“ Roẹt roẹt “
“ Nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời! “
“ Anthony đang nghe! Anthony đang nghe! “
“ Nhược Y đây. Thu Phong không sao chứ? “
“ Anthony … Anthony … anh đâu rồi??? “
Bên trong bộ đàm giọng nói Nhược Y đang trở nên cực kì gấp gáp.
Cách đây ít phút Nhược Y cùng Mia đã thoát ra khỏi chiếc xe trước khi nó phát nổ. Việc đầu tiên Nhược Y nghĩ tới sau khi thoát ra được là liên lạc cho Thu Phong mà mãi đến một tiếng sau Nhược Y mới liên lạc được với Anthony mà không phải là Thu Phong.
Master Speed phải nói là một huyền thoại dị năng giả trên thế giới, trước giờ hắn làm nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại và kẻ đối đầu với hắn luôn có một con đường đó là chết.
Bây giờ đối với Nhược Y nàng không lo lắng đến cái thứ tài liệu chó má kia nữa mà cái nàng lo lắng lại chính là Thu Phong.
Nàng sợ Thu Phong sống chết bảo vệ vật đó rồi bị Master Speed giết chết, nếu Thu Phong chết cũng có nghĩa là ước mơ phục hưng gia tộc của nàng tan vỡ.
Thêm một điều nữa qua gần nửa năm tiếp xúc với Thu Phong dần dần trong đầu Nhược Y lúc nào cũng nghĩ tới Thu Phong, Nhược Y cũng không biết đây là tình cảm ngộ nhận hay chân thật nàng bây giờ chỉ cần biết Thu Phong còn sống là đủ.
Khoảng năm phút sau dưới sự lo lắng của Nhược Y thì bộ đàm lại kết nối được, không đợi bên kia lên tiếng Nhược Y liền hỏi chen:
“ Thu Phong! Thu Phong anh ấy không sao chứ? “
“ Thu Phong cậu ta biến mất rồi … “
Giọng nói của Anthony vang lên từ bộ đàm làm gương mặt Nhược Y cứng đơ. Sau một hồi lâu Nhược Y cố gắng trấn tĩnh lại bản thân rồi gằn giọng hỏi vào trong bộ đàm:
“ Anh đang ở đâu? “
“ Đang chạy về hướng của cô với Mia “
Anthony vừa dứt lời chưa được mười giây thì Nhược Y thấy từ xa đã có bóng đèn pha của một chiếc oto đi ngược chiều lại đây.
Dừng xe lại kế bên Nhược Y và Mia, Anthony mở một bên cửa ra. Lần lượt Mia và Nhược Y leo lên xe.
Tuy rằng đây là xe thể thao chỉ có hai chỗ nhưng ghế khác rộng thừa sức chứa một lúc hai cô nàng có thân hình nhỏ nhắn này.
Với vận tốc tối đa km/h của chiếc siêu xe, chẳng mấy chốc quảng đường một ngàn mét được đi qua.
Anthony dừng xe lại đúng ngay nơi vừa rồi Thu Phong và anh gặp tên Master Speed. Lúc nãy hắn bị tống đi một nơi khác cách đây mười kilomet nên hắn phải chạy bộ tới lại nơi này.
Từng là một binh chủng khét tiếng của quân đội Hoa Kỳ, quãng đường mười km chẳng là vấn đề gì với anh.
Ngoài dấu xe còn sót lại của chiếc Lambo thì cả đoạn đường nơi nào cũng toàn là vết máu.
Nhược Y bước xuống xe nhìn xuống đường, mặt nàng ngơ ngác nhìn những vệt máu trải dài dứt quãng, hầu như hai bên đường nơi nào cũng có vết máu.
Sau đó nàng lại quay sang nhìn Anthony thấy anh ta hoàn toàn không tổn thương tí gì ngoài bộ đồ rách nát do chạy hàng giờ trong rừng để đến đây.
Nhược Y bước từng bước lững thững đến giữa đường, gương mặt xinh đẹp của nàng không vì vết máu hay vết dơ mà xấu đi nhưng trong vẻ đẹp ấy cái vẻ ngơ ngác như không tin vào mắt mình.
Dần dần Nhược Y lại trở nên hốt hoảng nói không nên lời. Là một mật vụ cũng có khả năng suy luận, Nhược Y nhìn theo vệt máu nơi xa nhất, cứ cách hàng trăm mét là một giọt máu tuy khó thấy nhưng Nhược Y vẫn căng mắt ra nhìn cho bằng được.
Dường như Nhược Y trở nên điên cuồng, nàng chạy tới xe của Anthony lôi anh ra khỏi xe rồi tự động lên xe ngồi.
Xe của Anthony có một chết độ bật đèn pha cực kì sáng chói trong đêm, Nhược Y bật công tắc đèn ấy lên, con đường vốn đã sáng nhờ đèn đường nay lụi tắt bởi ánh đè xe.
Cứ thế Nhược Y đạp ga xe mà phóng đi, nàng biết Thu Phong có lẽ khó sống nhưng nàng muốn kiếm một hi vọng nào đó. Một hi vọng cả cho nàng và cả cho những người mong chờ vào sức mạnh quật khởi của Thu Phong.
Lần theo vết máu của Thu Phong thì gương mặt Nhược Y càng trở nên nghiêm trọng, ban đầu khoảng cách vết máu cách nhau cũng chỉ một hai ngàn mét, nhưng càng lúc vết máu càng cách nhau tới mười ngàn mét.
Sau gần mười hai tiếng tìm kiếm Nhược Y hoàn toàn vô vọng, nàng gục ngã bên cạnh xe cứ thế mà òa khóc:
“ Thu Phong Thu Phong Thu Phong, anh đừng đi mà … “
Thời gian mười hai tiếng qua Nhược Y hoàn toàn mất dấu của Thu Phong, các giọt máu rơi xuống đường cũng đọng lại rồi bốc hơi rất khó để tiếp tục tìm kiếm.
Với lại Nhược Y lúc nãy cũng chỉ đang động viên bản thân mình mà thôi, nàng tính toán được tốc độ của Master Speed kéo Thu Phong đi là cực kì lớn căn bản người bình thường không chịu nổi áp suất không khí cao như vậy được.
Nhưng đối với nàng Thu Phong lại là một người đặc biệt, theo nàng biết dù có tiếp xúc ngắn với Thu Phong nhưng nàng vẫn tin tưởng vào điều kì diệu nào đó. Nhất là nụ cười tự tin từ đôi môi của Thu Phong.
Cứ thế Nhược Y khóc cả tiếng đồng hồ, khóc đã đời rồi tự nàng chạy xe về nơi hẹn gặp Anthony với Mens Nguyễn.
Anthony khi thấy Nhược Y trở về liền gấp gáp chạy lại hỏi:
“ Y! Phong sao rồi? Có tìm được tung tích cậu ấy không? “
Đáp lại Anthony là sự im lặng của Nhược Y, dường như không quan tâm đến câu hỏi của Anthony, Nhược Y cứ thế bước vào trong khách sạn.
Thấy vậy Anthony há mồm định nói gì nữa thì lại bị Mia chụp lấy vai. Anthony khó hiểu quay sang nhìn Mia thì thấy cô lắc đầu rồi kéo anh đi chỗ khác.
“ Sao em lại không cho anh hỏi Nhược Y? “
Mia kéo Anthony đến một nơi vắng người, khi cô chưa kịp nói gì thì Anthony đã lên tiếng chất vấn.
Nghe vậy Mia liền bình tĩnh nói:
“ Anh bình tĩnh lại đi! Anh nghĩ Nhược Y tìm được Phong rồi à? Anh không thấy sắc mặt cô ấy sao còn cố hỏi? “
“ Nhưng … “
Anthony á khẩu không nói được gì, đúng là hắn mất bình tĩnh đến ngu rồi. Lúc trước ở Trung Đông Anthony với Thu Phong là cộng sự của nhau nhưng Thu Phong từng cứu anh rất nhiều lần ngược lại anh chẳng giúp được gì cho Thu Phong.
Cứ ngỡ lần này được Thu Phong gọi tới giúp đỡ anh liền nghĩ mình trả được một phần nhân tình của Thu Phong nhưng bản thân anh lại vô dụng không làm được gì đến bạn mình cũng mất tích không tìm thấy.
Mia với Anthony là cặp tình nhân nên Mia rõ Anthony hơn ai hết, cô cũng biết mối liên kết giữa Anthony với Thu Phong. Và cô cũng hiểu tâm trạng Anthony lúc này.
“ Anh thề sẽ đi tìm thằng khốn đó và giết chết hắn!!! “
Đúng như Mia nghĩ, hai con mắt Anthony đỏ ngầu, nắm đấm anh siết lại đến chảy cả máu. Dù biết trước nhưng Mia vẫn lo lắng ôm lấy bàn tay của anh mà vuốt ve nói:
“ Anh đừng nghĩ bậy, đến bạn anh còn đánh không lại thì anh nghĩ anh trả thù được cho anh ta sao? “
Anthony nghe vậy tức giận nói:
“ Đánh không lại cũng phải đánh! “
“ Bốp “
Anthony vừa dứt câu liền nhận một cút tát trời đánh từ Mia. Anthony ôm mặt quay qua tính mắng Mia thì lại thấy cô khóc, hai hàng nước mắt Mia chảy dài.
Mia vừa sờ má Anthony vừa khóc nói:
“ Anh suy nghĩ lại đi, nếu anh đi anh chết rồi em để cho ai? “
“ Thu Phong từng nói với anh, chữ nghĩa nó còn hơn cả chữ tình, anh nguyện chết vì anh em chứ không thể nào để anh em chết mà đứng nhìn được! “
Nói xong Anthony quay người đi, nhưng lại bị Mia kéo lại. Nước mắt cô vẫn cứ chảy dài, giọng nghẹn nghào nói:
“ Anh chết rồi em cũng chết theo, con trong bụng em để cho ai? “
Đang tính nói gì đó nhưng khi nghe xong câu cuối cùng của Mia, Anthony liền cứng lắp ba lắp bắp không biết nên vui hay buồn:
“ Em nói em có con rồi? “
“ Vâng! “
Mia cười trong nước mắt gật đầu mạnh một cái, thấy thế Anthony liền chạy lại ôm cô thật chặt. Tay anh vuốt tóc Mia nói:
“ Em thật ngốc, nếu có thai tại sao không nói anh, tham gia nhiệm vụ lần này khiến em suýt chết đấy! “
“ Em chỉ mới biết hôm qua thôi! “
Nghe vậy Anthony không nói gì nữa mà cứ ôm Mia như vậy một hồi lâu rồi buông cô ra nói:
“ Anh xin lỗi, em hãy cố sống! Chuyện anh đã quyết tâm thì … “
“ Anh điên rồi! “
Mia chen vào lời Anthony, sau đó cô nói tiếp:
“ Anh có biết là anh đi chết một cách vô ích không? Anh chết rồi ai trả thù cho Thu Phong bạn anh? Anh phải sống, sống để cùng em tìm cách trả thù cho anh Phong, anh cứ đâm đầu chết như vậy bạn anh sẽ vui sao? “
Nói xong Mia bụm mặt khóc nức nở, lần này cô đã nói hết lời, nếu Anthony còn muốn đi nữa thì cô cũng đành đi theo anh ấy mà thôi. Nhưng cái cô quan tâm là đứa con trong bụng của cô và anh.
Đứng chết chân một hồi Anthony mới đưa ra quyết định:
“ Thu Phong xin lỗi tôi không trả thù ngay cho anh được!! “
“ Rầm!! “
Dứt câu Anthony đấm mạnh vào cây nhỏ gần đó khiến cả khúc cây đổ rạp xuống đất, không quan tâm đến cái cây vô tội Anthony đi tới bế Mia vào lòng. Sau đó hai người cùng rời đi khỏi.
…
Việt Nam bây giờ đang là buổi tối.
Trong một tòa biệt thự tráng lệ.
“ Xoảng … “
Một ly trà bằng sứ với hoa văn tuyệt đẹp bỗng chốc bị con người làm rơi xuống mà vỡ ra từng mảnh.
“ Cái gì? Thằng Phong mất tích rồi? “
Gương mặt bất ngờ đến khó tin của Đức Công hiện ra. Tối sau khi lão vừa ăn cơm xong thì được người báo có điện thoại của Nhược Y từ Mỹ về.
Mấy hôm nay Đức Công linh cảm có chuyện không lành cho đến khi nghe được nội dung câu thoại Nhược Y dành cho mình “ Thu Phong đã mất tích! “
Dường như không tin được sự thật ấy Đức Công gặn hỏi thêm một lần nữa:
“ Tại sao! Tại sao thằng Phong lại mất tích? “
Đầu dây bên kia Nhược Y hít một hơi sâu sau đó mới từ từ dùng chất giọng đã khàn do khóc quá nhiều của mình mà nói ra.
Sau một hồi Nhược Y tường thuật lại tất cả mọi chuyện khi đó kể cả việc nàng lần theo vết máu và đưa ra dẫn chứng của riêng mình về sự mất tích của Thu Phong.
Đức Công nghe xong liền âm thầm lắc đầu. Master Speed là ai thì lão là người rõ nhất, hắn là một dị năng giả của Xô Viết là một trong hai kẻ mang sức mạnh tốc độ mạnh nhất thế giới vượt qua ba kẻ mang sức mạnh tốc độ kia một quãng xa.
Một người không có sức mạnh dị năng hay nội công như Thu Phong mà đối đầu với những kẻ như Master Speed thì tỉ lệ sống gần như là không phần trăm.
Nhưng Nhược Y lại không nghĩ vậy, nàng vẫn cứ tin tưởng rằng Thu Phong sẽ sống.
Về phần Đức Công lão ấy bây giờ đang tự trách bản thân để Thu Phong qua nước ngoài thực hiện nhiệm vụ quan trọng như thế.
Nếu suy đi tính lại lỗi hoàn toàn cũng không phải ở Đức Công mà lỗi ở cấp trên của lão, bên trên họ biết Đức Công có tâm tư muốn phát triển Thu Phong nên đâm ra họ muốn thử giới hạn của Thu Phong ở nhiệm vụ lần này.
Ban đầu Đức Công phản đối vì nó quá nguy hiểm nhưng khi nghĩ lại lão biết Thu Phong là một kẻ không hề bình thường những kẻ dị nằng tép riu chưa chắc tổn thương được Thu Phong nhưng lão lại không ngờ Thu Phong đụng ngay Master Speed thì hết đường sống.
“ Tôi sẽ ở đây tìm cho bằng được Thu Phong! “
Từ nãy đến giờ Nhược Y vẫn chưa cúp máy, trong khoảng không yên tĩnh Nhược Y bỗng bỏ lại một câu rồi tắt máy.
Đức Công cười khổ một tiếng, bây giờ việc lão đau đầu là làm thế nào để giấu nhẹm chuyện này không cho cấp trên biết và cái thứ hai là làm sao ăn nói với gia đình của Thu Phong chẳng lẽ giấu cả họ.
Còn một việc đau đầu hơn đó chính là ông bác nuôi của Thu Phong là ông Hoàng. Thiếu Tướng khiêm tổng tư lệnh sư đoàn đặc công. Là một người có chức cao như vậy việc giấu ông Hoàng về việc Thu Phong mất tích là việc cực kì khó.