Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống. Hắn cảm giác chuyện bây giờ thật sự rất nhiều, chuyện này vừa xong thì chuyện khác lại đến.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến thi thể người đó khi nãy vẫn còn ở dưới lầu thì hắn tạm thời gác những chuyện này sang một bên và đi vào trong thang máy. Khi Diệp Lăng Phi đi ra khỏi khách sạn thì cửa khách sạn đã sớm có rất nhiều người vây quanh, nhưng tất cả mọi người đều không dám lại gần thi thể, hiện trường vô cùng kinh khủng, mặc dù hiện trường có không ít người vây đến xem, nhưng không ai dám lại gần. Té từ trên lầu cao xuống thì cho dù không nhìn cũng có thể đoán được. Có người đã sớm gọi điện thoại báo cho cảnh sát biết, chỉ là cảnh sát vẫn chưa đến.
Diệp Lăng Phi đứng ở phía sau đám người, hắn đưa đầu nhìn vào bên trong thì thấy thi thể đó đang nằm trên mặt đất, thành hình chữ nhân, đầu không còn hình dáng gì cả, người đàn ông này lúc đầu khi té xuống thì đầu đụng phải mặt đất trước cho nên đầu của hắn trực tiếp bị đụng nát.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy người này đã chết. Hắn có chút hối hận, Diệp Lăng Phi vốn không muốn nhìn thấy người đàn ông này chết, hắn còn hi vọng người này có thể nói cho hắn biết một ít chuyện, nhưng bây giờ thì rõ ràng người này căn bản không thể nói cho hắn biết bất kỳ đầu mối hữu ích nào rồi. Diệp Lăng Phi không thể làm gì khác hơn là xoay người định đón xe taxi đi về khách sạn trướcrồi hãy nói, ngay lúc đó, điện thoại của hắn vang lên, là Dã Thú gọi điện thoại đến.
Diệp Lăng Phi thấy Dã Thú gọi điện thoại tới thì hắn nghe điện thoại và hỏi thẳng:
- Dã Thú, tiểu tử này rốt cuộc làm gì vậy, anh khi nãy điện thoại cho cậu, nhưng không có ai nghe máy, chẳng lẽ cậu thật sự là ngủ như chết vậy à?
Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy thì Dã Thú ở đầu dây điện thoại bên kia lộ ra vẻ có chút ngại ngùng, hắn cười nói:
- Lão Đại, em mới vừa đi ra ngoài, em để quên điện thoại ở trong phòng, em mới vừa về phòng, em gõ cửa phòng của anh nhưng không có ai mở, cho nên em mới điện thoại cho anh!
Khi Dã Thú nói chuyện, Diệp Lăng Phi nghe từ bên trong điện thoại có tiếng người nói:
- Mở cửa ra!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe được câu này thì trong lòng hắn ngạc nhiên, hắn hỏi:
- Dã Thú, mở cửa cái gì thế?
- À, khi nãy em gõ cửa một lúc lâu, Lão Đại, phòng của anh không có ai hồi âm, em lo lắng Lão Đại xảy ra chuyện gì cho nên mới gọi người phục vụ khách sạn giúp để mở cửa!
Dã Thú nói xong thì nói thêm:
- Lão Đại, chẳng lẽ anh không có ở trong phòng à?
- Dã Thú, bây giờ cậu lập tức tới đây!
Diệp Lăng Phi thầm nói,
- Anh đang ở chỗ sân bay!
- Sân bay?
Dã Thú sửng sốt, hắn nói,
- Đến sân bay làm gì?
Diệp Lăng Phi không nói nhiều với Dã Thú, hắn trực tiếp bảo Dã Thú đến. Dã Thú đồng ý, Diệp Lăng Phi vốn định trở về khách sạn, nhưng bây giờ hắn lại thay đổi chủ ý, Diệp Lăng Phi định bảo Dã Thú đến đây, hai người cùng nhau bàn bạc, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu tên kia đến tỉnh thành để theo dõi hắn, nói cách khác bây giờ Diệp Lăng Phi ở khách sạn không còn an toàn nữa, Diệp Lăng Phi muốn đổi chỗ khác. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Dã Thú, mới vừa để điện thoại di động xuống không bao lâu thì Dã Thú lại gọi điện thoại đến nữa.
Diệp Lăng Phi nghe máy, hắn không có đợi Diệp Lăng Phi nói thì Dã Thú đã vội vội vàng vàng kêu lên:
- Lão Đại, thiếu chút nữa em đã đi rồi!
Giọng nói của Dã Thú rất lớn, dường như giờ phút này Dã Thú rất tức giận, Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn có thể nghe được âm thanh huyên náo rất lớn ở đầu dây bên kia của Dã Thú truyền đến, trong đó có tiếng người phụ nữ kêu lên sợ hãi, tiếng khóc, tiếng hô hoán của đàn ông..., nhiều âm thanh hội tụ cùng một chỗ, Diệp Lăng Phi cũng không biết đã cóchuyện gì xảy ra ở bên kia, nhưng bản năng của Diệp Lăng Phi đã nói cho hắn biết, chuyện ở bên kia xảy ra tuyệt đối không nhỏ, nếu không, Dã Thú cũng sẽ không vội vội vàng vàng mà gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi.
- Dã Thú, không cần vội vamgf, cậu cứ từ từ nói với anh!
Diệp Lăng Phi nói,
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
- Lão Đại, anh biết không? Khi em vừa mới đi ra khỏi cửa khách sạn thì khách sạn đột nhiên có bom nổ, hơn nữa…!
Dã Thú nói đến đây thì hắn dừng lại một chút, dường như hắn đang do dự có nên nói ra hay không, cuối cùng hắn cũng quyết định nói ra, Dã Thú nói:
- Hơn nữa chỗ bị nổ lại chính là phòng của Lão Đại đấy…!
Sau khi Dã Thú nói ra những lời này thì Diệp Lăng Phi cũng hít một hơi lạnh, bây giờ hắn mới hiểu được, tại sao người đàn ông đó sau khi nhìn thấy mình lại chạy trốn một cách liều mạng như vậy. Nhất định là hắn cho rằng mình biết hành tung của hắn rồi nên đến tìm hắn để báo thù, trong lòng hắn lo sợ nên khi thấy mình thì liều mạng chạy trốn. Nếu như vậy, người sau lưng chủ mưu người đàn ông này hận mình đến tận xương tủy nên mới muốn nổ chết mình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy mình thật rất may mắn, bởi vì sau khi hắn nhìn thấy người đàn ông đó thì Diệp Lăng Phi mới rời khỏi phòng của mình, nếu không thì bây giờ Diệp Lăng Phi có thể đã biến thành đống thịt vụn rồi. Diệp Lăng Phi cầm trong tay điện thoại và nói với Dã Thú:
- Dã Thú, bây giờ cậu ở đó đợi anh, anh lập tức đến ngay!
- Vâng!
Dã Thú trả lời.
Đến lúc này, Diệp Lăng Phi cũng không muốn bảo Dã Thú đến, hắn giơ tay gọi một chiếc xe taxi và chạy thẳng tới khách sạn mà hắn ở. Khi Diệp Lăng Phi đến thì khách sạn kia đã bị cảnh sát ngăn lại, cảnh sát phong tỏa khu vực đó và không cho phép ai đến gần xem. Ngoại trừ xe cảnh sát thì còn có xe của bệnh viện và các nhân viên y tế ra vào khách sạn, có thể thấy trong khách sạn không ngừng có người bị thương được mang ra ngoài. Chuyện này rất lớn, khiến không ít ký giả đến đây. Những ký giả kia cũng bị cảnh sát chặn lại ở bên ngoài. Chuyện lần này xảy ra vô cùng đột ngột, không ai có thể nghĩ đến, phía cảnh sát trước khi chưa có chỉ thị của cấp trên thì họ không dám tùy tiện để cho ký giả đi vào. Nhưng những ký giả kia lại muốn nhận được tin tức trực tiếp, nên biết đây là tin tức lớn, nhất định sẽ đưa lên tiêu điểm. Diệp Lăng Phi không quan tâm đến những chuyện này, sau khi hắn xuống xe taxi thì hắn gọi điện thoại cho Dã Thú.
Dã Thú cũng ở bên ngoài, kể từ sau khi cảnh sát tới thì khách sạn này chỉ được phép ra không được phép vào. Người trong khách sạn đều bị gọi ra bên ngoài. Bởi vì khách sạn này phát sinh vụ án nghiêm trọng như thế nên không người nào dám ở chỗ này, không biết phía cảnh sát muốn phong tỏa đến bao giờ, phần lớn khách ở khách sạn đều trả phòng. Dã Thú trong miệng ngậm điếu thuốc, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi Dã Thú rộng miệng nói:
- Lão Đại, nguy hiểm thật đấy, thiếu chút nữa là em không nhìn thấy Lão Đại được mất!
- Dã Thú, cậu nói nhăng cuội gì đấy!
Diệp Lăng Phi quát lên,
- Tiểu tử sau này cậu chớ nói như vậy ở trước mặt anh đấy, nhớ lấy, đừng có động một tí là nói những câu như là không thể nhìn thấy anh nữa, cậu đừng quên, cậu sắp làm cha rồi, ít nhất cũng phải ra dáng một tí chỉ. Dã Thú, cậu hiểu chưa?
- Hiểu rồi, Lão Đại, em cũng chỉ là quen miệng nói như vậy thôi!
Dã Thú nhìn thấy Diệp Lăng Phi nói chuyện với hắn bằng giọng như vậy thì hắn biết tâm tình Diệp Lăng Phi bây giờ không tốt, Dã Thú không muốn chọc cho Diệp Lăng Phi giận, hắn không nói gì nữa, miệng ngậm điếu thuốc và nói với Diệp Lăng Phi chuyện khác. Diệp Lăng Phi nhìn về phía khách sạn, hắn có chút buồn lòng, hắn lấy ra một điếu thuốc, Dã Thú vội vàng lấy ra cái bật lửa, hắn mồi thuốc cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hung hăng hút một hơi và nói:
- Dã Thú, cậu đoán xem khi nãy anh đi làm gì?
- Lão Đại, em làm sao mà biết anh đi đâu làm gì chứ!
Dã Thú nói đến đây thì bỗng nhiên hắn nhếch môi nhìn Diệp Lăng Phi và cười nói:
- Chẳng lẽ khi nãy Lão Đại đi tìm gái à?
Diệp Lăng Phi sớm biết Dã Thú sẽ không nói được câu nào tốt cả, hắn khi nãy cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, sau khi nghe Dã Thú nói như vậy thì Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu và nói một cách lãnh đạm:
- Dã Thú, cậu sai rồi, anh không giống như cậu nói đâu!
- Điều này dĩ nhiên là em biết rồi!
Dã Thú vừa hút một hơi thuốc, sau đó nói với Diệp Lăng Phi:
- Lão Đại, em chẳng qua chỉ là đùa một chút mà thôi!
- Khi nãy anh mới vừa nhìn thấy người đặt bom!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn bèn nói thêm một câu:
- Phải nói rằng có lẽ là người đàn ông kia, anh không thể xác định được, dù sao thì hắn cũng đã chết!
Dã Thú hút thuốc, sau khi hắn nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì Dã Thú khẽ dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó hắn nói:
- Lão Đại, anh nói anh trông thấy tên khốn kia à?
Dã Thú lộ ra vẻ tâm trạng rất kích động, nhìn bộ dạng của hắn giống như là đang muốn xé xác người đàn ông đó.
Diệp Lăng Phi gật đầu và nói:
- Nhưng anh không thể xác định được có phải là hắn không!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bỏ đầu thuốc xuống đất, hắn vừa ngẩng đầu nhìn về cửa khách sạn và nói:
- Dã Thú, chúng ta đổi khách sạn đi, xem ra, có nhiều thứ cần phải chuẩn bị thêm một lần nữa!
Truyện convert hay : Vốn Riêng Nam Bác Sĩ