Diệp Lăng Phi không quan tâm đến Bành Hiểu Lộ rốt cuộc đem những cái gì mà Bành Nguyên nói truyền cho Trương Dược, bây giờ hắn nghĩ làm thế nào để đối mặt với Chu Hồng Sâm. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói thì tình cảnh của Chu Hồng Sâm bây giờ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy thật khó khăn. Ngồi bên trong xe taxi, Diệp Lăng Phi vẫn suy nghĩ chuyện này, bây giờ đột nhiên Dã Thú gọi điện thoại đến.
- Lão Đại, có tin tức rồi!
Khi Diệp Lăng Phi vừa mới nghe điện thoại thì giọng nói của Dã Thú đã từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Dã Thú, từ từ nói, rốt cuộc có tin tức gì?
- Vẫn là chuyện của người phụ nữ đó!
Dã Thú nói,
- Lão Đại, để em nói rõ trước, bây giờ em không có ở chung với cô gái tiếp viên hàng không, hôm nay em hoàn toàn là vì Lão Đại, em đã hy sinh rất lớn, hi vọng Lão Đại có thể hiểu nỗi khổ của em…!
Dã Thú làm ra bộ dạng tranh công giá thế trước mặt Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lập tức cắt đứt lời của Dã Thú, hắn nói:
- Dã Thú, đừng nói nhảm nữa, nói nhanh một chút đi!
- À…À!
Dã Thú vừa nghe khẩu khí nói chuyện của Diệp Lăng Phi thì hắn biết nếu mình còn nói như vậy thì có thể Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, hắn không dám dài dòng nữa, hắn lập tức nói tình huống mà hắn biết ra.
- Lão Đại, em đã điều tra qua người gọi là Nguyệt Như rồi. Người phụ nữ này lai lịch là làm bất động sản ở thành phố Vọng Hải, sau đi tới tỉnh thành, những tài liệu này là do người ở thành phố Vọng Hải điều tra ra...!
Dã Thú vừa nói những lời này thì Diệp Lăng Phi lập tức nhíu mày và nói:
- Đợi chút, Dã Thú, cậu nói người đàn bà kia đã từng ở thành phố Vọng Hải à?
- Đúng vậy!
Dã Thú nói một cách rất khẳng định,
- Người phụ nữ kia vốn làm bất động sản ở thành phố Vọng Hải, nhưng ở thành phố Vọng Hải cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại gần như là thua lỗ, sau khi đến tỉnh thành, còn sau khi đến tỉnh thành thì không giống với ở thành phố Vọng Hải, có lời đồn đãi nói, người phụ nữ này có quan hệ với Bí thư thị ủy, bây giờ em cũng biết những chuyện này, Lão Đại, cho em chút thời gian nữa, em bỏ tiền ra kiếm thêm nhiều tài liệu hơn nữa!
Dã Thú lấy được những tài liệu này, cũng là bỏ tiền ra mà có được. Hiện tại ở xã hội này, tiện dụng nhất, mau lẹ nhất đó là bỏ tiền để lấy tin tức, nếu để cho Dã Thú lấy một chút xíu tin tức từ miệng người khác thì cũng rất phiền toái, lãng phí thời gian thì không nói mà tin tức cũng không chính xác, nhưng mất tiền mà lại không giống, độ chính xác của tin tức và mức độ tiền cũng có quan hệ rất lớn, nói cách khác, chỉ cần tốn nhiều tiền thì tin tức cũng càng chính xác.
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nhắc tới thành phố Vọng Hải, hắn liền nhớ lại lúc trước Chu Hồng Sâm dường như trở lại Vọng Hải chính là vì việc mở Công ty bất động sản. Lúc ấy, Chu Hồng Sâm hành vi của ông tay đã làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, nên biết Chu Hồng Sâm từng ấy năm nay vẫn không nói chuyện với một Công ty bất động sản, lần này, Chu Hồng Sâm phá lệ vì một Công ty bất động sản mà nói chuyện, hơn nữa còn đặc biệt từ tỉnh thành đến thành phố Vọng Hải, ở đây lời đồn không nói cũng rõ. Lúc ấy, Diệp Lăng Phi đã hoài nghi Chu Hồng Sâm rồi, khi hắn cảm thấy chính bố vợ hắn có thể là có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ nghĩ như vậy mà thôi, chứ không có chứng cớ để chứng minh suy đoán của Diệp Lăng Phi là đúng.
Bây giờ lời nói của Dã Thú đã chứng minh suy đoán của Diệp Lăng Phi là đúng, nhưng, dù sao Diệp Lăng Phi không tận mắt nhìn thấy, cũng không thể vì những câu nói của Dã Thú mà cho rằng Chu Hồng Sâm đã thay đổi. Dĩ nhiên, trong lời nói của Dã Thú vẫn cung cấp được cho Diệp Lăng Phi một tin tức quan trọng, đó chính là mối quan hệ giữa Nguyệt Như và Bí thư thị ủy, như vậy chẳng phải là nói Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm ngoại trừ tiếp xúc công việc ra thì còn có thể là vì người phụ nữ Nguyệt Như này và Tưởng Khải Lâm có tiếp xúc, đây không phải là một tin tốt hay sao?
Diệp Lăng Phi đặt tay lên trán, hắn phủi một cái tóc ở trên trán và nói:
- Dã Thú, cậu nói cho anh biết những tin tức này đối với anh mà nói đã rất có ích rồi...!
Diệp Lăng Phi và Dã Thú lại nói thêm mấy câu rồi mới bỏ điện thoại xuống. Hắn xoay mặt ra ngoài xe, rồi nhíu mày lại.
Tiểu khu cư xá Hà Tây không phải nói đi vào là có thể đi vào được, ở đây đều là lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy, bảo an của cư xá cũng hết sức nghiêm ngặt. Sau khi xe taxi đến cửa tiểu khu thì dừng lại. Diệp Lăng Phi cũng không quen với bên này, hắn mở cửa và bước xuống xe, Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa cho rằng mình đã trở lại Dương Quang Gia Viên của thành phố Vọng Hải. Phong cách kiến trúc của cửa tiểu khu ở đây cũng tương đương nhau, có thể là cùng một công ty thiết kế làm ra.
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, hắn đứng ở cửa cư xá gọi điện thoại cho Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm đã về đến nhà, Diệp Lăng Phi biết bố vợ và mẹ vợ của mình đều ở trong nhà, lúc này hắn mới mang rượu Mao Đài hắn đã mua ở trong chợ đem vào trong tiểu khu. Phải mang theo đồ gì đến để gặp Chu Hồng Sâm, đây là do Bành Hiểu Lộ nhắc nhở, vì vậy trên đường đi ngang qua chợ lớn của thành phố, Diệp Lăng Phi mới đi chợ mua hai chai rượu Mao Đài, Diệp Lăng Phi vốn định mua thêm một ít thứ nữa, nhưng hắn nghĩ một lúc sau mà cũng không biết mua cái gì, vốn cảm thấy mua thứ gì cũng không tốt, không thể mua được, cũng không thể mua đồ gia dụng được, nếu mua làn trái cây thì Diệp Lăng Phi cảm thấy mình rất ngu. Hắn có thể mang rượu Mao Đài đến gặp bố vợ, mẹ vợ coi như là đã phá lệ rồi. Cuối cùng, Diệp Lăng Phi chỉ đêm hai chai rượu Mao Đài đến biệt thự của Chu Hồng Sâm.
Căn biệt thự nhỏ đơn thể cũng không coi là lớn, hai tầng, ước lượng cũng chừng hơn ba trăm mét vuông, hàng rào thiết nghệ mở ra, vườn không lớn, căn bản không thể so với biệt thự của Diệp Lăng Phi. Tuy Chu Hồng Sâm là thị trưởng, nhưng cũng không thể ở quá xa hoa được, như vậy dường như ra vẻ vô cùng xa xỉ. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không cần suy nghĩ đến sức ảnh hưởng của những thứ này, hắn không phải là làm quan, mình có tiền mua biệt thự, người khác làm sao có thể quản được. Đây là ý nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn không nghĩ nhiều chuyện như Chu Hồng Sâm.
Diệp Lăng Phi mới vừa đẩy hàng raò Thiết nghệ ra thì đã nhìn thấy có một cô bé khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đi ra, cô bé kia tóc vén lên, ghim một bím tóc. Đôi mắt to, lộ ra vẻ đặc biệt thông minh cơ trí, cô đi mau hai bước, đến trước cửa, cố ý cao giọng nói:
- Diệp tiên sinh đúng không, mau đi vào đi!
Khi nói chuyện, cô lại hạ thấp giọng và nói:
- Dì đã dặn ở bên ngoài chỉ cho phép gọi là Diệp tiên sinh!
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, nhất thời hắn còn chưa rõ chuyện gì. Cô bé này nhìn dáng vẻ, trang phục, hẳn là tiểu bảo mẫu trong nhà Chu Hồng Sâm, nhưng theo cách nói chuyện thì Diệp Lăng Phi cảm thấy không giống lắm. Hắn nhìn cô bé đó và hỏi:
- Cô nên xưng hô như thế nào?
- Tôi... anh cứ gọi tôi là Tiểu Linh là được rồi. Dì và Chú đều gọi tôi như vậy!
Cô bé kia vừa nói vừa đưa tay phải ra lấy đồ đạc mà Diệp Lăng Phi đang cầm trong tay, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Cái này thì không cần, khá nặng đấy, cứ để tôi cầm!
Cô bé kia nhìn Diệp Lăng Phi và cười một tiếng để lộ ra hàm răng trắng nõn, cô trừng mắt nhìn và nhẹ nhàng nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, mới vừa rồi chú còn nói anh sẽ đến đây bằng bằng tay không, lần này chú nhất định sẽ ngạc nhiên!
Tiểu Linh lúc nói chuyện trên mặt đặc biệt phong phú, Diệp Lăng Phi nhìn cách cô bé này nói chuyện thì hắn có cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ cô bé này không phải là bảo mẫu, mà là...
Diệp Lăng Phi vội vàng lắc đầu, hắn đây chính là loạn tưởng, người này sao có hể là con gái riêng của Chu Hồng Sâm được. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ lại, cảm giác không phải là không có thể. Diệp Lăng Phi tạm thời không suy nghĩ đến những chuyện này, theo Diệp Lăng Phi thấy, sau khi gặp bố vợ của mình, mẹ vợ của mình thì vừa hỏi cũng biết thân phận của cô bé này, mình không cần phải ở đây lãng phí thời gian.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, rồi hắn nhìn tiểu Linh khẽ mĩm cười, hắn cất bước đi đến. Tiểu Linh chạy nhanh hai bước, bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa cử động, vừa đi đến cửa thì Tiểu Linh đã nói vào bên trong:
- Chú, dì, người đến rồi!
Theo lời của Tiểu Linh thì mẹ của Chu Hân Mính xuất hiện ở trước cửa, thì nhìn thấy tóc của bà ta rõ ràng vàng quá, lúc trước ở thành phố Vọng Hải nhìn thấy hai người như vậy, hơn nữa điều làm cho Diệp Lăng Phi có cảm giác bất ngờ chính là, mẹ của Chu Hân Mính trên lỗ tai còn mang bong tai, trừ cái đó ra, còn có nhiều điều lạ hơn nữa…
- Chuyện này là thế nào?
Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người, hắn quên chào hỏi, mẹ của Chu Hân Mính cười nói:
- Tiểu Diệp, sao thế, lẽ nào con không nhận ra mẹ à?
- A...mẹ vợ, con chỉ là ngạc nhiên, con cảm thấy, con cảm thấy…!
Diệp Lăng Phi liên tiếp nói hai từ cảm thấy mà vẫn không nói ra, mẹ của Chu Hân Mính cười nói:
- Có phải con cảm thấy mẹ trẻ ra hay không?
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Dược Thần