Vu Tiêu Tiếu đi cùng Trương Lộ Tuyết và Trương Khiếu Thiên đến sân bay, mấy hôm nay Vu Tiêu Tiếu đều đi cùng Trương Lộ Tuyết, cũng không biết trong lòng tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này rốt cuộc đang nghĩ những chuyện gì. Thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã đứng ở sân bay chờ mấy người mình, Vu Tiêu Tiếu phát ra một tiếng hoan hô, giống như là một chú chim nhỏ chạy tới, vốn định nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, nhưng nhớ ra Bạch Tình Đình cũng đang ở đây, Vu Tiêu Tiếu liền thay đổi suy nghĩ, nhào vào trong lòng Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình khẽ cười nói:
- Tiêu Tiếu, em làm gì vậy, giống như là lâu lắm chúng ta chưa gặp nhau không bằng!
- Em nhớ chị lắm!
Vu Tiêu Tiếu nói câu này chị sợ chính cô cũng không tin, nhưng lúc Vu Tiêu Tiếu nói như vậy cô không hề tỏ ra xấu hổ chút nào, Bạch Tình Đình cũng không thể chịu được nữa, đưa tay véo má Vu Tiêu Tiếu một cái, yêu kiều cười nói:
- Tiêu Tiếu, em nhớ chị sao mấy hôm nay không sang chỗ chị, cả ngày đi chơi với Lộ Tuyết, còn nói là nhớ chị, xem ra chị không dám quen một cô em gái như em rồi, tiểu nha đầu nhỏ như vậy mà đã nói dối rồi!
Bạch Tình Đình chỉ nói đùa như vậy thôi, Vu Tiêu Tiếu sao có thể không hiểu chứ, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Bạch Tình Đình, bắt đầu làm nũng với bà chị kết nghĩa. Trương Khiếu Thiên và Trương Lộ Tuyết đi tới, Trương Lộ Tuyết khoác một cái balô trên vai, đeo kính râm, ngoài ra không còn mang theo gì nữa, so với Bạch Tình Đình mang theo bao lớn bao nhỏ theo bên cạnh, Trương Lộ Tuyết có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều. Diệp Lăng Phi đi tpới, không chào hỏi Trương Lộ Tuyết mà bắt chuyện với Trương Khiếu Thiên. Lúc Diệp Lăng Phi vừa mới tới thành phố Vọng Hải, hắn đi làm trong công ty của Trương Khiếu Thiên, chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn rất tôn trọng Trương Khiếu Thiên, hắn bắt chuyện với Trương Khiếu Thiên, sau đó hai người chuyện phiếm vài câu.
Trương Lộ Tuyết nhìn đồng hồ, thúc giục:
- Chúng ta chuẩn bị vào đi thôi!
Trước khi Trương Lộ Tuyết còn cố ý trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liền chu môi ra, làm ra dáng vẻ khi hôn, nhưng Trương Lộ Tuyết lại quay đầu đi, không để ý đến Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy cụt hứng, đành phải đi theo sau Trương Lộ Tuyết thì thầm mấy chữ:
- Để xem khi nào về anh sẽ giáo huấn em như thế nào, dám không nể mặt anh à, hừ…!
Diệp Lăng Phi nói thầm nên âm lượng không lớn, giống như là một đứa bé bị chọc tứ, liền thì thầm sau lưng, nhưng những gì hắn nói vẫn bị Trương Lộ Tuyết nghe được, Trương Lộ Tuyết quay đầu lại, nhìn Diệp Lăng Phi, lần này Diệp Lăng Phi không cam lòng tỏ ra yếu thế cũng nhìn Trương Lộ Tuyết, chỉ thấy Trương Lộ Tuyết nở một nụ cười, tặng cho Diệp Lăng Phi một cái hôn gió. Mấy người Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình đi vào trong sân bay làm thủ tục, ở đây chỉ còn lại Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu ngáp một cái, thân thiết khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Sáng hôm nay em còn chưa ngủ đủ, bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ, Diệp đại ca, lát nữa em muốn ngủ một giấc trên xe của anh!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Vu Tiêu Tiếu, cười nói:
- Tiêu Tiếu, em làm sao thế, trông bộ dạng của em thì dường như rất buồn ngủ, chẳng lẽ tối hôm qua em không ngủ sao?
- Ngủ thì có ngủ, nhưng mà em ngủ muộn lắm, tại em mải chơi game. Thôi không nói nữa, không nói nữa, Diệp đại ca, bây giờ em đang rất buồn ngủ, để em ngủ một giấc trên xe của anh đi!
Bộ dạng của Vu Tiêu Tiếu thoạt nhìn thì cực kỳ dễ thương, đôi môi khép lại, hàng lông mi thật dài rủ xuống, mắt thì nửa nhắm nửa mở. Diệp Lăng Phi thật sự không đành lòng tiếp tục trêu đùa Vu Tiêu Tiếu như vậy nữa, hắn gật đầu, đồng ý:
- Vậy được rồi, lát nữa anh định đến bệnh viện thăm Hân Mính, Tiêu Tiếu, em có muốn đi cùng không?
- Dạ có!
Vu Tiêu Tiếu đáp.
Diệp Lăng Phi lái xe chở Vu Tiêu Tiếu đến bệnh viện phụ sản, trước tiên hôn con gái bảo bối một cái, sau đó trò chuyện với Chu Hân Mính. Không biết từ lúc nào, Vu Tiêu Tiếu đã gục đầu ngủ trên giường.
………………
Trong khu vườn một ngôi biệt thự ở thành phố Pa-ri, Pháp đang diễn ra một bữa tiệc, một chiếc xe hơi màu đen bình thường dừng lại trước cổng biệt thự, cửa xe mở ra, Tưởng Khải Lâm từ trên xe bước xuống, ông ta mặc một bộ âu phục màu lam, đeo một cái kính gọng vàng, chỉ tới một mình, không dẫn theo bất kỳ một cấp dưới nào. Tưởng Khải Lâm đi vào bên trong, Chu Ngọc Địch mặc một bộ lễ phục màu đen đã đứng ở cửa biệt thự chờ Tưởng Khải Lâm rồi, thấy Tưởng Khải Lâm đi tới, Chu Ngọc Địch tiến ra đón, rất tự nhiên khoác tay Tưởng Khải Lâm, nói:
- Tưởng tiên sinh, tôi đã chờ ông lâu lắm rồi!
Đây là nước Pháp, Tưởng Khải Lâm không phải là bí thư thành ủy gì ở đây cả, lần này ông ta dẫn một đoàn khảo sát của chính phủ đến Pa-ri để tham gia một sự kiện giữa chính quyền hai thành phố, trên thực tế, người phát thiếp mời là tổ chức của Chu Ngọc Địch. Lúc trước Chu Ngọc Địch từng nhận lời Tưởng Khải Lâm, cô ta sẽ thu xếp cho Tưởng Khải Lâm đến Pa-ri, lúc Chu Ngọc Địch trở lại Pháp, cô ta lập tức thu xếp chuyện này, hoạt động của cô ta ở Trung Quốc cần phải có Tưởng gia mà đại biểu là Tưởng Khải Lâm ủng hộ. Tưởng Khải Lâm khẽ cười nói:
- Chu tiểu thư, tôi thật sự không ngờ cô lại mời tôi tham gia bữa tiệc này, một bữa tiệc tư nhân của Brown. Lúc còn ở trong nước thì tôi cũng nghe nói, là nhân vật hàng đầu trong giới thượng lưu nước Pháp, những bựa tiệc tư nhân của Brown luôn là nơi mà tất cả những người nổi tiếng đến tham gia, nhưng không ngờ tôi cũng được tham gia một buổi tiệc thế này. Giá như tôi trẻ lại hơn mười tuổi, có lẽ tôi sẽ còn một lần diễm ngộ khó quên ở đấy ấy chứ!
Chu Ngọc Địch cười nói:
- Tưởng tiên sinh, bây giờ ông còn chưa già mà, nông vẫn có thể theo đuổi những người đẹp ở đây, những bữa tiệc này luôn có những người mẫu đẳng cấp quốc tế, còn có cả những nữ minh tinh xinh đẹp từ nước Anh, nước Pháp nổi tiếng toàn thế giới. Tưởng tiên sinh, Brown tiên sinh đã nói rồi, để thể hiện sự hoan nghên của ông ấy, tôi sẽ tự mình giới thiệu cho ông với những người tham dự bữa tiệc này, ông sẽ là vị khách quý được chú ý nhất ngày hôm nay đấy!
Tưởng Khải Lâm có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được ưu ái mà sợ), dường như ông ta cũng không ngờ mình được đãi ngỗ đặc biệt như vậy ở Pháp. Ở trong nước ông ta chỉ là một bí thư thành ủy, cũng chưa phải là cấp quản lý cao ở tỉnh, cho dù chỗ dựa của ông là cây đại thụ Tưởng gia, nhưng ở trong lòng Tưởng Khải Lâm, ông ta cảm thấy mình sẽ không được đãi ngộ trọng hậu ở nước ngoài, nơi này là Pa-ri, thái độ của nước Pháp cũng không thân thiện với Trung Quốc lắm, nhưng không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, vì có cùng lợi ích, hai bên đối địch cũng có thể là bạn tốt, vì lợi ích, vốn là bạn tốt cũng có thể trở thành đối thủ. Đây là quy tắc, là một quy tắc không ai có thể nghi ngờ. Hiển nhiên Tưởng Khải Lâm rất mừng rỡ đối với sự coi trọng đặc biệt dành cho mình, ông ta cũng thích cảm giác thu hút mọi ánh mắt của người khác, ở trong nước, cho dù dưới ánh đèn flash loang loáng, Tưởng Khải Lâm cũng không có cảm giác như vậy, đối với ông ta những ánh đèn đó đã chết lặng rồi, ông ta đã quen tiếp xúc với ánh đèn máy ảnh, quen với việc trả lời phỏng vấn của phóng viên, quen với việc trả lời báo chí, những thứ đó là thói quen của ông ta, sau khi trở thành thói quen thì sẽ trở nên vô cảm. Dần dần, Tưởng Khải Lâm đã không còn cảm giác về chuyện này, nhưng bây giờ khi được những người ở đây chú ý đến mình, cảm giác đắc ý đã lâu lắm rồi không xuất hiện trào lên từ tận đáy lòng, đây là sự quan tâm của những nhân vật có máu mặt ở nước ngoài, không là đám dân chúng bình thường ở Trung Quốc, đây là cảm giác mà Tưởng Khải Lâm rất khát vọng nhưng trước giờ chưa được nếm trải, bây giờ, cảm giác này lại xuất hiện ở đây, sao có thể không khiến Tưởng Khải Lâm vui cho được. Chu Ngọc Địch khoác tay Tưởng Khải Lâm, đi qua đoàn người, đến thẳng phòng khách trong biệt thự. Tình hình ở trong này không được náo nhiệt ở bên ngoài, trong đại sảnh chỉ có lác đác mấy người đan ngồi nói chuyện phiếm, còn so với bên ngoài phòng khách những người đẹp nhiều như mây, tình cảnh ở trong phòng khách có vẻ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mấy lão già tuổi tác khá cao đang ngồi nói chuyện phiếm. Chu Ngọc Địch đi đến trước mặt mọt lão già tóc bạc, nói mấy câu bằng tiếng Pháp, Tưởng Khải Lâm căn bản là không hiểu Chu Ngọc Địch nói cái gì. Ông ta chỉ có thể chờ Chu Ngọc Địch và lão già đó nói chuyện xong, sau khi trò chuyện mấy câu với Chu Ngọc Địch, ông già kia ngẩng đầu lên, nở nụ cười, vươn tay ra, dùng tiếng Anh, nói:
- Tưởng tiên sinh, tôi là Brown!
Trình độ tiếng Anh của Tưởng Khải Lâm cũng không kém, ông ta không giống mấy tay bí thư thành ủy tỉnh ủy khác không biết tiếng Anh, đi đâu cũng mang theo phiên dịch, Tưởng Khải Lâm bản thân là dòng chính của Tưởng gia, sinh ra trong hoàn cảnh đó ông ta phải nghe rất nhiều việc cần làm, trong lòng biết rõ nếu tương lai muốn có tầm ảnh hưởng trên chính đàn quốc tế thì phải giỏi tiếng Anh. Khả năng tiếp thu tiếng Anh tự của ông ta rất tốt, sau khi lớn lên cũng không hề bỏ bê tiếng Anh, hiện giờ đi tiếp các vị khách quốc tế, Tưởng Khải Lâm dẫn nữ phiên dịch theo để tượng trưng thôi, trên thực tế, ông ta không cần nữ phiên dịch làm gì cả.
Truyện convert hay : Thần Võ Tiên Tung