Suzu Yamakawa và Minako ăn sáng xong thì đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi không hỏi hai người đi đâu, Chu Hân Mính thì ôm con gái cưng đi tản bộ trong sân nhỏ của biệt thự, nơi này gần bờ biển, Chu Hân Mính lo lắng bờ biển gió lớn, sẽ làm cho cục cưng bị ốm, cô không dám ôm con gái ra ngoài, chỉ có thể đi bộ trong biệt thự. Diệp Lăng Phi lấy một đồ uống trong tủ lạnh, bật nắp, vừa uống vừa đi ra ngoài biệt thự. Thấy ở sân trước không thấy Chu Hân Mính và con gái rượu đâu, Diệp Lăng Phi đi ra chỗ sân sau, đã nhìn thấy Chu Hân Mính đang ôm Diệp Mính Đình đi tản bộ. Diệp Lăng Phi đi tới, chơi đùa với con gái Diệp Mính Đình, Diệp Mính Đình bị một ít râu ria trên mặt Diệp Lăng Phi làm đau, thành ra bắt đầu khóc. Diệp Lăng Phi nói thầm:
- Anh vừa mới cạo râu xong mà, sao có thể làm cho tiểu Mính Đình khóc được chứ?
- Ông xã, đó là do anh thấy vậy thôi, nhưng em lại không nghĩ như vậy, côcác giác quan của con bé so lớn người lớn chúng ta thì mẫn cảm hơn nhiều, người lớn chúng ta không có cảm giác gì, nhưng nó sẽ cảm thấy đau!
- Vậy thì anh chú ý hơn một chút là được!
Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, nói:
- Anh không bắt nạt con gái anh nữa, nhưng anh sẽ ức hiếp mẹ của cô bé!
Diệp Lăng Phi cố ý áp mặt lên khuôn mặt mịn màng của Chu Hân Mính để râu hắn cọ vào mặt cô, Chu Hân Mính ôm tiểu Mính Đình, cô hôn lên má Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Được rồi, được rồi, ông xã, anh đừng nghịch nữa, em phải ôm con về phòng cho bú rồi!
- Thế thì anh cũng đi theo!
Giờ phút này Diệp Lăng Phi giống như là một đứa bé vậy, hắn cố ý làm một cái mặt quỷ ở trước mặt Diệp Mính Đình, nói:
- Cha sẽ tranh bú sữa mẹ với con đấy!
Diệp Mính Đình vừa nãy còn đang khóc, bây giờ trông thấy Diệp Lăng Phi, cô bé đột nhiên bật cười, Diệp Lăng Phi thấy con gái mình cười, lại quay sang phía Chu Hân Mính, cười nói:
- Mẹ nó à, em có thấy con gái bảo bối của anh không, con bé muốn anh uống sữa mẹ với nó đấy!
Chu Hân Mính cười, gắt giọng:
- Đàn ông như anh uống cái gì, chẳng lẽ anh không đi tìm cái khác mà uống được sao!
Nói xong cô quay người, ôm con gái đi vào biệt thự, Diệp Lăng Phi lẽo đẽo đi sau lưng Chu Hân Mính, miệng thì lẩm bẩm:
- Vì sao anh lại không thể giống như một đứa bé chứ, anh cảm thấy địa vị của mình ở nhà giảm xuống thê thảm. Hân Mính, chúng ta phải nói cho rõ ràng về chuyện địa vị của anh và tiểu Mính Đình, sao anh cứ cảm thấy địa vị của anh thấp hơn con bé!
Chu Hân Mính vào phòng cho tiểu Mính Đình bú, Diệp Lăng Phi thì đứng ngoài cửa ra vào, không muốn quấy rầy tiểu Mính Đình, đúng lúc đó, điện thoại di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi vội vàng quay người đi ra chỗ khác, hắn đứng ở hành lang, lấy điện thoại di động ra, thấy là Trịnh Khả Nhạc gọi tới, Diệp Lăng Phi vội vàng nghe máy, đồng thơi đi lên tầng ba. Đại đa số những cô gái đều như vậy, luôn hy vọng người đàn ông mà cô yêu ở bên cạnh, Trịnh Khả Nhạc cũng như vậy, cô cũng muốn người đàn ông của cô ở bên cạnh, cô có thể tiếp tục làm nũng, tuy cô và Diệp Lăng Phi vừa mới tạm biệt không lâu, nhưng trong lòng Trịnh Khả Nhạc lại cảm thấy đã lâu rồi, cô không nhịn được gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa mới bắt máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Trịnh Khả Nhạc:
- Ông xã, em nhớ anh lắm!
Trịnh Khả Nhạc gọi một tiếng ông xã đủ khiến cho người khác phải mềm nhũn ra, cũng may sức chống cự của Diệp Lăng Phi khá mạnh, không chịu ảnh hưởng từ câu nói của Trịnh Khả Nhạc, nếu không thì Diệp Lăng Phi lo lắng mình sẽ bị một tiếng ông xã mà Trịnh Khả Nhạc kích thích, hận không thể lập tức đến gắp Trịnh Khả Nhạc, cưng nựng yêu thương Trịnh Khả Nhạc một phen. Sự quyến rũ của con gái là trời sinh, trong lòng Diệp Lăng Phi không hiểu nổi trước giờ Trịnh Khả Nhạc luôn là một cô gái thanh xuân hoạt bát, tại sao sau khi phát sinh quan hệ với mình thì lại có ý vị của một người phụ nữ như vậy.
- Anh đang ở nhà!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cùng với Hân Mính và con gái cưng của anh!
- Em biết mà, em chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại thôi!
Giọng nói dễ thương của Trịnh Khả Nhạc vang lên trong điện thoại, cô nhõng nhẽo cười nói:
- Có phải là em quấy rầy anh không?
- Em nói thử xem!
Diệp Lăng Phi đi đến sân thượng trên tầng ba, hắn ngồi xuống cái ghế nghỉ trên sân thượng, gác chân lên, nói:
- Khả Nhạc, tiểu nha đầu nhà em suốt ngày như vậy, thật ra thì anh không sợ gì cả, trái lại anh lo cho em đó, em không sợ Tình Đình biết được sự tồn tại của em thì sẽ gây phiền toái sao, nói thí dụ như là điều em đi làm lao công dọn nhà vệ sinh…!
- Thế thì em sẽ thôi việc!
Trịnh Khả Nhạc nói,
- Em là một cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, tất nhiên, nếu có thể không cần rời công ty mà vẫn có thể gặp được anh thì tốt nhất... a, anh chờ một chút, chị Từ Oánh gọi em, anh chờ một chút...!
Đầu dây bên Trịnh Khả Nhạc không còn âm thanh gì nữa, Diệp Lăng Phi cười cười, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc là một cô gái, trên người Trịnh Khả Nhạc có đặc điểm chung của các cô gái trẻ, thanh xuân, thích đi chơi, luôn tràn ngập tò mò về những điều xung quanh.... Chỉ một lát sau, điện thoại bên kia lại vang lên giọng nói của Trịnh Khả Nhạc:
- Chị Oánh Oánh lại nói cái gì mà phải mua máy giặt mới, máy giặt của bọn em ở đây lại hỏng rồi, khục, thuê nhà đúng là không tốt, em định ngày mai đi xem nhà, mua một căn hộ để ở!
Diệp Lăng Phi đang ngồi chờ, chợt nghe Trịnh Khả Nhạc nói chuyện tiếp, Trịnh Khả Nhạc thì thầm mấy câu, cuối cùng còn nói thêm:
- Hay là thôi đi, em chỉ nói như vậy mà thôi, thật ra thì em cũng không định mua nhà đâu, ông xã, anh có nhớ em không?
- Nhớ chứ, sao anh lại không nhớ em được!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Có muốn anh đến chỗ em không?
- Có!
Trịnh Khả Nhạc lập tức đáp.
Diệp Lăng Phi biết rõ hắn nói như vậy, Trịnh Khả Nhạc nhất định sẽ nghênh đón hắn. bây giờ Diệp Lăng Phi có chút mê muội tại cái loại cảm giác gọi là yêu đương vụng trộm này, hắn đã tự hỏi chính mình, rốt cuộc hắn là loại đàn ông như thế nào. Yêu vợ của mình, hay là một người, Diệp Lăng Phi đã từng nghĩ tới vô số lần về cuộc sống tương lai của mình, nhưng lại không suy nghĩ chuyện nếu thật sự đến ngày đó, Bạch Tình Đình sẽ có phản ứng như thế nào. Sự bảo vệ của Bạch Tình Đình đối với cuộc hôn nhân này có lẽ vượt xa dự liệu của Diệp Lăng Phi, có lẽ, trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình, cô đã nhượng bộ tới giới hạn cuối cùng rồi, cô không thể lùi tiếp được nữa. Diệp Lăng Phi đã từng một lần có ý định thẳng thắn tất cả mọi chuyện với Bạch Tình Đình, ở trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn cho rằng Bạch Tình Đình sẽ chấp nhận tất cả những sự thật đó, nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi đã thay đổi suy nghĩ này, Bạch Tình Đình sẽ không chấp nhận, ít nhất là trước khi hắn chắc chắn rằng Bạch Tình Đình sẽ chấp nhận toàn bộ sự thật, có lẽ hắn sẽ không thẳng thắn với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy lòng mình rối loạn, một tiếng "Ông xã" ngọt ngào của Trịnh Khả Nhạc đem đến cho Diệp Lăng Phi khoái cảm của chuyện yêu đương vụng trômk, nhưng cùng lúc đó, Diệp Lăng Phi cũng có một cảm giác nguy cơ, ở trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ tung. Diệp Lăng Phi không thể không cẩn thận một chút, hắn phải đề phòng quả bom hẹn giờ mang tên Bạch Tình Đình phát nổ.
Không biết từ lúc nào, Chu Hân Mính đã xuất hiện ở sau lưng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, đang trò chuyện với Trịnh Khả Nhạc, không hề ý thức được Chu Hân Mính đã ở ngay sau lưng hắn. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng bước chân, Chu Hân Mính đã đứng đằng sau hắn, Diệp Lăng Phi ý thức được hắn đã phạm phải một sai lầm, chỉ có điều, cũng may đây là Chu Hân Mính, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn tất cả, đó là điểm tốt của Chu Hân Mính, nếu đổi lại là Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không biết Bạch Tình Đình sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng Diệp Lăng Phi tin rằng nếu Bạch Tình Đình thấy hắn nói chuyện điện thoại với người phụ nữ khác, nhất định sẽ rất tức giận, không phải là hắn chưa từng được chứng kiến. Chu Hân Mính rất yên tĩnh ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, không phải cô cố ý muốn nghe lén Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, ít nhất ở trong lòng Chu Hân Mính, cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn nghe lén. Chu Hân Mính rất yên tĩnh ngồi đó, thậm chí cô còn không hỏi rốt cuộc cô gái mà Diệp Lăng Phi đang nói chuyện là ai, cô chỉ ngồi nghe thôi. Diệp Lăng Phi nuốt từng ngụm nước bọt, trong nội tâm Diệp Lăng Phi, hắn chưa bao giờ lo lắng Chu Hân Mính sẽ biết chuyện, nếu có người nào mà hắn có thể tin tưởng, người đó chắc chắn là Chu Hân Mính, chỉ là trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn có chút áy náy, từ trước tới giờ, Diệp Lăng Phi ít khi ở bên cạnh Chu Hân Mính, cho dù là lúc Chu Hân Mính mang thai, Diệp Lăng Phi cũng không thể nào ở bên Chu Hân Mính nhiều được, sau khi Chu Hân Mính về nhà, hắn vẫn nói chuyện điện thoại với người phụ nữ khác, Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút áy náy, hắn nói vào trong điện thoại:
- Khả Nhạc, anh phải cúp máy đây, anh định nói chuyện với Hân Mính...!
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Đế