Lữ Hàn bước tới trước cửa căn nhà, nhìn thấy có chuông ở bên phải khung cửa nên đưa tay bấm chuông.
Ánh sáng từ đèn đường rất sáng, soi rọi khoảng sân rộng trong nhà và cả một phần nhà phía trước, hắn lại đứng ở khoảng cách gần, không có tầm nhìn bao quát mấy ngôi nhà xung quanh nên không chú ý đến việc bên trong nhà không có đèn.
Tiếng chuông cửa không phải là tiếng đơn lẻ mà là một hồi nhạc khá dài, hắn bấm một lần, nghe thấy tiếng nhạc từ trong nhà vọng ra.
Âm thanh nhẹ nhàng, dễ nghe, không đến nỗi chói tai làm người nghe giật mình, nhưng đợi một lúc mà vẫn không thấy có ai bước ra.
Lạ nhỉ, hắn lẩm bẩm, lúc này rõ ràng là thấy có người phía sau khung cửa kia mà.
Đợi thêm một lúc, hắn lại bấm chuông lần nữa.
Tiếng nhạc lần thứ hai vang lên.
Lần này hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng chuông là âm đơn sắc, trầm bổng du dương, nghe hết hồi chuông cũng không thấy có động tĩnh gì.
Thôi vậy, chắc lúc nãy nhìn lầm, hoặc là người trong nhà vào phòng vệ sinh rồi, để khi khác quay lại cũng được, hắn đưa tay bấm chuông thêm một lần nữa cho đủ ba lần rồi định quay người đi.
Hắn có thói quen trong sinh hoạt hay gắn với các mốc thường gặp của những con số, chẳng hạn âm thanh ti vi ở nhà, hắn thường điều chỉnh ở mức hoặc cho chẵn, hoặc là , con số đại diện cho tiểu thần tài cũng được.
Chệch những mốc này đi một hoặc hai số cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu để được đúng vào điểm mốc, hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Không ngờ, tiếng chuông cửa lần thứ ba vừa vang lên, hắn cũng vừa quay đầu ra ngoài thì bản lề kêu rít lên một tiếng nhỏ, tiếng động đột ngột kéo sự chú ý của hắn quay trở lại, cánh cửa gỗ cũng tự mở vào trong một khoảng vừa đủ thân người.
Quái, sao cửa lại tự mở thế này, hắn có chút ngạc nhiên, nhìn ngó khung cửa một lúc xem coi có gắn hệ thống tự động điều khiển gì không, nhưng ngó nghiêng khung cửa chưa được bao lâu thì hắn phát hiện, qua khoảng sân, bóng người lúc nãy đã xuất hiện trở lại đứng sau khung cửa.
Hắn thở ra một hơi, may quá, thế là không phải mất công đi một chuyến này, hắn vội đẩy cửa, bước vào, vừa băng qua sân, vừa giơ một tay lên chào và nói lớn: “Xin hỏi có phải là nhà của anh Thiệu Ba không?”
Người trong nhà là một cô gái còn trẻ, cô ấy lấy tay đẩy trượt cửa kính qua một bên, khẽ gật đầu nhẹ nhưng không nói gì.
Lữ Hàn thấy thái độ có vẻ lạnh nhạt nhưng nghĩ rằng gia đình đang có tang sự, cũng nên rộng lượng bỏ qua, thế là hắn dùng thái độ trang trọng, gật đầu đáp lại rồi tự giới thiệu mình là người của công ty bảo hiểm, tuy biết gia đình đang đau buồn nhưng hy vọng cô có thể hợp tác hoàn thành một vài thủ tục, hỗ trợ phía công ty hoàn thành việc chi trả hợp đồng sớm nhất có thể.
Câu nói và nội dung truyền tải được hắn thể hiện rất bài bản, là do hắn có tham gia nghe lỏm được một vài buổi đào tạo ở công ty, nên nhớ được hai điều mà giáo viên hướng dẫn đứng nói trên bục giảng: một là phải dùng từ chi trả chứ không được dùng từ bồi thường, không hiếm các nhân viên tư vấn mắc phải lỗi dùng từ này, vốn công ty bảo hiểm không gây ra tội lỗi gì cả để phải đi bồi thường, mà chỉ là chi trả theo các điều khoản của hợp đồng bảo hiểm, hai là phải gợi mở ra những lợi ích mà khách hàng sẽ nhận được nếu làm điều gì đó.
Cả hai điều này đều được hắn thực hiện triệt để.
Cô gái nghe xong thì đẩy cánh cửa trượt đến hết khung rồi quay người bước vào nhà, Lữ Hàn bước vào theo.
Nhưng vừa bước qua khung cửa, ra khỏi tầm chiếu sáng của ánh đèn đường là hắn đã không nhìn rõ lối đi trong nhà trước mặt, đồng thời lại cảm giác như vừa bước chân vào một không gian khác, một bầu không khí giá lạnh của mùa đông phả vào mặt hắn.
Lữ Hàn đứng khựng lại, cất tiếng gọi: “Này, cô gì ơi.”
Không có tiếng đáp lại.
Hắn thấy trong lòng có chút gai gai, cái nhà gì quái dị thế này.
Nhưng may sao, từ một góc xa có ánh lửa xuất hiện, cô gái từ trong một hành lang khác bước trở lại, trên tay cầm một cái đế, trên có cắm một cây nến hồng cháy sáng.
Cô gái bước tới bộ sofa đặt nến xuống bàn rồi ngồi xuống cái ghế dài, Lữ Hàn có ánh sáng soi đường, cũng bước tới bộ sofa rồi ngồi xuống đối diện, là ghế đơn có tay vịn.
Hắn ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cây nến, rồi định thần chớp mắt một cái, mở Thấu Thị quan sát cô gái trước mặt, bởi trong lòng hắn tự dưng lại dấy lên một nỗi e ngại, không biết cô gái này có phải là người không.
Nhờ năng lực Thấu Thị này mà hắn mới được nhận vào làm công việc hiện tại.
Ngày phỏng vấn, đích thân trưởng phòng nhân sự của công ty phải ngồi ghế phỏng vấn đối diện hắn, giống như cô gái lúc này.
Trưởng phòng nhân sự lấy ra ba vật đặt lên bàn: vật thứ nhất là mô hình cô gái bằng nhựa dẻo, cao gần bằng gang tay, vật thứ hai là chiếc mặt nạ bằng gỗ, có hình thù kỳ quái như của mấy thổ dân da đỏ, vật thứ ba là một cái bình bằng gốm dùng để đựng tro cốt của người chết sau khi hỏa táng.
Rồi hỏi hắn, trong ba vật đó, vật nào có vong bám vào?
Hắn chớp mắt hơi lâu hơn bình thường một chút, mở Thấu Thị quan sát.
Các vong phách là cấp bậc thấp nhất trong hệ thống phân cấp của quỷ giới, chúng như cát bụi đầy đường, trôi nổi khắp nơi, khi tình cờ gặp được người có nhân duyên hoặc vật phù hợp thì có thể bám vào, người thường không thể thấy được, còn dưới sự quan sát của Thấu Thị, tùy vào năng lực mạnh yếu khác nhau sẽ thấy được những vong phách này dưới những hình ảnh khác nhau.
Lữ Hàn có thể tùy ý lựa chọn mức độ mạnh yếu của Thấu Thị để sử dụng, nếu khoảng cách càng gần, dùng năng lực càng mạnh, hắn sẽ quan sát được rất rõ ràng, thậm chí ở những mức độ khó tưởng tượng, có điều, nếu dùng quá mạnh, hắn sẽ rất mau xuống sức.
Buổi phỏng vấn chỉ là bài kiểm tra sơ đẳng, nên hắn chỉ mở Thấu Thị ở mức độ sơ năng nhất.
Với mức độ này, vong phách nếu có thì sẽ hiện ra dưới hình ảnh tương tự như tivi bị nhiễu sóng.
Hắn thấy có hình ảnh nhiễu sóng bám vào bình đựng tro cốt nên chỉ tay vào đó.
Trưởng phòng nhân sự nói rằng kết quả chính xác, đó là bình đựng tro cốt của người nhà, rồi nói tiếp theo là cấp độ thử thách khó hơn và đưa ra ba con búp bê Kumanthong, hỏi rằng trong ba con quỷ linh nhi này, con này mạnh nhất và con nào yếu nhất?
Hắn dùng Thấu Thị quan sát, thấy rằng chẳng có vong phách nào cả, nên lắc đầu và nói rằng cả ba con đều không có quỷ, chỉ là búp bê bình thường.
Trưởng phòng nhân sự đứng dậy bắt tay hắn, chào đón hắn gia nhập công ty.
Hiện giờ, ở trong ngôi nhà rờn rợn của Thiệu Ba, hắn nghi ngờ cô gái này nên mở Thấu Thị để quan sát, nếu cô ta là người thì hắn sẽ không thấy có gì lạ.
Kết quả là… hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, cô gái này quả thật là người.
Lữ Hàn thở phào một hơi nhẹ nhõm, hỏi thông tin về cô gái, cô gái nói: “Tôi tên là Dạ Vũ, là vợ của Thiệu Ba, cả nhà đã đưa thi thể của Thiệu Ba về quê an táng, còn tôi sức khỏe không được tốt, tinh thần cũng chưa ổn định sau cái chết của chồng nên sẽ về sau.”
Lữ Hàn nói vài lời an ủi theo đúng lễ nghi, rồi lấy ra một số giấy tờ để bắt đầu công việc, nhưng dưới ánh nến thì không thể đủ ánh sáng để đọc chữ trên giấy tờ, lúc này hắn mới nhớ ra căn nhà này từ đầu không hề bật đèn, liền hỏi: “Cô à, sao cô không bật đèn mà lại dùng nến vậy?”
Dạ Vũ đáp: “Bóng đèn trong nhà cháy rồi, cầu chì trong nhà cũng đứt rồi.”
Lữ Hàn ngạc nhiên: “Cầu chì? Sao cô biết cầu chì trong nhà bị đứt?”
“Bóng đèn sáng lên hết mức rồi tắt phụt, liền sau đó toàn bộ điện trong nhà cũng tắt, không phải là đứt cầu chì thì là gì?”
Hắn nghe cũng thấy có lý, liền muốn tỏ ra hữu dụng: “Chỉ cho tôi chỗ cầu chì, tôi xem thử thế nào.”
Dạ Vũ đứng dậy, cầm theo ngọn nến, dẫn hắn đi qua một hành lang, tới một cột nhà nối giữa hai đoạn hành lang thì cô chỉ tay vào đó.
Lữ Hàn nhìn theo tay cô chỉ, hóa ra đây là loại cầu chì kiểu cũ, khi dòng điện quá tải sẽ làm đứt sợi dây chì, muốn nối lại thì phải tháo nắp hộp ra nối thủ công, chứ không phải là loại cầu chì có cần gạt sập xuống như bây giờ.
Hắn hỏi Dạ Vũ hộp dụng cụ gia dụng ở đâu, cô chỉ vào một góc khuất dưới chân hắn.
Hộp dụng cụ là loại hộp to bằng nhựa, khóa bằng chốt lẫy đơn giản.
Hắn mở nắp hộp, bên trong là một đống thứ linh tinh như một cái hộp dụng cụ thông thường, hắn hất mấy thứ trên bề mặt qua lại để tìm cuộn dây chì và một cái tuốc-nơ-vít loại bốn chấu.
May thay, sau một lúc thì đều tìm được hai thứ đó.
Hắn hồ hởi đứng dậy trở lại bên cái cột, cẩn thận đẩy cần gạt cầu chì xuống để đảm bảo ngắt điện, chân hắn vẫn đang mang giày khô ráo, như vậy là yên tâm rồi.
Hắn nhanh chóng dùng tuốc-nơ-vít vặn con ốc, mở nắp hộp cầu chì ra, bên trong quả nhiên là dây chì đã bị đứt.
Hắn lại dùng tuốc-nơ-vít tháo chốt giữ hai đầu dây chì để tháo cọng chì đứt ra, cắt ra một đoạn chì mới từ cuộn chì, lắp vào thay thế.
Xong xuôi, hắn vặn chặt hai chốt giữ hai đầu, lắp lại nắp hộp.
Vốn hộp cầu chì này có hai phần, phần nắp hộp mà hắn vừa tháo ra lắp vào là nửa dưới, còn nửa trên là cố định, không tháo lắp được.
Nhưng hiện tại, phần nửa trên này bị nứt lớp vỏ nhựa, hở ra, để lộ phần dây điện bên trong.
Hắn không muốn duy trì tình trạng này vì e rằng có thể gây nguy hiểm cho chủ nhà, bèn một tay ấn lớp vỏ nhựa này về vị trí cũ, tay kia chỉ vào cuộn băng keo điện để trên cùng của hộp dụng cụ, nói với Dạ Vũ lúc này đang cầm nến đứng sau lưng, soi sáng cho hắn: “Cô lấy giùm tôi cuộn băng keo đen để ở trên cùng kia.”
Cô lấy cuộn băng keo đưa cho hắn, hắn đón lấy, vừa xé ra một đoạn băng keo thì trông thấy Dạ Vũ từ đoạn hành lang bên trái từ xa đi tới, trên tay cầm một ngọn nến.
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc theo sống lưng hắn lên tận đỉnh đầu, tóc gáy dựng ngược, da gà nổi lên toàn thân, hắn quay ngoắt cả người lại sang bên tay phải để nhìn ra sau lưng, từ nhỏ hắn đã được dạy rằng nếu quay người thì phải luôn quay toàn thân, không được chỉ quay riêng mỗi đầu.
Lúc này hắn trông thấy cây nến ban đầu đã được đặt lên bệ cửa sổ từ lúc nào, còn bên cạnh hắn hoàn toàn không có ai!
Hắn quay qua nhìn Dạ Vũ đã bước tới gần, lắp bắp: “Cô? Lúc nãy không phải cô đứng sau lưng tôi sao?”
Dạ Vũ gật đầu: “Phải, nhưng tôi thấy hơi tối, nên để cây nến đó lên bậc cửa sổ, rồi đi lấy thêm một cây nữa cho sáng.”
“Còn… Còn cuộn băng keo?”
Dạ Vũ nghiêng đầu, ra chiều khó hiểu: “Cuộn băng keo nào?”
Lữ Hàn hít ngược một hơi lạnh, không hỏi nữa, hắn biết đã có việc quỷ dị vừa xảy ra nên chỉ im lặng quấn cho xong miếng băng keo.
Hắn gạt cầu dao lên, bảo Dạ Vũ: “Cô bật đèn lên xem coi được chưa?”
Cô lắc đầu: “Bóng đèn đã cháy hết rồi.”
Hắn nhớ ra lúc nãy lục lọi hộp dụng cụ có thấy một cái hộp đựng bóng đèn thì phải, liền cúi xuống kiểm tra lại, quả nhiên trong cái hộp có đựng bóng đèn, hy vọng là hàng mới.
Hắn lại phải gạt cầu dao xuống lần nữa, đi ra phòng khách, trên trần phòng khách là ngọn đèn bóng tròn dạng chuôi vặn.
Hắn khệ nệ khiêng hai cái ghế xếp chồng lên nhau cho đủ chiều cao rồi leo lên tháo bóng đèn cũ ra, gắn cái bóng tìm được trong hộp dụng cụ vào, hy vọng cái đèn này còn dùng được.
May mắn sau khi hắn gạt trả lại cầu dao và bật công tắc thì cái đèn bóng tròn sáng lên, nhưng độ sáng không như hắn tưởng tượng, có thể cái bóng này là bóng cũ, có điều là nó vẫn còn dùng được nên đã được ai đó cất vào hộp dụng cụ, phòng những khi cần đến như lúc này.
Dạ Vũ thấy đèn đã bật sáng liền cầm ngọn nến trên tay đi vào trong để cất đi, Lữ Hàn cũng trở lại chỗ cây cột có cầu chì khi nãy để lấy ngọn nến đang đặt trên bệ cửa sổ.
Tới nơi, hắn nhấc ngọn nến lên định quay lại phòng khách thì chợt nghe thấy một tiếng động gì đó, hắn lắng tai nghe kỹ.
Là tiếng xả nước.
Tiếng xả nước rất gần, dường như ở ngay cuối hành lang bên kia.
Hắn cầm theo ngọn nến đi tới hướng về phía tiếng nước chảy, cuối hành lang này dường như là một nhà tắm, tiếng nước phát ra từ bên trong.
Hắn giơ tay ấn thử công tắc trên tường kế bên cửa, nhưng không thấy phản ứng gì, quả nhiên đèn trong nhà đều đã cháy hết đúng như lời Dạ Vũ nói.
Hắn chậm rãi đẩy khẽ cánh cửa, một tiếng rít nhỏ vang lên, mở rộng dần cho ánh sáng từ ngọn nến soi vào trong.
Bên trong quả nhiên là một phòng tắm, có vòi hoa sen, có bồn tắm nhỏ, có bồn rửa tay.
Vòi nước của bồn rửa tay đang chảy mạnh, tiếng xả nước là từ đây mà ra, hắn tiến đến đẩy cần gạt của vòi nước để khóa dòng nước chảy, không ngờ cả cái vòi nước quay tuột đi theo lực đẩy của hắn.
Do con ốc khóa ở dưới bị lỏng đây mà, hắn đã từng gặp trường hợp này ở nhà mình rồi.
Vòi nước ở bồn rửa tay đều có một con ốc vặn nằm ở mặt dưới của bồn rửa để cố định cái vòi ở yên một chỗ, nhưng qua thời gian dài, khi tay gạt của vòi nước bị đẩy qua đẩy lại nhiều lần thì con ốc này sẽ lỏng ra.
Hắn đặt cây nến xuống nền gạch, dùng hai tay khóa vòi nước chảy rồi ngồi xổm xuống, ngước mặt lên nhìn phía dưới của bồn rửa, đưa tay vặn lại con ốc khóa để cố định cái vòi.
Hay thật! Hắn thầm nghĩ, một buổi tối vừa làm thợ điện, lại vừa làm thợ sửa ống nước nữa.
Vặn con ốc xong xuôi, hắn nhặt ngọn nến đặt lên khay ở bồn rửa mặt, mở vòi nước.
Lần này thì cái vòi nằm yên không nhúc nhích, công sức đứng lên ngồi xuống của hắn xem ra cũng đại công cáo thành rồi.