Đã gần hai mươi lăm năm trôi qua.
Thị trấn Hoa Bắc đã trở thành một thành phố phồn hoa náo nhiệt.
Nơi quán trọ Phụng Lai ngày trước, bây giờ mọc lên một tòa nhà chung cư, được chủ đầu tư đặt tên là Kinh Liệt.
Kinh Liệt là khu chung cư cao cấp trong một thành phố sầm suất.
Mỗi thành phố sầm uất đều có những đặc khu trung tâm riêng biệt.
Có nơi là trung tâm mua sắm, có nơi là trung tâm ẩm thực, còn có nơi là trung tâm nghỉ dưỡng.
Chung cư Kinh Liệt tọa lạc ở một trung tâm chuyên về nghỉ dưỡng.
Nhà cửa ở khu vực này dù là biệt thự có vườn, hoặc là nhà biệt lập, hoặc là nhà liên kế, hoặc là chung cư, đều được quy hoạch đi kèm với một không gian rộng rãi phủ kín cây xanh.
Chất lượng sống được nâng lên rất cao.
Vì thế nhà cửa ở khu vực nghỉ dưỡng này cũng được thiết kế ở trình độ phong thủy rất tốt.
Nào là Long Bàn Thủy Cục, Vượng Phong Hóa Cát, Bích Nạp Đồ, Đắc Địa Tụ Long Châu … không thiếu thứ gì.
Chỉ riêng mỗi chung cư Kinh Liệt là được thiết kế ngược lại.
Chung cư này có bốn tòa tháp, chia ra tọa ở bốn góc.
Mỗi tòa tháp tự bản thân đã có tiết diện hình chữ nhật.
Phân chia ra bốn góc không đồng đều như hình vuông mà có chiều dài ngắn khác nhau, thành ra nhìn từ trên cao xuống lại tổ hợp thành một hình chữ nhật lớn.
Phần chính giữa trước mặt của hai tòa tháp số một và số hai lại xây dựng một cấu trúc giả sơn rất lớn.
Có cây cảnh, có hoa thơm, có dòng suối chảy trên ngọn núi nhân tạo này.
Nhưng nếu nhìn từ trên cao, thì ngọn giả sơn này không khác gì tấm bia mộ đặt ở trước mặt cái quan tài lớn hình chữ nhật được tạo ra bởi bốn tòa tháp.
Tất cả hợp thành một cách cục cực xấu trong phong thủy là Quan Tài Địa Táng Thi.
Thiết kế phong thủy xấu như vậy nhưng chi phí mỗi căn hộ ở đây lại vô cùng đắt đỏ, vậy mà người mua vẫn xếp hàng nườm nượp.
Chỉ trong ba ngày đầu tiên mở bán, toàn bộ các căn hộ đã được đặt mua kín chỗ.
Mỗi tòa tháp ở đây có hơn ba mươi tầng, mỗi tầng có tám căn hộ.
Số lượng cư dân khoảng vài ngàn người.
Căn hộ chung cư là một phát minh của ngành kiến trúc với mục tiêu tối đa hóa cơ sở hạ tầng.
Nó tận dụng tối ưu một khoảng đất nhỏ nhất cho một số lượng người nhiều nhất.
Nhìn theo một cách nào đó, mỗi tòa chung cư giống như một tổ ong vậy.
Mỗi khi có biến động, chúng ta rất ngạc nhiên với số lượng ong tràn ra khỏi tổ.
Sau đó, cũng rất ngạc nhiên khi thấy cả đàn ong đông đúc đó biến mất hết vào trong cái tổ nhỏ nhoi.
Ong là loài động vật khá đặc biệt.
Con người chẳng muốn dây dưa gì trong mối quan hệ mâu thuẫn với chúng.
Vì nọc của chúng rất đau, và dễ dàng gây chết người.
Ngược lại, mật ong là một trong những thứ thực phẩm tối thượng, được xếp lên hàng đầu danh sách những thứ tuyệt vời nhất của thiên nhiên.
Nhưng tuyệt vời là chỉ đối với con người.
Còn lũ ong có cảm thấy tuyệt vời khi bị loài người lấy mật hay không thì mãi mãi là bí ẩn không thể giải đáp được!
Do thiết kế cho số lượng dân cư đông đúc, chu vi đường nội bộ bao quanh chung cư Kinh Liệt này cũng tương ứng rất rộng và dài.
Rìa ngoài của con đường trồng cỏ mượt và mấy loại cây cảnh của phong thủy dương trạch như Lộc Vừng, Giáng Hương, Kèn Hồng.
Xen lẫn giữa chúng lại là những cây cảnh của phong thủy âm trạch như Sứ Đại, Xương Rồng, Thiết Mộc Lan.
Ở giữa hai tòa tháp số ba và số bốn còn trồng cả một cây hoa Mộc Miên khổng lồ.
Nếu nói rằng cây hoa Mộc Miên là nhà cho ma quỷ trú ngụ thì nghe có vẻ xa lạ, nhưng khi biết rằng Mộc Miên chỉ là tên gọi khác của cây Hoa Gạo thì sẽ thấy khu vực giữa hai tòa tháp số ba và số bốn đáng sợ thế nào.
Còn rìa trong của mấy con đường, tức là chân của mấy tòa tháp thì lại để trống.
Tường của bốn chân tháp được dùng nhiều chất liệu kính.
Bên trong của những bức tường kính này, tức là lòng của bốn chân tháp, chỉ là những khoảng không trống rỗng.
Ban đầu, bốn chân tháp được thiết kế nối liền với nhau để trở thành một trung tâm mua sắm, nhưng nó vẫn mãi để không mà chẳng có ai dọn đến để buôn bán gì.
Cư dân chỉ sống từ tầng năm trở lên trên.
Còn từ tầng năm trở xuống chỉ có những tầng không gian cô đơn và vắng lặng.
Lữ Hàn là người sống trong chung cư Kinh Liệt này.
Hắn là người có tứ thời sử trùng hợp.
Giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh đều cầm tinh chung một con giáp và đều có thuộc tính âm.
Thêm cả cái tên cũng mang ý nghĩa lạnh lẽo, khiến cho cả người mang âm phong dày đặc.
Từ nhỏ, cha hắn đã nói cho hắn rõ về đặc tính thể trạng của mình, cũng khuyên rằng để khắc phục nhược điểm này thì việc luyện tập thể lực đóng vai trò quan trọng nhất.
Từ khi bốn tuổi, là lúc biết nói rõ ràng, Lữ Hàn đã bắt đầu kể với cha về những thứ kỳ lạ mà mình có thể nhìn thấy.
Chẳng hạn như hắn kể về một bà lão ngồi úp mặt vào trong góc thang máy mà dường như chẳng ai thấy bà cả, có điều khi hắn bước ra khỏi thang máy, bà lão ngoảnh mặt nhìn theo.
Điều này khiến một đứa trẻ bốn tuổi vô cùng sợ hãi.
Cha hắn thấy con mình gặp quá nhiều rắc rối với năng lực kỳ lạ này, liền tìm gặp và diện kiến một vị đại sư, xin ông ấy dùng Thiền lực khắc thần chú Lăng Nghiêm lên một chiếc nhẫn, đeo vào tay cho Lữ Hàn, điều chỉnh độ rộng mỗi năm theo thời gian hắn lớn lên.
Vị đại sư cũng nói rằng, năng lực đặc biệt của Lữ Hàn có tên gọi là Thấu Thị.
Đồng thời cha cũng bắt đầu cho hắn luyện tập võ thuật truyền thừa của gia tộc từ năm bốn tuổi.
Công phu truyền thừa trong gia tộc họ Lữ chỉ nổi trội với hai bộ môn là Ám khí và Kiếm thuật.
Lữ Hàn tỏ ra thích thú và rất say mê luyện tập chúng, có điều hắn dần dần nhận ra dường như cha của hắn chỉ giỏi về kiếm thuật, còn thuật sử dụng ám khí thì ông chỉ dạy cho hắn về lý thuyết, hắn buộc phải tự mình tìm ra cách thực hành.
Đến nay, hai công phu này đã được Lữ Hàn chuyên tâm rèn giũa trong suốt hai mươi năm trời.
Tuy đã đạt chút ít thành tựu về võ thuật nhưng Lữ Hàn vẫn rất chú trọng tập luyện thể lực bằng cách chạy bộ mỗi ngày.
Sau khi chuyển về ở trong chung cư Kinh Liệt theo lời khuyên của cha, hắn vẫn giữ thói quen chạy bộ này.
Đêm nay cũng thế, sau khi chạy được ba vòng trên con đường bao quanh chung cư thì Lữ Hàn lững thững đi bộ chậm lại.
Hắn vừa thở vừa ngửa mặt nhìn trời, ước ao ông trời thả xuống một giai nhân nào đó để sánh đôi cùng mình trên con đường đời hiu quạnh.
Chứ lần nào trên con đường này, hắn thường chạy ngang qua những cặp đôi nam thanh nữ tú, cảm thấy lòng mình cô đơn vô hạn.
Nhưng có lẽ, lần này, lòng thành của hắn đã làm cảm động trời cao.
Đang thả hồn trống rỗng theo từng bước chân thì Lữ Hàn nghe tiếng một người con gái khe khẽ vang lên từ bóng tối: “Anh ơi?”
Lữ Hàn ngừng bước, đưa mắt theo hướng tiếng gọi phát ra.
Ở ngay dưới gốc cây Mộc Miên giữa hai tòa tháp số ba và số bốn, một người con gái đang đứng lấp ló nửa tối nửa sáng, ánh đèn chỉ chiếu sáng mờ ảo tới nửa dưới khuôn mặt.
Cô gái mặc trang phục công sở: váy đen ôm ngắn ngang đùi, áo sơ mi trắng ngắn tay, hai tay cô gái ôm sát người, tóc dài xõa quá vai, hai đôi mắt lóe sáng.
Lữ Hàn sững người trong chốc lát nhìn chằm chằm vào cô gái, hắn mở năng lực Thấu Thị để quan sát.
Sau khi nhìn rõ chân tướng của người đang đứng trước mặt, hắn hỏi lại cô gái: “Có chuyện gì không?”
“Có thể cho tôi trú tạm một đêm không? Tôi lạnh quá!” Cô gái đáp.
Giữa tiết trời tháng năm oi bức mà cô gái lại than lạnh thì thật lạ.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát thì Lữ Hàn cũng gật đầu.
Hắn dẫn cô gái vào sảnh tiếp tân của tòa tháp mình đang ở.
Cũng may mà bảo vệ trông coi thang máy đã đi đâu mất, đỡ phải giải thích lôi thôi.
Ánh đèn trong hành lang chiếu sáng rõ cô gái.
Cô gái có một khuôn mặt thanh tú, không phải quá đẹp nhưng cũng khá xinh xắn, làn da trắng, mái tóc búi lại với một cây trâm thanh thoát đâm xuyên qua.
Dáng đi biểu lộ phong thái gọn gàng và dứt khoát.
Căn hộ của Lữ Hàn vốn có thể dành cho vài người ở, nhưng hiện hắn sống độc thân nên rất rộng rãi.
Nhà có một phòng khách lớn, một phần của phòng khách được ngăn ra để làm nhà bếp, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, hai nhà tắm tương ứng với hai phòng ngủ.
Đưa cô gái lên nhà, Lữ Hàn chỉ cho cô gái nhà tắm phụ, lấy cho cô một cái khăn bông to và một cái áo choàng tắm.
Loại áo choàng này dùng để mặc sau khi tắm xong rất tiện và thoải mái.
Cô gái thản nhiên đỡ lấy những thứ mà hắn trao cho và bước vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Không rõ bên trong nhà tắm diễn ra những gì.
Còn bên ngoài, Lữ Hàn đang đứng trầm ngâm một lúc, liếc nhìn chai Chivas năm để trên giá sách, phân vân không biết nên mở lời như thế nào.
Nhưng cũng chẳng thể đứng hoài như vậy.
Lữ Hàn bước đến tủ lạnh lấy ra một túi nilon đựng thịt bò, để dưới vòi nước chảy nhằm rã đông nhanh chóng.
Xong hắn bước tới giá sách, với tay lấy một tờ giấy A và cây bút chì đang để lẫn lộn với một tá các loại bút khác nhau trong ống bút.
Ngồi xuống cái bàn cạnh giá sách, Lữ Hàn bắt đầu hí hoáy vẽ thứ gì đó.
Đêm khuya thanh vắng, có giai nhân bên cạnh, nếu không ký họa giai nhân đó thì thực cũng chẳng nghĩ ra nên ký họa thứ gì khác nữa.
Loài người biết vẽ từ rất sớm.
Trên vách các hang động của người nguyên thủy đã phát hiện thấy những hình vẽ nguệch ngoạc về con người và các loại động vật.
Các hình vẽ sơ khai ấy tuy đơn giản nhưng đôi khi lại đánh đố các nhà khảo cổ.
Những bức vẽ trên một số hang động ở Châu Phi diễn tả cảnh một người và một con bò to lớn đứng trên hai chân sau, còn hai chân trước đang chạm vào hai tay của người đối diện như kiểu chúng ta đang chơi đùa với cún con thời hiện đại ấy.
Hoặc hình vẽ những loài vật nhưng không có hình dạng bình thường mà theo kiểu hình tam giác, hình tứ giác ở các vị trí khuôn mặt và cơ thể.
Không rõ do trình độ hội họa ở thời sơ khai còn quá non nớt, hay đó chính là những vị tổ sư khai sáng ra môn hội họa trừu tượng của mấy ngàn năm về sau nữa.
Những bức vẽ theo môn phái trừu tượng của mấy ngàn năm về sau cũng nguệch ngoạc dùng hình ảnh các thể loại hình học để diễn tả nội dung bức vẽ, đánh đố người xem hiện đại như người nguyên thủy đã đánh đố nhà khảo cổ vậy.
Bức vẽ của Lữ Hàn cũng nguệch ngoạc như thế, tài năng hội họa của hắn xếp vào mấy thứ di tích khảo cổ cũng chẳng oan uổng.
Một lát sau, cô gái tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm, nhẹ nhàng đến sau lưng hắn không một tiếng động.
Trên mặt cô gái đã rửa sạch lớp son phấn, mái tóc dài xõa ra, trông… không đẹp bằng lúc trước khi tắm.
Lữ Hàn đang chăm chú họa hình bằng bút chì trên nền giấy trắng thì một cơn gió lạnh thổi tới.
Cơn gió khiến hắn khẽ rùng mình.
Đột ngột tiếng cô gái vang lên sau lưng: “ Anh đang làm gì thế?”
“Tôi đang vẽ hình của cô.” Lữ Hàn đáp mà không quay đầu lại.
“Anh biết tôi như thế nào không mà vẽ?” Cô gái nhẹ nhàng cười hỏi.
“Sao cô nghĩ là tôi không biết?”
“Đưa tôi xem nào.” Cô gái vừa đáp vừa giơ tay ra chờ đợi đón lấy bức họa.
Lữ Hàn dừng bút.
Hắn đưa tờ giấy ra sau cho cô gái mà không quay người lại.
Thật kỳ lạ khi trên tờ giấy không vẽ một cô gái.
Trên đó, tuy xấu xí, nhưng cũng nhận ra được hình một con rắn đang khoanh tròn trên nền đất, đầu giương cao, cái lưỡi chẻ đôi đang thè ra ngoài.
Lưỡi của tất cả các loài rắn đều chẻ đôi như thế, lưỡi rắn vừa là cơ quan xúc giác, vừa là cơ quan khứu giác, vừa là thứ dùng để dọa người chết khiếp.
Không khí như bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc, hơi thở của cả hai như dừng lại, chỉ còn nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Bị vạch trần ra chân tướng, khuôn mặt của cô gái bỗng trở nên kỳ dị, nó bắt đầu biến đổi từng đường nét nhỏ ở má, ở trán, ở miệng theo hướng… càng ngày càng xấu.
Có lẽ cảm nhận được không khí nguy hiểm, cũng không muốn để hình tượng giai nhân xuống dốc quá nhanh, hắn giơ tay ra hiệu dừng lại rồi nói:
“Tôi biết cô đang bị thương nặng.
Tuy không biết nguyên nhân là gì hoặc là do ai đả thương cô, nhưng ở đây không có sẵn thịt người cho cô bồi bổ lại nguyên khí đâu.
Để tôi xào cho cô ít thịt bò, uống thêm chút rượu nếp, sẽ giúp cô hồi phục phần nào.
Rượu nếp là loại rượu lành tính và tốt nhất để bồi bổ nguyên khí đấy.”
Nói rồi Lữ Hàn vội vã bước đến ngăn bếp để xào nhúm thịt bò đã được rã đông vừa rồi.
Đồng thời mở các ngăn tủ phía trên kệ bếp để tìm chai rượu nếp.
Phải, hắn nghĩ thầm, rượu nếp là rất tốt để hồi phục nguyên khí, chứ Chivas năm tuy cũng không phải quá xa xỉ gì nhưng cũng thấy hơi tiếc.
Khi chảo thịt bò đã vừa chín tới, mùi thơm bốc ngào ngạt, thêm một chút bơ thi vị làm cho món ăn trên bếp quyến rũ hơn bao giờ hết.
Có điều, cô gái chưa kịp thưởng thức món bò xào thơm ngon đó thì một tiếng thét chói tai từ ngoài hành lang vọng đến.