Đô Thị Thần Nhân

chương 143

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hộ vệ hạm do sắc thép xây thành, đụng chạm vào kiếm khí lợi hại. Bỗng dưng, một trận tinh hỏa sáng lên, sáu chiến thuyền hộ vệ phát ra tiếng kim loại bị cắt. Quan binh quân Mỹ trên hộ vệ hạm hoảng sợ phát hiện, thân hạm có thể ngăn hạ đại pháo, dưới luồng ngân mang giống như đậu hũ bị mở ra. Dưới kình khí quanh quẩn, quân Mỹ trên đỉnh hạm truyền ra tiếng thảm hào cuối cùng. Từ trên đầu đi xuống bị giảo thành một đống khối vỡ, mấy trăm người đồng thời chịu khổ đến bằm thây. Chiến hạm bị cắt làm hai nửa, trầm xuống cực nhanh.

Sáu chiến thuyền hộ vệ hạm có tới mấy trăm binh lính Mỹ, chỉ có số ít vài người nhanh chân nhảy xuống biển chạy trốn. Nhìn quân Mỹ đang ôm phao cứu hộ trên biển, Lưu Vũ Phi cười lạnh một tiếng, hắn cũng không xuống tay lần nữa, nếu không có Tô Thiến và Triệu Nhược Băng ở đây, những người này nếu muốn sống sót thì có điểm khó khăn. Giết chết đám quân Mỹ trên chiến hạm là đương nhiên, nhưng nếu giết luôn đám lính rơi xuống nước là khẳng định sẽ bị Tô Thiến các nàng nói cho một trận.

Vì muốn bên tai thanh tĩnh, cũng cũng vì không muốn làm cho Tô Thiến cùng Triệu Nhược Băng chứng kiến một mặt âm u của mình, nên mới cho đám quân Mỹ này từ trong tay tử thần bỏ chạy. Tô Thiến và Triệu Nhược Băng cũng là lần đầu tiên, xem Lưu Vũ Phi đại triển thần uy. Vừa mới bắt đầu khi làn sóng đạn công kích của quân Mỹ lan tới, các nàng đã khẩn trương kinh hô một tiếng. Nếu không phải có Sở Uyển Tĩnh lôi kéo, hai người các nàng đã sớm xông lên trước. Thẳng đến khi thân ảnh Lưu Vũ Phi hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện trước mắt các nàng, lúc này mới buông lỏng tâm trạng của mình xuống.

Thấy Lưu Vũ Phi lợi hại như thế, Triệu Nhược Băng, Tô Thiến cũng an tâm thưởng thức. Đối với thần thông sau đó Lưu Vũ Phi bày ra, lại càng bội phục vô cùng, lúc này các nàng mới cảm nhận được, thần dũng thông thiên của Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi không đem đám quân Mỹ rơi xuống biển giết hết, các nàng lại một lần nữa thật cảm phục. Mặc kệ trước kia Lưu Vũ Phi nói mình làm sao giết hơn ngàn vạn người Nhật Bổn, chỉ cần các nàng không tận mắt nhìn thấy thì trong lòng Lưu Vũ Phi vẫn vĩnh viễn là hoàn mỹ.

Mạch Khắc cũng không thể tiếp tục thừa nhận, cái gì là vinh dự, chiến công...toàn bộ *** gặp quỷ đi. Mấy thứ đó có khả năng đổi về tính mạng mấy trăm người hay sao? Nếu để đối phương tiếp tục giết nữa, thì gần vạn binh lính đều phải đi gặp Thượng Đế vạn năng. Mạch Khắc lớn tiếng điên cuồng hét: " Đầu hàng, chúng ta đầu hàng, thượng đế a! Hắn là ma quỷ!" Dù là tương lai hắn có lên pháp đình quân sự, hắn cũng nhận thức rằng phải bảo toàn tính mạng gần vạn người này, làm cho hắn phải tự sát đều là nguyện ý.

Ngoại trừ những ai đang chuẩn bị cứu người, những binh lính khác nghe được thanh âm hô to của Mạch Khắc, không khỏi cao giọng hoan hô, phảng phất là bọn hắn đã đánh thắng trận. Một ít quân Mỹ tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng đem vải trắng trải bàn rút ra đứng thẳng trên boong tàu, hơn mười người cộng đồng huy vũ mảnh vải màu trắng kia. Lưu Vũ Phi vẫn định đem những chiến thuyền khác phá hủy, kết quả nhìn thấy động tác của quân Mỹ, không khỏi giật mình một cái.

Mắng thầm: " *******, đầu hàng sớm chút là tốt, người Mỹ thật đúng là sợ chết, đầu hàng mà cũng cao hứng như vậy." Đám quân Mỹ này không biết là vận khí tốt hay quá kém, gặp gỡ Lưu Vũ Phi là bất hạnh của bọn hắn, đồng thời có thể từ trên tay Lưu Vũ Phi giữ được mạng, cũng là may mắn của bọn họ.

Đám quân Mỹ này có thể cuối cùng từ trên tay Lưu Vũ Phi thoát được cái chết, toàn bộ là nhờ Tô Thiến và Triệu Nhược Băng. Nếu không cho dù bọn họ có đầu hàng, Lưu Vũ Phi cũng không tiếp nhận. Bởi vì nếu mình nhân từ không giết đối phương, cuộc sống trong tương lai sẽ gặp báo thù huyết hận. Ở trong lòng hắn chỉ cần là song phương đối địch, hết thảy cứ giết sạch rồi tính. Giờ phút này trong lòng Lưu Vũ Phi đã có điểm hối hận đã đem theo Tô Thiến và Triệu Nhược Băng cùng đến.

Đám người rậm rạp trên boong tàu, làm cho Lưu Vũ Phi cảm thấy có chút đau đầu, giết lại không thể giết, còn muốn cho hắn sắp xếp cho đám người này, hắn thật đúng là không có cách nào. Lúc này biển rộng bình tĩnh đột nhiên có một trận ba đào quay cuồng, từ biển sâu thoát ra hai chiếc tàu ngầm thật lớn. Người chỉ huy tàu ngầm là Giang Thắng Điền, từ khi Lôi Đạt phát hiện điều không đúng từ chiếc mẫu hạm.

Rõ ràng có trên trăm chiến cơ lên không, nhưng lại lập tức biến mất. Ma sáu hộ vệ chiến thuyền, ở sau vài phút đồng hồ bị chìm vào biển sâu. Không đợi hắn làm cho rõ nguyên nhân trong đó, quốc nội truyền đến cho hắn tin tức mới nhất, để cho bọn họ yên tâm mà di động, mẫu hạm chiến đấu của quân Mỹ, đã không cách nào bận tâm đến bọn họ. Quên đi tính toán thời gian, hai lần công kích của mẫu hạm đã đem tất cả tên lửa có khả năng công kích, phóng ra xong hết.

Khoảng cách phát ra thời gian chuẩn bị, lúc này Giang Thắng Điền mới yên tâm hạ lệnh di động. Hắn cũng muốn biết, sự công kích mãnh liệt của mẫu hạm là nhằm vào ai, đối phương dùng phương pháp gì mà phá hủy mấy trăm chiến cơ cùng sáu chiến thuyền hộ vệ hạm của quân Mỹ. Sau khi nổi lên, một màn rơi vào trong mắt của Giang Thắng Điền làm cho hắn không khỏi choáng váng, quân Mỹ ngoài khơi đang phập phồng trong nước vẫn đang không ngừng kêu cứu.

Mặt khác đều thấy mười thuyền cứu sinh đang khẩn trương vớt những binh lính đó. Mà mẫu hạm đang nâng cờ trắng đầu hàng( vải trải bàn), quan binh trong tàu ngầm, chỉ thông qua kính viễn vọng mà quan sát, bởi vậy cũng không có nhìn thấy Lưu Vũ Phi trên không trung. Xác nhận quân Mỹ không có uy hiếp, Giang Thắng Điền hạ lệnh mở cửa, từ bên trong chui ra.

Nhìn thấy tàu ngầm Trung Quốc trong lòng Lưu Vũ Phi vui vẻ, đang rầu rĩ không biết làm sao an bài đám quân Mỹ này, hiện tại tất cả vấn đề đều có người giải quyết cho. Thân hình chợt lóe, người đã rơi xuống mẫu hạm, lạnh lùng đưa mắt nhìn qua tất cả quân Mỹ. Quan binh quân Mỹ đang tụ tập trên boong tàu, nhìn thấy ánh mắt hắn trong lòng họ giật bắn, cảm giác như rơi vào huyệt băng, lạnh tới cực điểm.

Chỉ liếc mắt một cái bọn họ cũng không dám nhìn Lưu Vũ Phi, trong lòng hoảng sợ làm cho cả người dựng đứng lông tóc lên. Ngữ khí Lưu Vũ Phi lại càng khốc lệ: " Gọi chỉ huy cao nhất của các ngươi tới." Sát ý trong giọng nói, làm cho đám quân Mỹ trong lòng không ngừng run rẩy. Thủ hạ bên người Mạch Khắc phiên dịch rất nhanh lời Lưu Vũ Phi nói.

Trong lòng Mạch Khắc cố gắng lấy thêm can đảm, từ trong đám người đi ra.

" Ta là Mạch Khắc trung tướng! Là quan chỉ huy cao nhất của nơi này!" Biểu hiện của hắn cố gắng trấn định, ngữ khí run rẩy tiết lộ tâm ý thật sự của hắn. Nói thế nào tính mạng cả vạn người bọn họ nắm giữ trên tay Lưu Vũ Phi, Mạch Khắc nói chuyện với hắn làm sao lại không cẩn thận. Hắn rất sợ Lưu Vũ Phi không để ý thân phận tù binh của bọn họ, đối với bọn họ hoàn toàn hạ sát thủ.

Mắt Lưu Vũ Phi đảo qua, lạnh giọng nói: " Các ngươi nghe, ta sẽ giao các ngươi cho chính phủ Trung Quốc, nếu bọn họ muốn các ngươi làm gì thì phải làm theo, dù là cho các ngươi san bằng Indonexia, dám can đảm có một tia phản kháng, đừng trách ta ném tất cả các ngươi vào biển rộng cho cá ăn!"

Vừa nghe lời này Mạch Khắc trong lòng mừng rỡ không thôi, vui vẻ gật đầu. Rơi vào trong tay chính phủ Trung Quốc, còn tốt hơn so với nằm trong tay quái vật này gấp mấy lần.

Giang Thắng Điền từ trong tàu ngầm chui ra, nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một người, rơi ngay trên mẫu hạm của quân đội Mỹ. Đầu tiên là ngẩn ra, lập tức dùng sức nhu hai mắt. Phát hiện đúng là trên mẫu hạm có thêm một người, bởi vì hắn không nghe được Lưu Vũ Phi nói chuyện với nhau, sợ sẽ đột phát biến cố, đang muốn xoay người lui lại.

Nhưng không còn kịp rồi, Giang Thắng Điền chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, hoảng sợ phát hiện mình đang lăng không bay lên. Kinh hãi đến há mồm hô to vài câu, kết quả chỉ có thể há mồm mà không cách nào lên tiếng, thử giãy dụa thân thể một chút, phát hiện thân thể cũng không thể khống chế. Trơ mắt nhìn chính mình đang thổi đi về hướng mẫu hạm, quan binh đi ra theo phía sau, bị màn trước mắt làm sợ ngây người, chờ khi họ thanh tỉnh lại, thì Giang Thắng Điền đã bay tuốt ra xa.

Lưu Vũ Phi vốn có thể rất nhanh đem Giang Thắng Điền truyền đến, nhưng sợ sẽ hù dọa vị quân nhân vừa mới chui ra khỏi tàu ngầm này chết giấc, nên chỉ có thể chậm rãi truyền hắn đến. Giang Thắng Điền đáp xuống trên mẫu hạm, vẻ mặt còn kinh hãi, trong lòng không thấy có gì tốt đẹp. Lưu Vũ Phi hướng hắn ôn hòa cười: " Nhìn quân hàm ngươi rất cao, có thân phận gì trong tàu ngầm? Hai mẫu hạm quân Mỹ này ta giao cho ngươi, ngươi có thể cho bọn họ hỗ trợ việc người hoa trong cảnh nội Indonexia lui lại, chỉ cần các ngươi vui vẻ, sau đó có thể cho bọn họ quét sạch đảo Indonexia."

" Vị tiên sinh này, ngươi đang nói đến cái gì a? Ta làm sao nghe không hiểu, hai mẫu hạm này xảy ra chuyện gì?" Giang Thắng Điền vẻ mặt buồn bực, hắn nghe không hiểu gì, giao những quan binh Mỹ cho hắn lo lắng.

Lưu Vũ Phi vỗ vỗ bả vai hắn, cười cười: " Ngươi cứ hỏi bọn họ là được, ta không có nhiều thời gian giải thích với ngươi việc này." Nói xong người bỗng biến mất trước mặt Giang Thắng Điền, lại làm cho hắn cả kinh giật mình run rẩy đứng ngay đó.

Nếu như không phải đang chấp hành nhiệm vụ, Giang Thắng Điền nhất định sẽ cảm giác đây là một giấc mộng không thực tế. Chính mình đầu tiên kỳ diệu không hiểu mà bay lên, sau lại chứng kiến một người cứ như vậy trống rỗng biến mất trước mắt. Giang Thắng Điền không nói gì, Mạch Khắc cũng không mở miệng, chính mình hiện tại là tù binh, căn bản không có quyền được nói. Giang Thắng Điền giật mình một cái, lập tức tỉnh lại hướng Mạch Khắc hỏi: " Các hạ làm sao xưng hô? Các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

" Ta là Mỹ quốc Thái Bình Dương hạm đội trung tướng Mạch Khắc, trước mắt là tù binh của quý phương, các vị có quyền yêu cầu chúng ta làm việc, chỉ hy vọng các vị ứng với công ước quốc tế đối đãi với chúng ta." Câu nói sau cùng Mạch Khắc nói ra với vẻ uể oải. Hai đơn vị mẫu hạm chiến đấu, không ngờ lại trở thành tù binh, vẫn thương vong mấy trăm người. Khiến cho Mạch Khắc hắn cảm thấy thấy không còn mặt mũi.

Giang Thắng Điền xác nhận Mạch Khắc không có nói sai, mặc dù hắn rất muốn biết trong đó xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian bây giờ không cho phép hắn hỏi thêm, quân Mỹ đã trở thành tù binh của chính mình, để cho họ theo mình giúp đỡ chuyện cho Hoa kiều tại Indonexia rút lui cũng là một phương pháp tốt. Hắn ra lệnh Mạch Khắc, để cho bọn họ đều có vị trí và cương vị riêng lập tức xuất phát đi Indonexia trước. Về phần hắn phải về tàu ngầm, đối với quân Mỹ hắn cũng thật lo lắng, mình chỉ có một người, mà đối phương lại là hơn vạn người, dù mỗi người của đối phương đánh một quyền, thì hắn cũng sẽ biến thành đống thịt nát.

Giang Thắng Điền không phải Lưu Vũ Phi, hắn không biết tâm tư của quân Mỹ hiện tại, nếu không hắn cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, sẽ cảm thấy buồn cười. Mạch Khắc đúng là lập tức nghe lệnh, hắn hạ lệnh tất cả quan binh vào vị trí và cương vị riêng, mẫu hạm bắt đầu hướng Indonexia phương hướng chạy tới. Giang Thắng Điền trở lại tàu ngầm, đã bị toàn thể quan binh nóng lòng ân cần thăm hỏi.

Khi hắn tuyên bố quân Mỹ hai mẫu hạm đã là tù binh, thì toàn bộ quan binh một lần nữa hoan hô lên. Về phần nguyên nhân trong đó, Giang Thắng Điền công bố sẽ thông báo sau với quan binh. Kỷ luật của quân đội Trung Quốc thật mạnh mẽ, là nổi tiếng trên thế giới. Giang Thắng Điền tuyên bố xuất phát một lần nữa, tất cả quan binh lập tức thu hồi vẻ mặt hưng phấn, lập tức tiến vào trong trạng thái làm việc. Tàu ngầm lần này không chìm xuống mặt nước di chuyển, mà là nghênh ngang đi theo phía sau mẫu hạm, hướng Indonexia xuất phát.

Sau chuyện Indonexia, tại biểu dương đại hội, từng có quan binh hỏi Giang Thắng Điền cảm giác lúc bay lên, thì hắn ngại ngùng nói lúc ấy hắn cũng bị hù dọa sửng sốt, căn bản không có kỹ lưỡng nhận thức cảm giác đó, làm cho những quan binh nghe xong thì cười ồn ào một trận, sau đó lại cảm thấy đáng tiếc.

Cao quan của Thái Bình Dương bộ tư lệnh, thông qua vệ tinh xem thấy một màn này, trong lòng cuối cùng thở dài một hơi. Chỉ cần binh lính trên hai mẫu hạm không có xuất hiện thương vong đại quy mô, thì áp lực bọn họ gánh chịu sẽ giảm bớt rất nhiều. Đám quan binh này chỉ cần không rơi vào trong tay Lưu Vũ Phi, thì cuối cùng có thể trở về an toàn theo như họ tin tưởng, tin tưởng đến lúc đó cấp Trung Quốc chính phủ một ít điều kiện ưu đãi thì còn sợ gì chính phủ Trung Quốc không đáp ứng.

Về phần mấy trăm binh lính bị giết chết, những người này sẽ cho giới truyền thông một giải thích hợp lý. Cùng thời gian này Bố Thập cũng thư giãn xuống, nghĩ đến chính mình vừa rồi nói lời đó với chủ tịch Trung Quốc, cảm giác cần phải có lời giải thích, vì thế dẫn phát sự khẩn trương của hai bên, nên liền hướng chính phủ Trung Quốc giải thích.

Binh lính từ hướng Nam Trung Quốc vượt biển, trải qua vài giờ di chuyển cực nhanh, đã đuổi theo tàu ngầm. Mà bên không quân đã khống chế được vài phi trường Indonexia, kỳ thật bên không quân căn bản cũng không có xuất ra lực gì, đầu tiên là trinh sát cơ tiến hành trinh sát, không có phát hiện được vũ khí phòng không nào, theo sát mà đến chính là vận chuyển cơ, từ vận chuyển cơ các đặc chủng rất nhanh đã khống chế phi trường, mà binh lính Indonexia muốn phản kháng ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, đều bị hàn quang từ trên trời chém xuống đầu. Làm cho những đặc chủng không tin thần tiên, đều cho rằng do thần tiên hỗ trợ.

Không tới một giờ, tất cả phi trường ở các đại thành thị tại Indonexia, tất cả đều bị Trung Quốc bộ đội đặc chủng khống chế. Theo sau mà đến là đủ loại kiểu dáng dùng cho dân dụng cơ, phi trường bị khống chế ngoại trừ quân đội Indonexia cùng chính phủ cao quan, dân chúng bình thường căn bản không biết, bọn họ vẫn như thường đang ở trong cả nước lo đập bể cửa hàng của người Hoa hết sức vui vẻ, cho đến khi Trung Quốc quân đội từ bến tàu ghé vào cảng, rất nhiều quân nhân Trung Quốc xuất hiện tại đầu đường Indonexia, thì quân đội Indonexia đối diện, thì lúc đó những người này mới phát hiện sự tình không thích hợp, một số người bắt đầu lặng lẽ rút lui, quay trở về nhà.

Quân đội Indonexia vừa mới lộ diện liền gặp ngay hàn mang trên bầu trời chém xuống, không phải bị lột bỏ đầu, thì bị chặn ngang chặt đứt. Chỉ sợ nhân số quá nhiều, nhưng cũng chỉ có vài giây là bị đảo qua sạch sẽ. Trên mặt đất đều là thi thể quân nhân của Indonexia, máu tươi cùng nội tạng vẩy đầy đường cái hẻm nhỏ. Tại bên trong Indonexia, mặc kệ là quân nhân đã xuất động, hay là bình dân thân mang vũ khí, cùng thời gian đều bị bóng kiếm trên không trung lấy mạng.

Lưu Vũ Phi thấy Indonexia xuất động nhiều quân đội như vậy, lo lắng sẽ làm cho quân nhân Trung Quốc gặp thương vong, vì vậy xuống tay giết chết, với tu vi như vậy, có trên trăm người tu chân có thần thức siêu cao, không người nào có thể ẩn núp. Mà Bổ Thiên Cung, cô nhi môn đã chấp hành lệnh của Lưu Vũ Phi phi thường hoàn chỉnh, tất cả bọn họ phán đoán những người có năng lực đều bị giết sạch.

Những tên cầm gậy gỗ trong tay đi trên mặt đường, cũng đồng dạng không thể tránh thoát bị tử thần lấy mạng. Chuyện phát triển như vậy, làm cho quân nhân Trung Quốc tiến vào Indonexia thật hưng phấn, lại mang theo điểm tiếc nuối. Bọn họ rất khát vọng dùng súng trong tay mình, phát tiết phần nào sự phẫn hận đối với người Indonexia. Đối với bạo dân trên đường, lại bị mệnh lệnh, là trừ phi họ tập kích mình trước, không thể bắn trước vào họ.

Rất nhanh đi từ bến tàu đến, trung tâm thành thị tất cả quân nhân Indonexia đều bị phân thây, điều này cũng làm cho quân đội Trung Quốc đẩy mạnh sự khống chế nhanh vô cùng. Nguyên bổn những người Hoa đang trốn tránh, nhìn thấy quân đội quốc gia đã tới, cao hứng chạy ra khỏi chỗ ẩn thân, đối với người Indonexia còn đi trên đường cái, những người Hoa phẫn nộ, bắt đầu lấy vũ khí trong tay, tiến hành một phen trả thù.

Trung Quốc quân nhân chứng kiến một màn này, vẫn hướng những người Hoa vươn ra ngón tay cái, tán dương hành vi của bọn họ. Quân nhân dù sao cũng là quân nhân, rất rõ ràng thời gian gấp gáp, bọn họ để cho những người Hoa từng bị kinh sợ phát tiết ra sự căm phẫn của mình, rồi lập tức thúc giục họ tiến vào vận chuyển công khối, từ những chỗ ẩn thân được đưa lên vận binh xe, không phải đi tới phi trường, chính là đưa đến chỗ mẫu hạm đang đứng trên bến tàu.

Khi chính phủ Indonexia nhận được báo cáo trong cả nước, tất cả thành thị khổng lồ trong cảnh nội, đều có Trung Quốc giải phóng quân, hơn nữa quân đội do chính phủ phái ra, đã lọt vào đả kích hủy diệt, tất cả quân đội toàn quân bị diệt. Người lãnh đạo Indonexia phẫn nộ, ở một căn cứ quân sự dưới đất, không ngừng mắng Mỹ, Anh, Ý, Nhật bốn nước, mắng bọn họ không có danh dự, mắng người Mỹ thì mắng càng hung, bởi vì mẫu hạm của bọn họ đang trợ giúp người Trung Quốc cho Hoa kiều rút lui. Text được lấy tại Truyện FULL

Không tới một giờ, các nơi trong cả nước truyền đến tin tức, quân nhân Trung Quốc đã trải rộng khắp cảnh nội của Indonexia, càng ngày càng nhiều người Hoa, từ những tầng hầm bí mật đi ra, được tiếp đón rút lui. Làm cho những tướng lãnh quân đội này, cao quan chính phủ bắt đầu lo lắng, sau khi quân nhân Trung Quốc tiếp đón Hoa kiều lui lại, có thể sẽ đưa bọn họ ra tiếp nhận thẩm phán hay không.

Cuộc rút lui đại quy mô, vẫn giằng có suốt mười giờ, thẳng đến khi trời hoàn toàn tối đen, hành động rút lui còn đang tiếp tục. Bởi vì chính phủ quốc nội, không biết Lưu Vũ Phi ở hai mươi bốn giờ sau sẽ phát động ra công kích gì, bọn họ chỉ tận lực áp súc thời gian đẩy nhanh tốc độ. Tại Indonexia thì Hoa kiều chỉ có mấy vạn người, nhưng lại không tụ tập cùng một thành thị, nên lần rút lui có khó khăn tương đối lớn, có đôi khi chỉ trong một thành thị, chỉ có một người Hoa, phi cơ chính phủ vẫn đến đưa hắn đi.

Lúc này đây chính phủ đã làm xong, tuyệt không để sot người Hoa nào, lúc này trong cảnh nội Indonexia, ngoại trừ người Hoa cùng quân đội tiến hành nhiệm vụ rút lui ra, không còn gặp lại một người Indonexia nào, bọn họ không phải là bị giết chết, mà chính là sợ đến quay trở về nhà mình. Không người nào dám xuất hiện trên đường phố lúc này, mà đám phần tử cực đoan nguyên lai hô lớn phản Hoa, càng là mục tiêu của Lưu Vũ Phi, trong bọn họ không có người nào được sống sót.

Thẳng đến lúc này người Indonexia, mới biết được chính mình đã sai lầm, bọn họ không nên lần nữa gặp phải người Trung Quốc, lúc này hối hận đã không còn tác dụng, sau đó không lâu khi bọn họ gặp phải tai ương hủy diệt, thì mới biết được cái gì gọi là báo ứng, cái gì mới là sự trả thù đáng sợ nhất thế giới. Rốt cuộc đã tới thời hạn hai mươi bốn giờ do Lưu Vũ Phi cấp ra, tất cả người Hoa tại Indonexia, đều đã thành công lui lại.

Tại phi trường Indonexia, không biết chuyên cơ rút lui bay lên bao nhiêu lần. Mà hai mẫu hạm của Mỹ quốc, càng chứa hơn một vạn người. Lúc Lưu Vũ Phi phá hủy hơn trăm chiến cơ, mẫu hạm cũng không phải chứa nhiều người tới như vậy. Các loại thuyền vận chuyển, dừng đầy các bến tàu Indonexia, cho đến khi nhân viên công tác tại đại sứ quán xác nhận, không còn người Hoa nào nữa, thì tất cả quân đội bắt đầu rút lui quay về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio