Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương : Cao luận ()..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Vũ Ngôn ngoảng mặt về phía Vu Tử Đồng cười nói:
- Vu tiểu thư là cường giả trong lập nghiệp nhưng tôi nghĩ phần lớn mọi người chỉ có thấy một mặt hào quang của Vu tiểu thư mà lại xem nhẹ những giọt mồ hôi vất vả, những gian khổ và cả những bất trắc của cô, mà có lẽ người ngoài cuộc không thể cảm nhận được.
Trong mắt Vu Tử Đồng hiện lên một chút ưu thương như nhớ tới một việc gì đó, song cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, cười nói:
- Vũ Ngôn.... Vũ tiên sinh... phải không? Cái nhìn của Vũ tiên sinh rất thấu đáo. Tới bây giờ tôi đều cho rằng, công ty của tôi chỉ còn cách phá sản đúng tiếng nữa.
Nói đến phá sản, vẻ bi ai trong mắt Vu Tử Đồng dường như càng đậm hơn. Chỉ có điều nó đều được cô che dấu. Cô cười nói:
- Hôm nay được nghe Vũ tiên sinh nói chuyện khiến tôi rất rung động. Một nhân tài như Vũ tiên sinh không biết đang làm gì vậy?
- Tôi sao?
Vũ Ngôn cười nhẹ nói:
- Tôi đang là một trưởng kíp của nhà ăn.
- Anh hùng không hỏi xuất thân.
Vu Tử Đồng cười nói:
- Với tài năng của Vũ tiên sinh thì vào một ngày trong tương lai, nhất định anh sẽ có thành tựu.
- Tôi luôn cho rằng sẽ có một ngày như vậy.
Vũ Ngôn rất nghiêm túc nói.
Vu Tử Đồng cười lên khanh khách mà bộ ngực sữa đầy đặn của cô cũng theo đó rung động tạo thành một ngọn sóng đầy hương diễm. Ngay cả một thằng đần độn về khoản này như Vũ Ngôn cũng phải động lòng chứ đừng nói đến loại "dâm tài" như Lục Phong. Thậm chí ngay cả Trần Gia Lạc, dù có đang đứng trước mặt Tăng Nhu thì cũng không khỏi dán mắt vào Vu Tử Đồng. Tuy nhiên. ngay sau đó Vũ Ngôn đã bình thường trở lại, khóe miệng tiếp tục nhếch lên tạo một nụ cười uể oải quen thuộc.
Thấy ánh mắt của tất cả nam nhân ở đây đều đọng lại trên người mình, khuôn mặt của Vu Tử Đồng đỏ bừng lên, rồi trong lòng lại có chút kinh hỉ vì mị lực của bản thân, nhưng khi thấy ánh mắt hờ hững không có một chút trầm mê của Vũ Ngôn, làm Vu Tử Đồng không khỏi phải trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm đưa ra một kết luận nghiệt ngã, tiểu tử này không phải là đàn ông!
Một hồi chém gió vừa rồi cũng Vũ Ngôn đã khiến không khí bây giờ có chút nặng nề. Tăng Nhu được tên "Hùng binh" của mình giáo huấn cả buổi nên trong lòng tất nhiên là vô cùng bất mãn, bỉu môi nói:
- Hùng binh, anh thì ra còn biết dạy cả người nữa. Vốn chỉ là một việc rất đơn giản lại bị anh phun ra nhiều đạo lý chết tiệt như vậy.
Vũ Ngôn lắc đầu thở dài. Thiếu từng trải, tư tưởng đơn giản, hài tử này vẫn còn quá nhỏ! Sinh lý mặc dù đã trưởng thành nhưng tâm lý vẫn còn chưa tới giai đoạn tốt nghiệp trung học cơ sở. Lão Tăng dạy dỗ con cái đúng là quá thất bại rồi.
Khổ chủ lớn nhất ở đây thì phải kể tới vị tổng đà chủ kia. Vốn hắn nghĩ rằng dùng một xấp tiền là có thể giáo huấn tên tiểu tử một lần nhưng không ngờ chẳng hiểu tại sao cuối cùng bị cái miệng của tên đó giáo huấn ngược trở lại, còn khiến mình không có chỗ nào để phản bác. Nỗi buồn, nỗi đau, nỗi khổ của Trần Gia Lạc, chúng ta có thể tưởng tượng được.
Người có nhận thức sâu nhất đối với những lời của Vũ Ngôn đương nhiên chính là Hậu Vân. Cô cũng là một đứa trẻ có xuất thân nghèo khổ nên biết sự vất vả của cuộc sống và cũng rất hiểu, rất đồng cảm với những lời của Vũ Ngôn.
Mà người có ít cảm giác nhất, thậm chí là không có cảm giác gì với những lời của Vũ Ngôn chính là Lục Phong đồng học. Bởi vì hắn đang bận chăm chú nhìn vào Vu học tỷ quyến rũ diễm lệ và quả ớt nhỏ với vẻ đẹp của thanh xuân Tăng Nhu. Bây giờ cho dù có một cái máy bay trực thăng đang sắp sửa rơi xuống đầu hắn thì có lẽ hắn cũng không thể nào nghe thấy được.
Vu Tử Đồng rút tám trăm đồng từ túi xách của mình ra nhét vào hòm quyên góp của Tăng Nhu, cười nói:
- Chị còn chút việc phải đi trước. Công ty của chị ở tấng tòa nhà đối diện nên khi nào xong ở đây thì lên trên đó ngồi chơi nhé. Chút tiền này là tâm ý của chị nên không cần ngại. Đây là mồ hôi xương máu của chị làm ra đó.
Sau những lời đó, cô quay về chỗ Vũ Ngôn cười cười. Vũ Ngôn cũng vội đáp lại cô nàng một nụ cười sáng lạn mà cũng rất tà dị. Vu Tử Đồng thầm nghĩ, da mặt người này quả là dày, mỹ nam kế đối với tôi không có hiệu quả đâu. Dù nghĩ vậy nhưng khuôn mặt cô lại chẳng hiểu tại sao lại thoáng phớt đỏ.
Buổi hôm nay kỳ thực cũng khá tốt đẹp, đương nhiên ngoại trừ chuyện của tổng đà chủ ra. Đám con gái cứ ríu ra ríu rít. Hậu Vân cũng hào hứng vui vẻ. Vũ Ngôn thấy tâm tình của cô nàng tốt như vậy nên trong lòng cũng thầm cao hứng.
Còn quả ớt nhỏ Tăng Nhu lại quậy tới mức không còn gì lợi hại hơn. Vì trả thù buổi "dạy" của Vũ Ngôn hồi sáng nên tới giờ ăn cơm, tất cả đám con gái đều được Tăng Nhu gọi vào quán ăn nhanh gần đó, hơn nữa còn nói, quán ăn này đã được bọn tôi bao trọn gói nên mời tiểu tử tên Vũ Ngôn kia không được đi vào đó quấy rầy chúng tôi ăn cớm.
Vũ Ngôn cũng chẳng muốn cùng những hài tử này đùa giỡn, vả lại hắn cũng thích yên tĩnh nên cầm một cái bánh mỳ, một chai nước ngồi dưới cái ô chậm rãi thưởng thức.
Tổng đà chủ Trần Gia Lạc ngồi trong quán ăn nhìn Vũ Ngôn đang một mình ngồi dưới cái ô mà trong lòng sảng khoái không gì tả xiết. Hậu Vân muốn đi ra ngồi với Vũ Ngôn thì lại bị Tăng Nhu kéo bắt đi vào trong quán ăn. Vũ Ngôn thấy vậy bèn phất phất tay với Hậu Vân, ý bảo mình không có việc gì, em cứ yên tâm vào ăn đí.
Khiến Vũ Ngôn cảm thấy bất mãn tới cực độ chính là tiểu tử Lục Phong kia. Hắn ta trốn phía sau Trương Hoàn đi vào trong quán, rồi còn giơ ngón cái về phía Vũ Ngôn với ý, tiểu tử mày thật tài giỏi!
Khi Vũ Ngôn đang cảm thấy nhàm chán thì thấy Hậu Vân cầm hai hộp kem trong tay chạy ra ngoài. Hậu Vân đưa một hộp cho Vũ Ngôn nói:
- Ngôn đại ca, cho anh này!
Vũ Ngôn nói:
- Em sao lại ra ngoài này? Mau đi vào đi. Ở đây nóng lắm, với lại sức khỏe em lại không được tốt.
Hậu Vân lắc đầu nói:
- Ngôn đại ca, em ở đây với anh.
Vũ Ngôn cười nói:
- Anh không sao đâu. Em quên là anh có võ nên không sợ nóng à.
Hậu Vân đỏ mặt vì nhớ tới buổi tối hôm đó hắn giải phong hàn cho mình.
Hậu Vân nhìn Vũ Ngôn nhẹ nhàng nói:
- Ngôn đại ca, anh không nên trách chị Tăng Nhu. Kỳ thật tâm địa của chị ấy rất tốt. Kem này là chị ấy bảo em mang ra đó, nhưng chị ấy lại không cho em nói. Chị ấy còn bảo anh mau vào trong đó ăn một chút, bọn em để dành cho anh rồi.
Vũ Ngôn nghe vậy bèn nhìn về phía cái quán ăn nhanh kia thì bắt gặp Tăng Nhu cũng đang nhìn về bên này. Cô thấy Vũ Ngôn nhìn qua liền vội rời mắt ra chỗ khác, đồng thời cái mũi nhỏ cũng nhíu lại, không cần nghĩ cũng biết, nha đầu này lại "hừ" một tiếng.
Vũ Ngôn hơi chút buồn cười, nói với Hậu Vân:
- Anh giận cô ấy làm gì. Anh thực sự là trưởng bối của cô ta mà. Vì thế anh sao có thể chấp nhặt cái việc nhỏ như vậy được. Chỉ có điều, tính tình nha đầu này ngang ngược quá mức. Anh sợ tiếp xúc lâu thì em sẽ học cái tính xấu đó của nàng ta mất.
Hậu Vân vội nói:
- Không đâu, Ngôn đại ca. Em sẽ không giống như chị Tăng Nhu đâu. Em vĩnh viễn là ....
Cô lại đỏ mặt không nói được nữa. Còn Vũ Ngôn thì cười nói tiếp lời của cô nàng:
- Em vĩnh viễn là em gái tốt của anh.
Thần sắc Hậu Vân đau khổ, lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, em vĩnh viễn sẽ là em gái tốt của anh.
Trong lòng cô giờ đau đớn như bị ngàn vạn thanh đao cắt phải, rồi vội quay đầu đi để không cho Vũ Ngôn nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của mình.
Vũ Ngôn đuổi Hậu Vân vào trong quán ăn còn mình thì vẫn ở bên ngoài đi loanh quanh. Thấy vậy, Tăng Nhu tức giận ném hết chỗ đồ ăn để dành cho Vũ Ngôn vào trong sọt rác, gần giọng nói:
- Tên hùng binh chết tiệt. Hùng binh bại hoại. Hùng binh hẹp hòi...
Ánh mắt thì đảo qua người tên "Hùng binh" đang đi dạo giữa trời nắng kia.
Tổng đà chủ ngồi ở một vị trí cách Tăng Nhu không xa. Thật ra hắn muồn ngồi đối diện với quả ớt nhỏ này nhưng không có cách nào vì khi vừa vào quán thì quả ớt nhỏ đã hô hào đám bạn, vị trí đối diện và cả mọi vị trí xung quanh Tăng Nhu đều được Hậu Vân cũng mấy cô nàng chiếm giữ. Mà ngọn lửa giận dữ đối với chuyện Vũ Ngôn của quả ớt này dường như đều chuyển hết qua người hắn nên mặc dù có dị năng nhưng Tổng đà chủ cũng chỉ biết thầm nghĩ:
"Tính tình của vị đại tiểu thư này có khi còn mạnh hơn cả siêu năng lực."
Và đánh ngậm ngùi ngồi một góc cách cô nàng không xa.
Vũ Ngôn dạo bước trong khu phố, bản thân có cảm giác như tiến vào đại dương mênh mông. Dưới bầu trời cao rộng bao la, trong thành thị mà nhà cao tầng mọc lên san sát không có cách nào nhìn thấy mặt trời, không có những bụi hồng, những khóm cây, hồ nước trong veo, mà chỉ có một thế giới lạnh lẽo với xi măng cốt thép bê tông. Tất cả mọi người đều bận rộn rồi không một chút cảm giác về sự biến mất của gia viên xinh đẹp mà bọn họ đã từng có trong dòng nước lũ của công nghiệp hoá.
Vũ Ngôn cảm thấy mình hình như trở thành một kẻ xa lạ, một kẻ đứng ngoài trong cái thành thị náo nhiệt này. Tâm cảnh theo đuổi tự nhiên khiến hắn rất khó dung nhập vào trong dòng người vội vã ấy. Mọi người trong cái thành thị này đều đang bận bịu, đang gấp rút theo đuổi những mục đích xa hoa, những mong muốn cao sang của mình. Còn Vũ Ngôn lại hướng về một cuộc sống tự do tự tại trên Đại Thanh sơn, một cuộc sống nghèo khổ nhưng bình đạm trong mắt người khác.