Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương : Thánh thế thiên đường ()..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Quách Nghị trông thấy nam tử bên cạnh trưởng kíp kia thì dường như có vẻ kinh hãi, cung kính nói:
- Ân tổng, ngài cũng ở đây à!
Ân tổng này cười nói:
- Tôi đang nói với Nhã Ny chút chuyện, không làm lỡ công việc của các người nữa.
Quách Nghị vội vàng nói:
- Không sao, không sao. Hoan nghênh Ân tổng đến nhà ăn chúng ta thị sát công việc.
Ân tổng cười gật gật đầu nhưng cũng không nói lời nào.
Quách Nghị hướng về phía cô gái làm trưởng kíp kia nói:
- Trưởng kíp Quan, người này là phó trưởng kíp mới tới.
Vũ Ngôn tiến lên một bước, tay duỗi ra, cười nói với trưởng kíp:
- Tôi tên Vũ Ngôn.
Trưởng kíp kia cũng không có đưa tay ra đáp mà dùng vẻ mặt lạnh băng, dùng tiếng Anh nói:
- Tôi là Quan Nhã Ny, ngoài ra, Vũ Ngôn tiên sinh, khi đi làm mời anh nói tiếng Anh.
Quan Nhã Ny có khẩu âm đặc sệt của vùng Oxford, khuôn mặt cô ta cũng không có biểu cảm gì, Vũ Ngôn thầm nghĩ, khuôn mặt cô ta sao như đóng thành băng vậy.
Vũ Ngôn xoay người nói với Quách Nghị:
- Giám đốc Quách, ở sảnh cơm Âu phải nói tiếng Anh sao? Nếu người tới dùng cơm là người bản địa, hay người nước mình thì cũng phải nói tiếng Anh sao?
Quách Nghị chưa kịp trả lời thì Ân tổng kia đã cười lạnh nói:
- Tôi hy vọng anh có thể tuân thủ quy định của trưởng kíp Quan, phó trưởng kíp Vũ ạ.
Hắn nhấn mạnh vào bốn chữ "Phó trưởng kíp Vũ", trong mắt đầy vẻ khinh miệt không hề che dấu.
Quách Nghị vội vàng nói:
- Điều này có thể xử lý cho linh hoạt, công việc cụ thể hai người cứ thương lượng xử lý đi. Vị này là phó tổng giám đốc của công ty bất động sản Thánh Long, Ân Nhất Bình, Ân tổng. Công việc của chúng ta còn cần ngài quan tâm và hướng dẫn nhiều hơn.
Ân tổng này tất nhiên cũng chẳng thèm để vào mắt cái loại cây cỏ như Vũ Ngôn. Vũ Ngôn cũng không đưa tay ra để tránh tự vả vào mặt mình, mà chỉ khẽ cười nói:
- Ân tổng, chào anh!
Trong lòng hắn đối với một kẻ kiêu căng như Ân tổng này một chút hảo cảm cũng không có, ngay cả ngữ điệu cung kính cũng không thèm dùng.
Vẻ mặt Ân Nhất Bình lãnh ngạo nói:
- Tôi hy vọng phó trưởng kíp anh có thể hiểu được, đừng tưởng rằng vào được Thánh Thế Thiên Đường là thích làm gì thì làm. Ở trong này, bất luận kẻ nào cũng không được chống lại ý kiến của trưởng kíp Quan. Nói cách khác, nếu anh bật lại thì cứ việc khăn gói cút đi cho tôi.
Vũ Ngôn cau mày, nhìn nữ trưởng kíp mặt lạnh như băng kia, trong lòng thầm nghĩ, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng đến đáng thương nhưng thì ra là bình hoa dựa vào nam nhân.
Ân Nhất Bình thấy nhíu mày Vũ Ngôn, giẫn dữ nói:
- Sao hả, anh còn chuyện gì không đồng ý ư?
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Quy tắc là do người định ra. Tôi là một người làm công của Thánh Thế Thiên Đường nên cảm thấy quy tắc này có chút không hợp lý vì thế có ý kiến với cấp trên. Tôi nghĩ mình cũng không có gì sai, Ân tổng cũng không vì chuyện đó mà tức giận như vậy!
Lông mày Ân Nhất Bình dựng lên, cả giận nói:
- Ý kiến của anh tôi không cần nghe. Tố chất kém như thế, giám đốc Quách, anh tuyển người kiểu gì thế?
Không đợi giám đốc Quách mở miệng, Vũ Ngôn đã lạnh lùng nói:
- Ân tổng, anh là phó tổng của công ty bất động sản Thánh Long chứ không phải là phó tổng của Thánh Thế Thiên Đường. Tới đây thể hiện uy phong của mình thì sợ rằng anh tìm nhầm chỗ rồi. Từ cấp bậc mà nói thì chúng ta không có quan hệ phụ thuộc gì cả, anh không có quyền sỉ nhục, chửi rủa tôi như bất cứ một thủ hạ nào của anh. Đây là sảnh cơm Âu, con người từ lúc sinh ra là ngang hàng với nhau, tôi nghĩ mỗi người nơi này đều hiểu được điều đó. (DG: Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng )
Ân Nhất Bình giận dữ cười:
- Tốt, tốt lắm. Vậy anh hôm nay để xem xem phó tổng của công ty bất động sản Thánh Long tôi có thể quản chuyện của một tên làm công như anh tại Thánh Thế Thiên Đường này hay không. Giám đốc Quách, anh chắc nhìn đủ rồi chứ.
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Quách Nghị, xem lựa chọn của lão.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Có một lãnh đạo như anh tôi cảm thấy rất thất vọng với tập đoàn Thánh Long. Nếu giám đốc Quách sa thải tôi thì tôi thật rất cảm kích anh.
Quách Nghị bây giờ lâm vào thế khó xử, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng, đang định nói thì tiếng nói lạnh như băng của Quan Nhã Ny, người từ nãy tới giờ đứng xem trò, truyền đến.
- Phó tổng Ân, đây là công việc bên trong Thánh Thế Thiên Đường nên không phiền phó tổng Ân quan tâm.
Quách Nghị thở dài một hơi. Ân tổng cũng kinh ngạc, nói:
- Nhã Ny, em ―
Quan Nhã Ny khoát tay nói:
- Ân tổng, ý anh khi tới đây tôi đã biết rồi. Cảm ơn ý tốt của anh. Xin gửi lời cảm ơn của tôi tới bác Ân.
Ân Nhất Bình vội hỏi:
- Nhã Ny, chúng ta còn phải dùng những lời này sao. Vả lại, đây cũng là ý của chú Quan.
Quan Nhã Ny biến sắc, vẻ mặt càng lạnh, nói:
- Tôi ở đây để giúp chút việc cho cô cô và cảm thấy làm ở đây cũng rất ổn nên không phiền các vị nhọc lòng.
Sắc mặt Ân Nhất Bình trắng rã, nhưng chốc đã khôi phục lại trạng thái như bình thường, tha thiết nói:
- Vậy tối mai anh mời em ăn cơm, đến ―
Quan Nhã Ny không lưu tình chút xen vào lời của hắn, nói:
- Ngại quá, mấy ngày nay tôi đều rất bận. Bây giờ tôi phải làm việc nên mời Ân tổng cứ tự nhiên!
Ân Nhất Bình không lấy được vẻ hoà nhã từ Quan Nhã Ny nên mới trừng mắt nhìn Vũ Ngôn. Ánh mắt hiện lên tia âm độc, sau đó trộm liếc qua Quan Nhã Ny rồi xoay người rời đi.
Quan Nhã Ny vừa rồi nói chuyện với Ân Nhất Bình bằng tiếng quốc ngữ, nhưng lúc này, khi quay đầu lại dùng tiếng Anh lạnh lùng nhưng rất chuẩn nói với Vũ Ngôn:
- Phó trưởng kíp Vũ, yêu cầu vừa rồi tôi đề ra anh đã nhớ chưa? Khi đi làm xin anh hãy nói tiếng Anh. Cứ yên tâm rằng, khách tới đây, cho dù là người trong nước cũng sẽ nói tiếng Anh!
Vũ Ngôn đang tự hỏi thân phận của Quan Nhã Ny, chỉ bằng một câu của cô là có thể đuổi Ân Nhất Bình đi. Thân phận của cô ta chắc chắn không phải đơn giản chỉ là một trưởng kíp như vậy. Đương nhiên không loại trừ khả năng Ân Nhất Bình vì theo đuổi Quan Nhã Ny mà cố ý tỏ vẻ yếu thế. Nhưng Quách Nghị hình như có vẻ rất tôn trọng Quan Nhã Ny, gần như là cái kiểu cấp dưới nghe lời cấp trên vậy. Xem ra thân phận của Quan Nhã Ny này chắc phải rất có địa vị, với lại trên người nàng còn có một thân võ công không tầm thường nữa.
Vũ Ngôn đang suy nghĩ thì nghe lời của Quan Nhã Ny liền cau mày nói:
- Tôi cho rằng nói quốc ngữ với đồng bào mình mới tốt. Như vậy cảm giác sẽ càng trở nên thân thiết hơn. Đương nhiên là trừ những yêu cầu đặc thù ra.
Hai người, một trưởng kíp, một phó trưởng kíp, lần đầu gặp mặt hợp tác đã nổi lên tranh chấp.
Quan Nhã Ny hừ một tiếng nói:
- Phó trưởng kíp tiên sinh, trong đại sảnh cơm Âu nói tiếng Anh sẽ thể hiện không khí món Âu tốt nhất.
- Trưởng kíp tiểu thư chẳng lẽ cô cho rằng không khí với ngôn ngữ có quan hệ với nhau sao?
Vũ Ngôn tỏ vẻ giật mình nói.
- Với chuyện với anh về vấn đề này thật không có ý nghĩa.
Khuôn mặt Quan Nhã Ny không chút thay đổi, nói:
- Tôi hy vọng anh hiểu bất cứ một nơi nào đều có quy tắc riêng của nó. Chuyện này anh không hiểu thì cứ làm tốt việc của mình là đủ rồi.
Vũ Ngôn cười nói:
- Vậy cám ơn trưởng kíp đại nhân đã chỉ dạy. Kỳ thật tôi cảm thấy nói chuyện với trưởng kíp đại nhân rất vui vẻ. Mặc dù vẻ mặt của cô không ấm áp nhưng tính cách của cô lại thẳng thắn. Tôi nghĩ chúng ta cùng làm sẽ rất vui vẻ. Mặt khác....
Vũ Ngôn nháy mắt cười nói:
- Tôi cảm giác chúng ta dường như là cùng một loại người, cảm giác đó khiến tôi thấy rất ấm áp!
Quan Nhã Ny liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Cùng một loại người với anh cũng không làm tôi cảm thấy vinh quanh đâu, Vũ tiên sinh.
Trong mắt cô lộ chút thương hại, hình như muốn nói cho Vũ Ngôn, anh thực ra không có tư cách là một loại người với tôi.
Vũ Ngôn một mực nói quốc ngữ, mà Quan Nhã Ny từ đầu tới cuối chỉ nói tiếng Anh, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới việc trao đổi của hai người. Vũ Ngôn cười nhẹ, hàm răng trắng lộ ra mang theo nụ cười trên khóe miệng hắn, một nụ cười có một mị lực gần như rất tà dị.
Cuối cùng, Vũ Ngôn vẫn giữ nguyên ý kiến của hắn. Quan Nhã Ny nói tiếng Anh, mà Vũ Ngôn cứ mỗi lần nói với người trong nước đều nói quốc ngữ, còn khi nhìn thấy người nước ngoài lại nói tiếng Anh. Quan Nhã Ny lạnh lùng nhìn hắn chăm chú, mũi "hừ" một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Quan Nhã Ny là một cô gái được dạy qua lễ nghi, được bồi dưỡng văn hoá đạo đức rất tốt, làm tại đại sảnh cơm Âu khiến cô có vẻ vô cùng khác biệt, vẻ mặt ung dung, cử chỉ tao nhã, lại rất quen thuộc với những lễ tiết phương tây, điều này tạo cho người ta có cảm giác cô như lớn lên ở Luân Đôn vậy.
Đương nhiên, còn một người không giống người thường, đó chính là thiên tài Vũ Ngôn đồng học của chúng ta. Mặc dù chỉ mới đi làm nhưng động tác của hắn thuần thục, lão luyện, gặp chuyện thì trấn định tự nhiên, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi khiến người ta có một cảm giác về một người phương đông đầy cơ trí. Về mặt lễ tiết mặc dù không bằng Quan Nhã Ny, nhưng từ trên người hắn tạo cho người khác cảm thấy được sự thân thiết, tự nhiên, lại có được vẻ nho nhã và hiền hậu của văn hóa truyền thống phương đông, vì thể, khi ở trong một sảnh cơm Âu này hắn tuyệt đối là một “thứ” rất khác biệt. Khuôn mặt Quan Nhã Ny mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng băng giá nhưng cũng có chút giật mình về khí chất này của hắn.
Vũ Ngôn đồng học lại cảm giác không thể nào tốt được. Theo như lời Quan Nhã Ny nói thì người trong nước tới đây ăn cơm Âu đều nói tiếng Anh. Ai ai cũng âu phục, giày da, cà vạt, đồng hồ vàng, những người được gọi là nhân sĩ tinh anh chân chính. Vũ Ngôn lắc đầu vì có một điểm không thể nào nghĩ ra nổi. Bọn họ đều ăn những miếng thịt bò bít tết vẫn còn tơ máu, xem ra khẩu vị của người dân chúng ta thực sự đã thay đổi rồi.