Khuya hôm đó.
Như những gì đã dự tính, Thu Phong cùng đồng bọn đang tiến quân về Guerriers Forts. Tuy nhiên lần này kéo theo không nhiều, chỉ khoảng trên dưới nhân mạng mà thôi. Bởi vì có rất nhiều anh em bị thương, dù nặng hay nhẹ cũng phải ở nhà. Do đấy chỉ ai thực sự khỏe mạnh mới được phép tham gia cuộc săn đêm nay mà thôi.
Cerberus bao gồm ba anh em nhà họ Hứa và một vài thành viên của Cerberus chưa đến được mười người.
Liên Minh Osuma gồm Trọng Khoa, Trung Nghĩa, Hạo Nguyên, Trung Lùn, Tiến Tom thậm chí là cả Lệ Na cũng tham gia. Cơ bản lúc sáng nay Lệ Na không hề biết chuyện gì đang xảy ra, đến khi biết chuyện thì mọi thứ đã vỡ lỡ rồi, thành thử giờ cô có mặt ở đây là muốn cùng Liên Minh Osuma xử đẹp đám Guerriers Forts kia.
Hai băng đảng đông đúc, sức chiến đấu được xếp hàng đầu Quảng Phúc lúc trước. Giờ đây trông họ thật tàn tạ, chẳng giống giang hồ chút nào cả. Tuy nhiên họ đang đi chung với một con Rồng, một con Rồng màu đen đầy huyền bí.
Thu Phong – Thành Chân – Trọng Khoa – Hứa Tử Lệ - Trung Nghĩa. Lúc này năm người ngồi chung một chiếc xe bán tải của Thu Phong.
Họ ngồi đó im lặng, nghe tiếng xe chạy, ngắm nhìn thành phố về đêm. Và một lần nữa những người này lại gây nên một cuộc chiến lý ra đã kết thúc rồi.
Hắc đạo Quảng Phúc vs Hắc đạo Guerriers Forts.
………………….
Một tiếng sau.
Thời gian để từ quận Bình Phúc ra đến ngoài rìa thành phố cũng phải hơn nửa tiếng. Sau đó lên đến đường cao tốc kéo quân xông thẳng vào Cổ Thành.
Lúc này bên phía Thu Phong cũng đã xác định được địa điểm tập kết của đám người Guerriers Forts rồi. Bây giờ chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng thôi.
“Diệt sạch hang ổ bọn chúng, đập được gì thì đập, phá được gì thì phá … NGHE RÕ CHƯA!!!!!!!!”
Thu Phong hét lên một tiếng.
Sau lưng hắn giờ khắc này cả ngàn nhân mạng đang đứng trước một bãi rác rộng lớn nhất miền Bắc này.
“RÕ!!!!”
Hàng ngàng tiếng hô đồng thanh lên. Lớn đến mức làm rung động cả mặt đất.
“Này! Đừng có mà gãy nữa nhé!” – Bạch Vân quay sang đá đều Hứa Tử Lệ đang đứng bên cạnh mình một câu.
Nghe thế Hứa Tử Lệ chỉ biết lắc đầu mà cười.
“Xông lên!!!!!!!!!!!!!!!!” – Lần này là đến tiếng thét của Quốc Thiên.
Và rồi đám người Guerriers Forts đang nghỉ ngơi trong chính địa bàn của họ, đang say giấc mộng thu thì bỗng nhiên bị đánh thức bởi tiếng hét vang trời của Hắc Long Bang.
Trong cả đống người ấy, ai ai cũng mệt mỏi, ai ai cũng bị thương, chẳng còn sức để mà biết chuyện gì đang diễn ra. Phải chăng chúng chỉ nghĩ ‘Ờ thì chắc mấy thằng trong băng còn sung sức nên lấy loa ra mà hát’
Cái suy nghĩ ấy kết thúc khi mà có kẻ xông vào căn lều của bọn chúng mà đánh đập tàn phá.
Nói sơ qua về chỗ ở của Guerriers Forts tại bãi rác này. Lều tranh, nhà mái tôn, toa xe lửa, thậm chí là cả một thung Container cũng được làm thành nhà. Cũng có kẻ ngủ trên xe oto, cũng có kẻ ngủ vật ngủ vờ lại góc xó xỉnh nào đó.
Mọi thứ tưởng chừng như kết thúc thì lại được khởi đầu bởi Hắc Long Bang.
Hai tiếng trôi qua. Guerriers Forts vì bị tấn công bất ngờ nên chúng đã tan tác, chỗ ở, xe cộ, bị Hắc Long Bang đốt cháy cho bằng sạch. Thậm chí còn có vài kẻ không kịp chạy chết cháy ở trong đó. Nhưng đây cốt cũng là cái giá phải trả cho việc trở thành băng đảng đánh thuê.
Mấy tay thủ lĩnh Guerriers Forts bỗng chẳng thấy một ai cả, cứ như chúng bốc hơi ra khỏi nơi này vậy. Có lẽ chúng đã đánh mùi được gì đó và chạy trước chăng, Thu Phong cũng chẳng rõ. Nhưng mấu chốt mà Thu Phong tiến công lần này là để dằn mặt bọn chúng thêm một lần nữa.
Quảng Phúc không phải là địa bàn để cho chúng muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Phải cho chúng biết Quảng Phúc kẻ nào mới là kẻ có quyền lực. Giỡn mặt đồng nghĩa với diệt vong.
…………………………………………
Ngày hôm sau.
Chẳng có một báo đài, hay truyền hình nào đưa tin về vụ cháy tàu ở quận Eagle cũng như phiên chợ đêm tại quận Tuyên Phong bị đốt cả. Tất cả nguồn thông tin đều bị Thu Phong cho người chặn đứng lại.
Vì đây là cuộc sống của hắc đạo, không nên để người dân biết nhiều tới họ. Cũng như tránh đến sự chú ý của Cửu Long Hội ở bên kia mặc dù chúng thừa biết rằng Hắc Long Bang xen vào chuyện này.
Thật sự Guerriers Forts bây giờ đã tận diệt. Bọn chúng bị đánh mà chẳng có sự xuất hiện của bất cứ thủ lĩnh nào. Thu Phong không để ý điều đó nhưng Thành Chân để ý. Nếu không thấy một tay thủ lĩnh nào của Guerriers Forts cũng đồng nghĩa với việc có lẽ bọn chúng đã được Cửu Long Hội đưa đi. Một là xử tội, hai là phải nghe theo lời chúng.
Dù gì các tay đó tuy không thể địch lại Thu Phong hay Quốc Thiên nhưng so với Hứa Tử Lệ, Trọng Khoa, Abid, hay Bạch Vân chúng thừa sức đánh những người này tan tác. Dò đó Cửu Long Hội cũng không ngu mà đi lãng phí nhân lực như vậy.
“Cốc cốc!”
“Vào đi!”
Bên trong phòng làm việc Thu Phong lúc này.
Sáng hôm nay hắn vừa chạy bộ xong, rồi ghé qua xem tình hình luyện tập của hai đội dưới trướng hắn. Tính ghé phòng làm việc xem ít tư liệu của Guerriers Forts rồi định xuống phòng luyện tập.
“Có người của Guerriers Forts đang đứng ở dưới sảnh đợi anh cả!”
Kẻ bước vào là Abid, thân hình to lù lù của hắn đứng bít cả cánh cửa khom người mà nói với Thu Phong.
“Cái gì?”
Thật sự? Guerriers Forts còn tới đây? Chúng định làm gì nữa? Khoan … Thu Phong trông thấy bộ dạng ung dung kia của Abid thì chắc chắn Guerriers Forts đến không phải gây chuyện, nhưng là người của Guerriers Forts đến tìm hắn làm gì? Hắn làm gì có quen biết ai?
“Cho nó lên đây đi!”
Sao cũng được, dù gì Thu Phong cũng không ngại đám này. Hôm qua hắn đã tận diệt nơi ở của bọn chúng, chẳng lẽ vì thế hôm nay đến kiện cáo sao?
Vài phút sau khi Abid rời khỏi. Lại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên. Như cũ Thu Phong cho họ vào.
Kẻ tiến vào đầu tiên là Abid, theo sau hắn là thằng đầu cứt da ngăm đen hệt như Abid tuy nhiên không phải đen bóng. Mà đen kiểu sần sần. Các vết sần sần mà Thu Phong thấy ấy chính là hình xăm, căn bản do hắn quá đen Thu Phong khó mà để ý được hình xăm của hắn. Với phòng làm việc của Thu Phong cũng khá tối, do hắn cũng không thích nơi có nhiều ánh sáng.
Gã còn lại chính là cái thằng trùm đầu hôm qua bị Thu Phong đánh gục năm lần bảy lượt vẫn cứ xông lên.
Trong số đám Guerriers Forts Thu Phong đụng độ hôm qua có lẽ hai tên này để lại ấn tượng nhất cho Thu Phong. Tuy nó có hơi mờ nhạt đôi chút. Với một lũ người tụ tập lại rồi trở thành lũ đánh thuê vô nhân tính thì Thu Phong chẳng ưa gì cho mấy, nên hôm qua trong đầu hắn chẳng có ý định gì là sẽ mời chào mấy thằng này quy phục mình.
Ấy vậy mà hai thằng ôn con này hôm nay đến có cái mục đích gì đây?
Thu Phong híp mắt lại nghiêng cổ qua một bên, hai tay đan xen lại với nhau và cuối cùng hắn rung đùi mà hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thằng đầu cứt tên là Basil, thằng chùm đầu lúc này cũng đã bỏ mũ xuống, hắn ta tên là Eryk. Hai kẻ duy nhất còn trụ vững sau cái đấm đầu tiên của Thu Phong. Tuy vậy khi ấy chúng ta chẳng biết Thu Phong dùng bao nhiêu phần lực cả.
Với khả năng kiểm soát sức mạnh của mình bây giờ. Thậm chi Thu Phong có thể đưa lực đánh của hắn trở về với khả năng của một người bình thường có thể chịu được chứ đừng nói gì là dùng bao nhiêu phần lực. Không quan trọng bao nhiêu, quan trọng là đánh nó chết hay bị thương.
Do tính toán nhầm khả năng chịu đựng của thủ lĩnh Guerriers Forts hay là do bọn chúng quá khỏe, đến lần điều chỉnh lực thứ tư Thu Phong mới thành công đánh gục được hai kẻ bại hoại trước mặt này.
Kỹ năng của chúng tuy đường phố, nhưng lại cực kì linh hoạt. Thậm chí cơ thể con rắn chắc hơn cả người thường, đến phản xạ và tâm lý chiến cũng vậy. Hai gã này biết thừa hắn nằm ở đẳng cấp khác nhưng vẫn máu chiến xông lên chẳng màn lý do, cứ như là chúng cuồng đánh nhau vậy, chứ không phải cuồng kiếm tiền.
Chẳng lẽ hai tên này giống như đám người Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa ư? Có thể lắm, nhưng việc làm của chúng lại không thể tha thứ được. Ngày hôm qua sau khi quét sạch Guerriers Forts, đám người Hứa Tử Lệ và đám Trọng Khoa đều có ý định muốn vào bang của hắn, nhưng họ không mở lời, Thu Phong cũng thế. Thay vào đó ngày hôm nay Thu Phong vừa ngồi đọc các thiệt hại mà Guerriers Forts vừa tính xem nên trích một số tiền nhỏ hỗ trợ họ hay không.
Với Thu Phong thì số tiền vài triệu Xent không lớn, nhưng nó lại cực kì lớn đối với người dân bình thường như quận Tuyên Phong hay quận Eagle. Nhiêu đó cũng đủ để họ phục hồi lại cửa hàng, ghe tàu như trạng thái ban đầu rồi. Nhưng vung tiền như vậy liệu có ổn không? Đang nghĩ đến đó thì hai thằng ôn thần nàu tới làm phiền hắn.
Giờ đây sau khi nhìn nhau một hồi, cuối cùng hai kẻ thủ lĩnh Guerriers Forts nhìn nhau gật đầu. Rồi thằng đầu cứt mở miệng:
“Chúng tôi muốn tham gia Hắc Long Bang!”
“Tụi mày nghĩ đây là cái chợ à? Hả?”
Kẻ lên tiếng lại chính là Abid đứng bên cạnh Thu Phong. Từ lúc nào hắn ta đã xông nên nắm lấy cổ áo của thằng đầu cứt. Thằng đầu cứt kia có chiều cao chưa đến m, chính xác là m thua Abid cao m đến một cái đầu.
Bị Abid xách cổ áo lên, Basil đầu cứt chẳng thèm quan tâm. Người hắn hỏi là Thu Phong chứ không phải là Abid, nên Basil không cần Abid bận tâm.
“Abid!” – Thu Phong nhẹ nhàng gọi tên Abid
“Anh cả!!!” – tuy nhiên Abid lại hét to lên, hắn cứ tưởng rằng Thu Phong kêu hắn thả người nhưng không.
Thu Phong lại nói:
“Muốn chuộc lỗi lầm sau trận thua Trọng Khoa không?”
Nhắc về chuyện cũ khiến hai con mắt Abid giật lên liên hồi. Một kỷ niệm nhục nhã khó quên của hắn, vì chuyện đó, chính vì chuyện đó hắn mới bị anh cả đấm cho bất tỉnh. Bảo hắn muốn chuộc lỗi không á? Tất nhiên là muốn rồi!
“Gọi Bạch Vân đến đây!”
“Vâng!”
Abid như một con trâu đẩy cả người Basil qua một bên lườm hắn ta một cái rồi rời khỏi phòng.
Còn lại mình Thu Phong và hai gã đồ tể kia. Thu Phong chẳng nói gì, chúng cũng thế, cũng im lặng. Chẳng hiểu lý do tại sao chúng lại muốn gia nhập Hắc Long Bang sau tất cả mọi chuyện vừa xảy ra?
Chính bản thân Thu Phong cũng chẳng thể hiểu nổi.
Lát sau Bạch Vân toàn thân ướt sũng mồ hôi bước vào phòng làm việc của Thu Phong với một cái khăn đang lau trán.
“Chào boss!”
Bạch Vân cúi nhẹ người chào Thu Phong một tiếng. Thấy thế hắn nhẹ nhàng gật đầu, và đợi Abid.
Sau khi thấy cả hai người đều đã ở trong căn phòng. Bằng sự tương tác nào đó, cả hai như hai con mãnh thú đứng sừng sững hai bên Thu Phong vậy.
“Nếu muốn gia nhập … thử đánh bại hai người này đi tôi sẽ suy xét!”
“Được!”
“Đơn giản!”
Hai gã đồ tể của Guerriers Forts nở một nụ cười khoái trí.
Giọng nói âm trầm của Thu Phong vang lên, đủ để khiến âm thanh ấy đánh sâu vào tâm can hai thuộc hạ của mình:
“Đây là cơ hội chuộc lỗi dành cho hai người!”