[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

chương 103: chuẩn bị rời đi

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Khó xử lắm à?”, Tôn Hàn khẽ hỏi.

Thẩm Nguyệt nghĩ ngợi rất lâu rồi mới lên tiếng “Xin anh hãy yên tâm.

Dù có quen bạn trai hay kết hôn, tôi cũng sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Đồng Đồng…”

Nhưng Tôn Hàn chưa đợi cô ấy nói xong đã lạnh lùng ngắt lời, “Tôi cần một người có thể toàn tâm toàn ý săn sóc Đồng Đồng.

Nếu cô không làm được thì thôi vậy”.

Ý của anh chính là trao đổi không thành công, Tôn Hàn cũng không có nghĩa vụ chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt.

Ra về trong buồn bã.

Thẩm Nguyệt thất thểu về nhà.

Lúc này, Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều đang lo lắng chờ ở nhà.

Nhác thấy Thẩm Nguyệt trở về, Thẩm Kỳ Bân bèn đứng bật dậy, lo lắng hỏi, “Thẩm Nguyệt, con và cậu Tôn bàn chuyện vui vẻ chứ?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu mà mặt mũi chẳng có chút cảm xúc nào, “Không tốt ạ”.

“Không tốt? Sao lại không tốt? Không phải cậu Tôn rất dễ nói chuyện ư, sao lại…”

Thẩm Kỳ Bân lập tức trở nên sốt ruột.

Nếu cậu Tôn không đồng ý chữa trị cho Thẩm Nguyệt, một khi bệnh của Thẩm Nguyệt trở nặng và cần hoá trị thì sẽ đau đớn hơn cả cái chết!

“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”, Thẩm Thương trầm giọng hỏi.

Thẩm Nguyệt bất lực, đành kể lại yêu cầu của Tôn Hàn cho họ.

Nghe xong, Thẩm Thương tức đến nỗi không thở được, “Thẩm Nguyệt ơi là Thẩm Nguyệt, sao cháu lại ngốc đến vậy chứ! Cậu Tôn bảo cháu chăm sóc cho đứa con gái, khoan hãy nói đến chuyện chữa khỏi bệnh cho cháu, chuyện này vô cùng có lợi cho cháu và tương lai nhà họ Thẩm đấy! Chỉ có mười năm thôi, có sá gì đâu!”

Theo Thẩm Thương đánh giá, công sức bỏ ra trong mười năm này còn ngang bằng với nỗ lực cả đời của người khác.

Đổi một cách ví von đơn giản hơn, Thẩm Nguyệt đã bỏ qua một cơ hội rất hời.

“Ông nội à, nếu cháu đồng ý với yêu cầu của cậu Tôn thì cháu và Thiệu Tuấn phải làm sao? Tình cảm bốn năm đại học giữa cháu và Thiệu Tuấn phải làm sao bây giờ?”, Thẩm Nguyệt vội vã phản bác.

Thẩm Kỳ Bân nổi trận lôi đình, “Tiểu Nguyệt, bố đã nói với con rồi, Thiệu Tuấn không phải là người tốt, sao con lại không nghe hả!”

“Mà nếu như con không đồng ý giúp cậu Tôn, cậu Tôn không trị bệnh cho con, vậy con và Thiệu Tuấn có thể bên nhau đến lúc bạc đầu à?”

“Tiểu Nguyệt à, hay là vậy đi.

Bố đồng ý cho con qua lại với Thiệu Tuấn, không so đo chuyện nhà của cậu ta nữa.

Chỉ cần cậu ta bằng lòng chờ con mười năm, bố sẽ cho phép hai đứa kết hôn, còn tổ chức hôn lễ hoành tráng cho con!”

Thẩm Kỳ Bân không thích Thiệu Tuấn - cậu bạn đại học bốn năm của Thẩm Nguyệt, nhưng vì con gái mình, ông ta không thể quan tâm nhiều như thế nữa!

“Nhưng, nhưng chờ mười năm thì con và Thiệu Tuấn đều già cả rồi! Làm sao Thiệu Tuấn có thể…”

Vấn đề nan giải mà Tôn Hàn đưa cho Thẩm Nguyệt khiến cô ấy sầu não vô cùng.

“Già à, mới ba mươi tuổi mà già cái gì! Bố không nói với con nữa, bố gọi điện cho cậu Tôn đây!”

Thẩm Kỳ Bân bước từ sảnh ra cửa, gọi điện cho Tôn Hàn, trò chuyện hết hai phút mới quay trở lại, “Tiểu Nguyệt à, cậu Tôn bảo là vẫn đang ở Giang Châu, điều kiện mà con đồng ý với cậu ấy vẫn được tính.

Nghe giọng cậu Tôn thì bố nghĩ cậu ấy sắp rời Giang Châu rồi.

Về phần Thiệu Tuấn thì con tự nói với cậu ta đi!”

“Còn nếu con không biết quý trọng mạng sống của mình thì bố xem như không có đứa con gái như con nữa, sinh đứa khác!”

Thẩm Kỳ Bân nói ra câu này đã chứng tỏ ông ta giận dữ đến nhường nào.

Thẩm Nguyệt ấm ức đến phát khóc, cậu Tôn dựa vào cái gì mà lấy mất mười năm của cô ấy!

Dựa vào cái gì chứ?!

Tôn Hàn biết yêu cầu của mình rất quá đáng, nhưng có những thứ cần phải trao đổi ngang giá.

Trị khỏi bệnh ung thư máu của Thẩm Nguyệt, đổi lấy mười năm của cô ấy, điều này không hề thiệt thòi với Thẩm Nguyệt.

Hơn nữa, như lời Tôn Hàn đã nói, anh cần một người có thể toàn tâm toàn ý săn sóc Đồng Đồng!

Quen bạn trai, kết hôn?

Thẩm Nguyệt ở trong tình trạng ấy làm sao có thể chăm sóc tốt cho Đồng Đồng chứ?

Vốn dĩ đây là việc của Liễu Y Y, nhưng lúc đầu Tôn Hàn chưa định để Liễu Y Y dạy dỗ con cái.

Sau này Đồng Đồng sẽ sống cùng Liễu Y Y, đây là chuyện mà Tôn Hàn đã quyết định.

Còn Thẩm Nguyệt sẽ phụ trách ở bên Đồng Đồng vào những lúc Liễu Y Y vắng mặt.

Là một người cha, anh có thể hết lòng lo nghĩ cho con gái mình!

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã là hai ngày sau.

Sáng hôm nay Liễu Y Y gọi điện xin nghỉ phép vì cảm cúm, nên Tôn Hàn đến công ty một mình.

Vốn dĩ Tôn Hàn muốn cùng Liễu Y Y đến bệnh viện, nhưng Liễu Y Y nói trong điện thoại là không đồng ý, nên anh cũng đành thôi.

“Tổng giám đốc Tôn, xảy ra chuyện rồi ạ!”

Vừa đến công ty, Tôn Hàn đã thấy Trần Hương hoảng hốt chạy đến tìm mình.

Tôn Hàn nhíu mày, “Vào phòng làm việc!”

“Vâng!”

Sau khi vào phòng tổng giám đốc, Trần Hương vội vàng báo cáo chuyện quốc tế Phong Hỏa đã nuốt lời.

Phía quốc tế Phong Hỏa thà bỏ ra một khoản tiền bồi thường cũng phải từ chối hợp tác với thời trang Sâm Uy.

Chuyện này đã đến tai tổng công ty rồi.

Trần Hương chưa kịp báo cáo xong, điện thoại trong văn phòng đã reo lên.

“A lô, tôi là Tôn Hàn!”

“Tôi là Lôi Dương Quốc!”, một giọng nói già dặn vang lên trong điện thoại.

“Ông Lôi!”, Tôn Hàn cất tiếng chào.

“Nói ngắn gọn, tổng công ty vô cùng không hài lòng về việc quốc tế Phong Hỏa vi phạm hợp đồng.

Nếu cậu không cứu vãn chuyện này càng sớm càng tốt, tổng công ty có thể sẽ cử một tổng giám đốc khác đến thay thế chức vụ của cậu”.

“Tôn Hàn, tuy tôi đánh giá cậu rất cao, nhưng cậu nên hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này! Nếu không thể cứu vãn, tôi cũng khó lòng giúp cậu!”

Miếng bánh đã được vẽ ra, cả công ty thời trang Sâm Uy đều rất mong chờ đến ngày cùng quốc tế Phong Hỏa tạo ra thương hiệu mới để tiến ra thị trường.

Không ai mong muốn việc quốc tế Phong Hỏa vi phạm hợp đồng.

Áp lực đều đổ lên đầu Tôn Hàn.

“Thật ra tôi có chuyện vẫn chưa nói, tôi dự định xin từ chức vị trí tổng giám đốc công ty chi nhánh Giang Châu!”

“Sao cơ?”, giọng ông Lôi kinh ngạc vang lên trong điện thoại, ông ấy cố gắng vãn hồi, “Tôn Hàn à, cậu đừng nóng vội quá! Chức vị này của cậu rất tốt nào, sao phải từ chức chứ?!”

Theo quan điểm của ông Lôi, Tôn Hàn còn trẻ nhưng đã có thể quản lý chi nhánh Giang Châu đâu ra đấy chỉ trong một thời gian ngắn, còn giành được cơ hội hợp tác với quốc tế Phong Hỏa, điều này đã chứng minh được anh rất tài giỏi!

Ông ấy cũng có nghĩ đến việc quốc tế Phong Hỏa vi phạm hợp đồng, nếu Tôn Hàn thực sự không cứu vãn được, thì sẽ để anh làm phó tổng giám đốc rồi chờ cơ hội thăng chức trở lại!

Để một nhân tài như vậy từ chức là một tổn thất đối với công ty.

Tôn Hàn chỉ mỉm cười giải thích, “Ông Lôi à, tôi làm tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu vì lý do cá nhân.

Bây giờ chuyện của tôi đã sắp làm xong, cũng đã đến lúc rời đi rồi”.

“Nhưng trước khi đi, tôi muốn bàn một vụ trao đổi với ông Lôi”.

“Trao đổi chuyện gì?”, ông Lôi khó hiểu hỏi lại.

“Đơn giản thôi.

Tôi giúp công ty cứu vãn chuyện hợp tác với quốc tế Phong Hỏa, còn người sẽ trở thành tổng giám đốc mới sẽ do tôi đích thân chỉ định, tổng công ty các ông không được can thiệp!”

Còn dùng từ “các ông” khi nói đến tổng công ty, đã đủ để thấy quyết tâm rời đi của Tôn Hàn.

Nhưng chuyện lớn như vậy, ông Lôi cũng không thể tự đưa ra quyết định, bèn chần chừ một lúc, “Tôi cần thương lượng với chủ tịch hội đồng quản trị!”

“Đây là điều nên làm, nhưng càng sớm càng tốt nhé!”

“Được!”

Sau khi anh cúp điện thoại, Trần Hương nhìn anh với vẻ mặt khó tin, “Tổng giám đốc Tôn, anh sắp đi ư?”.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio