Đô Thị Lương Nhân Hành

chương 78: chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương : Hạ Lưu

Dịch: Thiên Địa Nhân

Nguồn: Sưu Tầm

Viên đạn . li bốc cháy mang theo hơi nóng nhắm thẳng chỗ hai người Thư Nhạc và Quan Nhã Ny bay tới.

Vũ Ngôn đã không còn thời gian để cảnh báo hai người. Tốc độ của hắn lúc này đã đột phá tất cả lý luận của nhân thể học, động lực học. Cơ thể như một luống khói nhẹ không thể nhận ra, với tốc độ đột phá cực hạn cơ thể con người vút tới trước mặt hai người con gái, một chiêu "hổ vồ" xuất ra, thân thể cường tráng của hắn đã đẩy hai người ngã xuống dưới thân mình.

Luồng sóng nhiệt và cả viên đạn kia nữa lướt qua lưng hắn găm trúng chiếc Rolls Royce xa hoa kia. Một vụ nổ nữa lại xảy ra, chiếc xe to lớn bị "nhấc" bổng lên tới năm sáu năm sáu mét rồi nổ thành từng tấm, từng tấm sắt to nhỏ khác bay tỏa ra bốn phía với tốc độ cực nhanh.

Vũ Ngôn liều mạng dang hai tay, dang hai chân để bảo vệ cho hai cô gái ở dưới. Hộ thân cương khí tự động xuất hiện để chống lại những mảnh sắt do vụ nổ tạo ra. Lực xung kích cường đại khiến huyết khí trong cơ thể Vũ Ngôn phải dâng lên. Mà Lâm Tâm Vũ đang nằm phủ phục dưới đất cũng hừ nhẹ một tiếng. Một tấm sắt sắc nhọn đã đâm trúng đùi hắn.

Những mảnh sắt của chiếc xe bay ra lao tới chỗ đám đông đang vô cùng hỗn loạn kia. Trong đám người vang lên những tiếng kêu thảm thiết, đau đớn, tiếng đàn ông quát, rống, tiếng đàn bà hét lên, tiếng trẻ con khóc. Những âm thanh hỗn tạp liên tiếp vang lên tạo thành một cảnh vô cùng lộn xộn.

Vũ Ngôn cắn răng hô lớn:

- Lỗ Trùng, tiêu diệt hắn.

Lời còn chưa dứt thì khẩu Cửu Ngũ Thức trong tay Lỗ Trùng đã phun ra đóa hoa lửa phẫn nộ. Viên đạn bắn tỉa . li gầm lên giận dữ nhắm bay thẳng về phía đối diện.

- Đội cảnh giới bên ngoài bao vây phòng nghỉ. Cảnh sát cơ động duy trì trật tự hiện trường, sơ tán quần chúng, cứu người bị thương.

Quan Nhã Ny nhanh chóng phát lệnh sau đó nhìn Vũ Ngôn nói:

- Anh lập tức đưa Thư tiểu thư lên xe số hai.

Thư Nhạc nhìn những người bị thương nằm đầy trên mặt đất, lệ không nhịn được trào ra, kêu:

- Tôi không đi, tôi không thể bỏ lại họ ----

Vũ Ngôn dùng sức một tay kéo nàng lên, tay trái vớ lấy vòng eo của nàng, tay phải vơ lấy đầu gối, ôm nàng ngang thân mình bất kể nàng có giãy dụa thế nào. Eo khom xuống dùng sức, thân thể lại xông thẳng ra ngoài.

Lâm Tâm Vũ ở bên cạnh cũng thoáng sửng sốt, đang định vận khí theo sau thì lại cảm thấy huyết khí trong cơ thể bốc lên, ngay cả một chút nội tức cũng ngưng tụ lại được. Hắn biết mình đã bị nội thương rất nặng nên không thể không thở dài ngừng lại.

Quan Nhã Ny thấy Vũ Ngôn đã xông ra ngoài, liền ngoảng mặt về chỗ Lỗ Trùng, hỏi:

- Quản lý Lỗ, thế nào rồi?

Lỗ Trùng lắc đầu nói:

- Mục tiêu chắc là đã lẩn trốn. Hy vọng bộ phận cảnh giới bên ngoài lập tức khám xét xong tầng ba căn nhà nghỉ kia. Trung tá Hùng, trung tá Hùng. Nghe rõ trả lời!

Lúc này tình thế đang vô cùng khẩn cấp. Vũ Ngôn bất chấp việc ẩn tàng thân hình, Tường Vân Bách Biến thi triển đến mức tận cùng, thân thể biến thành một cái bóng nhạt bay theo đường cong hình chữ S tới chỗ chiếc xe số hai.

Quan Nhã Ny đang quan sát tình thế chung quanh. Lâm Tâm Vũ thì trọng thương nên cũng không rảnh để mà bận tâm đến hắn. Nhưng vẫn có người thấy cái được cảnh tượng kinh người này, đó chính là Chu Hải Lăng, người đang nắm núp ở chiếc thang máy bay. Hắn gần như không thể tin vào hai mắt của mình. Đây là tốc độ của người sao. Phải tới hơn nửa ngày, tiểu tử này mới kinh hãi hô lên:

- Trời ạ, Lăng Ba Vi bộ. Lão đại ơi, anh đúng là thần tượng của em!

Thư Nhạc vẫn không an phận, cô nàng trong lòng Vũ Ngôn cứ đá đạp lung tung, miệng thì hô lớn:

- Anh buông tôi ra, mau buông tôi ra ---

Vũ Ngôn liếc nhìn chỗ rừng người đang vô cùng hỗn loạn kia, vết máu vương khắp nơi trên mặt đất, cơn giận trong lòng tăng lên não nhưng vẫn chạy tới chỗ chiếc xe số hai. Sau khi mở cửa xe, hắn cũng mặc kệ nàng là minh tinh hay minh teo, cứ thế thả nàng xuống rồi đẩy nàng nàng xuống ghế, tiếp đó dồn nàng như đẩy pít tông, bắt nàng chui vào trong xe.

Thư Nhạc giãy dụa quay đầu lại, giận dữ hét lên:

- Anh sao chẳng biết nhã nhặn gì thế? Làm sao lại đối xử với tôi như vậy?

Sát khí trong lòng Vũ Ngôn sớm đã bị những đợt công kích liên tiếp của kẻ địch khơi dậy, thấy cô nàng vẫn còn tiếp tục hồ đồ, mà ngọn lửa giận đang không có chỗ nào để phát, thế là một bàn tay đốp thật mạnh lên mông nàng.

Thư Nhạc đau thở hắt ra, lớn tiếng nói:

- Anh, đồ hạ lưu, đồ lưu manh.

Mày Vũ Ngôn nhướng lên, giọng lạnh lùng nói:

- Tôi bất kể cô là ai, cũng mặc kệ cô có bao nhiêu thế lực nhưng nếu không nghe lời tôi thi tôi sẽ lột sạch quần áo của cô, sau đó quẳng cô ra ngoài để cho đám người hâm mộ cô nhìn dáng vẻ cô lúc đó.

Vẻ mặt hắn lạnh như băng, giọng không mang chút tình cảm nào, và sát khí được rèn ra từ những trận chiến sinh tử khiến trong lòng Thư Nhạc phải run lên. Cô nàng sợ hãi, tay ôm che trước ngực, trong mắt đầy vẻ đáng thương khổ sở nhưng ngoài miệng vẫn ương ngạnh nói:

- Anh dám?

Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng mà Vũ Ngôn gian nan nuốt nước miếng một cái rồi buộc mình phải tàn nhẫn, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, một tay vươn ra chụp kéo chiếc váy dài của nàng. Xoẹt một tiếng, chiếc váy dài bị hắn xé rách một khoảng để lộ cặp đùi mềm mại, tinh tế bên trong đó.

Thư Nhạc "a" một tiếng sợ hãi, cô giờ như bị hắn dọa ngây ra đó rồi nhìn hắn như không tin vào mắt mình. Còn đôi chân trắng như tuyết, đẹp như ngọc kia vẫn tiếp tục phô bày ra trước mặt hắn.

Vũ Ngôn rời ánh mắt mình một cách khó khăn ra khỏi cặp đùi ấy, hắn cười tà nói:

- Cô cho rằng còn chuyện gì tôi không dám làm nào?

Thư Nhạc hoảng sợ nhìn hắn giống như là muốn nhớ thật kỹ bộ dạng của hắn vào đầu, sau đó cô nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp lại mở mắt ra. Trong mắt cô nàng giờ vô cùng trấn tĩnh, nhìn thế nào cũng không ra được vẻ điêu ngoa của ma nữ trước kia nữa.

Nàng nhìn hắn nhoẻn miệng cười như không hề để ý tới hành vi vô lễ vừa rồi nữa, cô cười nói:

- Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh!

Khí chất hờ hững như tiên nữ và cái dáng vẻ tức giận của Tiểu ma nữ vừa rồi, hai cái như là của hai người. Vũ Ngôn cũng phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, vốn hắn nghĩ rằng tính cách bản thân đã đủ phân liệt rồi, nhưng cô gái xinh đẹp, cô gái quốc sắc thiên hương trước mắt này còn hơn cả mình, tính cách sai lệch cũng lớn quá đi. Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt! Vũ Ngôn thở dài liên tục.

Chuyện tới tới bước này khiến Vũ Ngôn cũng không biết phải làm thế nào nữa. Khuôn mặt bình tĩnh của nàng thánh khiết tới mức như không thể xâm phạm. Nhìn cặp đùi tuyệt thế đang trần trụi trước mặt mình mà trong lòng Vũ Ngôn rung động không thôi.

Áp chế những suy nghĩ xấu xa trong đầu lại, rầm một tiếng, Vũ Ngôn đóng cửa xe, nhưng đang định tiếng vào ghế lái thì trong tai nghe truyền đến giọng của trung tá Hùng:

- nó, chuyện này là thế nào. Tôi là trung tá Hùng Dục Huy, chỉ huy cảnh giới bên ngoài. Tôi là trung tá Hùng Dục Huy. Kẻ địch đã bỏ trốn, kẻ địch đã bỏ trốn. Tầng ba đã tra xét xong. Nghe được xin trả lời. Nghe được xin trả lời.

Cuối cùng thế cục đã nằm trong vòng kiểm soát. Cho dù đã xảy ra sự cố lớn như thế này, thậm chí một số người còn mất đi cả tính mạng, nhưng rừng người hâm mộ kia vẫn không chịu tan. Bọn họ lại dồn đẩy nhau xung quanh tuyến an toàn rồi hết lần này tới lần khác gọi tên Thư Nhạc.

Vũ Ngôn cũng phải thở dài. Không ngờ mị lực của Thư Nhạc lại tới mức độ này, thật khiến người ta phải than lên sợ hãi. Ngẫm lại hôm nay mình còn hành hung tiểu thí thí thần tượng của đám người kia, hơn nữa lại còn kéo rách váy nữ thần trong lòng bọn họ nữa. Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì mình dù có một trăm cái mạng cũng không hiểu chết như thế nào.

Một trận chiến đã kết thúc. Một vệ sĩ tổ hai vòng ngoài đã hy sinh, ba đội viên khác bị thương trong vụ nổ, còn có hai Fan bỏ mạng, những người bị thương dù nặng hay nhẹ cũng không dưới mười người. Tổn thất quả là không nhỏ.

Vũ Ngôn biết chuyện như thế này tuyệt đối là sẽ bị áp chế. Do tính chất rất ác liệt nên ảnh hưởng cũng rất lớn và các phương tiện truyền thông cũng không thể đưa những tin về nó.

Thư Nhạc đã khôi phục lại được dáng vẻ của một vị tiên nữ băng thanh ngọc khiết. Lâm Tâm Vũ thấy vết rách trên váy nàng thì giật mình hỏi:

- Tiểu Nhạc, sao rồi, em bị thương ư?

Thư Nhạc đỏ mặt nhưng rồi trở lại bình thường ngay sau đó, cô nàng thản nhiên nói:

- Không sao cả. Rách là do vừa rồi leo lên vướng vào cửa xe thôi.

Vũ Ngôn cố nhịn cười mà giả đò gật đầu. Thư Nhạc liếc qua hắn rồi quay đầu đi không nói thêm lời nào nữa.

Chu Hải Lăng lắc lắc lư lư đi tới rồi ôm cánh tay Vũ Ngôn, kích động nói:

- Lão Đại, gặp được anh, em, em như tìm được hy vọng tiếp tục sống trên đời này rồi. Từ giờ trở đi, em quyết định, thần tượng cả đời này của em chính là anh!

Vũ Ngôn cười nói:

- Sao vậy, chứng sợ máu của chú ổn chưa?

Chu Hải Lăng vội gật đầu nói:

- Tí bệnh đó sao làm khó được em chứ?

Hắn liếc nhìn liền thấy máu tươi trên cánh tay bị thương của Vũ Ngôn, lập tức đầu như bị cái gì đó đập phải:

- A, a, lão Đại, xin anh đừng lấy tí máu gà máu chó ra dọa em. Em, em thực sự mắc chứng sợ máu đó.

Vũ Ngôn cười ha ha, Thư Nhạc cũng mỉm cười lắc đầu. Không khí khẩn trương bị một câu của Chu Hải Lăng phá vỡ, trở nên thoải mái hơn không ít.

Đưa ba người Thư Nhạc lên xe số hai. Quan Nhã Ny nhìn Vũ Ngôn nói:

- Thương thế của anh không sao chứ? Đợi tới nơi tập hợp thì xử lý một chút.

Vũ Ngôn mỉm cười gật đầu.

Lỗ Trùng rốt cục cũng gặp được viên chỉ huy hiện trường, trung tá Hùng Dục Huy, người bị hắn mắng thành "hùng binh". Đó là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, một người rất mẫn cán chứ không phải là một kẻ hồ đồ. Nhưng không hiểu tại sao nhiệm vụ lần này lại tan nát như thế kia.

Lỗ Trùng nhìn thoáng qua đóa hoa trên vai nam tử đó, trong mắt hắn hiện lên vẻ lưu luyến mà chỉ những người lính mới hiểu. Lỗ Trùng trước khi xuất ngũ đã là hàm thiếu tá, vốn sắp được lên trung tá thì không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hùng Dục Huy nhìn thần sắc của hai người trước mắt, hắn có thể cảm nhận được trên người họ có một thứ không giống người khác. Hắn chỉ biết hai người này cũng từng là binh.

Hùng Dục Huy nhấc tay chào. Một cái chào kiểu lính khiến cơn giận trong lòng Lỗ Trùng biến mất ngay lập tức. Thật sự cũng không dễ dàng gì, cục diện như thế này cũng không phải ý muốn của hắn. Lỗ Trùng vỗ vỗ đầu vai viên trung tá mà không nói lấy một câu.

Hùng Dục Huy vô cùng cảm động, từ trên người hai người họ hắn cảm nhận được khí chất kiên cường, cứng cỏi như núi của quân nhân. Hắn biết hai người này nhất định cũng đã từng là chiến hữu của mình.

Trước mặt chiến hữu của mình, Hùng Dục Huy cũng không để ý tới hình tượng, tay đưa lên lau lau khóe mắt, hắn nói:

- Tôi thuộc trung đoàn canh gác quân khu. Toàn bộ binh lính giữ Hầu Cơ lâu và phòng nghỉ đều đã hy sinh. Tám người! Tất cả đều bị một dao cắt yết hầu. Bọn họ đều là những binh lính tốt nhất của tôi.

Vũ Ngôn và Lỗ Trùng nhìn nhau. Tố chất của những binh lính trung đoàn canh gác đó tuyệt đối không kém. Nhưng có thể một dao giết chết bọn họ, thân thủ của kẻ địch cũng không phải là bình thường.

- Còn tà hơn nữa. Khi chúng tôi tới tra xét tầng ba thì đột nhiên bị một luồng khí tức cường đại áp chế, chúng tôi dù làm cách nào cũng không động đậy được, mà có muốn nói cũng không thể mở miệng được. Lồng ngực khó chịu giống như, giống như là ---

Hùng Dục Huy nói hai lần "giống như" nhưng vẫn không tìm ra được sự so sánh thích hợp. Vũ Ngôn tiếp lời nói:

- Giống như là bị một bức tường đè lên ngực phải không?

Hùng Dục Huy gật đầu nói:

- Đúng, chính là cảm giác này. Tất cả mọi người chúng tôi đều giống nhau, cho tới khi tên bắn tỉa kia rời khỏi thì mới khôi phục lại như bình thường.

Lỗ Trùng vỗ vỗ vai hắn nói:

- Lão huynh, sau này có ra thì tới công ty vệ sĩ Thành Long tìm tôi. Tôi tên Lỗ Trùng.

Lỗ Trùng và Vũ Ngôn đều hiểu rằng, dù là lý do gì đi chăng nữa nhưng đối với Hùng Dục Huy, nhiệm vụ lần này đã thất bại hoàn toàn. Con đường quân lữ của hắn có lẽ đã đi tới cuối rồi.

Đôi mắt Hùng Dục Huy đỏ lên nói:

- Tôi tuyệt đối không phải là hạng người yếu ớt. Những anh em dưới tay tôi quyết không thể cứ uất ức như vậy mà ra đi được. Người anh em, cho dù anh chỉ cho tôi một lưỡi lê thì lão tử cũng phải bò lên bọn thỏ con này.

Lỗ Trùng thở dài kéo Vũ Ngôn lên xe số ba rồi đi theo phía sau chiếc xe số hai của Thư Nhạc. Đi được một đoạn, Lỗ Trùng đột nhiên nói:

- Khi tao bóp cò thì giống như không thấy tên bắn tỉa đâu cả. Lúc mày bắn phát đầu tiên thấy được chúng ư?

Vũ Ngôn lắc đầu. Lỗ Trùng trừng mắt nói:

- Đúng là kỳ quái con nó.

Vũ Ngôn thở dài nói:

- Dùng cả tới M và M. Thực lực của bọn này tuyệt không thể coi thường được. Kế hoạch được bố trí chu đáo như thế, mỗi một bước đều được tính toán rất kỹ, đặc biệt là tên bắn tỉa cuối cùng kia, không ngờ còn giả chạy trốn để chúng ta buông lỏng cảnh giác rồi cuối cùng làm một đòn hồi mã thương. Vã cũng chẳng ngờ chúng ta ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy. Một chuyện quỷ dị tới dường nào. Trận chiến hôm này mặc dù kẻ địch không thành công nhưng về mặt sách lược chúng ta đã thua, thua toàn diện. Lão Lỗ à, tao cảm giác chúng ta hình như hơi trẻ con thì phải, nhìn thân thủ của kẻ địch mà xem, mấy người như chúng ta có khi còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta đấy.

Súng bắn tỉa M, đạn . li là loại súng được chế tạo ra và sản xuất vào những năm của một cường quốc quân sự nào đó. Hơn nữa sau này được tiến hành cải tiến và sử dụng rộng rãi tại Iran Trung Đông. Trong chiến tranh, loại súng này rất nổi tiếng và được sử dụng với số lượng nhiều nhất tại binh chủng bộ đội bắn tỉa, rồi lục quân tổng cộng được trang bị khẩu, trên chiến trường ít nhất khẩu được sử dụng. Súng bắn tỉa cỡ lớn, M, đạn . li thì lại là át chủ bài trong các loại súng hạng nặng của quốc gia kia. Loại súng này nhẹ, ngắn nhưng độ chính xác lại cao, uy lực lớn, có thể dùng cho mọi loại đạn, nhưng khi sử dụng loại . li, loại đạn cháy, nó có thể dễ dàng đốt cháy phá hủy hoàn thành trang bị tấn công của kẻ địch, cho dù là ô tô, máy bay..v..v... Một viên đạn cháy . li đủ để bắn tan một chiếc chỉ huy pháo binh, thậm chí một chiếc xe bọc thép. Hỏa lực mạnh tới mức khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Vũ Ngôn cùng với Lỗ Trùng cũng chẳng lạ gì với mấy loại súng serial M nữa, bởi vì khi chấp hành nhiệm vụ hai người cũng thường xuyên phải dùng tới, chỉ là cả hai đều không ngờ rằng hôm này vừa mới bước xuống khỏi máy bay thì đã gặp phải một trận này, hai người lúc đó một chút suy nghĩ để chuẩn bị cũng chẳng có, đang chẳng hiểu mô tê ra làm sao đã bị đánh cho trở tay không kịp.

Lỗ Trùng tức giận nói:

- Ai bảo không phải chứ. Ngay cả đối thủ cũng không biết là ai, vừa tới đã bị dính một quả đau. Trận này đúng là, con nó uất chết được.

Lỗ Trùng lại thở dài:

- Nhưng tao cũng nghe được từ chỗ Quan tiểu thư rằng chúng ta hình như không phải là lực lượng chủ yếu, chắc là vẫn còn có người âm thầm bảo hộ ---

Vũ Ngôn vui vẻ nói:

- Ý mày là vẫn còn có người trong tối sao?

Lỗ Trùng lắc đầu nói:

- Tao cũng không rõ, nhưng tao nghĩ với thực lực của chúng ta thì chắc là không nhầm đâu. Mày cũng biết tao chỉ phụ trách bảo vệ ở bên trong đội hình nên còn rất nhiều chuyện chính khác tao cũng không rõ. Quan tiểu thư chắc là biết đó, nếu không mày đi hỏi cô ta đi.

Vũ Ngôn trừng mắt, ý nói, tao nếu hỏi được cô ta thì còn tới tìm mày làm gì.

Lỗ Trùng nói tiếp:

- Chúng ta đối phó với người bình thường còn được, nhưng nếu gặp phải những nhân vật đặc biệt thì e là bó tay rồi. Hôm nay mày cũng thấy đấy, nếu không có mày thì chỉ một phát súng thôi là chúng tao ăn đủ rồi.

Vũ Ngôn nghe Lỗ Trùng nhắc tới nhân vật đặc biệt thì đột nhiên nhớ tới câu chuyện giữa Ân Nhất Bình và Quan Nhã Ny tối ngày hôm đó, tâm niệm chợt động, chẳng lẽ tay súng bắn tỉa bên phía đối phương kia là một dị năng giả ư? Nhớ lại lần đầu tiên khi mình bắn hắn, viên đạn bỗng chậm lại, rồi còn lần thứ hai khi ngắm thì lại chẳng thấy một bóng người đâu, lại còn cả sự việc kỳ lạ mà trung tá Hùng gặp được khi tới đó tra xét. Vũ Ngôn gần như có thể khẳng định, đối phương nhất định là một dị năng giả có năng lực siêu cường.

Dị năng giả? Tổ chức Thánh Chiến? Thư Nhạc? Ba thứ này rốt cuộc có quan hệ gì với nhau, vì sao họ lại phải giết Thư Nhạc? Những vấn đề này cứ luẩn quẩn trong suy nghĩ của Vũ Ngôn.

Lỗ Trùng thấy Vũ Ngôn trầm tư, bèn cười nói:

- Đừng nghĩ nữa, nghĩ có nát đầu cũng không ra đáp án đâu. Dù sao thời gian của chúng ta vẫn còn rất nhiều. Lần này cả đội còn phải ra cả nước ngoài đi chơi đấy.

Vũ Ngôn thoáng sửng sốt, nói:

- Nước ngoài? Đi đâu? Chúng ta đi sao? Mày đâu phải là không biết quy định.

Với thân phận của Vũ Ngôn và Lỗ Trùng, khi xuất ngoại là phải qua rất rất, rất nhiều lần phê duyệt và kiểm soát vô cùng nghiêm khắc.

Lỗ Trùng cười hắc hắc nói:

- Đi đâu mày không biết ư? Chuyến tuần diễn này dừng ở đâu là chúng ta phải tới đó. Chuyện hộ chiếu tao đã lo xong rồi. Hắc hắc, tao tìm Tăng Đại rồi nhân tiện lượm được cái hộp này.

Tay Lỗ Trùng vừa giơ lên một bao Đặc Cung đã bị Vũ Ngôn đoạt mất. Vũ Ngôn rút một điếu đặt lên mũi ngửi ngửi rồi thở dài nói:

- Đi chỗ đó chúng ta cần gì phải dùng tới hộ chiếu?

Hai người nhìn nhau rồi bật cười ha hả.

Vụ tập kích ở sân bay đã khiến Quan Nhã Ny phải thay đổi kế hoạch định ra lúc đầu. Bỏ qua địa điểm dừng chân số một mà sửa thành tới địa điểm số . Đây là một khách sạn năm sao hai mươi hai tầng nổi tiếng, và nó cũng là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Thánh Long. Có thể nhìn ra được Quan Nhã Ny rất quen thuộc nơi này. Tuy là không tới khách sạn đã định từ trước mà sửa lại tới nơi này nhưng tất cả công tác chuẩn bị đều đã được xử lý rất chu toàn. Xảy ra chuyện ở sân bay nên khách sạn này hoàn toàn ở trong trạng thái phong bế. An ninh được bố trí nghiêm mật hơn, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Thư Nhạc, Lâm Tâm Vũ và Chu Hải Lăng ở tầng hai mươi mốt. Quan Nhã Ny và Thư Nhạc ở cùng một phòng. Tầng hai mươi hai và tầng hai mươi là nơi ở của vệ sĩ, những người bảo vệ. Ba tầng liên tiếp phía dưới đều để trống, không cho phép bất cứ kẻ nào lên tầng mười bảy.

Ở sân bay, Chu Hải Lăng đã trông thấy thân thủ của Vũ Ngôn, vì thế sau đó, niềm kính ngưỡng của hắn lập tức càng không thể khống chế. Vừa vào khách sạn hắn đã không thể chờ được cứ quấn lấy Vũ Ngôn:

- Lão Đại, công phu của anh luyện thế nào? Dạy, dạy em đi! Cái gì? Đứng trung bình tấn? À, à, cô bé tầng đối diện thật xinh đẹp!

- Lão Đại, trông anh bắn súng thật khốc vô cùng, còn trâu hơn cả A Nặc (chắc là một diễn viên trong phim nào đó). Cái gì? Ngắm mông ruồi ư. À ,à, em đi WC đã!

- Lão Đại, em sắp làm một bộ phim kể về chuyện của một vệ sĩ, anh nhất định phải đóng vai diễn viên nam chính đấy. Diễn viên nữ à? Đương nhiên là biểu tỷ của em rồi. Cái gì, anh đek đóng! Mợ!

- Lão Đại, anh có bạn gái chưa? Em giới thiệu biểu tỷ của em cho anh nhá. Biểu tỷ của em có mấy người à? Đương nhiên chỉ có một người này rồi? Cái gì? Anh không cần? Trời ạ anh có còn là đàn ông không hả?

Cho tới tận khi Vũ Ngôn bị La Hữu kéo đi họp mới thoát khỏi sự quấy rầy của Chu Hải Lăng. La Hữu vào công ty đã mấy năm nay, mấy chuyện dùng tới đao thật súng thật hắn cũng gặp qua không ít, nhưng trường hợp dùng tới cả súng bắn tỉa như thế này thì mới là lần đầu, vì thế hắn chỉ biết giơ ngón cái với Vũ Ngôn, nói:

- Huynh đệ, chuyện hôm này mày chơi thật đẹp. Xem ra cái diễn viên nam chính của bộ “Hộ hoa khuynh tình” kia phải đổi thành mày rồi. Còn tao chỉ biết đứng xa mà trông thôi.

Vũ Ngôn cười tặng hắn một quyền. Hai người sóng vai bước tới phòng họp.

Chuyện tập kích ở sân bay đêm nay quả thực quá lớn, quá ầm ĩ. Mặc dù việc cảnh giới bên ngoài không phải là nhiệm vụ của bọn họ, mà nguyên nhân chủ yếu cũng là do vòng cảnh giới bên ngoài bị kẻ địch phá hầu như không còn gì. Vì bên ngoài không thể trợ giúp gì nên trước những tay bắn tỉa của kẻ địch, lực lượng phòng bị của công ty vệ sĩ Thành Long có vẻ như quá yếu. Hơn nữa có một huynh đệ đã hy sinh. Và cũng vì thế mà tâm trạng của mọi người cũng không được cao lắm.

Quan Nhã Ny tổng kết tình hình đêm nay, sau đó đầu tiên tự kiểm điểm mình, cho rằng bản thân đã không đánh giá được hết sự nguy hiểm của kẻ địch nên đã tạo thành cục diện bị động như đêm nay, đương nhiên cô nàng cũng nhân đó khen ngợi Vũ Ngôn. Chỉ có hắn tỉnh táo kịp thời hóa giải nguy cơ, tranh thủ thời gian cho mọi người. Kỳ thật, tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu rằng, trên thực tế Vũ Ngôn gần như là lấy sức của một người cứu lấy tất cả , vì thế sự kính nể của mọi người đối với hắn đều xuất phát từ nội tâm.

Lỗ Trùng cũng giới thiệu một cách đơn giản về hỏa lực của đối phương. Đương nhiên là hắn cũng biết lựa chọn mà nói, giả dụ như sự tồn tại của vũ khí hạng nặng như thế kia hắn không thể nói rồi.

Quan Nhã Ny nhìn thoáng qua mọi người, thấy tất cả vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng, cô cũng hiểu đả kích của vụ việc này đối với mọi người chắc chắn là không nhỏ. Cô đứng dậy nghiêm mặt nói:

- Đây chỉ là một thất bại nhỏ mà thôi. Hy vọng mọi người có thể từ đó mà tổng kết kinh nghiệm cho mình, để định ra phong cách, tác phong của chúng ta.

Dừng lại một chút, đôi mắt đẹp của cô nhìn khắp bốn phía rồi mới nói tiếp:

- Mọi người xin hãy phấn chấn lến, chúng ta có đủ sức mạnh, một sức mạnh cường đại để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ lần này. Tôi có thể lộ cho mọi người biết một bí mật nhỏ, ngoại trừ chúng ta ra, xung quanh chúng ta còn có một sức mạnh cường đại khác đang ẩn trong bóng tối cũng thực thi nhiệm vụ này. Sức mạnh của họ còn lớn hơn cả của kẻ địch rất nhiều. Bọn họ là quân cứu viện mạnh mẽ của chúng ta.

Tinh thần mọi người cũng trở nên phấn chấn hơn. Dù sao thực lực của công ty vệ sĩ Thành Long mọi người đều hiểu rõ. Ở ngoài sáng là những đội viên bảo vệ bình thường, mà những kỳ nhân dị sĩ trong truyền thuyết còn chưa xuất thủ.

Quan Nhã Ny và Lỗ Trùng thương lượng những điểm cần chú ý trong nhiệm vụ mới được bố trí. Buổi sáng ngày mai Thư Nhạc phải ra ngoài diễn tập để chuẩn bị cho buổi diễn chính thức vào ngày kia. Nhiệm vụ của mọi người chính là bảo đảm cho nàng không xảy ra bất cứ thương tổn gì.

Sau khi tan họp Vũ Ngôn bị Quan Nhã Ny giữ một mình ở lại. Lỗ Trùng nháy mắt với ý khen, tiểu tử ngươi mày thật lợi hại rồi cười râm chuồn ra ngoài. Quan Nhã Ny đỏ mặt rồi nói với Vũ Ngôn.

- Anh cởi quần áo ra!

Mông Vũ Ngôn còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã phải nhảy lên như bị lửa đốt, cả kinh nói:

- Cô, cô muốn làm gì?

Quan Nhã Ny trừng mắt nhìn hắn nói:

- Bôi chút thuốc lên cánh tay anh. Anh, anh nghĩ đến đâu đó. Con, con heo nhà anh!

Vũ Ngôn cười hề hề nói:

- Không cần đâu, chút thương tích như kiến cắn ấy không sao đâu.

Quan Nhã Ny kiên quyết nói:

- Không được, trời đang nóng nên rất dễ nhiễm trùng. Anh mau ngồi xuống.

Vũ Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ ngồi lên ghế rồi kéo ống tay áo trái lên, cười nói:

- Vậy phiền cô rồi, Quan đại quản lý!

Quan Nhã Ny bên cạnh hắn cẩn thận khử trùng cho hắn, thấy vết thương cũng không sâu nên cũng nhẹ lòng:

- Cám ơn hôm nay đã cứu tôi và Thư tiểu thư.

Vũ Ngôn cười nói:

- Không cần cảm ơn tôi. Nếu là một con heo tôi cũng làm như vậy mà.

Quan Nhã Ny giận dữ, lực trên tay cố ý tăng lên. Ngay lập tức Vũ Ngôn phải kêu lên đau đớn. Quan Nhã Ny cười lạnh nói:

- Đừng tưởng rằng anh cứu tôi là thích làm gì thì làm.

Vũ Ngôn nhăn mặt nói:

- Đây chính là thủ đoạn đối xử với ân nhân cứu mạng mình của cô sao?

Quan Nhã Ny hừ một tiếng, tay lại tăng thêm chút lực nhưng vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, miệng nói:

- Anh với Vu Tử Đồng có quan hệ gì?

Vũ Ngôn sửng sốt:

- Cô hỏi làm gì?

Quan Nhã Ny khẽ hừ một tiếng:

- Anh không nói tôi cũng biết. Cô ta không phải là bạn gái của anh sao?

Nói đến bạn gái, tay cô nàng lại tăng thêm chút lực nữa. Lập tức, Vũ Ngôn lại phải kêu đau một tiếng nữa.

Hắn thực không hiểu cô nàng vì sao lại mạnh tay như vậy. Lúc này Vũ Ngôn hắn chỉ biết cau mày cười khổ nói:

- Cô nói cô ấy là bạn gái của tôi ư? Nếu có thể tìm được bạn gái như vậy thì đơn giản quá đi. Nhân tiện hỏi cô một câu, cô xuống tay tàn nhẫn như vậy là làm sao?

Quan Nhã Ny nghe ra ý trong lời nói của hắn, hình như Vu Tử Đồng vẫn còn chưa phải là bạn gái hắn nên động tác tay cũng nhẹ hơn rất nhiều, hỏi:

- Nói như vậy là người ta không thích anh à?

Vũ Ngôn thở dài nói:

- Đang yên ổn hỏi chuyện này làm gì?

Quan Nhã Ny tưởng Vu Tử Đồng không thích hắn nên tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn:

- Anh xứng sao. Vu tiểu thư nhà người ta xinh đẹp như thế thì làm gì có chuyện nhìn trúng anh được. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à!

Vũ Ngôn thấy dáng vẻ kiều diễm như hoa của nàng, hắn cười nói:

- Đúng rồi. Cô phải cười nói nhiều hơn, như vậy mới xinh đẹp. Cả ngày với cái mặt kia, giống như một khối băng vậy, thế sẽ rất mau già đấy.

Quan Nhã Ny hừ một tiếng, vẻ mặt lại trở về trạng thái lạnh lùng như băng. Mà Vũ Ngôn lại nghĩ tới những nghi hoặc trong lòng, hắn liền hỏi:

- Tôi có thể hỏi cô một việc hay không?

Thấy Quan Nhã Ny xụ mặt không nói lời nào, Vũ Ngôn hỏi:

- Thư tiểu thư là một diễn viên, một ca sĩ thành công nhưng vì sao lại có một cuộc tập kích quy mô lớn như vậy nhằm vào nàng chứ?

Quan Nhã Ny nhìn vào mắt hắn nói:

- Vậy anh có thể tôi trước một vấn đề hay không?

Vũ Ngôn gật đầu cười nói:

- Vẻ mặt cô đừng nghiêm túc như vậy được không. Chúng ta đây chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà. Cô cứ như vậy làm tôi lại nghĩ cô là lãnh đạo mất.

Quan Nhã Ny nhớ tới tối ngày hôm đó khi dẫn hắn tới công ty vệ sĩ Thành Long, trừng mắt nhìn hắn cô nàng hỏi:

- Nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai?

Vũ Ngôn ngẩn người:

- Tôi? Cô không phải đã điều tra rất rõ ràng rồi sao? So với bản thân tôi, cô có khi còn rõ hơn ấy chứ.

Quan Nhã Ny lắc đầu nói:

- Võ công của anh giỏi như vậy, vậy mà làm tôi còn tưởng rằng anh chỉ biết công phu ngoại gia thôi chứ. Thì ra trước giờ anh vẫn giấu tôi. Còn nữa, sao anh lại tinh thông việc sử dụng vũ khí như vậy?

Vũ Ngôn lắc đầu nói:

- Tôi đâu có lừa cô cái gì, là cô không nhìn thấy thôi. Chẳng lẽ cô muốn tôi vừa thấy cô đã hô lên, tôi có thần công vô địch à?

Quan Nhã Ny khì khì cười ra tiếng, tiếp theo lại phát hiện có vẻ không đúng, cô nàng mới lại chỉnh lại.

- Còn vấn đề thứ hai tôi cô không cần phải hỏi. Nếu cô tin tưởng Lỗ Trùng thì cô cũng nên tin tưởng tôi. Dù sao tôi cũng không phải là một sản phẩm làm ô nhiễm môi trường đâu. Đối với cô, về căn bản tôi cũng không giấu diếm cái gì, mà cô cũng thấy đấy, tôi vẫn còn có chút tác dụng đúng không. Hơn nữa một hiệp khách võ công cao cường như tôi đây, thì có tới đâu cũng là nhân tài được người ta tranh cướp. Có thể tìm được tôi, cô có nằm mơ cũng phải cười trộm. Nhân tiện tôi cũng yêu cầu lại, cô phải tăng lương cho tôi.

Quan Nhã Ny nhẹ liếc nhìn hắn một cái nói:

- Đẹp lắm đấy. Anh đúng là một tên không bao giờ đứng đắn. Nếu tăng lương mà có thể giữ chân anh được thì tôi đây sẽ tăng cho anh lên gấp mười lần.

Vũ Ngôn nhẹ nhàng cười mà không nói gì.

Quan Nhã Ny chậm rãi đứng dậy nói:

- Về chuyện Thư tiểu thư, tôi có thể nói cho anh. Nhưng hy vọng anh có thể giữ bí mật.

Thấy Vũ Ngôn gật gật đầu, Quan Nhã Ny đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn vào màn đêm huyền diệu, thở dài nói:

- Thân phận của Thư tiểu thư kỳ thật là một bí mật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio