-Lẽ nào Tiểu Nguyệt không nói với mọi người ka là đạo sĩ sao?Là người chuyên trảm yêu trừ ma ấy!
Trong biệt thự, Tiêu Dực nhùn vai để thể hiện việc hắn vô tội cũng như bất ngờ với chuyện đã xảy ra.Tiểu Nguyệt à Tiểu Nguyệt, em gạt ka chuyện về những người chị em của em nên ca làm thế này chắc cũng không quá phần đâu nhỉ?
Sờ sờ cằm, trong lòng của Tiêu Dực cười đểu.Nhìn khuôn mặt đăm chiêu và đắng nghét của Mạc Nguyệt Liên cùng vẻ mặt câm lặng của đám nữ yêu, hắn dõng dạc tuyên bố.Hơn nữa để thêm phần nghiêm túc, hắn cố thể hiện hình tượng đạo mạo, ghét ác như thù giống như hắn là sứ giả của lẽ phải vậy.
-Mọi người yên tâm! Hậu quả thế nào anh sẽ chịu hết! Có anh ở đây thì việc thương tổn các em chỉ là mộng tưởng hão huyền của đám yêu ma quỉ quái thôi! Trừng trị cái ác dương danh cái thiện,trừ ma hàng yêu là tôn chỉ của đạo phái của anh!Cho dù chúng không tìm tới cửa thì đích thân anh cũng tới tìm chúng, để chúng hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!
Tiêu Dực cười ngông cuồng và ngang ngược.Hắn vẫn giữ dáng vẻ ghét ác như cừu của mình nhìn đám nữ yêu đã sợ tới mức nhũn hết cả chân,rồi bỗng nhiên móc ra Luyện Yêu Hồ từ trong lòng hắn rồi âm thâm vận chuyển chân nguyên để Luyện Yêu Hồ phát ra kim quang như ngọc. Hắn cao giọng hô lên:
-Có Luyện Yêu Hồ ở đây,cho dù yêu ma thượng cổ có đích thân tìm tới, anh cũng khiến hắn có đi mà không về, hóa thành bột mịn! ! ! !
Luyện Yêu Hồ vừa lấy ra thì đám nữ yêu với tu vi còn non kém bị sát khí hung tàn và độc ác toả ra từ thượng cổ thần khí này doạ tới mức tay chân như nhũn ra, hồn phi phách tán. Họ chỉ còn thiếu điều quỳ xuống xin tha mạng,trong lòng run sợ không yên.Họ không biết vì sao lúc đầu là để ngôi sao chổi này vào cửa.Họ còn tưởng rằng hắn chỉ là tên ăn hạ chỉ biết bám váy đàn bà, ai dè chuyện lại lớn đến thế. Nghĩ đến mấy ngày hôm trước họ còn tỏ ra phóng đãng trước mặt y, còn suýt chút nữa sờ thằng em của hắn,sắc mặt của mấy cô gái trở nên xanh lè! Cũng may mà họ còn chưa sờ... .
-Tiểu Dực! Anh muốn chết sao?Còn không mau buông cái bình đi tè đó ra ! !
Nguyệt Liên tuy không biết tên khốn khiếp bày bày trò gì,nhưng việc hắn vừa lôi ra Luyện Yêu Hồ vừa kêu gào trừ yêu hàng ma chẳng phải sẽ khiến đám chị em này hận nàng đến chết vì nàng là người đầu trò dẫn sói vào nhà hay sao. Không đúng,người dễ tính như Hồng Hạnh cũng nhìn nàng với vẻ u oán và trách cứ thì những chị em khác chắc chắn là không cần nói.Chắc hẳn trong lòng họ lúc nàng đang mắng nàng xối xả rồi.
-Ớ... !
Tiêu Dực còn đang hưng phấn thì bị câu nói của nha đầu chết tiệt kia làm cho hắn cụt cả hứng! Bình đi tè?... Con bà nó, thật uổng cho nha đầu đó khi nói ra câu này! Nhưng nghĩ lại cũng phải, trên đời có lẽ chỉ có mình nha đầu này là dám tè vào Luyện Yêu Hồ.
Dừng lại một chút, Tiêu Dực dùng ánh mắt uy nghiêm quét qua nhìn đám nữ yêu run rẩy như cầy sấy. Hắn nhíu mày thở dài một tiếng, khiến cho những cô gái đáng thương này lại càng hoảng sợ hơn. Bọn họ nhìn Mr. Tu chân giả trợn mắt uy nghiêm giống như Môn Thầnnày với vẻ đáng thương.Họ chỉ sợ hắn tự dưng hứng lên "hàng ma trừ yêu" gì đó thôi.Ngay cả thú yêu mạnh như vậy cũng bị hắn phẩy tay cái là đi báo danh ở Âm phủ rồi thì đám hoa yêu như họ chỉ có nước biến thành bột mịn trong tay hắn.
-Ta biết mọi người đều là yêu tinh!
Tiêu Dực chỉ nói cách nhẹ nhàng, nhưng các mỹ nhân sợ đến xanh mặt vội vàng đưa mắt nhìn Nguyệt Liên để nhờ nàng nói đỡ.
-Tiểu Dực!
Nguyệt Liên cuống lên.Nàng hung hăng dậm chân bình bịch,sau đó vọt tới chắn trước mặt của Tiêu Dực, nước mắt sắp ứa ra đến nơi.Nàng làm ầm lên:
-Anh muốn sao? Nếu anh dám động vào các chịấy thì tôi sẽ chết cho anh xem!
Tiêu Dực cười hắc hắc:
-Anh đâu có nói sẽ chạm vào các cô ấy đâu. Yêu tinh cũng chia là thiện ác xấu đẹp. Anh cũng phải phải đạo sĩ lỗ mũi trâu chỉ biết ra rả mấy lời giả nhân giả nghĩa đó. Với anh thì thiện ác không phân chia theo chủng tộc.Yêu tinh cũng có người tốt, tu chân giả cũng có kẻ bại hoại. Anh đã ở đây sống được mấy ngày,các chị em cũng đã quan tâm anh rất nồng nhiệt.Anh luôn ghi tạc điều đó trong lòng.Anh biết tất cả mọi người đều là yêu quái tốt,khong có lòng hại người. Sinh ra là yêu quái cũng không phải là lỗi của mọi người.Nhưng mà... .
Đám hoa yêu cảm thấy phổng mũi. Đồng chí đạo sĩ này nói cứ như là ông chủ của công ty đang diễn thuyết vậy,tâng bốc rất có nghề khiến họ cảm thấy sung sướng vô cùng. Thế nhưng y mới nói được / thì lại ngừng,chẳng hiểu y nghĩ gì nữa, khiến cả đám hoa yêu biến sắc chờ đợi Mr. đạo sĩ xử lý mình thế nào.
-Chị Mẫu Đơn cũng đã nói rồi, nếu đã tới đây sống thì chúng ta là người nhà.Tiêu Dực cũng không có suy nghĩ gì khác cả. Anh cũng không muốn làm mọi người bị thương.Huống chi mọi người còn là chị em tốt của Nguyệt Liên.Anh và Nguyệt Liên là bạn thân nhiều năm. Mấy năm nay cô ấy biết anh là người ra sao, anh cũng không vì thân thế của cổ mà làm hại cô ấy.Bởi anh biết Nguyệt Liên là cô gái tốt. Mọi người nồng nhiệt tiếp đón kẻ đã bị dồn vào bước đường cùng như anh khiến anh rất biết ơn. Anh vẫn luôn nghĩ cách báo đáp mọi người! Cho nên mọi người đừng sợ.Anh vẫn là chính mình. Trong mắt mọi người anh không phải là tu chân giả gì cả mà chỉ là bạn của mọi người, là người ở nhờ và chung sống với mọi người!Trước đây anh biết mọi người là hoa yêu nên mới không dám dùng thân phận tu chân giả của mình để doạ mọi người.Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay buộc anh phải ra tay.Anh đành phải sử dụng đoạt thuật khi thấy cô gái hiền lành dịu dàng như chị Mẫu Đơn bị người ta ăn hiếp.Nhưng xin mọi người tin anh, anh tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ không yên phận, cũng tuyệt đối sẽ không gây hại mọi người đâu!
Lời nói của Tiêu Dực khiến Nguyệt Liên cảm thấy rất vui vẻ. Tên khốn này ít ra cũng biết nhắc tới nàng! Khách khách!Không đúng, mình đâu phải là yêu quái đâu! Anh ta có ý gì khi nói vậy? Đợi đã,sao mình cứ cảm thấy là lạ khi anh ta nhắc đến cụm từ "suy nghĩ không yên phận" nhỉ?
Mạc Nguyệt Liên dù rất hiểu tính cách của Tiêu Dực nhưng nàng cũng không đoán được hắn có ý gì khi nói vậy.Nàng chỉ cảm thấy là lạ,nhưng lạ ở chỗ nào thì nàng lại không biết.Nói tóm lại nàng cứ cảm thấy không ổn.
-Tiêu... đại ca,anh nói thật sao?
Đám nữ yêu có vẻ thấp thỏm lo âu. Họ vẫn nửa tin nửa ngờ với những gì mà hắn đã nói. Mẫu Đơn phải rất vất vả mới có gan hỏi hắn sau khi nàng cảm thấy mất phương hướng sau khi nhìn thấy ánh mắt ma quái đầy mê hoặc của Tiêu Dực.
-Chị Mẫu Đơn, chẳng lẽ chị còn chưa tin tôi... !
Trong đôi mắt u buồn và sâu thẳm của Tiêu Dực loé lên tia sáng quyến rũ khiến lòng của bất cứ cô giá nào cũng trở nên hỗn loạn.Lời nói của người đàn ông này khiến Mẫu Đơn ngượng đỏ chín mặt.Nàng mở miệng:
-Em tin... Chỉ là đám chị em cũng vẫn cảm thấy lo lắng. Dù sao mấy năm gần đây đạo - yêu thề không đứng chung,chỉ cần gặp nhau là hai bên sẽ đấu nhau tới người chết ta sống.Bọn em dù sao cũng chỉ là hoa yêu có tu vi thấp kém.Nếu như...nếu như anh thực sự định làm gì bọn em thì thực sự bọn em dù cả sức lực phản kháng cũng không có!
-Anh ta dám sao! Nếu anh ta dám động đến các chị, em sẽ liều mạng với anh ta! Cắt đứt quan hệ tạm thời! Không, vĩnh viên luôn!
Sắc mặt của Nguyệt Liên trở nên đỏ gay rất hùng hổ,ngón tay nàng thậm chí còn sắp chạm tới gương mặt dúm dó cười gượng của Tiêu Dực.Nàng nói với giọng hờn dỗi và yếu ớt:
-Có phải không Tiểu Dực! Anh mau thề với lão... bản tiểu thư! Lấy danh nghĩa của "thằng em" anh,anh phải thề nếu như anh đổi ý,trọn đời "thằng em" anh sẽ bị liệt, bị co lại, bị ghẻ lở!(Biên: Độc quá, vừa sun vừa ghẻ. Lão phệ ác ghê )
Nguyệt Liên vừa nói xong thì đám hoa yêu cũng phải trợn tròn mắt.Họ nhìn chăm chú vào Ms. "Cả gan làm loạn" Nguyệt Liên giống như đây mới là lần đầu tiên họ quen biết một cô gái "trâu bò" như vậy. Quá "trâu" rồi! Dám nói năng càn quyết như vậy với Mr. đạo trưởng.Khi các cô gái nhìn thấy Tiêu Dực có vẻ bất ngờ, sau đó có cả đáng thương,sờ "thằng em" rồi thề thốt với vẻ bất đắc dĩ,cả đám mới cảm thấy tim mình như đập lại. Tuy không dám cười, nhưng trong vô thức, họ cảm thấy hoá ra người đàn ông này lại dễ bị đùa bỡn đến thế.Trong lòng họ cũng bớt sợ hãi hắn mà thay vào đó là cảm giác thân thiết.
-Sao nào bà cô của ta. Vì cô nên tôi mới phải tạm nhượng bộ vì lợi ích của tập thể! Vui rồi chứ?
Tiêu Dực uể oải quay ra nhìn Nguyệt LIên rồi khẽ nói .
-Coi như anh thức thời!
Cánh mũi của Nguyệt Liên như nở ra.Nàng vui vẻ quát vào mặt của Tiêu Dực.Vẻ quyến rũ trên gương mặt của nàng khiến chúng sinh như điên đảo. Tuy tiểu tử nàng rất ba hoa chích choè,hơn nữa còn gian xảo vô cùng, nhưng nếu như hắn đã hứa với nàng thì cho tới nay chưa bao giờ hắn đổi ý cả.