Suzu Yamakawa nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là rạng sáng rồi, Suzu Yamakawa còn chưa ngủ. Sáng mai, Suzu Yamakawa sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên phải đi bái tế Yonchien Yamakawa. Tuy cha nuôi Yonchien Yamakawa của cô chưa bao giờ coi Suzu Yamakawa là con gái ruột, ông ta chỉ coi Suzu Yamakawa trở như một món hàng, nhưng Suzu Yamakawa lại không hề trách cứ cha mình, nếu như không có Yonchien Yamakawa thì có lẽ cô đã bị chết từ lâu rồi, nhưng mà điều đó không có nghĩa là trong lòng Suzu Yamakawa sẽ cảm kích Yonchien Yamakawa. Ngày mai phải đi tế mộ Yonchien Yamakawa, buổi chiều thì tiến hành các thủ tục cần thiết để thừa kế, sẽ không thiếu được chuyện bỏ mộ số tiền lớn để trả phí thừa kế, chỉ là những thứ đó đối với Suzu Yamakawa không liên quan gì cả, cô vốn chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù có bỏ thêm nhiều tiền hơn nữa, đối với cô mà nói cũng không ảnh hưởng gì mấy, dù sao cô cũng sẽ nhận được rất nhiều tiền thừa kế. Từ ngày mai trở đi, cô sẽ trở thành người đứng đầu gia tộc Yamakawa về mặt luật pháp, tất nhiên, đó là về phía chính phủ thôi, còn những khảo nghiệm khó khăn thì vừa mới chỉ bắt đầu, Suzu Yamakawa biết rõ mình còn rất nhiều chuyện phải làm, cô cảm thấy khó ngủ. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Suzu Yamakawa không cần quay người lại cũng biết là Minako.
- Tiểu thư Yamakawa, đã muộn rồi, có lẽ nên đi nghỉ đi thôi!
Giọng nói của Minako vang lên sau lưng Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa không quay người lại, chỉ nói:
- Chị Minako, chị có điều tra ra được là ai ra lệnh không?
- Còn chưa điều tra được!
Minako nói,
- Theo những tin tức tình báo mà chị thu thấp được, những người tấn công chúng ta đã rời khỏi gia tộc Yamakawa từ sớm, nói cách khác lúc bọn chúng tập kích chúng ta thì đã không phải người của gia tộc Yamakawa nữa rồi, bọn họ tấn công chúng ta theo mệnh lệnh của người khác. Tất nhiên, tạm thời chỉ có thể suy đoán như vậy, những người đó đều đã chết ở Trung Quốc cả rồi, không thể nào hỏi được tình hình cụ thể từ chỗ chúng nữa!
- Nếu bọn họ không phải là người do gia tộc Yamakawa phái tới, vậy thì ai sẽ làm như vậy chứ, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả!
Suzu Yamakawa chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao, chị Minako, nếu em chết rồi thì sẽ rất có lợi cho ai đó, chẳng lẽ là những trưởng lão kia sao?
Giọng điệu của Suzu Yamakawa khi nói chuyện rất ổn trọng, không còn giống như một Suzu Yamakawa ngây thơ như trước kia nữa. Từ khi từ Trung Quốc về Nhật Bản, Suzu Yamakawa nói rất ít, đại đa số ý kiến của cô đều là do Minako đề nghị, nhưng điều đó không có nghĩa là Suzu Yamakawa không tự mình suy nghĩ, Suzu Yamakawa cũng có tính toán của riêng mình, điểm khác biệt giữa hiện tại với quá khứ là cô thích suy xét, thích dùng cái đầu của mình để xử lý mọi chuyện, đó là điểm khác biệt lớn nhất của Suzu Yamakawa bây giờ so với trước kia. Lúc trước Minako và Suzu Yamakawa cũng đã cùng nhau phân tích chuyện này rồi, Minako cho rằng, người được lợi nhiều nhất trong chuyện này chính là những trưỡng lão của gia tộc Yamakawa đó, tất cả tài sản của Yonchien Yamakawa đều rơi vào tay bọn họ, nhưng vấn đề bây giờ là những người muốn giết Suzu Yamakawa lại không phải người của gia tộc Yamakawa, điều đó khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Minako cũng không suy nghĩ kỹ càng nguyên do trong đó, chắc hẳn trong chuyện này còn có một số chuyện mà cô không biết, Minako chỉ có thể nói cho Suzu Yamakawa những suy đoán của mình hiện giờ. Minako nghe Suzu Yamakawa nói như vậy xong, cô đứng ở sau lưng Suzu Yamakawa, nói:
- Có thể trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó mà chúng ta chưa biết, tiểu thư Yamakawa, điều chúng ta có thể làm lúc này là luôn luôn chú ý tới sự an toàn của mình, đi một bước lại tính một bước, ngày mai cứ thừa kế tài sản của gia tộc Yamakawa đã rồi nói sau!
Cuối cùng Suzu Yamakawa cũng quay người lại, cô nhìn về phía Minako, nói:
- Chị Minako, chị có nhớ Diệp tiên sinh không?
Suzu Yamakawa hỏi câu này xong, ánh mắt cô nhìn về phía Minako, trong mắt toát lên tình cảm chân thực nhất trong lòng Suzu Yamakawa. Minako nghe Suzu Yamakawa hỏi như vậy, cô khẽ gật đầu, nói:
- Tiểu thư Yamakawa, tất nhiên là tôi nhớ mấy người Diệp tiên sinh, Bạch tiểu thư rồi, đã sống chung với họ lâu như vậy, sao có thể nói không có cảm tình được. Nhưng mà tôi biết chung quy tôi không thể sống ở nơi đó được, nơi đó không phải là đất nước của chúng ta, chúng ta là người Nhật Bản, nhất định chúng ta phải sống trên đất nước mình. Tiểu thư Yamakawa, tôi có thể đoán được tình cảm trong lòng cô, nhưng mà, tôi chỉ có thể tiếc nuối nói với tiểu thư Yamakawa rằng, bây giờ cô đã không còn sự lựa chọn nào khác, rất xin lỗi!
Mặc dù Minako không nói ra những lời này, trong lòng Suzu Yamakawa cũng vô cùng rõ ràng, cô đáp:
- Chị Minako, tất nhiên là em hiểu những chuyện đó, chỉ là trong lòng em vẫn rất nhớ Diệp tiên sinh, nhớ quãng thời gian sống ở thành phố Vọng Hải, khoảng thời gian đó em đã sống rất vui vẻ, nếu như có thể, em vẫn muốn quay trở lại thành phố Vọng Hải sống cuộc sống như vậy!
Lúc Suzu Yamakawa nói những lời này, bản thân cô cũng biết đó chỉ là một loại hy vọng xa vời của mình thôi, hiện giờ cô đã trở thành nhân vật của công chúng, tương lai sẽ chưởng quản sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Yamakawa, không còn là một cô gái không chút tiếng tăm như trước kia nữa, khi đó Suzu Yamakawa có thể đi đến bất kỳ một quốc gia hay thành phố nào, nhưng bây giờ thì khác, Suzu Yamakawa ở đâu cũng sẽ có người đuổi theo cô, nhất là nếu sau này Suzu Yamakawa đến thành phố Vọng Hải của Trung Quốc, dó sẽ là một tin tức trọng đại, cô có thể đến chỗ đó để khảo sát, nhưng không thể nào định cư sinh hoạt ở đói được, đôi khi, cuộc sống thường rất tàn khốc, nhưng phía sau sự tàn khốc đó lại ẩn chứa rất nhiều chuyện, đó chính là cuộc sống, cũng chính là đời người. Đời người và sự nghiệp sẽ không phát triển theo sự mong muốn của bản thân, trong lúc đó sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Khi Suzu Yamakawa quyết định quay trở lại Nhật Bản, cô cũng đã nghĩ đến kết cục sẽ là như vậy rồi, nhất định cô sẽ phải cáo biệt cuộc sống vui vẻ trước kia. Trong lòng Suzu Yamakawa cũng không dễ chịu gì, cô không thích kết quả như vậy, Suzu Yamakawa vẫn luôn cho rằng thật ra thì thế giới này rất tốt đẹp, cô muốn làm cho thế giới này càng trở nên đẹp hơn, nhưng cha nuôi cô đã đánh vỡ những mộng tưởng đó, từ đó về sau Suzu Yamakawa bắt đầu không để ý đến những chuyện đó nữa, cô hướng cuộc sống vô câu vô thúc, giống như là khi cô sinh sống ở thành phố Vọng Hải vậy.
- Chị Minako, chị đi ra ngoài với em một chút được không, em không ngủ được!
Suzu Yamakawa nói. Minako hơi trầm ngâm, hỏi:
- Tiểu thư Yamakawa, bây giờ đã là rạng sáng rồi, cô thật sự muốn đi ra bên ngoài sao?
Minako không tán thánh với chuyện Suzu Yamakawa muốn đi ra ngoài, sáng mai Suzu Yamakawa còn phải đi bái tế Yonchien Yamakawa, còn có một đống chuyên đang chờ Suzu Yamakawa xử lý, Minako lo lắng Suzu Yamakawa sẽ mệt mỏi. Suzu Yamakawa lắc đầu, nói:
- Không sao đâu, chị Minako, em nắm chắc mà, em biết em nên làm cái gì, chị không cần lo lắng cho em đâu, em đã không còn là một cô bé như trước kia rồi. Chị Minako, chị nghe em đi, cùng em ra ngoài đi dạo một lát!
Minako nghe Suzu Yamakawa nói như vậy, đành phải gật đầu đồng ý:
- Vậy được rồi, tiểu thư Suzu Yamakawa, bây giờ hai chúng ta đi ra ngoài tản bộ!
Minako và Suzu Yamakawa ra khỏi biệt thự, ở sân nhỏ đằng sau có trồng hoa anh đào, Minako và Suzu Yamakawa đi đến dưới gốc cây anh đào, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đos. Minako lo lắng có lẽ bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, lúc này là lúc mà con người ta mệt mỏi nhất, nhưng tinh thần của Suzu Yamakawa lại có vẻ rất phấn chấn, Minako biết sở dĩ tâm tình của Suzu Yamakawa tốt như vậy rất có thể là vì nghĩ đến những chuyện ngày mai, ngày mai Suzu Yamakawa có rất nhiều chuyện phải làm, mà những chuyện đó trước kia Suzu Yamakawa chưa làm bao giờ. Không chỉ Suzu Yamakawa, mà ngay cả Minako cũng cảm thấy nhiều việc, mà không có việc nào là việc nhỏ. Minako và Suzu Yamakawa ngồi dưới gốc cây anh đào, hai người cứ như vậy ngồi đó hơn hai mươi phút đồng hồ, rốt cuộc Suzu Yamakawa có chút bối rối, cô quay sang phía Minako, vừa định mở miệng nói chuyện, không ngờ Minako lại bịt miệng Suzu Yamakawa lại, Minako thì thầm vào tai Suzu Yamakawa:
- Tiểu thư Yamakawa, có người!
Bây giờ đã là rạng sáng rồi, không thể nào có người xuất hiện gần biệt thự người ở thời điểm này, nhất là bây giờ đang lúc con người ta mệt mỏi nhất, lúc này xuất hiện người ở đây nhất định là có vấn đề, mấu chốt không phải một người, chỉ từ tiếng bước chân Minako đã đoán được bên đối phương ít nhất có trên năm người, những người này leo tường vào, sau khi lọt vào trong, bọn họ nhanh chóng chạy về phía biệt thự, hiển nhiên, bọn họ hết sức quen thuộc với địa hình ở đây.
Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh