“Đoàng!”
Một tiếng súng nổ xé toạc không gian, là Điệp Thần ra đạn.
Thì ra Điệp Thần sau khi cùng Giám đốc Hoàng và Trần Thiệu lui lại một khoảng cách đủ xa thì tháo ba lô xuống, lấy ra khẩu Walther đang được chia ba phần.
Cô nhanh chóng ráp ba phần thành một khẩu súng bắn tỉa hoàn chỉnh, lắp nòng ngắm tối tân trang bị khả năng nhìn đêm bằng tia hồng ngoại.
Nhìn qua nòng ngắm này, mọi thứ tối tăm trở thành màu sáng xanh lục, giúp xạ thủ nhìn rõ như ban ngày.
Vừa rồi thấy Thủy Mộng Trung bị tập kích, Điệp Thần liền nhả đạn.
Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, xoay tròn, bay vượt qua đoạn đường khoảng năm mươi mét trong một phần ngàn giây, xuyên thủng sọ của con quỷ tập kích, đồng thời lực xoáy của viên đoạn khiến bên trong hộp sọ con quỷ bị phá nát bấy rồi bể toang hoác khi viên đạn thoát ra ngoài ở phía bên kia của hộp sọ.
Diễn tả thì lâu nhưng hiện thực thì chỉ như một cái chớp mắt.
Khoảnh khắc con quỷ ghé miệng vào lớp da cổ của Thủy Mộng Trung chuẩn bị cắn thì bị kình lực của viên đạn bắn văng đi, rớt xuống đất với hộp sọ bể tan nát.
Cả Thủy Mộng Trung và lũ quỷ còn lại cũng bất ngờ, đứng sững ra trong thoáng chốc, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai tiếng súng nữa lại tiếp tục vang lên.
“Đoàng! Đoàng!”
Thêm hai con quỷ nữa bị bắn văng đi với hộp sọ đều vỡ toang.
Khả năng xạ kích của Điệp Thần quả thực danh bất hư truyền, tuy Thủy Mộng Trung hờ hững với cô, nhưng trong làng bắn tỉa, Điệp Thần rất nổi tiếng với khả năng thiện xạ đáng kinh ngạc, cô được rất nhiều đồng nghiệp hâm mộ và săn đón.
Tính khắp thế giới, số xạ thủ có thể bắn rụng bông hoa từ khoảng cách một ngàn mét chỉ có thể đếm trên đầu của một bàn tay.
Khẩu Walther mà cô đang sử dụng mạnh về uy lực, nhưng yếu về khoảng cách.
Khi bắn tầm xa, Walther không chính xác như một số tên tuổi nổi tiếng khác như AWM, Dragunov hay đặc biệt như Cheytac có tầm bắn lên tới Km, nhưng ở khoảng cách năm mươi mét như hiện tại, khẩu Walther phát huy được thực lực ở mức tối đa.
Cộng thêm loại đạn mà Điệp Thần mang theo là loại đạn Magnum nổi tiếng về sức công phá, càng khiến cho mỗi lần nhả đạn là một lần cánh cửa địa ngục mở ra đón chào kẻ bị xạ kích.
Một phát một mạng, chỉ trong vòng hai giây, ba viên đạn công phá đã bắn văng ba con quỷ bể sọ tan nát, loại chúng ra khỏi trận chiến.
Thủy Mộng Trung thấy ba con quỷ bị bắn văng đi như vậy thì lập tức hiểu Điệp Thần ở phía sau đã ra tay, hắn nhanh chóng nhào qua một bên, tập trung Liệt Hỏa thiêu đốt ba con quỷ còn lại.
Ba con quỷ này từ lúc lao đến Thủy Mộng Trung đã bị dính lửa không ít, nay lại bị nguồn lửa tập trung thiêu đốt khiến thân xác bắt đầu tan chảy, chúng không đánh nữa, quay lưng bỏ chạy.
Ba phát súng tiếp tục vang lên, cả ba con quỷ bỏ chạy đều bị bắn văng từ sau gáy ra tới trước, lộn nhào một vòng trên không, rớt bẹp xuống đất, hộp sọ vỡ toang hoác, thân xác bị lửa tiếp tục thiêu cháy rừng rực.
Lại một phát một mạng, hộp đạn sáu viên hoàn thành nhiệm vụ diệt đúng trọn vẹn sáu con quỷ.
Lần đầu tiên trong đời, Thủy Mộng Trung có một cái nhìn rất khác về Điệp Thần.
Hắn biết cô là đội trưởng đội bắn tỉa của cảnh sát thành phố, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến cô ra tay trực tiếp, không thể ngờ khả năng xạ kích của cô lại ghê gớm và chính xác đến vậy.
Thủy Mộng Trung quay ra sau, nhìn về phía Điệp Thần, giơ một ngón tay cái về phía cô, kinh ngạc tán thưởng.
Còn Lữ Hàn và Tân nương phía bên kia vẫn đang quần thảo với nhau.
Sợi dây với con quỷ móc ở đầu chuyên đánh tầm xa, con dao chặt thịt ghê gớm mà Tân nương bảo chỉ là dao chặt thịt gà chuyên đánh tầm gần, hai thứ vũ khí này khiến Tân nương trở nên vô cùng lợi hại, đánh cho Lữ Hàn mồ hôi chảy đầy đầu.
Dây lạt trong tay Tân nương linh động như mãng xà, lại có con quỷ buộc ở đầu nên có kình lực như hổ dữ, quất tới đâu là hắn phải tránh tới đó.
Có khi không thể tránh được thì vung kiếm chém văng con quỷ ở đầu sợi dây đi để giảm bớt kình lực, điều này khiến con quỷ bị trói cổ càng thêm đau khổ.
Cơ thể nó vốn đã bị cắt xẻo, nay lại cứ bị kiếm của Lữ Hàn thỉnh thoảng chém tróc ra từng mảng da thịt.
Nó cứ rên la than khóc, thật là sống không bằng chết, mà chết rồi lại không bằng được chết thêm lần nữa.
Lữ Hàn rút xa không được, áp sát cũng không xong, buộc phải dùng tới tuyệt kỹ của cha hắn truyền dạy, “Thiên Băng Vô Ý”.
Hắn nhảy hẳn ra xa, tung người xoay vài vòng trên không, tụ kình lực vào Tuyệt Tình kiếm, dùng kiếm khí đánh ra vô số các mũi tên hàn băng bay rợp đất về phía Tân nương.
Một chiêu này khiến Tân nương không có đường thoát, buộc nữ quỷ phải tung người bay lên cao né tránh toàn bộ các mũi tên hàn băng bay loạn xạ, đồng thời tung dây lạt ném con quỷ ra trước hứng một loạt băng tiễn.
Trên người nó găm đầy hàn băng, khóc đã không còn ra nước mắt, rên la đã không còn thành tiếng, giờ nó mới hiểu cái khổ nhất của kiếp làm quỷ là gì, đó là làm quỷ thì không thể tự tận để chết thêm lần nữa.
Còn Lữ Hàn thấy cơ hội đã tới, trên đà đáp xuống đất, hắn xoay kiếm vài vòng trong lòng bàn tay rồi chụp lấy chuôi kiếm theo chiều ngược, đâm thẳng kiếm xuống đất, thi triển ra tuyệt kỹ “Thiên Kình Ngự”.
Kiếm khí chấn động triệu hồi một kiếm ảnh khổng lồ từ trên cao giáng xuống, Tân nương vừa mới bay lên để tránh né Thiên Băng Vô Ý nay lại bị kiếm lực từ trên đánh thẳng xuống đầu, nổ ra một tiếng va chạm kình lực vang dội.
Hai tuyệt kỹ thi triển liên hoàn khiến Tân nương trúng đòn trí mạng, rớt bẹp xuống đất.
Nữ quỷ nằm yên một lúc rồi từ từ ngẩng đầu dậy, quơ tay vung xích đánh về phía Lữ Hàn, có điều tốc độ và kình lực yếu hơn trước rất nhiều.
Nhận ra điều này, hắn lấy trong người ra một ám khí có tám cạnh, tên gọi “Bát Tiên Quá Hải”, mô phỏng lại điển tích tám vị tiên bay qua biển Đông Hải dự Lễ hội bàn đào của Tây Vương Mẫu.
Tám mũi sắc nhọn của loại ám khí này đảm bảo một khi đã phóng trúng mục tiêu tất sẽ gây ra thương tích, mặc dù vết thương sẽ không sâu.
Tuy nhiên, ám khí mà hắn sử dụng đây là loại đã được cải tiến có thêm một cơ cấu bung ở trung tâm khiến chiều dài của tám mũi nhọn sẽ tăng thêm, bật dài ra hơn khi chạm mục tiêu.
Lữ Hàn phóng một cái Bát Tiên Quá Hải về phía sợi dây, vị trí gần tay cầm của Tân nương.
Động tác của nữ quỷ thì chậm mà ám khí bay thì nhanh, không thể trượt được.
Chạm vào mục tiêu, các mũi nhọn bung dài ra, tạo kình lực cắt đứt dây lạt trong tay nữ quỷ.
Phần còn lại của sợi lạt như diều đứt dây, mang theo con quỷ đau khổ bay phất phơ về phía Lữ Hàn.
Hắn vung kiếm chém nát con quỷ ra từng mảnh nhỏ.
Cái đầu con quỷ bị chém văng ra khỏi cổ, rớt xuống đất, tắt hẳn tiếng kêu, có lẽ nó đã mong chờ được đến giây phút này từ rất lâu, chỉ đau một lần rồi thôi, không phải chịu đau đớn gì thêm nữa.
Khóe miệng nó nhếch nhẹ lên trông như một nụ cười.
Mất đi vũ khí lợi hại, Tân nương sững người trong thoáng chốc.
Đột nhiên nữ quỷ thấy một tia sáng màu vàng kim mơ hồ lóe lên trong ánh mắt, cô ta giật mình nhớ ra đã thấy hình ảnh này cách đây hai đêm.
Hình ảnh này quen lắm, đây là đòn trí mạng gặp ma trừ ma, gặp quỷ diệt quỷ.
Tân nương theo phản xạ vô thức giơ con dao chặt thịt lên che ấn đường của mình lại, vừa vặn một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh cắm ngập vào con dao.
Kình lực va chạm đẩy văng nữ quỷ về phía sau.
Con dao che ấn đường, giữ lại được một mạng cho Tân nương, nhưng đồng thời cũng che luôn cặp mắt.
Lữ Hàn nhún người, bay tới trước đâm thẳng mũi kiếm về phía yết hầu của Tân nương, sẽ đoạt mạng cô ta trong một khoảnh khắc nữa.
Đột nhiên từ trong kiệu hồng có tiếng kêu “Mẹ!” thảm thiết, rồi bóng một đứa trẻ con lao vụt ra chắn trước mũi kiếm đang đâm tới.
Lữ Hàn đoán đây là đứa bé đi tìm mẹ trong đêm nằm mơ thứ nhất của các nạn nhân.
Tuy nó là quỷ anh, nhưng trong lòng hắn không muốn đâm kiếm vào một đứa trẻ chút nào, kể cả nó có là quỷ anh đi chăng nữa.
Nhưng thế kiếm đã xuất, kình lực đã phát đến cực hạn không thể thu hồi, muốn không đâm kiếm vào đứa bé chỉ còn một cách duy nhất.
Hắn co ngón tay trỏ, ấn ngón tay lên cạnh kiếm, phát lực đẩy ngang thân thanh kiếm.
Cạnh kiếm vô cùng sắc bén cứa vào ngón tay hắn, bắn ra một ít máu bay thẳng vào miệng đứa bé, nhưng bù lại đã đẩy chệch được mũi kiếm qua một bên, cứu nó trong gang tấc.
Đứa bé quay qua ôm lấy Tân nương kêu “Mẹ!” một lần nữa.
Nữ quỷ ngồi bệt trên mặt đất, ôm chặt lấy con, ngẩng đầu nhìn Lữ Hàn, buông giọng oán thán: “Các ngươi… bao che cho nhau.”
Lữ Hàn lúc này đang lồm cồm bò dậy, nghe Tân nương nói vậy thì ngạc nhiên hỏi lại: “Bao che nghĩa là sao? Ai bao che cho ai?”
“Các ngươi bao che cho hắn.” Tân nương trỏ về phía Trần Thiệu lúc này đang cùng mọi người tiến đến sau lưng Lữ Hàn.
Tân nương đưa mắt nhìn mấy cái xác quỷ đang tan chảy trên mặt đất, nói tiếp: “Vì hắn mà cái lũ khốn kiếp này vẫn sống yên ổn sau khi làm chuyện bại hoại như thế.”
“Bọn chúng… làm chuyện gì với cô vậy?”
“Ngươi không biết à?” Tân nương liếc nhìn Lữ Hàn.
“Ta thật là không biết.”
“Vậy thì đi mà hỏi hắn.” Tân nương chỉ tay về phía Trần Thiệu.
Lữ Hàn quay qua Trần Thiệu, quát lớn, lần đầu thấy hắn nghiêm túc như thế, “Trần Thiệu, còn chuyện gì chưa nói thì nói ra hết đi.”
Trần Thiệu run rẩy, bước tới vài bước rồi quỳ sụp xuống, hai tay chống trên nền đất, lắp bắp nói với Tân nương: “Tôi xin lỗi… Tôi biết lỗi của tôi rồi… Không phải tôi cố ý để cô chịu oan ức, nhưng vì bọn chúng hăm dọa sẽ giết cả hai chúng tôi nên chúng tôi không còn cách nào khác.”
Giám đốc Hoàng bước tới vỗ vai Trần Thiệu, an ủi: “Trần Thiệu, còn chuyện gì nữa thì cậu nói ra hết đi.
Đây là cơ hội duy nhất cho cậu nói ra sự thật, nếu không cả đời này cậu sẽ không có được một đêm nào ngủ ngon giấc nữa đâu.”
Trần Thiệu run rẩy: “Dạ… Em nói… Để em nói… Trong đêm bắt được La Mạnh đổ vôi bột xuống nước, hắn đã khai ra một chuyện rằng… Thực ra… Cái thai trong bụng Hồng Nương là do đám người kia gây ra.”
Điệp Thần lớn giọng hỏi: “Là sao? Một đám người khiến Hồng Nương có thai à?”
Trần Thiệu run rẩy, kể lể: “Phải, La Mạnh nói rằng do tên thủ lĩnh rất thích Hồng Nương nên ép La Mạnh đem Hồng Nương đến cho hắn.
La Mạnh không còn cách nào khác, đã lừa Hồng Nương đem đến cho tên thủ lĩnh rồi bỏ đi chỗ khác, không ngờ sau khi tên thủ lĩnh hành hạ cô ấy xong thì ném ra cho cả đám còn lại.
Khi mọi việc kết thúc, Hồng Nương không nói không cười một tiếng nào, nét mặt trơ ra như gỗ đá.
La Mạnh sợ có việc không hay nên nhốt cô lại ở một chỗ vắng vẻ, tìm mọi cách bưng bít chuyện này.
Sau hai tháng bị nhốt, Hồng Nương phát hiện mình có thai, La Mạnh biết chuyện vừa ghen vừa tức, vừa sợ cô tố cáo mình với cảnh sát nên lén lút đem cô đến bờ sông quẳng xuống nước, rồi thả thêm mấy con đỉa xuống cho hả giận.
Chuyện sau đó nữa thì mọi người cũng đã biết.”
Thủy Mộng Trung lắc đầu: “Không ngờ, sự thật lại còn đau lòng đến vậy.”
Tất cả mọi người trầm mặc, chìm vào yên lặng một khoảng.
Lữ Hàn quay qua nói với Tân nương: “Chúng tôi đã vớt hài cốt của cô dưới cái gò lên và đắp một nấm mộ cho cô đây rồi.”
“Ta biết.” Tân nương nói khẽ.
Lữ Hàn im lặng một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì, lên tiếng hỏi: “Còn đứa bé này ở đâu ra? Lúc cô chết thì cái thai mới có hai tháng mà.”
“Nhờ lũ trùng hút máu, ta hấp thu âm khí của chúng, tiếp tục nuôi dưỡng cái thai rồi sinh ra nó.” Tân nương giải thích.
Cả Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung cùng thốt lên: “Là quỷ sinh quỷ.”
“Sao? Không được à?” Tân nương trừng mắt nhìn Lữ Hàn.
“Được, được chứ, có điều… Tôi thắc mắc là… Sao tới tận bây giờ cô mới hiện ra báo thù bọn chúng?” Hắn tìm cách lấp liếm.
“Ta muốn nuôi con chờ nó đủ lớn đã.
Hằng đêm hai mẹ con ta cùng ngồi trên cái gò, ngắm trăng, chuyện trò, đợi lũ trùng đi săn mồi về, ta đã dạy cho nó nhiều thứ trong suốt năm năm qua.”
Điệp Thần rùng mình thầm nghĩ, ai đi ngang qua cái gò đó trong mấy đêm trăng, thấy hai mẹ con họ thì có mà đứng tim chết tại chỗ.
Tân nương nói tiếp: “Còn ta, cũng phải hấp thu đủ âm khí để từ vong quỷ bình thường biến thành lệ quỷ mới hiện thân được.”
Thủy Mộng Trung xen vào: “E rằng không phải là cấp Quỷ lệ đâu, cô có thể tạo ra các giấc mơ liên hoàn, dọa người trong mộng, giết người ngoài thực, biến chúng thành quỷ nô cho mình sai khiến, dùng máu của chính bọn chúng để khiến chúng thuần phục, cấp của cô bây giờ phải là Quỷ thủ rồi.”
Đột nhiên một giọng nói lạ hoắc từ sau một thân cây to gần đó vang lên: “Chính xác, ngươi nói đúng, nữ quỷ này đã là một Quỷ thủ.”
Mọi người quay qua nhìn, đó là một người trạc ba mươi, mang áo đạo sĩ, đeo bọc đồ to sau lưng.
Thủy Mộng Trung hỏi: “Ông là ai vậy?”
“Ta là pháp sư của Hồ Mặc phái, được người dân thôn này mời đến để diệt trừ nữ quỷ này.”
Điệp Thần ngạc nhiên: “Ông tới đây từ lúc nào thế?”
“Ta tới lúc các người đang giao chiến.”
“Vậy mà ông không ra giúp một tay?” Điệp Thần trừng mắt.
“Ta mới tới thì biết ai là ai? Phải quan sát một lúc trước đã.”
Rồi lão đạo sĩ bước tới về phía Tân nương, nói tiếp: “Dù sao các ngươi cũng đã đánh hạ được ả, để ta giúp các ngươi diệt trừ tận gốc nữ quỷ này.”
Lữ Hàn giơ kiếm ngăn lại: “Khoan đã, ông nói diệt trừ tận gốc nghĩa là sao?”
Lão đạo sĩ quay sang nhìn Lữ Hàn giải thích: “Nghĩa là giết ả chứ sao, đánh tan thất phách, diệt trừ quỷ thân.
Ngươi không phải là pháp sư hay sao mà đi hỏi chuyện này?”
“Ta không phải pháp sư.” Lữ Hàn lắc đầu đáp.
“Không phải pháp sư mà ngươi cũng có thể đánh hạ được ả? À… Phải rồi, lúc nãy ta thấy ngươi dùng ám khí, ngươi là người của Tiêu Dao phái?”
“Ta…” Lữ Hàn chưa quen với việc mình là chưởng môn của phái Tiêu Dao nên ấp úng, nhưng lão đạo sĩ không thèm đợi nghe hắn nói tiếp, cứ khoát tay: “Ta mặc kệ ngươi là ai, nữ quỷ này phải bị tiêu diệt, trừ họa cho dân chúng.”
Lữ Hàn giơ tay lên tư thế ngăn cản: “Chẳng có gì gọi là trừ họa cho dân chúng ở đây cả, những người bị cô ta giết đều xứng đáng với tội ác của chúng gây ra.”
Lão đạo sĩ trừng mắt: “Ngươi điên à, thiên lý không có cái nào gọi là quỷ giết người xứng đáng cả.
Nếu vậy thì thế gian này quỷ đã chạy đầy đường, ai chết oan cứ biến thành quỷ đi báo thù.
Còn gì là trật tự xã hội?”
Lữ Hàn nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Tân nương: “Những kẻ trực tiếp hãm hại cô đã phải đền tội, chỉ còn một mình Trần Thiệu là ảnh hưởng gián tiếp, tuy anh ta cũng là nạn nhân bị uy hiếp nhưng chắc chắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật cho việc này.
Còn cô, sau này sẽ tính thế nào?”
“Ngươi đã nói thế thì ta bỏ qua cho hắn, ta sẽ đưa con vào Hoàng Lăng Sơn, nơi đó không có người, chúng ta ở đó không liên quan đến ai.”
Lữ Hàn quay sang nói với đạo sĩ: “Ngươi nghe rõ chưa? Kẻ đáng chết đã đền tội, cô ta từ nay sẽ không ảnh hưởng gì đến ai nữa.”
Lão đạo sĩ quát lớn: “Ăn nói xằng bậy, người là người, quỷ là quỷ.
Pháp sư chúng ta thế thiên hành đạo, trừ tà diệt quỷ, bảo vệ cuộc sống cho mọi người.
Ngươi mau tránh ra.”
“Nếu ta không tránh thì sao?” Lữ Hàn xẵng giọng.
“Là do ngươi chọn.”
Nói đoạn, lão đạo sĩ rút Đào Mộc kiếm từ sau lưng ra đánh về phía Lữ Hàn, hắn đứng yên tại chỗ, tùy tiện đưa kiếm ngang một đường, chặt đứt cây kiếm gỗ.
Lão đạo sĩ lùi lại, rút ra Hỏa Thượng kiếm bằng thép, trỏ Lữ Hàn nói to: “Ngươi cố ý chống đối, đã khởi tâm nhập ma theo quỷ, đừng trách ta nặng tay.”
Nói xong, đạo sĩ vung kiếm tới giao đấu, Lữ Hàn đỡ khoảng ba chiêu thì truyền kình lực vào Tuyệt Tình kiếm, chém gãy đôi Hỏa Thượng kiếm.
Thấy kiếm của mình bị chém gãy đôi cả, đạo sĩ biết rằng không cương đấu tiếp được, liền rút ra hai đạo bùa nắm ở hai tay, chuyển hướng lao đến phía Tân nương muốn dán bùa lên người nữ quỷ.
Nhưng Lữ Hàn nhanh chóng nhảy tới, một cước đạp văng lão đạo sĩ ra xa.
Lão lăn lông lốc trên đất một hồi, rồi ngồi thẳng lưng dậy xếp hai chân vào nhau, lấy từ túi đeo lưng ra tấm gương bát quái lớn, dán một đạo bùa lên trên, rồi cắn đầu ngón tay lấy máu viết chữ “Diệt” lên mặt gương.
Đoạn bắt quyết niệm chú:
“Hồ Mặc Lão Tổ
Thiện Địa Đảo Khai
Đạo Pháp Vô Biên
Càn Khôn Vô Cực
Tru Tà!”
Gương bát quái tỏa hào quang rực rỡ, lão đạo sĩ tung gương lên cao trên đầu của Tân nương, tiếp tục lầm rầm niệm chú.
Hào quang của gương bát quái chiếu thẳng xuống Tân nương, nữ quỷ đau đớn ôm choàng lấy con phủ phục trên mặt đất.
Lữ Hàn tung Tuyệt Tình kiếm lên, tụ kình lực vào hai tay, bắt thế, dùng một bàn tay đánh vào đốc kiếm, đẩy nó lao vút lên không.
Tuyệt Tình kiếm lao tới, đâm vỡ toang gương bát quái thành nhiều mảnh, rơi rụng ra xung quanh.
Lão đạo sĩ phải dùng Đạo lực của mình để ngự khiển gương, nay gương bát quái bất thần bị đánh vỡ, phản chấn khiến đạo sĩ hộc ra một ngụm máu nhỏ.
Tất cả các pháp khí đều bị đánh bại, lại bị nội thương phản chấn, đạo sĩ biết mình không thể ở lại tiếp được nên đứng dậy, trỏ Lữ Hàn xẵng giọng: “Ngươi dung túng quỷ dữ, tội này của ngươi trời đất khó tha.” Nói rồi lảo đảo chạy đi mất.