[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

chương 95: là trần hương hãm hại anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có bằng chứng ư?

Đùa nhau à?

Vương Bách Xuyên không hề tin lời Tôn Hàn: “Được, để tôi xem anh chứng minh mình trong sạch bằng cách nào!”

Lúc Trần Hương đi lấy con dấu, hắn ta đã tắt camera an ninh đi, phía cổ đông cũng đã thương lượng xong, ai có phần của người ấy, họ có được hợp đồng mà mình muốn, còn hắn ta thì hạ gục Tôn Hàn.

Bản hợp đồng này được sắp xếp là do Tôn Hàn ký rồi.

Kế hoạch chu toàn đến vậy, Tôn Hàn có bằng chứng kiểu gì?

“Có bằng chứng thì lấy ra đi!”, ông Lôi thúc giục.

Tôn Hàn không vội vàng, mà vẫn bình tĩnh quan sát Vương Bách Xuyên: “Chúng ta đánh cược tiếp đi? Nếu tôi chứng minh được mình trong sạch thì anh định thế nào?”

“Tôi sẽ quỳ xuống gọi anh bằng bố!”, Vương Bách Xuyên vô cùng đắc ý nói.

Lần trước cá cược thua, suýt nữa hắn ta phải rời khỏi công ti, lẽ nào lần này lại thua tiếp?

“Được, nếu tôi thua, tôi sẽ chủ động từ chức”, Tôn Hàn khá hài lòng với vụ cá cược này.

Vương Bách Xuyên cười châm chọc: “Nghĩ đơn giản thế? Nếu anh không chứng minh được mình vô tội thì cứ chờ mà ăn cơm tù đi!”

Lý Tông Đạo không tin, mà cũng không ai tin Tôn Hàn có bằng chứng.

Nhưng Liễu Y Y thì tin!

Không chỉ tin, mà cô còn khẳng định chắc nịch!

“Y Y, còn chờ gì nữa? Cho ông Lôi xem thành quả nỗ lực của cô đi”.

“Được!”

Liễu Y Y mạnh mẽ đáp, cô đã chờ Tôn Hàn nói câu này lâu lắm rồi.

Liễu Y Y cầm bản hợp đồng trong tay, sau đó đi vòng qua chiếc bàn hình bầu dục, tới trước mặt ông Lôi rồi đưa cho ông ta bằng hai tay.

“Ông Lôi, đây là sự nỗ lực suốt mấy ngày qua của tôi và sếp Tôn, đồng thời cũng là hợp đồng hợp tác với công ti quốc tế Phong Hoả, mời ông xem!”

Cái gì?

Còn một bản hợp đồng nữa ư?

Vương Bách Xuyên vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn Lý Tông Đạo, sau đó cũng nhìn thấy vẻ hoang mang trong mắt đối phương.

E là có biến rồi đây!

Song nghĩ kỹ lại thì họ thấy dù Tôn Hàn ký được hợp đồng với Phong Hoả thì đã sao? Lẽ nào bên ấy lại nhân nhượng, không đưa ra những điều kiện khắt khe?

Kết quả chắc vẫn vậy thôi.

Ban đầu, ông Lôi không quá quan tâm, bởi không nghĩ Tôn Hàn lại lấy một bản hợp đồng khác ra.

Tổng công ti đã họp bàn về vụ hợp tác với Phong Hoả rồi, nếu phải đồng ý các điều kiện theo ý họ thì Sâm Uy thà nhường mối làm ăn này cho bên khác còn hơn.

Liệu một công ti mạnh như Phong Hoả có chịu nhún nhường không?

Đương nhiên là không!

Ánh mắt luôn thờ ơ của ông Lôi bắt đầu đọc nội dung, chẳng mấy chốc gương mặt ông ta đã cứng đờ.

Cuối cùng, ông Lôi đọc bản hợp đồng thật cẩn thận, không dám bỏ sót một chữ.

Một lúc lâu sau, ông Lôi mới khó tin ngẩng đầu lên rồi run giọng nói: “Tôn Hàn, đây là hợp đồng mà cậu ký kết ư?”

“Không lẽ có vấn đề gì ạ?”, Vương Bách Xuyên bất an hỏi.

“Đương nhiên, vấn đề lớn là đằng khác!”

Đột nhiên ông Lôi trở nên kích động, mặt mày đỏ gay.

Vương Bách Xuyên mừng rỡ, lập tức tóm lấy cơ hội khích bác: “Anh giỏi lắm Tôn Hàn! Hợp đồng này chưa xử lý xong, lại lòi ra thêm một bản gây hại cho công ti tiếp! Tôn Hàn, anh tính sao đây? Nếu làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông Lôi, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”

“Tôi cho cậu nói chưa?”

Nhưng điều khiến Vương Bách Xuyên bất ngờ là ông Lôi lại mắng hắn ta một cách không nể nang gì.

Điều này khiến hắn ta chẳng hiểu ra làm sao.

“Tôn Hàn, có đúng là cậu ký hợp đồng này không?”, ông Lôi hỏi lại.

Tôn Hàn bình thản đáp: “Là công của Liễu Y Y, nhưng người ký là tôi! Ông Lôi, bản hợp đồng này đã chứng minh tôi trong sạch chưa?”

“Rồi chứ!”

Ông Lôi đứng dậy rồi hô hào: “Vỗ tay!”

Mọi người: “…”

Chuyện gì vậy?

Nhưng ông Lôi đã có lời thì họ phải làm theo thôi.

Sau một tràng pháo tay, ông Lôi mới giải thích: “Có bản hợp đồng này rồi thì chắc chắn công ti thời trang Sâm Uy của chúng ta sẽ trở thành một trong các ông lớn đầu ngành trong vòng năm năm!”

“Tôn Hàn, tôi thay mặt công ti cảm ơn cậu!”

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là nói xong, ông Lôi còn cúi gập người xuống.

Ông ta là một trong ba lãnh đạo cấp cao Sâm Uy đấy, Tôn Hàn có tài cán gì chứ?

Vương Bách Xuyên nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm: “Không thể nào?”.

Đam Mỹ Sắc

“Cậu tự xem đi! Vương Bách Xuyên, Lý Tông Đạo, hai người vô cớ đổ oan cho người khác, lát nữa hãy giải thích rõ ràng cho tôi! Suýt nữa làm tôi hiểu lầm Tôn Hàn rồi!”

Giờ nhìn nhóm Vương Bách Xuyên, ông Lôi chỉ thấy chán ghét.

Soạt!

Vương Bách Xuyên vồ lấy bản hợp đồng đầu tiên, sau đó đọc lướt thật nhanh.

Hai công ti cùng hợp tác để thúc đẩy nhãn hiệu mới, sau đó dùng nó để đánh vào thị trường hàng cao cấp ở trong nước.

Sao hắn ta lại không nghĩ ra cách này nhỉ?

Bản hợp đồng này quá xuất sắc!

“Vương Bách Xuyên, anh còn nhớ thoả thuận cá cược ban nãy không?”, Tôn Hàn nhắc nhở.

Liễu Y Y hào hứng ra mặt, cô muốn xem Vương Bách Xuyên có gọi tiếng bố này không.

“Sao? Định quỵt à?”, thấy vậy, ông Lôi chất vấn Vương Bách Xuyên.

Bây giờ, Tôn Hàn và Liễu Y Y đứng sau lưng anh đã là đại công thần của công ti, Vương Bách Xuyên đành chịu nhục thôi.

Mặt Vương Bách Xuyên nhăn nhó như ăn phải con ruồi, hắn ta rất muốn nói bản hợp đồng này chưa thể chứng minh Tôn Hàn trong sạch.

Nhưng những chất vất trên không hề có tính thuyết phục.

Người ta đã ký được một hợp đồng ngon ăn thế này thì sao làm tổn hại đến lợi ích của công ti được?

Nhìn thấy ánh mắt bức người của ông Lôi, dù không muốn đến mấy, Vương Bách Xuyên cũng phải cố mà gọi: “Bố!”

“Ha ha…”

Cả phòng họp cười phá lên.

Sẵn tâm trạng vui vẻ, ông Lôi cũng không nhịn được cười.

“Tôi không có cái loại con như anh”, Tôn Hàn coi thường đáp.

“Được rồi, Lý Tông Đạo, Vương Bách Xuyên, giờ hai người hãy giải thích cho tôi bản hợp đồng vu tội cho Tôn Hàn này ở đâu ra?”

Đột nhiên câu hỏi của ông Lôi khiến mọi người trong phòng họp im bặt.

Đến lúc hỏi tội rồi.

Nếu Tôn Hàn không ký bản hợp đồng gây bất lợi cho công ti này thì ai đã hại anh?

Nếu vậy thì cần phải tìm cho ra người đó rồi trừng trị nghiêm khắc theo pháp luật.

“Là, là… Trần Hương đưa cho tôi! Là Trần Hương đã hãm hại sếp Tôn!”

Cuống quá, Vương Bách Xuyên chợt đổ tội cho Trần Hương, sau đó nghiêm giọng nói: “Cô giỏi lắm Trần Hương, cô dám hãm hại sếp Tôn, ăn cắp dấu vân tay và con dấu, cô không sợ công ti tố cáo cô với cảnh sát sao?”

Trần Hương bất ngờ bị đổ tội nên cuống quýt lên, vội vàng giải thích: “Không phải tôi, Vương Bách Xuyên, anh ngậm máu phun người, rõ ràng là anh…”

“Còn chối à? Rõ ràng là cô, Trần Hương, tôi khuyên cô nên thành thật đi, biết đâu công ti niệm tình cô đã cống hiến nhiều năm nên sẽ chỉ đuổi việc cô thôi!”

Vương Bách Xuyên không cho Trần Hương nói tiếp nên cắt lời ngay, sau đó đưa mắt ra hiệu bảo cô ta nhận trách nhiệm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio