Đô Thị Tàng Kiều

chương 1383-1: không nói làm gì!(1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những gì mà Diệp Lăng Phi nói luôn khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, Bành Hiểu Lộ càng không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại nói là Lamarson bị khống chế. Diệp Lăng Phi bây giờ càng ngày càng khiến cho người ta không nhìn thấu, càng làm cho Bành Hiểu Lộ tức giận, đó là vì tên Diệp Lăng Phi này luôn khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm thấy khó hiểu, lại không chịu giải thích với Bành Hiểu Lộ, cứ để cho Bành Hiểu Lộ tiếp tục chìm trong màn sương mù. Nếu như đây không phải là quán cà phê, có lẽ Bành Hiểu Lộ sẽ đè Diệp Lăng Phi ra bàn, bóp cổ Diệp Lăng Phi để tra hỏi, đương nhiên, trong lòng Bành Hiểu Lộ cũng biết, nếu Diệp Lăng Phi không muốn nói, cho dù cô có ép hỏi thế nào cũng biết được kết quả. Bành Hiểu Lộ quyết định không nói tiếp nữa, dù sao Bành Hiểu Lộ tin rằng nếu Diệp Lăng Phi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra, mình không cần phải hỏi làm gì. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ hai người ngồi trong quán cà phê chờ Lamarson, trong điện thoại Diệp Lăng Phi hẹn với Lamarson là nửa tiếng nữa phải đến, nhưng trên thực tế, Lamarson chỉ cần phút là đã đến quán cà phê này.

Khi Lamarson đi vào, Diệp Lăng Phi lập tức tập trung sự chú ý vào Lamarson, mặc dù trước giờ Diệp Lăng Phi chưa từng gặp Lamarson lần nào, nhưng hắn vẫn là nhận ra Lamarson. Ai bảo Lamarson đi vào ngang qua chỗ Diệp Lăng Phi, nếu như Diệp Lăng Phi còn không nhận raLamarson, chỉ có thể nói Diệp Lăng Phi quá ngốc. Bành Hiểu Lộ cũng đã nhìn thấy Lamarson, cô trông bộ dạng của Lamarson như vậy, Bành Hiểu Lộ không tự chủ nhích lại gần bên người Diệp Lăng Phi, cô thật sự lo lắng nếu như Diệp Lăng Phi giao thủ với Lamarson thì không thể chiếm được thượng phong. Lamarson vóc người cao lớn, dáng vẻ oai phong mười phần. Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy tay Bành Hiểu Lộ, ý bảo Bành Hiểu Lộ không cần lo lắng. Bành Hiểu Lộ nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, lại hướng ánh mắt về phía Lamarson. Trong mắt Lamarson lóe ra vẻ nghi hoặc, hắn đã nhìn thấy đôi nam nữ này cứ nhìn mình chằm chằm, dường như là đang đánh giá mình. Lamarson cho rằng, khi Diệp Lăng Phi thấy mình tới đây thì sẽ có phản ứng gì đó, nhưng hắn lại gặp một đôi nam nữ cứ nhìn mình từ nãy đến giờ. Hắn tin rằng người đó chính là Diệp Lăng Phi mà hắn đang muốn tìm, cũng chính là cái tên đầu lĩnh buôn bán vũ khí Satan, nhưng quan trọng là rốt cuộc trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ cái gì, vì sao khi thấy mình đến lại không có phản ứng gì. Chẳng lẽ là Diệp Lăng Phi không nhận ra mình? Không đúng, mình đi vào đường hoàng như vậy, cho dù Diệp Lăng Phi không biết mình đi chăng nữa, cũng không thể nào không có phản ứng gì, điều này quả thật khiến cho người ta không hiểu rồi. Trước khi đến đây, Lamarson còn tràn đây tin tưởng, trong tay hắn có Dã Thú và Dã Lang, Lamarson căn bản không sợ Diệp Lăng Phi giởi trò gì trước mặt hắn. Nhưng sau khi Lamarson nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác. Trước đây, hắn cho là mình đã hiểu rất rõ Diệp Lăng Phi, biết rõ phải làm thế nào để đối phó Diệp Lăng Phi, nhưng mà sau khi thực sự nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Lamarson mới ý thức được mình đã nghĩ lầm rồi, Diệp Lăng Phi không hề dễ đối phó như hắn tưởng tượng. Lamarson đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn lên tiếng trước:

- Diệp Lăng Phi sao?

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống cái ghế đối diện, nói:

- Lamarson tiên sinh, mời ngồi!

Vốn Lamarson cho là mình có thể đùa giỡn Diệp Lăng Phi trong tay, nhưng thật không ngờ khi hắn chính thức gặp được Diệp Lăng Phi, ngược lại bị Diệp Lăng Phi dắt mũi, Diệp Lăng Phi đưa tay ra, ý bảo Lamarson ngồi xuống, Lamarson chần chừ một lát, sau đó dựa theo lời Diệp Lăng Phi ngồi xuống cái ghế đối diện. Cả chuyện này khiến Bành Hiểu Lộ không thể tin được, phải biết rằng Lamarson là cảnh sát hình sự quốc tế, mà Diệp Lăng Phi thì lại là một gã buôn lậu vũ khí, cảnh sát bắt giặc, đó là điều thiên kinh địa nghĩa. Dựa theo cách nhìn bình thường, giờ phút này có lẽ Diệp Lăng Phi đã bị dọa phải trốn tránh khắp nơi, sao có thể nhàn nhã ngồi cùng với Lamarson, điều này quả là khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Lamarson cũng không hiểu nổi, chỉ là, hắn không quá mức chấp nhất chuyện này, vốn hắn định tìm Diệp Lăng Phi, cần gì phải quá câu nệ hình thức chứ. Sau khi Lamarson ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới, menu ở đây có cả tiếng Anh và tiếng Trung, Lamarson gọi một ly cà phê, chờ nhân viên phục vụ rời đi, Lamarson mới hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, hắn không nói gì, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, chỉ thong thả uống cà phê. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn Lamarson, cô cảm thấy không hiểu nổi hai người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa. Bành Hiểu Lộ không nói gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi và Lamarson. Lamarson bị hai người nhìn như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh muốn gặp tôi, bây giờ tôi đã đến rồi đây!

Lamarson nói xong câu đó, vô ý nhìn thoáng qua Bành Hiểu Lộ ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, hắn vừa nhìn thấy Bành Hiểu Lộ liền cảm thấy cô gái này không đơn giản, hắn không biết vì sao càng nhìn cô gái này thì lại càng cảm thấy cô ta lợi hại. Trong lòng Lamarson càng cảm thấy bất an, bộ dạng Lamarson như vậy chính là thứ mà Diệp Lăng Phi muốn thấy. Diệp Lăng Phi cầm lấy ly cà phê, hắn khẽ cười nói:

- Lamarson, hình như là anh muốn tìm tôi chứ không phải là tôi muốn tìm anh, chuyện ấy tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ!

Lamarson nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đã nói như thế rồi, tôi nghĩ mình không cần phải vòng vo với anh nữa. Quả thật là tôi đã tìm được anh rồi, hơn nữa lần này tôi muốn dẫn anh về tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế!

- Tôi đã biết trước rồi, cũng không cảm giác thấy có gì không ổn cả!

Diệp Lăng Phi lãnh đạm cười nói,

- Lamarson, để tôi đoán một chút nhé, chuyện này có liên quan đến Đới Vinh Cẩm đúng không?

- Không hề!

Lamarson phủ nhận,

- Chuyện này không hề liên quan tí nào đến Đới Vinh Cẩm, tôi không có quan hệ gì với hắn ta, Diệp Lăng Phi, anh không cần đoán nữa!

- Lamarson à, như vậy có làm sao đâu. Cho dù anh có quan hệ với Đới Vinh Cẩm thì cũng không có vấn đề gì, anh không chịu trách nhiệm bắt Đới Vinh Cẩm, cho nên theo tôi thấy anh có quen biết với Đới Vinh Cẩm cũng là bình thường!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì dừng lại một lát, cười nhạt, nói:

- Đương nhiên, nếu anh khăng khăng phủ nhận mình có quan hệ với Đới Vinh Cẩm, tôi cũng sẽ không nói tiếp nữa. Ừm, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với quan hệ giữa anh và Đới Vinh Cẩm, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với việc anh, với tư cách một nhân viên cảnh sát hình sự quốc tế sao có thể cho phép bà xã của mình đi lang chạ ở bên ngoài, rồi lại còn khống chế anh nữa!

- Anh nói cái gì?

Lamarson nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, lông mày hắn liền nhăn tít lại, trong lúc đó, nhân viên phục vụ đưa cà phê mà Lamarson gọi lên. Lamarson cầm lấy ly cà phê, nhưng không hề có ý định uống, ánh mắt hắn hướng về phía Diệp Lăng Phi, dường như là vẫn còn canh cánh trong lòng vì những gì Diệp Lăng Phi vừa mới nói.

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh định nói gì với tôi?

Lamarson hỏi.

- Chẳng phải là tôi đã nói rõ ràng rồi sao?

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói,

- Tôi nói một người đàn ông như anh sao có thể cho phép một người phụ nữ khống chế mình, chuyện lần này nếu như tôi không đoán sai, nhất định là người phụ nữ đó đứng đằng sau giật dây cho anh làm như vậy. Lamarson, anh là một người đàn ông thông minh, chắc anh biết rõ, bây giờ chúng tôi đã rời khỏi tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, có thể chúng tôi đã làm một số chuyện phi pháp, nhưng đó đều là chuyện của quá khứ rồi, ít ra bây giờ bọn tôi đã không còn làm những chuyện trái pháp luật nữa, anh hao tốn tâm huyết như vậy để làm những chuyện này, thật ra thì nguyên nhân chân chính không phải là vì anh muốn duy trì chính nghĩa, chỉ là vì anh bị người ta ép không thể từ chối được, mà người có thể ép được anh cũng chỉ có người phụ nữ đó, một người phụ nữ đã từng hãm hại qua Dã Thú, một người phụ nữ muốn báo thù. Anh đã nghĩ tới khả năng này chưa, một khi Dã Thú thật sự bị anh bắt đi, người phụ nữ đó có còn ở bên cạnh anh nữa không, có cần đến sự bảo vệ của anh nữa không, có cần gặp gỡ với một gã cảnh sát hình sự quốc tế vô năng nữa không....!

- Anh nói gì?

Lamarson nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không thể nhịn được nữa, giơ tay đập bàn một cái, tiếng động đó khiến cho rất nhiều khách hàng ở trong quán đều nhìn về chỗ này, muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhất là các nhân viên của quán cà phê đều nhìn sang chỗ này, chỉ là sau khi thấy tình hình ở đây không có gì nghiêm trọng, những người đó lại nhìn sang chỗ khác. Diệp Lăng Phi dường như là đã lường trước được phản ứng của Lamarson, chỉ thấy hắn mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

- Lamarson tiên sinh, anh không nên kích động, từ từ nghe tôi nói đã!

Truyện convert hay : Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần, Đừng Hắc Hóa

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio