thể vẫn còn hơi ấm của hắn lăn tiếp hai vòng nữa nấp vào một lùm cây rậm rạp. Mập Đầu Đà ở bên cạnh cũng đưa súng quét một hồi yểm hộ cho hành động của Vũ Ngôn hắn.
- Tiểu Lý Tử!
- Tiểu Lý Tử!
Đại Tráng, Hầu Tử và Số trước sau gào lên, tiếng rít của những đầu đạn mà kẻ thù bắn tới cũng không át được tiếng gầm giận dữ của bọn họ. Ba người đồng thời khai hoả, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rừng cây phía đối diện, hai gã da trắng cao lớn ngã xuống.
Vũ Ngôn chầm chậm vuốt đôi mắt vẫn còn đang mở của Tiểu Lý Tử, thấy khóe môi hắn vẫn còn vương nụ cười mà trong lòng bỗng co rúm lại, cơn thịnh nộ dâng lên ngập trời, răng nghiến chặt nhưng là chỉ huy của tiểu đội nên hắn buộc phải tỉnh táo trở lại để tự hỏi, xem xét tình thế hiện giờ.
Dựa vào trang bị hỏa lực cùng phương án tác chiến của kẻ địch bây giờ có thể kết luận địch cũng khá hung dữ, hơn nữa lại còn có hai tên bắn tỉa, kỹ năng tác chiến có thể tương đương với bộ đội đặc chủng. Xem ra hẳn đụng phải bọn lính đánh thuê rồi. Lính đánh thuê đều là đội đặc chiến của các quốc gia xuất ngũ hợp lại tạo thành một tổ chức vũ trang. Họ đều là những người dày dặn, thân đã trải qua hàng trăm trận chiến, rồi từ trong những trận chiến hỏa đó luyện được kỹ năng đặc chiến tối cao cùng với những thủ đoạn đối địch lãnh khốc nhất. Bọn họ khi hành động đều quỷ dị khó lường, lại không làm theo lẽ thường, hơn nữa lại tàn khốc, khó chơi hơn hẳn bộ đội đặc chủng chính quy. Từ lần giao thủ vừa rồi cho thấy, bọn lính đánh thuê gặp phải lần này tuyệt đối cường hãn chưa từng có từ trước tới nay. Đội hình công kích, phương pháp công kích cùng với cách sử dụng tay súng bắn tỉa vừa rồi của bọn chúng vô cùng thành thạo, lại có rất nhiều nét giống với thủ đoạn tác chiến trong bộ đội đặc chủng của một cường quốc nào đó trên thế giới.
Lần phục kích này chính là cái bẫy hết sức tỉ mỉ do tên trùm buôn bán ma túy thiết kế. Tiểu đội đặc chiến của Vũ Ngôn tuy rằng đã tiêu diệt được đoàn ngựa thồ nhưng lại bị bọn lính đánh thuê kia cắn một miếng rất đau. Xem ra điệp viên trong nội tuyến của bọn chúng đã bị lộ, hơn nữa, không chỉ bị lộ mà còn giúp bọn buôn ma túy, để chúng có thể ung dung mời tổ chức lính đánh thuê tới đối phó, phục kích tiểu đội đặc chiến bên ta. Đối với những tên buôn bán hàng trắng đến phát điên như bọn chúng, tiêu diệt một nhánh tiểu đội đặc chiến có thể nói đó là một thành công rất lớn. Nếu nội tuyến bị lộ thì như vậy, hàng hóa đoàn ngựa thồ kia vận chuyển đương nhiên cũng chẳng phải là thuốc phiện. Mà đã không phải thuốc phiện thì mục tiêu hành động cũng đã mất đi, lần phục kích này hoàn toàn thất bại.
Vũ Ngôn đang tự hỏi thì bên cạnh, Mập Đầu Đà, người bình thường có quan hệ tốt nhất với Tiểu Lý Tử đã đỡ lấy người huynh đệ ngã vào lòng mình rồi cuối cùng cũng không nén nổi bi thương trong lòng. Thân hình cao gầy đột ngột đứng dậy, cây súng tự động trong tay hướng về bờ rừng phía đối diện liên tục càn quét, trong lòng hét lên:
" Bọn chó chết, ông muốn giết hết chúng mày!"
Vũ Ngôn kinh hãi rồi vội vàng đưa một tay ấn hắn ngã xuống. Một viên đạn bay tới, cánh tay trái Vũ Ngôn chỉ cảm thấy đau đớn, nóng rát. Mập Đầu Đà thấy phần cánh tay trái của bộ đồ chiến đầu nhiễm đầy máu đỏ liền kêu lên:
- Số , anh thế nào rồi?
Vũ Ngôn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Bình tĩnh một chút, Số !
Khóe mắt Mập Đầu Đà đầy nhiệt lệ, gật gật đầu rồi lăn mình đổi vị trí, khẩu súng trong tay điên cuồng phun hoa lửa phục thù.
- Số , anh không sao chứ?
Trong tai nghe truyền đến lời thăm hỏi của Đại Tráng với Hầu Tử, mà giọng nói của Số còn vội vàng hơn nữa.
Vũ Ngôn chịu đau nhếch mép cười nói:
- Không có việc gì, bị kiến cắn một cái thôi mà. Bây giờ chuyển sang tần số B
Đợi cho trong tai nghe truyền đến bốn tiếng gõ Vũ Ngôn mới nói tiếp:
- Lần này chúng ta gặm phải một cục xương cứng rồi!
Những người khác cũng hiên bây giờ họ đang gặp phải một tổ chức đánh thuê dũng mãnh chưa từng có từ trước tới nay.
- Đối phương không dưới hai mươi người. Vũ khí hoàn hảo. Hỏa lực mãnh liệt và là đối thủ đáng để cho chúng ta chơi.
Lời của Vũ Ngôn khiến những thành viên còn lại đều cảm thấy được sự hưng phấn mãnh liệt. Giao thủ với cường giả, đó là điều mà lính đặc chủng bọn họ chưa bao giờ e ngại mà chỉ có sự hưng phấn, hưng phấn vô cùng.
- Mục tiêu duy nhất của chúng ta bây giờ là phải cắt đuôi khỏi bọn chó đói phía sau kia, nhân tiện cắt mấy cái chân chó nữa.
Vũ Ngôn thoải mái nói:
- Thoát khỏi bọn chó điên đó thì chúng ta là người thắng. Hiểu chưa?
- Hiểu!
Mấy âm thanh chình tề hô.
- Số , có bao nhiêu người mai phục?
- Hai!
Giọng nói ung dung không chút kích động của Đại Tráng truyền đến. Vào những thời khắc như thế này, việc duy trì tâm tính là tố chất quan trọng nhất của một tay súng bắn tỉa. Từ việc Tiểu Lý Tử bị tập kích cùng với chuyện mình bị thương, Vũ Ngôn biết rằng hai tay súng bắn tỉa bên đối phương cũng không phải là hạng dễ xơi.
Vũ Ngôn nuốt nước bọt nói:
- Số , báo cáo vị trí diều hâu!
Giọng Hầu Tử truyền đến:
- Hướng ba giờ, hai mươi km!
Hai mươi km, nơi đó có những người thân đợi bọn họ thuận lợi về nhà. Nhìn thoáng qua những người anh em vào sinh ra tử với mình, trong lòng Vũ Ngôn thề:
" Bất kể như thế nào, nhất định phải đưa chúng anh em về nhà!:
Đối mặt với một trong những bộ đội đặc chiến ưu tú nhất trên thế giới, từ trong đáy lòng Vũ Ngôn dâng lên một cảm giác hưng phấn, đối thủ chân chính cuối cùng cũng có thể kích thích hào khí vạn trượng của Vũ Ngôn hắn. Được, để xem ai mới thực sự là vua của rừng cây, ai mới thực sự là vua đặc chiến! Nhìn Tiểu Lý Tử được Mập Đầu Đà dùng dây cố định trên lưng mình mà trong lòng Vũ Ngôn thoáng chút kích động. Không thể để cho một người anh em của mình cứ cô độc như vậy mà hy sinh được. Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả đội viên tiểu đội đặc chiến.