Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Lang ba người ăn cơm xong, liền đi đến hội sở giải trí ở gần tiệm cơm để tiêu khiển, không ngờ lúc đi qua một chiếc xe thế thao, một tên nhóc từ trên xe bước xuống, nói chuyện điện thoại, trong lúc vô tình, Diệp Lăng Phi đã chợt nghe thấy cái tên Kỷ Tuyết. Hắn cau mày, dừng bước, Dã Thú đã uống không ít, kéo Diệp Lăng Phi, đang định đi vào bên trong, không ngờ lúc này Diệp Lăng Phi đột nhiên dừng lại. Dã Thú hỏi:
- Lão đại, sao đang yên đang lành anh lại không đi tiếp?
Diệp Lăng Phi không trả lời, hắn lấy một điếu thuốc ra, lại nhìn thoáng qua thằng nhóc vẫn đang nói chuyện điện thoại ở chỗ chiếc xe, bảo:
- Chờ một lát, anh hút điếu thuốc!
Dã Thú vừa định hỏi tiếp, Dã Lang đã giẫm lên chân Dã Thú một cái, nói:
- Dã Thú, đừng có nhiều chuyện!
Dã Thú ý thức được Diệp Lăng Phi có chuyện, quả nhiên ngoan ngoãn, cũng bắt chước lấy thuốc lá ra hút. Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào thằng nhóc kia, Dã Thú nhìn theo Diệp Lăng Phi ánh mắt, hắn cũng đã đoán ra được chuyện gì, nhỏ giọng nói:
- Lão đại, có phải là anh muốn điều tra thân phận của thằng nhóc kia không, chuyện này cứ để em, em qua đó hỏi một chút là được!
- Không phải vậy!
Diệp Lăng Phi trả lời,
- Vừa nãy anh nghe thấy thằng nhóc này nói chuyện, trong đó có một cái tên mà anh quen, anh muốn xem xem rốt cuộc là tên nhóc này muốn đi đâu, anh cũng muốn xác nhận người mà nó nói tới có phải là người quen của anh không!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, hắn ngoác miệng nói:
- Lão đại, em còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là chuyện vặt vãnh như vậy. Anh cứ giao việc này lại cho em, em trực tiếp đến hỏi thằng nhóc đó là xong việc, chúng ta không cần phải đứng mãi ở chỗ này!
Dã Thú đã uống không ít rượu, bắt đầu có dấu hiệu say xỉn, định đi sang chỗ gã trẻ tuổi kia. Diệp Lăng Phi ngăn Dã Thú lại, nói:
- Dã Thú, cậu định gây chuyện à, ngoan ngoãn đứng yên ở đây cho anh, lát nữa khi nào cần đến cậu tự nhiên anh sẽ nhờ!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn vội vàng nói:
- Lão đại, em biết rồi!
Dã Thú rất nghe lồi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói cái gì, Dã Thú sẽ làm cái đó. Gã trẻ tuổi kia sau khi gọi điện thoại xong, cất bước đi về phía hội sở, đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới bảo với Dã Thú:
- Dã Thú, đuổi theo tên nhóc đó, xem xem rốt cuộc thì thằng nhóc đó đến chỗ nào!
- Rõ!
Dã Thú đáp, hắn lập tức đuổi theo thằng nhóc kia, trong lúc đó, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kỷ Tuyết, hắn và Kỷ Tuyết rất ít liên hệ nhau, những tiểu nha đầu như Kỷ Tuyết suốt ngày đều nghĩ đến chuyện đi chơi. Kỷ Tuyết rất thông minh, Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn ra, con gái mà càng thông mình thì càng khó quản lý, Kỷ Tuyết chính là một cô gái như vậy. Tuy Diệp Lăng Phi đã đem phó thác Kỷ Tuyết cho Trần Ngọc Đình rồi, nhưng Trần Ngọc Đình bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để quan tâm đến Kỷ Tuyết. Số điện thoại của Kỷ Tuyết vẫn không đổi, khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào đi chăng nữa, số điện thoại di động của Kỷ Tuyết không đổi là tốt rồi, nếu con bé đổi số khác, đúng là Diệp Lăng Phi sẽ không liên lạc được với Kỷ Tuyết. Trong điện thoại vang lên giọng nói của Kỷ Tuyết, cô có vẻ mừng rõ, nói:
- Chú à, cuối cùng chú cũng nhớ đến mà gọi điện thoại cho cháu, cháu còn tưởng rằng chú đã quên mất cháu rồi chư!
Diệp Lăng Phi nghe giọng nói của Kỷ Tuyết cũng không có gì bất thường, hắn nói:
- Kỷ Tuyết, bây giờ cháu đang ở đâu?
Nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Kỷ Tuyết cười hì hì, nói:
- Đại thúc, chú muốn làm gì, chẳng lẽ là tiểu Vũ mật báo với chú? Hừ, để xem cháu dạy dỗ tên tiểu Vũ đó thế nào, thật là quá đáng, không nể tình gì cả, uổng công cháu đối đãi cậu ta như người bạn thân nhất. Sao cậu ta lại có thể bán đứng cháu, cho dù bán đứng, thì cũng không nên gọi điện thoại cho chú, tên phản đồ này thật quá ghê tởm...!
Diệp Lăng Phi nghe Kỷ Tuyết làu bàu trong điện thoại một hồi, hắn không nhịn được, hỏi:
- Kỷ Tuyết, rốt cuộc cháu đang lẩm bẩm cái gì vậy, chú chỉ hỏi cháu đang ở đâu, cháu có cần phải lẩm bẩm nhiều như vậy không?
- Chẳng lẽ tiểu Vũ không nói cho chú biết cháu định đi đâu sao?
Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy thì hơi ngạc nhiên, cô kịp thời phản ứng lại, vội vàng nói:
- Chú à, cháu không đi đâu cả!
- Tiểu nha đầu, lại còn thích nói dối chú à
Diệp Lăng Phi nói,
- Chú nhớ chú từng lập cho cháu một cái tài khoản ngân hàng, nếu bây giờ chú cho khóa tài khoản lại, không biết sẽ có phản ứng gì. À, tiện thể chú nói với giám đốc Trần một tiếng, đuổi cháu ra khỏi nhà, cho cháu lưu lạc đầu đường, tiểu nha đầu, để xem cháu làm thế nào!
Kỷ Tuyết nghe vậy thì có chút sợ hãi, vội vàng nói:
- Chú à, chú giận thật sao, cháu chỉ muốn nói đùa với chú một chút mà thôi, cháu nào dám nói dối chú!
Kỷ Tuyết bị Diệp Lăng Phi nắm được nhược điểm, cho nên cô tỏ ra ngoan ngoãn, nào dám đắc tội Diệp Lăng Phi, huống chi, Kỷ Tuyết vốn đã sợ hãi Diệp Lăng Phi, đừng nhìn Kỷ Tuyết rất to gan hay nói lung tung trước mặt Diệp Lăng Phi, đó chỉ là mấy chuyện vớ vẩn thôi, Kỷ Tuyết biết Diệp Lăng Phi sẽ không so đo mấy chuyện đó với mình. Kỷ Tuyết tỏ vẻ sợ hãi, cô nói:
- Chú à, bây giờ cháu đang đi chơi với mấy người bạn, đang trên đường đi. Chú, cháu cam đoan cháu sẽ không xằng bậy đâu, cháu luôn rất nghe lời mà!
Diệp Lăng Phi nghe Kỷ Tuyết nói như vậy, trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm giờ lại nặng trịch như có đá đè, hắn hỏi tiếp:
- Cháu đi đâu chơi?
- Chú, cháu thật sự không có chuyện gì đâu, mấy người bạn của cháu dẫn cháu đến một hội sở rất nổi tiếng ở thành phố, tên là Tứ Hải gì gì đấy, hình như chính là chỗ đó!
Kỷ Tuyết nói xong, Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn, thấy tại trên tấm bảng ngay gần đó viết hội sở giải trí Tứ Hải. Sắc mặt Diệp Lăng Phi trở nên ngưng trọng, nói:
- Có phải nó tên là hội sở giải trí Tứ Hải không?
- Chú, chính là chỗ đó, cháu sắp đến chỗ đó rồi, chú chờ một lát, đúng, chính là hội sở giải trí đó!
Diệp Lăng Phi nghe Kỷ Tuyết nói như vậy xong, hắn khẽ thở dài, không ngờ được rằng sự tình lại trùng hợp như vậy, náo loạn hồi lâu, hóa ra Kỷ Tuyết thật sự đến chỗ này. Diệp Lăng Phi nói vào trong điện thoại:
- Tiểu nha đầu, chú đang đứng trước cửa hội sở giải trí đó, cháu lập tức đến đây ngay, chú có chuyện muốn nói với cháu. Nhớ kỹ, chú không nói giỡn với cháu đâu đấy, nếu cháu dám không đến, từ nay về sau cháu xảy ra bất cứ chuyện gì thì đừng có tìm chú, chú sẽ không quản cháu đâu!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, cũng không đợi Kỷ Tuyết nói gì, hắn trực tiếp dập máy. Dã Lang thấy Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, hắn đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, mở miệng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Quả thực anh đã đoán đúng, cái tên nhóc gọi điện thoại ban nãy hẳn không có ý tốt gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh quen tiểu nha đầu tên là Kỷ Tuyết đó, nếu chuyện này mà không dính dáng tới con bé, anh cũng chẳng muốn quản đâu, nhưng anh lại không thể không quản!
Diệp Lăng Phi nói xong thì quay mặt ra phía trước, chỉ thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ rất phong cách đang lái tới. Diệp Lăng Phi nhìn chiếc xe thể thao đó cho tới khi nó dừng lại, Diệp Lăng Phi quay sang phía Dã Lang, nói:
- Dã Lang, cậu không cần phải xen vào chuyện này, cứ để anh giải quyết!
Dã Lang gật đầu đáp ứng, Diệp Lăng Phi đã nói hắn không cần can thiệp, vậy Dã Lang cũng không cần nhúng tay vào. Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía chiếc xe thể thao rất phong cách kia, chỉ thấy cửa xe vừa mở ra, Kỷ Tuyết chỉ mặc váy ngắn, bên trên cũng là một cái áo ngắn cũn cỡn từ trên xe bước xuống, bước nhanh về phía Diệp Lăng Phi, váy ngắn của cô này ngắn đến độ gần như lộ ra quần lót, Diệp Lăng Phi lại nhíu mày, trong lòng có chút tức giận. Diệp Lăng Phi cho rằng, tiểu nha đầu Kỷ Tuyết này hư hỏng không thể tưởng tượng nội, sao có thể ăn mặc như vậy, phải biết rằng Kỷ Tuyết còn chưa đủ mười tám tuổi, không thể nào mặc kiểu quần áo dành cho các cô gái lớn như vậy, những cô gái vị thành niên như Kỷ Tuyết nên ăn mặc kín đáo một chút. Kỷ Tuyết thân mật gọi một tiếng “chú”, nhào về phía trước, Diệp Lăng Phi vốn không muốn ôm Kỷ Tuyết, nhưng Kỷ Tuyết đã giang tay ra lao về phía hắn, Diệp Lăng Phi không còn cách nào, chỉ đành mở rộng vòng tay, Kỷ Tuyết nhào tới, Diệp Lăng Phi ôm lấy Kỷ Tuyết, cô nàng leo tót vào trong lòng hắn. Kỷ Tuyết dịu dàng nói:
- Chú ơi, cháu nhớ chú chết mât. Chú chẳng bao giờ xuất hiện, cháu cũng không biết chú đi đâu, làm gì. Lần trước nghe tiểu Vũ nói chú đi ra nước ngoài rồi, nói chung là lâu lắm rồi chú chưa đến gặp cháu!
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Mạnh Nhất Cuồng Binh