Đô Thị Thần Nhân

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn họ còn chưa nói xong thì Lưu Vũ Phi như u linh phiêu đãng tại trước mắt bọn họ.

" Ngươi muốn tìm thánh khí có hình dáng thế nào, nói cho ta nghe một chút, nói không chừng đang ở trên tay ta nga." Hắn cố ý muốn chọc giận mấy Đức Lỗ Y này, xem bọn họ có khả năng gì.

" Ngươi là người nào, sao lại nghe được chúng ta nói chuyện." Đại Đức Lỗ Y kêu lên. Cảm giác của hắn bây giờ phi thường không hay, nam nhân đang phiêu đãng trước mắt này, khẳng định chính là người tu chân mà trưởng lão đã nói, ở phương Đông chỉ có mấy người này là biết bay. Mặt khác hai Đức Lỗ Y còn lại ánh mắt như phun lửa, nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi, bọn họ vừa mới nói ẩn dấu rất tốt, không bị bất luận kẻ nào phát hiện, bây giờ bị Lưu Vũ Phi nhận ra, không phải tự mình đánh vào miệng mình hay sao.

Lưu Vũ Phi không thèm nhìn lửa giận của hai người, nhẹ nhàng cười: " Xem ra các ngươi Đức Lỗ Y, chẳng khác gì Trư Bát Giới, chết như thế nào cũng không biết, ta chính là luôn ở chỗ này, chỉ là hai người bọn họ không phát hiện ra ta."

Hai Đức Lỗ Y bị sỉ nhục, đối với sự khinh thường của Lưu Vũ Phi đã làm bọn họ phẫn nộ. Trong miệng niệm vài từ, chỉ thấy trong đó có một người đưa ngón tay phải ra, một rễ cây hướng tới Lưu Vũ Phi cuộn lại, không có tiếng vang, cũng không có gì dự triệu, hết thảy đều trong vô thanh vô tức mà tiến hành.

Tay phải của Lưu Vũ Phi, một luồng chỉ kình xuy xuy nghênh hướng rễ cây bắn nhanh đi, phác xích một tiếng, rễ cây bị đánh thành phấn rơi xuống đất. Với chiêu thức ấy, làm cho mấy Đức Lỗ Y bị chấn nhiếp, Lưu Vũ Phi hướng bọn họ huy huy ngón giữa.

" Thế nào, còn muốn hướng ta ra tay hay sao? Cảnh cáo các ngươi, phàm ai hướng ta ra tay, thì là địch nhân của ta, vừa rồi tính là do các ngươi vô tâm, lần sau..."

Đại Đức Lỗ Y hai mắt bốc lửa, ngâm vài câu chú ngữ, một viên hỏa cầu to bằng nắm tay, trống rỗng xuất hiện, xuất ra một ngón tay, hỏa cầu phiêu phù hướng tới Lưu Vũ Phi bay ra.

" A a, không có nghĩ đến các ngươi còn chiêu hỏa cầu này, thật muốn xem các ngươi có khả năng gì." Trong miệng còn đang nói chuyện, thân thể hắn nhích lên, tốc độ của hỏa cầu phiêu đãng giữa không trung còn nhanh hơn vừa rồi gấp mấy lần bay tới hướng Lưu Vũ Phi.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mấy Đức Lỗ Y, viên hỏa cầu nọ bị Lưu Vũ Phi chộp vào tay, chậm rãi nhỏ đi rồi cuối cùng biến mất.

Ba Đức Lỗ Y không tin dụi vào hai mắt của mình, muốn xác nhận vừa rồi không phải mình hoa mắt. Nhìn ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Ngươi đã ra tay với ta lần thứ hai!" Nghe nói như thế, ba Đức Lỗ Y tức thì khẩn trương, bọn họ lui về phía sau vài bước, trong đó vang lên hai tiếng kêu quái dị, hai tia chớp nhỏ hơn chiếc đũa hướng Lưu Vũ Phi đánh xuống.

Lưu Vũ Phi nhịn xuống ý cười trong tâm lý, đây mà cũng gọi là tia chớp? Nếu không phải đang ở công viên, hắn thật sự muốn chiêu một luồng thiên lôi xuống tới, để làm cho mấy Đức Lỗ Y này được thêm kiến thức.

" Bá bá " hai tiếng, Lưu Vũ Phi đứng bất động nhận lấy hai đạo tia chớp, tà tà cười: " Ngươi đã công kích ba lần rồi, bây giờ ta chỉ hoàn thủ một lần, nếu ngươi có thể chịu được, ta cho các ngươi rời đi." Tay phải của hắn run lên, một luồng chỉ phong màu đỏ hiện ra, Đức Lỗ Y đối diện kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngửa ra sau, trước khi chết còn mở to hai mắt như không cam lòng, đúng là chết không nhắm mắt.

Khuôn mặt Lưu Vũ Phi cũng vẫn tươi cười, phảng phất như người không phải hắn giết.

Còn lại hai Đức Lỗ Y, kinh hãi nhìn Lưu Vũ Phi, đồng bọn của họ vừa rồi chết như thế nào họ cũng không nhìn thấy rõ, Lưu Vũ Phi tiến lên từng bước, bọn họ lui về phía sau từng bước.

" Hống" Hai Đức Lỗ Y đột nhiên sinh biến, chỉ thấy toàn thân bọn họ đột ngột trừu động thật kỳ lạ, vài giây sau, vừa rồi là hai người bây giờ đã biến thành hai mãnh thú.

" Không nghĩ tới Đức Lỗ Y còn có thể thú hóa, không biết lực công kích thế nào, xem ra thế giới này thật sự là có biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ." Lưu Vũ Phi còn đang lầm bầm, hai Đức Lỗ Y thú hóa nhanh chóng như gió, hướng tới hắn chụp móng vuốt tới.

" Phanh! Phanh!" Hai tiếng vang lên, hòa lẫn hai tiếng đau đớn, bốn móng vuốt chụp vào Lưu Vũ Phi bị chấn đoạn ngay tại chỗ.

Ánh mắt bọn họ lộ ra hận ý mãnh liệt, trảo vuốt đoạn liệt, làm cho bọn họ đau đớn không chịu nổi.

" Sách, sách, vừa rồi ta đã cảnh cáo các ngươi, không nên ra tay với ta, bằng vào các ngươi mà cũng không đủ làm cho ta gãi ngứa, tốt lắm, bây giờ tống các ngươi đi gặp thần tự nhiên gì đó đi, nếu kiếp sau có thể làm người, thì hãy làm một người bình thường thì hơn." Nói xong tay phải hắn vừa chuyển, một bàn tay khổng lồ như một ngọn núi nhỏ từ trên đỉnh đầu Đức Lỗ Y hạ xuống.

" Hống" hai Đức Lỗ Y thú hóa, phát ra thanh âm tuyệt vọng cuối cùng, trong nháy mắt đã bị bàn tay này ép xuống tới phân thân toái cốt. Vài phút sau, linh hồn bọn họ từ trong thân thể bay lên, đối với linh hồn bọn họ, Lưu Vũ Phi cũng không cần giết tuyệt, dù sao linh hồn cũng không khởi được sóng gió, vận khí tốt còn có thể đầu thai làm người.

Lưu Vũ Phi nhận ra đã ở lại chỗ này quá lâu, sẽ có người đi lại đây, bèn phun ra vài đạo Tam Vị chân hỏa, thiêu cháy sạch sẽ thi thể trên mặt đất hoàn toàn.

Ngày tiếp theo, vị công tước của đám Hấp Huyết Quỷ đang đợi cũng đã tới Bắc Kinh. Mai Cách đi tới khách sạn của bốn người Cương Khắc đang ở, nhìn thấy bốn người thì nhất thời ngây dại. Bốn người Cương Khắc, còn đang chịu đựng sự hành hạ của thuần dương chi hỏa, chỉnh trị họ đau đớn đến nỗi gương mặt biến thành màu vàng như đất, vốn khuôn mặt anh tuấn, cũng đã trở thành có chút dữ tợn. Một gương mặt bệnh hoạn, ngay cả Hấp Huyết Quỷ mà cũng ngã bệnh hay sao?

" Cương Khắc, Lạp Tư các ngươi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, các ngươi ăn cái gì hay là uống máu gì mà có chuyện?" Nhìn thấy hình dạng này của bọn họ, Mai Cách kinh hãi kêu lên.

Mấy ngày nay thuần dương chi hỏa của Lưu Vũ Phi lưu lại trong bốn con Hấp Huyết Quỷ này vẫn phát tác không gián đoạn. Bất kể bốn người Cương Khắc dùng phương pháp gì, nhưng không cách nào tiêu hóa được nó. Cứ cách mỗi một giờ, lại phải thừa nhận một lần đau đớn, đều đã vài ngày không có ngủ qua, ngẫm lại còn phải chịu đựng thêm mười ngày nữa, bọn họ cuối cùng mới biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Nhìn thấy Mai Cách đã đến, bốn người như tìm được hy vọng, nước mắt nhất thời đồng loạt chảy ra, bọn họ cảm thấy trong tâm vô cùng ủy khúc, tự bốn người mình ngàn dặm đi tới Trung Quốc, chuyện xấu gì cũng chưa từng làm ra, đã bị chỉnh thành bộ dáng như thế này.

Cương Khắc đầm đìa nước mắt kể lại tao ngộ của bọn họ, cũng cầu Mai Cách lập tức dẫn bọn họ trở về Âu Châu, tìm trưởng bối gia tộc hỗ trợ trị liệu.

Sau khi Mai Cách nghe xong, phản ứng đầu tiên là nhận ra thân phận của bọn họ đã bị bại lộ, nếu còn lưu lại thì muốn chết rõ ràng không còn phân biệt, tự mình mới đạt tới tu vi công tước, đụng với bất kỳ tu sĩ cao cấp nào ở đây, hắn phải chết không thể nghi ngờ. Trong tâm lý Mai Cách thầm mắng Cương Khắc, sớm biết như vậy hắn cũng sẽ không để cho Cương Khắc đi tới Trung Quốc.

" Cương Khắc, mấy ngày nay các ngươi vẫn đợi tại khách sạn? Không có nghĩ tới việc chạy trốn hay sao?"

" Mai Cách công tước, biện pháp gì chúng ta cũng đều thử qua, chỉ cần biến thân, thì trên người đau đớn vô cùng, sẽ lập tức bộc phát, hơn nữa chúng ta chỉ có nửa giờ thời gian, chỉ nửa giờ chúng ta có thể làm được cái gì."

" Cái gì mà chỉ có nửa giờ?"

" Mai Cách công tước, là như thế này, sự đau đớn này cứ cách một giờ là phát tác một lần, mỗi lần đều kéo dài nửa giờ."

Đối với việc này Mai Cách hoàn toàn không còn gì để nói, đúng vậy, chỉ có nửa giờ thì làm được cái gì. Bây giờ hắn cảm thấy đau đầu, nếu bỏ mặc bọn họ, hắn có thể trước khi đối phương tìm ra mà chạy thoát đi, nhưng gia tộc của bốn người này khẳng định sẽ không tha cho hắn, còn lưu lại trợ giúp bọn họ, chỉ sợ chính mình cũng phải lưu lại luôn.

Mấy Hấp Huyết Quỷ nói chuyện, đều lọt vào trong tay Lưu Vũ Phi. Nếu có giết bọn họ, cũng không có tác dụng bao nhiêu, hơn nữa mấy ngày hôm trước mình có hứa hẹn qua, không lấy tính mạng bọn họ, xem qua thì thôi, giáo huấn bọn họ như vậy cũng được rồi.

Tâm niệm vừa động, hắn đã hiện ra trong phòng của đám Hấp Huyết Quỷ.

" Ngươi...ngươi là...làm sao tìm được tới?" Nhìn thấy hắn, Lạp Tư run giọng nói.

Mấy Hấp Huyết Quỷ lộ ra vẻ mặt đề phòng, trong mắt họ Lưu Vũ Phi chẳng khác gì Thiên Sứ đáng sợ như nhau. Nhìn bộ dáng khẩn trương của bọn họ, hắn nhẹ nhàng cười, chỉ vào Mai Cách nói: " Ngươi chính là đầu đàn của bọn họ phải không, yên tâm ta cũng không có ý giết các ngươi, nghe nói Hấp Huyết Quỷ các ngươi còn có thể biến thân, ta còn chưa thấy qua bộ dáng khi các ngươi biến hóa, các ngươi biến thử cho ta nhìn một chút, nếu có thể làm cho ta vui vẻ, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."

Ô nhục, điều này tuyệt đối là ô nhục. Tự huyết tộc của mình luôn tự hào khi biến thân, lại bị người ghê tởm trước mắt này biến thành như món đồ chơi mà đùa giỡn, hơn nữa tự mình còn là thân phận công tước, há có thể dễ dàng tha thứ được.

Lửa giận bốc lên vạn trượng không đủ để hình dung, giờ phút này tâm tình của Mai Cách là như vậy.

Nhìn Mai Cách đang tức điên khi bị mình chọc tức, Lưu Vũ Phi thản nhiên cười nói: " Có phải bây giờ ngươi rất tức giận hay không, nói cho ngươi nga, nếu ngươi dám ra tay, chỉ một giây ngươi chỉ còn là một cỗ thi thể." Những lời này của hắn lọt vào trong tay Mai Cách chính là không nghi ngờ lửa bốc tận trời, vốn còn chút lý trí, đã hoàn toàn điên cuồng.

" Hống." Mai Cách đã mất đi lý trí, tự động biến thân.

Hai răng nanh, một đôi cánh màu xám thật lớn phá tan quần áo, từ sau lưng chậm rãi triển khai, cánh dài chừng một thước, có thể do trong phòng không lớn lắm, Mai Cách sau khi biến thân, chỉ có thể bay lên hơn mười thước, thấp giọng tê ách nói: " Người phương Đông đáng chết, hôm nay cho ngươi biết ô nhục tôn quý công tước sẽ có hậu quả thế nào."

" Không nên hung hăng như vậy, nơi này chính là khách sạn, ngươi xem xem bộ dáng này của ngươi nếu để cho người khác thấy được, cũng sẽ làm cho người ta bị hù chết, may mà thiết bị cách âm của nơi này cũng tốt lắm, nếu không một tiếng vừa rồi của ngươi đủ làm người khác hoảng sợ." Lưu Vũ Phi cũng không biết từ lúc nào mình lại dây dưa như phụ nữ như vậy.

Còn đang nói chuyện, hắn vô ra một cỗ nhu kình cường đại, làm tràn ngập không gian trong phòng.

Cả Mai Cách, năm con Hấp Huyết Quỷ nhất thời cảm thấy mình như đang bị vật gì trói buộc. Thân thể liền mất đi khống chế, không cách nào nhúc nhích một phân hào.

" Hống" Mai Cách lại phẫn nộ rống giận.

" Không phải biểu ngươi nhỏ giọng một chút hay sao? Đến bây giờ còn không chịu thu liễm?" Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đảo đến trước mặt Mai Cách, vung tay ra một trận tiếng vang ba ba.

Mai Cách lại một lần kêu lên cuồng bạo, bất quá tiếng kêu lần này thật thê thảm. Nguyên lai một trận tát của Lưu Vũ Phi ập tới, thuận tiện đánh gãy luôn hai cái răng nanh của hắn.

Mai Cách đau đớn đến nước mắt tuôn ra, miệng đầy máu tươi. Hấp Huyết Quỷ bị đả thương cũng có, bị đánh chết cũng có, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện bị đánh văng hai cái răng nanh.

Bốn Hấp Huyết Quỷ kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Mai Cách, Cương Khắc vốn trước còn kêu lên sau này khi gặp Lưu Vũ Phi thì giáo huấn một trận, bây giờ nhìn thấy Lưu Vũ Phi ngoan độc như vậy, tâm tư này sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bốn người Lạp Tư không tự chủ được sờ sờ vào răng nanh của mình, sợ hãi mình cũng sẽ bị đối đãi giống như vậy. Từ lúc Mai Cách biến thân cho tới lúc bị bạt tay, bốn người Cương Khắc căn bản là không thấy rõ Lưu Vũ Phi làm sao mà đến. xem tại TruyenFull.vn

" Sách sách, cũng tại ngươi kêu quá lớn tiếng như vậy, nên mới đưa tới phiền toái, sao ngươi lại không nghe, xem ra ngươi còn cần giáo huấn." Thân hình hắn chợt lóe, một âm thanh trầm muộn vang lên, đợi khi Lưu Vũ Phi trở về lại chỗ cũ thì đã không ai còn nhận ra bộ dáng của Mai Cách. Gương mặt hắn đã bị biến thành đầu heo, đầu sưng lên như cái bánh bao. Lần này Mai Cách lại nhẫn nhịn, không còn dám kêu lên nữa, lửa giận của hắn ngay lúc bị bạt tay gãy răng cũng đồng thời tiêu mất. Lý trí cũng liền khôi phục lại, người tuổi trẻ trước mắt này thật quá kinh khủng, hắn vốn không có khả năng ứng phó.

Đợi đến khi Lưu Vũ Phi đã tận hứng, Mai Cách mới thu hồi biến thân, khôi phục bộ dáng của người bình thường, hướng tới Lưu Vũ Phi nhận sai, cái gì là tôn nghiêm và mặt mũi đều không còn để ý nữa, nếu ngay cả mạng cũng không có, thì không cần đến mặt mũi hay tôn nghiêm. Hơn nữa huyết tộc luôn theo tôn chỉ người mạnh là trên hết, bọn họ tôn sùng thực lực, thần phục với người có thực lực mạnh hơn mình, cũng không phải là việc vô sỉ.

Lưu Vũ Phi tà tà cười, vỗ vỗ Mai Cách đang quỳ gối trước mặt mình: " Như vậy là được rồi, niệm tình vừa rồi ngươi không ra tay với ta, ta cũng không chấp nhất ngươi nữa, bất quá ngươi phải như bọn họ, chịu một chút giáo huấn, ở lại nơi này nghỉ ngơi nửa tháng, sau nửa tháng lập tức cút về Châu Âu, thuận tiện mang theo một câu cho người phía sau các ngươi, nếu sang năm các ngươi dám đến, thì sẽ phải óc dũng khí đối mặt với tử vong, sang năm...hắc hắc.." Mặc dù khi hắn nói chuyện vẻ mặt tươi cười, nhưng mấy người Mai Cách từ trong đáy lòng lại bốc lên một cỗ hàn khí, sau đó Lưu Vũ Phi cũng đưa vào trong cơ thể hắn một chút thuần dương chi hỏa.

Cuối cùng Mai Cách cũng biết tại sao mấy người Lạp Tư nói cái gì mà sống không bằng chết.

Trở về biệt thự, trong tâm lý Lưu Vũ Phi lại tính, Hấp Huyết Quỷ, Đức Lỗ Y, đều cũng đã tới Trung Quốc nhưng tại sao thực lực mạnh nhất phương Tây như giáo đình, Đông Chánh giáo của Bắc phương còn chưa có đến, chẳng lẽ nói hai thần phụ của ngày hôm trước chính là người của giáo đình phái tới, điều này cũng không đúng a, khí tức của bọn họ cũng không có gì không giống loài người. Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao sang năm cũng là trăm năm chi ước, chờ khi hắn xuất quan có thể kiến thức một chút, những người này có chỗ nào đặc biệt.

Nhìn hàm răng của Hấp Huyết Quỷ trên tay, tự nhủ: " Ta cầm hai cái răng này làm cái gì, bỏ đi, cho Thiến nhi các nàng xem cũng tốt, các nàng không phải nói muốn nhìn thấy Hấp Huyết Quỷ hay sao, nhìn hàm răng cũng giống nhau thôi."

Thật không biết hắn nghĩ như thế nào, ngay cả lời như vậy mà cũng nói ra. Hàm răng là của Hấp Huyết Quỷ, làm sao mà giống nhau được.

Ngày tiếp theo, Lưu Vũ Phi thấy ở Bắc Kinh cũng không có chuyện gì, bèn nói vài lời với Tô Thiến, Triệu Nhược Băng, rồi tự mình đi tới Bổ Thiên Cung.

Sơn môn của Bổ Thiên Cung nằm trong dãy núi Kỳ Liên Sơn, Liên Hoa Phong. Tại một tòa đại hình Mê Vụ trận che dấu, ngọn núi cao nhất này vẫn chưa từng có ai tới qua. Phía sau trong một sơn cốc của Liên Hoa Phong, là một môn phái có thực lực cực mạnh của tu chân giới. Với những sương mù dày đặc này đối với Lưu Vũ Phi mà nói, cũng không có gì đặc biệt. Xuyên qua sương mù, ở phía sau đỉnh núi, phát hiện ra hộ môn đại trận của Bổ Thiên Cung. Cũng giống như những môn phái khác, trước trận pháp cũng chỉ có tác dụng ngăn cản là chính, chỉ có phía sau mới là sát chiêu. Lưu Vũ Phi quan sát một phen, phát hiện trận pháp này dựa vào tinh tú trên bầu trời mà sắp đặt, Âm Dương Cửu Tinh, khép mở bát môn, ở giữa là cầm tinh không có vị trí cố định. Nó như dựa vào bổn nam, mà trực thẳng trung cung, từ tam thành ngũ, có thể vừa hại vừa sinh. Bên trong lại là địa môn, sanh môn một trong ba kỳ chi cung gặp gỡ. Trận pháp thật xảo diệu, làm cho Lưu Vũ Phi không chỉ sinh ra ý niệm thử qua nó một lần, sau đó lại nghĩ, nếu trận này bị mình phá hủy, thì muốn khôi phục phải hơn mười năm sau, vì quan hệ đến Bổ Thiên Cung, cũng âm thầm bỏ qua. Nếu không định phá trận xông vào, thì chỉ mời chủ nhân bên trong ra ngoài dẫn đường.

Ngón tay giương lên, một đạo ngọc phù phá không chớp lên. Vài phút sau, trận pháp trước mắt một trận ba động, từ bên trong đi ra hơn hai mươi siêu cực mỹ nữ. Cũng là tu vi của Lưu Vũ Phi kinh người, đối mặt với cảnh tượng này nhưng tâm tình cũng không dao động. Có thể mấy ngày nay vẫn ở chung cùng Triệu Nhược Băng, mấy nàng Sở Nguyệt nên mới như vậy.

Trong hơn hai mươi người này, Sở Uyển Tĩnh lại đi phía sau, ở phía trước nàng còn có năm người, từ điểm đó có thể thấy địa vị của năm người này khẳng định cao hơn Sở Uyển Tĩnh.

Sắp đi ra khỏi trận pháp, Sở Uyển Tĩnh đã rất nhanh tiến lên dịu dàng nói: " Bổ Thiên Cung Sở Uyển Tĩnh, cùng mọi người trong bổn môn đến đây nghênh đón quý giá tiên sinh."

Nhìn thấy Bổ Thiên Cung xem trọng mình như thế, Lưu Vũ Phi cảm thấy hơi ngại ngần.

" Sở cung chủ thật sự là quá khách khí, tiểu tử chỉ là một hậu sinh, sau lại dám để cho chư vị hậu đãi như vậy."

" Tiên sinh quá khiêm, đối với tiên sinh tôn trọng cũng là đương nhiên, ta xin giới thiệu với tiên sinh một chút, vị này là sư phụ của ta, Sở Tâm Lam, bà là người lập ra Bổ Thiên Cung."

Ngón tay Sở Uyển Tĩnh chỉ vào nữ tử đi đầu tiên, nói. Tiếp theo lại chỉ vào bốn nữ nhân khác: " Tiên sinh, họ là tứ đại trưởng lão của Bổ Thiên Cung, cũng là sư thúc của ta, những người khác ta sẽ giới thiệu sau với ngài."

Năm người có thân phận cao nhất Bổ Thiên Cung, đồng loạt tiến lên thi lễ, môn nhân phía sau cũng đồng thời hướng Lưu Vũ Phi làm lễ.

Sở Tâm Lam nói: " Tạ ơn tiên sinh, giúp chúng ta như thế, đồng thời cũng hoan nghênh ngài đã đến."

Các nàng từ khí tức mong manh Lưu Vũ Phi tiết lộ ra cũng đã có thể cảm nhận được tu vi sâu đậm của hắn. Những lễ nghi này cũng là do cam tâm tình nguyện, hơn hai mươi người đồng loạt thi lễ làm Lưu Vũ Phi hoảng sợ vội vàng tránh ra, la lên: " Các vị, nếu các ngươi còn như vậy, ta sẽ đi ngay đó."

Những người này còn trẻ nhất cũng đã hơn ngàn tuổi, hắn làm sao dám nhận đại lễ này.

Sở Uyển Tĩnh từng có tiếp xúc với hắn, biết hắn cũng không để ý đến như hư lễ này, cũng không tiếp tục khách khí, mở trận pháp để cho hắn đi vào.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy hơn hai mươi người của Bổ Thiên Cung, người kém cỏi nhất cũng có tu vi tiên nhân, trong tâm lý không chỉ âm thầm bội phục, còn năm người có bối phận cao nhất cũng đã đạt tới kim tiên thượng giai. Quả không có đoán sai, các nàng đã đạt tới cảnh giới này cũng đã có một ngàn năm, chỉ là khổ nỗi không có cơ duyên, phá tan đạo quan khẩu cuối cùng, thăng đến thiên tiên cấp bậc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio