Diệp Lăng Phi vừa đến nhà Lý Khả Hân đã được hoan nghênh nồng nhiệt, cha mẹ của Lý Khả Hân có vẻ rất thân thiết với Diệp Lăng Phi, dù sao thì Diệp Lăng Phi đã Lý gia rất nhiều. Ở trong nhà Lý Khả Hân, ngoại trừ cha mẹ Lý Khả Hân thì còn một cặp vợ chồng già, người vợ khoảng chừng tuổi, thân thể mập mạp, môi rất dầy, mũi cũng to, xem bộ dạng cũng biết là một nhân vật lợi hại. Trong phòng bếp, một cậu thanh niên khoảng chừng , tuổi đeo tạp dề đang nấu cơm. Lý Khả Hân nhẹ nhàng huých tay Diệp Lăng Phi, hạ giọng nói:
- Chính là cậu ta đấy!
- À...!
Diệp Lăng Phi lại liếc nhìn đánh giá người trẻ tuổi kia, lập tức cười khẽ, Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng khách, Lý Khả Hân nói:
- Mẹ, con và anh ấy vào phòng con một chút, khi nào cơm chín thì gọi bọn con. À, cha à, con cũng mua rượu rồi cha nhớ lấy ra uống đấy nhé!
Lý Khả Hân nói xong, kéo Diệp Lăng Phi đến phòng của cô. Lý Tường cầm lấy chai rượu, nói với người đàn ông kia:
- Lão Lục, nào, trưa nay chúng ta phải uống một trận ra trò!
Người đàn ông kia không nói gì, nhìn sang bà xã của mình, người phụ nữ mập mạp đó kéo chồng mình một cái, bà ta nói:
- Anh ấy không uống rượu, sức khỏe anh ấy không được tốt!
Nói xong, bà ta đi đến bên cạnh mẹ của Lý Khả Hân, nói:
- Đại tẩu, sao tướng mạo của bạn trai con gái chị già thế, trông cứ như là đã hơn bốn mươi rồi!
Mẹ của Lý Khả Hân còn chưa nói gì, trái lại Lý Tường đã nói:
- Diệp tiên sinh sao có thể đã bốn mươi tuổi được, người ta mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, tuổi trẻ tài cao…!
Ở trong phòng của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi ngồi trên giường của cô, trực tiếp cởi giày ra, nằm ở trên giường của Lý Khả Hân, cố ý úp mặt vào gối của Lý Khả Hân hít hít một hồi rồi nói:
- Thơm quá, anh rất thích hương vị của Khả Hân!
- Anh đừng làm loạn ở chỗ này nữa, cha mẹ em đều ở bên ngoài đó!
Lý Khả Hân ngồi xuống giường kéo tay Diệp Lăng Phi, cô định kéo Diệp Lăng Phi ra khỏi giường, nhưng Diệp Lăng Phi kéo ngược Lý Khả Hân nằm xuống giường, tay của hắn lần mò vào trong áo của Lý Khả Hân, muốn cởi áo ngực của cô ra, Lý Khả Hân nhẹ nhàng đánh vào ngực Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Đợi em khóa cửa phòng lại đã, vạn nhất cha mẹ đột nhiên vào phòng thì chẳng phải là mắc cỡ chết sao?
Lý Khả Hân nói xong liền bước xuống giường, trước tiên khóa cửa phòng lại, sau đó đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, bắt đầu thay quần áo. Ở nhà, cô có thể mặc thoải mái hơn một chút, Lý Khả Hân mặc một cái áo phông cộc tay, bên dưới là một cái váy ngắn, hai đùi lộ ra bên ngoài, cô cầm mấy cái áo ngực, đang do dự không biết nên mặc cái nào. Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, ngoắc ngoắc Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, em không cần mặc đâu, dù sao thì anh cũng cởi nó ra!
Hai gò má Lý Khả Hân hơi hồng lên, nói thầm:
- Lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài kia ăn cơm, không thể không mặc áo ngực được, chẳng lẽ anh không sợ người phụ nữ của anh lộ liễu trước mắt người ta sao?
Lý Khả Hân nói xong, bỏ áo ngực trong tay xuống trèo lên giường, Diệp Lăng Phi chờ Lý Khả Hân lên giường, hắn vươn hai tay ra mò vào trong áo của Lý Khả Hân, đôi môi kiều diễm của Lý Khả Hân hé mở, nói:
- Đàn ông các anh vốn đều háo sắc như vậy, biết ngay mà... anh đừng bóp đau quá, anh nhẹ tay một chút.......!
Thân thể mềm mại của Lý Khả Hân gục trong lòng Diệp Lăng Phi, hai tay cũng không an phận vuốt ve thân thể của Diệp Lăng Phi, tay phải còn trực tiếp vươn tới hạ thân của Diệp Lăng Phi. Cô đã là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, đã từng thân mật với hắn nhiều lần, làm vậy cũng chưa tính là gì. Diệp Lăng Phi đặt tay lên bộ ngực đầy đặn của Lý Khả Hân, hắn hỏi:
- Khả Hân, tên nhóc đó bao nhiêu tuổi vậy, anh thấy hắn cũng chỉ tầm hai ba hai bốn tuổi?
- Em cũng không... không rõ lắm!
Lý Khả Hân dịu dàng nói,
- Em chỉ biết cậu ta còn trẻ, ai biết được chính xác là bao nhiêu tuổi. Trước kia cậu ta làm đầu bếp đấy, lần này đến thành phố Vọng Hải, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp làm ông chủ, em cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì. Em không có bất kỳ hứng thú với cậu ta cả, nếu ở cùng với cậu ta, chẳng phải sẽ thành bảo mẫu của cậu ta à, chuyện gì em cũng phải quan tâm, chắc là em phiền chết mất, em chẳng muốn đâu...... A, cái đồ háo sắc nhà anh, ngứa...!
Diệp Lăng Phi áp mặt vào bộ ngực của Lý Khả Hân, đầu lưỡi hắn vừa khiêu khích một chút, Lý Khả Hân đã không chịu được nữa, cô phát ra một hồi thở gấp. Lý Khả Hân không muốn để cho cha mẹ cô nghe thấy tiếng của mình, cố gắng không để mình phát ra tiếng, cô dùng hai tay đẩy Diệp Lăng Phi ra, cô thấp giọng nói:
- Nếu anh còn tiếp tục ức hiếp em nữa, em gọi điện thoại cho bà xã của anh...!
Câu này của Lý Khả Hân quả nhiên đã phát huy tác dụng, Diệp Lăng Phi cũng thu liễm một chút. Nhưng Lý Khả Hân lại thừa cơ véo Diệp Lăng Phi hai cái, cất tiếng cười như chuông bạc. Cô ghé môi hôn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Được rồi, ông xã em sai rồi, em chỉ sợ anh khiêu khích người ta đến bốc hỏa, em không chịu được, chiều nay em còn có việc. Anh đừng nóng giận, cùng lắm thì lần sau em bồi thường lại cho anh!
Lý Khả Hân nào còn vẻ độc lập mạnh mẽ như bên ngoài, giờ phút này cô chỉ còn là một người phụ nữ dịu dàng, làm nũng với người đàn ông của mình. Tay Diệp Lăng Phi lại mò vào dưới váy ngắn của Lý Khả Hân, bóp mông Lý Khả Hân mấy cái thật mạnh, nói:
- Thật đúng là không có cách nào với em, nào, hôn một cái....!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Lý Khả Hân, hai người hôn nhau say đắm, một lát sau cửa phòng Lý Khả Hân vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói của Lý Tường vang lên ở bên ngoài, nói:
- Khả Hân, cơm chín rồi, con và Diệp tiên sinh ra ăn cơm đi!
- Vâng, con ra ngay đây!
Lý Khả Hân đáp, cô bước xuống giường, mặc áo ngực vào, thúc giục Diệp Lăng Phi,
- Diệp Lăng Phi, ra ăn cơm thôi!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, dường như vậy còn lưu luyến dư vị ban nãy, Lý Khả Hân chu môi ra, nói:
- Đồ háo sắc, mau đi ra ngoài đi!
Bàn ăn được bày ngoài phòng khách, lúc Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đi từ trong phòng ra, trên bàn ăn đã có mấy món, Lý Tường đang ngồi ở bàn ăn, ông ta vừa mới mở một chai Ngũ Lương.
- Diệp tiên sinh, mau ngồi đi!
Lý Tường gọi Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân kéo tay Diệp Lăng Phi, cặp đùi thon dài của cô cực kỳ mê người, yết hầu của gã thanh niên kia khẽ động, chi tiết đó đã sớm bị Lý Khả Hân nhìn thấy. Lý Khả Hân lạnh lùng liếc nhìn tên kia, cùng Diệp Lăng Phi ngồi xuống bàn ăn.
- Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, lão Lục, cả nhà các ông từ quê ra, nên ở lại đây thêm mấy ngày, để Khả Hân dẫn mấy người thăm thú thành phố Vọng Hải! - Cha, mấy hôm nay con bận lắm, không có thời gian đâu!
Lý Khả Hân lập tức cự tuyệt.
Lý Tường cười cười, nói:
- Con xem trí nhớ của cha này, cha quên mất chuyện công ty của con rất bận, thôi, để cha và lão Lưu đi dạo!
- Lý đại ca, lần này Hạo nhi nhà em muốn ở lại thành phố Vọng Hải, nó có bản lĩnh, định tìm một chỗ nào đó để mở một tiệm cơm ở thành phố Vọng Hải!
Người phụ nữ kia liếc nhìn Lý Khả Hân, sau đó lại nhìn về phía Lý Tường, nói:
- Lúc đầu em còn nghĩ rằng hai nhà chúng ta có thể kết thành thân gia, chẳng phải Lý đại ca nói là Khả Hân còn chưa có đối tượng sao, em còn định chờ sau khi hai đứa nhỏ kết hôn có thể cùng kinh doanh tiệm cơm với nhau ấy chứ!
- Ặc…!
Lý Khả Hân không nhịn được cười, cô vội vàng chữa thẹn:
- Xin lỗi, xin lỗi!
Lúc này mẹ của Lý Khả Hân mới lên tiếng:
- Chuyện này bọn chị cũng không rõ lắm, bọn chị thấy con bé Khả Hân mãi mà không có bạn trai, con bé cũng đã lớn rồi, vì thế mới định giới thiệu cho Khả Hân. Nhưng không ngờ Khả Hân đã có đối tượng rồi, em xem chuyện này......!
Người phụ nữ nói tiếp:
- Bọn em cũng không dám với cao, lần này chỉ hy vọng Hạo nhi nhà em có thể mở một tiệm cơm ở thành phố Vọng Hải. Anh chị xem có thể giúp đỡ Hạo nhi được không, người ta thường nói đồng hương cũng là người thân, chúng ta còn ở cùng một xóm, chắc chắn là rất thân......!
Mẹ của Lý Khả Hân tỏ vẻ vẻ khó xử, bà quay sang phía Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, con có thể giúp đỡ một chút được không?
- Mẹ, chuyện này con biết giúp thế nào, cậu ta muốn mở tiệm cơm mà. Muốn mở một tiệm cơm ở thành phố Vọng Hải dễ như vậy sao, muốn thuê cửa hàng một năm không có hai ba trăm nghìn là không thuê được, hơn nữa còn phí duy trì, phí quản lý,… muốn mở một tiệm cơm cũng phải tầm ba trăm năm mươi nghìn. Đó mới chỉ là tiệm cơm nhỏ thôi, nếu muốn mở một tiệm cơm lớn thì còn nhiều hơn nữa, nếu như có tiền rồi thì con có thể nhờ bạn giúp một tay!
- Ba trăm năm mươi nghìn cơ à, nhiều tiền quá, cô còn tưởng rằng chỉ cần mấy nghìn là có thể mở tiệm cơm rồi chứ. Ở quê thì chỉ cần mấy nghìn thuê một chỗ nào đó là có thể làm được rồi!
Truyện convert hay : Người Ở Rể Rời Núi