Các đại phái vì chung một mục tiêu, tạm thời hợp thành một liên minh. Bọn họ đề cử Côn Lôn Huyền Nguyên, Phi Thiên Tông La Quang, Hỏa Vân Tông Hà Hoa ba người làm thủ lãnh tạm thời. Lúc này ba người đang ngồi trong đại sảnh, cau mày. Ngay vừa rồi bọn họ chuẩn bị mang gia đình Lý Hưởng đến công ty Tây Vũ, bắt buộc công ty Tây Vũ mở trận pháp, muốn cứu đi môn nhân của họ. Làm cho bọn họ trợn mắt chính là cả gia đình Lý Hưởng đã hoàn toàn biến mất mà thần không biết quỷ không hay. Hai đệ tử canh giữ ở bên ngoài tuyên bố, ở trong thời gian này thật sự không có bất cứ ai tới nơi đó, cũng không có điều gì bất thường. Ba người bọn họ không biết làm sao giao phó với người của môn phái khác. Lúc này Huyền Nguyên vì muốn có một giao phó cho các môn phái khác, đã tự mình đi tới địa điểm tự bạo của Lưu Chí. Cuối cùng có kết quả là mười mấy người của mình cùng chết chung với Lưu Chí khi hắn tự bạo, những môn phái khác đã tra xét lời Huyền Nguyên nói, cuối cùng cũng có xác mình lời hắn nói là sự thật nên cũng thu xếp được sự bất mãn.
Vì bắt đi gia đình Lý Hưởng, các đại phái đã tổn thất mười bốn người, bây giờ nếu để cho bọn họ biết đã tổn thất nhiều như vậy mà cả nhà Lý Hưởng lại đột nhiên mất tích, vậy tất cả các môn phái sẽ tức giận, bây giờ chỉ có ba phái bọn họ, từ khi bắt gia đình Lý Hưởng tới thì cũng chỉ có bọn họ canh giữ, bây giờ nếu để cho môn phái khác biết gia đình Lý Hưởng chẳng biết đi đâu, đừng nói phá trận cứu người, ba đại phái bọn họ chắc phải đấu một trận với các môn phái khác.
Đang trong lúc họ nghĩ đến chuyện gia đình Lý Hưởng mất tích họ không biết làm sao nói với người khác thì người của họ ở tại bên ngoài công ty Tây Vũ truyền về tin tức, công ty Tây Vũ có động tịnh khác thường.
Vào giữa đêm, Lưu Vũ Phi đem những môn nhân của các phái rơi vào trong tay hắn đem ra ngoài. Động tịnh khác thường này của hắn làm cho những người đang theo dõi bên ngoài chú ý. Bất kể thế nào, từ đầu cho tới bây giờ, công ty Tây Vũ lần đầu làm ra phản ứng. Mấy ngày hôm trước mặc kệ cho bọn họ dò xét thế nào bên trong công ty Tây Vũ không ai thèm để ý đến bọn họ. Vì vậy bọn họ lập tức hồi báo về ba vị thủ lãnh. La Quang mấy người cũng chiêu tập mọi người rất nhanh, vài phút sau đã chạy tới bên ngoài Tây Vũ công ty. Chỉ tiếc khi bọn họ có thể nhìn thấy được đệ tử của mình thì khổ nỗi lại bị trận pháp trở ngại, chỉ có thể đứng ở xa xa bên ngoài mà nhìn. Đồng thời trong tâm lý lại đoán mục đích hành động của công ty Tây Vũ.
Lưu Vũ Phi tập trung mọi người lại, những người này cũng thấy được trưởng bối sư môn bên ngoài trận pháp, mỗi người tưởng rằng Lưu Vũ Phi sẽ thả bọn họ, không hề biết thần chết đang vẫy tay gọi mình. Hơn một trăm người đều hưng phấn kêu lên, hình như giờ phút này đã thật sự an toàn. Lưu Vũ Phi âm âm cười, quay về một người kêu to nhất bắn một ngón tay. Cương chỉ do hắn phát ra uy lực khác hẳn đám cô nhi. Người đó thảm hào một tiếng, đầu của hắn vỡ tan như bông hoa nở tung. " Sưu" một tiếng, một đạo bạch quang nghiền nát bộ não hắn bay ra, thân thể không có chút sinh khí nào chậm rãi ngã xuống trên mặt đất.
Tối hôm nay Lưu Vũ Phi nhất định trở thành một ác ma, tay hắn khấu động, xuất ra một thủ ấn như đang " hấp", đem nguyên anh đang chạy trốn hút vào trong tay, nguyên anh trong tay hắn không ngừng giãy dụa, lộ ra ánh mắt cầu xin tha thứ. Lưu Vũ Phi vẻ mặt vẫn đang thản nhiên, đột nhiên từ lòng bàn tay hắn toát ra một ngọn lửa, nguyên anh phát ra một tiếng vang chói tai, biến mất ngay trên tay hắn, đã bị diệt theo ngọn lửa kia.
Hành động này của hắn đã làm cho đám người tu chân hoàn toàn ngây ra, những tù phạm còn đang kêu réo cũng không dám thở mạnh. Sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của hắn. Hắn gây ra chuyện vừa rồi, khiến cho những người bên ngoài phẫn nộ, bọn họ không ngừng kêu lớn bảo hắn mau ra ngoài nhận lấy cái chết....trong đó những người kêu lớn nhất chính là đồng môn của người vừa bị giết chết.
Lưu Vũ Phi đối với sự huyên náo của bọn họ xem như không thấy, đây là ý hắn muốn, hắn chỉ muốn cho bọn họ nếm phải sự đau khổ khi tận mắt nhìn thấy cái chết của đệ tử mình. Hắn quay mặt ra ngoài nở nụ cười tàn nhẫn, nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng mọi người đều sợ hãi. Hai tay hắn nhanh chóng khấu động vài đạo điện mang nhằm về phía những tù binh không hề có lực chống cự, trong lúc nhất thời hiện trường toàn là máu thịt bay tung, chân đoạn tay cụt văng ra khắp nơi. Tiếng cầu xin tha thứ, tiếng kêu bi ai hòa lẫn vào tiếng cười điên cuồng của Lưu Vũ Phi loạn thành một đoàn.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy hắn điên cuồng như vậy, không ngừng kêu thét: " Không nên a, mau dừng tay, ngươi là tên ác ma..." Đủ loại tiếng kêu..
Lưu Vũ Phi không ngừng phát tiết sát khí trong lòng, hắn cố tình muốn cho những người bên ngoài tận mắt nhìn thấy sự giết chóc đầy máu tanh này.
Đám người Tĩnh Huyền đứng xa hơn một chút cũng bị sự điên cuồng giết chóc của hắn làm cho kinh ngạc: " Sư thúc, Lưu Vũ Phi tàn sát chúng sinh như thế, bộ hắn không sợ thiên kiếp hay sao, sư phụ trước kia đã có nói Tuần Tiên Sử chưởng quản giới luật của thượng giới, hắn luôn chú ý hết thảy mọi việc của nhân gian hay sao? Tại sao hắn không trừng phạt Lưu Vũ Phi?"
" Những điều này ta cũng không có khả năng biết hết thảy, ai biết được tiên giới có phải thật sự chú ý chúng sinh nơi hạ giới hay không, ai, thật không biết chưởng giáo lúc nào sẽ tới."
Bên kia, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hơn trăm người đều tan thành mây khói. Cuối cùng Lưu Vũ Phi phát ra một đạo thiên hỏa, đốt sạch những thi thể trên mặt đất không còn dấu vết. Những người bên ngoài chỉ có thể trơ mắt nhìn những môn nhân mình bị giết chết, nhưng lại chỉ cách mình có mười thước không xa. Trận pháp ngăn trở bọn họ chỉ giống như là thiên hà của tiên giới, làm cho bọn họ không cách nào tiến vào được nửa bước. Sự thống khổ trong lòng có thể tưởng tượng mà biết được, giờ phút này Lưu Vũ Phi giống như một kẻ báo thù từ Cửu U địa ngục đi ra, toàn thân hắn máu tươi nhuộm ướt đẫm.
Giết đi hơn trăm người mà cỗ sát ý trong lòng hắn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng làm cho hắn có thêm khát vọng giết chóc. Mấy cô nhi cũng bị mùi máu tươi trong không khí dẫn phát sát khí trong nội tâm. Nếu không phải Lưu Vũ Phi đã căn dặn, bọn họ sớm đã gia nhập sự trả thù này rồi. Giết sạch tất cả tù binh, Lưu Vũ Phi trực tiếp thuấn di ra bên ngoài cách đám người tu chân kia không tới mười thước. Hắn đột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện, tốc độ cực nhanh đến không thể tin tưởng. Bình thường người của Ngũ Hành Tông cũng sẽ vận dụng Ngũ Hành Độn Thuật ẩn dấu hành tung, nhưng bọn hắn cũng không có cách làm được nhanh như vậy di chuyển từ nơi này sang nơi khác.
Biểu hiện vừa rồi của hắn làm cho đám người bên ngoài không sao giải thích được. Sau khi hắn tới, âm thầm đếm một lượt số lượng của đám người bên ngoài, tất cả là tám mươi hai người. Cách đó không xa hắn phát hiện có bốn người Linh Hư đạo trưởng, bất quá hắn cũng không có thu liễm đi sự bạo hành trong mắt của họ, ngược lại hắn còn muốn cho Linh Hư đạo trưởng giúp hắn tuyên truyền một phen. Đến lúc đó người muốn tìm hắn phiền toái thì phải lo lắng xem bản thân mình có khả năng này hay không.
Tám mươi mấy người trải qua sự sững sờ ngắn ngủi, lập tức hành động, vây quanh người hắn. Đối với chuyện mình đang bị vây quanh, chẳng những hắn không có sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tươi cười khinh thường. Huyền Viễn quát: " Ma đầu, ngươi tàn sát nhiều môn nhân chúng ta như vậy, lúc này còn không mau bó tay chịu trói."
" Huyền Viễn chân nhân, còn cùng ác ma này nói cái gì, hắn giết nhiều môn hạ của chúng ta như vậy, chúng ta muốn máu đòi nợ máu." Một người đang ôm lòng báo thù cực độ kêu lên.
Sát ý của Lưu Vũ Phi càng ngày càng đậm, Linh Hư đạo trưởng ở một bên kêu khổ, nhìn những người tu chân đang vây quanh hắn, trong đó có không ít là lão bằng hữu của lão. Nhìn thấy Lưu Vũ Phi lộ ra sát ý ngày càng đậm, Linh Hư không ngừng cầu nguyện cho Ngộ Thanh có thể nhanh chóng dẫn người chạy lại, nếu không những người này lập tức sẽ tan thành mây khói.
Lưu Vũ Phi tản ra sát ý, giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình ảnh hưởng đám người kia, mặc dù giữa sân đại bộ phận đều là cao thủ Phân Thần kỳ, nhưng khí thế và sát ý do hắn lộ ra, bọn họ cũng không cách nào chịu nổi. Mấy người chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, bị cỗ sát ý này công kích, bạo thể mà chết ngay tại chỗ.
Người vây quanh hắn sớm đã lui ra sau mười thước, bọn họ bây giờ mới biết hắn đáng sợ cỡ nào, thực lực của hắn kinh khủng ra sao. Lúc này trong tâm trí họ chỉ còn có ý niệm chạy trốn. Lưu Vũ Phi quét mắt lạnh lùng nhìn họ, hắn hạ định quyết tâm dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, giết sạch mọi người nơi này. Hắn cho rằng dùng pháp thuật thì quá tiện nghi cho họ, hắn chỉ muốn chậm rãi hành hạ bọn họ cho tới chết. Hắn lại lộ ra nụ cười của ác ma, hai tay liên tục khấu động những thủ ấn, từ trên tay hắn phát ra.
Không gian từ từ chuyển động, trên đỉnh đầu mọi người hình thành một đạo kình khí, thành nửa vòng tròn bao phủ tất cả mọi người ở bên trong. " kết giới", những người có mặt đều sợ ngây người, phạm vi lớn như vậy mà có thể tạo ra kết giới, lại dễ dàng xuất hiện trên tay hắn. Vậy nói lên tu vi hắn thật sự là...vừa rồi những người muốn chạy trốn đã bắt đầu hối hận. Sau khi bày xong kết giới, hắn cũng không lo lắng những người này có thể chạy trốn, hắn đã đủ thời gian chậm rãi chơi đùa với họ. Lưu Vũ Phi làm cho bọn họ khiếp sợ còn chưa có hết, bọn họ chứng kiến nguyên khí trong thiên địa chậm rãi tụ tập về phía hắn, một thanh kiếm năng lượng xuất hiện trong tay Lưu Vũ Phi.
" Hóa Hư Vi Thật" Có người kinh hãi kêu lên.
Tâm niệm Lưu Vũ Phi vừa động, mấy vòng xoay làm cho người ta sợ hãi cực độ, hướng về bốn phía cuồng dũng xuất ra. " Phanh!" Trong tiếng vang, vài người không kịp né tránh đều bị chém thành hai đoạn. Còn những người sót lại, hồn phi phách tán, lui nhanh về phía sau. Nhưng vị trí của mỗi người họ không thay đổi, từ điểm đó mà xem, tu vi của mấy người này không tệ chút nào. Ở giữa sân không biết là ai hô lên: " Tất cả cùng xông lên hợp lực, giết hắn!" Nhất thời hiện trường đủ loại pháp bảo, phi kiếm gào thét bay tới hướng Lưu Vũ Phi. Kiếm khí của Lưu Vũ Phi và kình khí do người tu chân phát ra cùng xoay tròn không thôi, hai cỗ khí khác nhau cùng hướng tới bốn phía bắn ra. " Phanh! Phanh" vài âm thanh vang lên làm những người đang hiện diện bị chấn kinh.
Lực lượng của tất cả những người kia hợp lại cũng không bằng một đạo kiếm khí của Lưu Vũ Phi. Trong tâm niệm, năm ngón tay Lưu Vũ Phi dương lên, phân ra năm người bắn ra năm đạo chỉ phong màu đỏ.
" Ti! Ti..." Liên tiếp âm thanh, năm đạo chỉ phong hồng quang lòe lòe, xuyên qua đầu năm người kia. Mấy tiếng kêu thảm tuyệt nhân hoàn vang lên kinh thiên động địa, năm đạo bạch quang từ trong thân thể họ nhanh chóng bay ra, rất nhanh lại rơi vào trên tay Lưu Vũ Phi, bọn họ cũng bị lọt vào cách xử trí như những tù binh khi nãy.
Đám người La Quang, nhìn thấy cảnh tình trước mắt, đã có hơn mười người thương vong, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Con người...khi mà đã lâm vào tuyệt vọng thì sẽ không để ý hết thảy mà phản kháng. Có mấy người chỉ mong chạy trốn, vừa mới bay lên thì thì bị văng xuống bởi kết giới. Phản chấn của kết giới làm cho bọn họ văng vào giữa sân, mấy người này còn muốn đứng dậy bỏ chạy thì kiếm khí của Lưu Vũ Phi đã lao thẳng vào bọn họ. Tay chân của họ liền bị bổ xuống: " A!" Vài tiếng kêu thảm thiết vang trong đêm đen không người, khiến cho những người kia càng thêm khẩn trương. Kết giới do hắn thiết lập ngăn cách hẳn với bên ngoài, vì thế không có thanh âm nào thoát ra. Cũng như vậy, chuyện bên ngoài cũng sẽ không truyền vào được bên trong.
Mọi người nhìn thấy không còn hy vọng chạy trốn, ngược lại trong lòng càng thêm quyết tâm, liều mạng thì còn có cơ hội sống, không làm gì thì một chút cơ hội cũng không có. La Quang, Huyền Viễn, Hà Hoa ba người cùng ra tay. Cây sáo của La Quang, Vô Hư kiếm của Huyền Viễn, bổn mạng chân nguyên của Hà Hoa, ba người, ba cỗ lực đạo bất đồng trực xông đi, đối với người khác mà nói công kích này chính là trí mạng. Nhưng trong mắt Lưu Vũ Phi lực lượng này thật sự là quá yếu nhỏ, giữa hai bên thực lực thật là chênh lệch quá lớn, vì muốn hoàn toàn đả kích lòng tin tưởng của những người này, Lưu Vũ Phi chẳng những không có né tránh, ngay cả chiến giáp trên người cũng không có sử dụng. Trực tiếp tạo ra một vách tường bằng khí, kình khí chạm nhau, phát ra một tiếng nổ oanh thiên, chỉ thấy ba người La Quang, thân hình xiểng niểng, phát ra tiếng rên đau đớn, hiển nhiên là bị Lưu Vũ Phi phản chấn bị thương.
Lòng tin tưởng của họ liền biến mất, người chỉ đứng bất động, ngay cả ba cao thủ cùng liên hợp mà cũng không có cách làm hắn bị thương, điều này thật sự làm cho lòng tự tin của họ bị đả kích. Dù cho những người này hôm nay có thể rời đi, thì cuộc sống sau này cũng không dễ trải qua.
Đôi mắt lạnh lẽo của Lưu Vũ Phi vừa nhìn, nhìn thấy mục đích của mình đã đạt tới rồi. Hắn nổi lên một ý cười tàn nhẫn, không hề lưu tình, kiếm khí chỉ phong đồng thời ra tay. Tiếng thảm hào, tiếng rên rỉ, đan vào thành một chuỗi hỗn loạn. Những người hiện diện đều bị kiếm khí chém thành hai nửa, hơn mười nguyên anh đồng thời phá thể mà ra. Bọn họ muốn viễn độn cũng không được, hơn mười nguyên anh tụ tập cùng một chỗ. Ở bên ngoài bốn người Linh Hư đạo trưởng, toàn thân không ngừng rung động, trong miệng không ngừng thì thầm: " Thật là thực lực khủng khiếp, một trái tim vô cùng tàn bạo, thật là quá đáng sợ."
Đúng lúc này trên bầu trời hạ xuống bốn người, Linh Hư đạo trưởng vừa nhìn thấy thì sợ hãi nói: " Sư tôn, cuối cùng cũng đã tới, nhanh đi cứu người bên trong đi, bọn họ bây giờ chỉ còn lại nguyên anh thôi, nếu chậm một chút e rằng bọn họ đều tan thành mây khói mất."
Cùng tới với Ngộ Thanh là một người tuổi trẻ mở miệng nói: " Ngộ Thanh đạo trưởng, trước tiên chúng ta nên cứu họ ra rồi hãy nói."
" Hay là Hiên Viên thí chủ ra mặt đi, Tam Thanh Giáo chúng ta thật sự là không dám." Ngộ Thanh đạo trưởng chứng kiến sự tàn nhẫn khi Lưu Vũ Phi đối đãi những người bên trong, sợ rằng mình ra tay sẽ khiến cho hắn không hài lòng.
Lưu Vũ Phi đối với người vừa tới bên ngoài cũng như không biết, Hiên Viên Phách vận kiếm quyết: " Kinh Thiên Trảm, khai." Một đạo kiếm khí thật lớn bổ vào kết giới do Lưu Vũ Phi bày ra.
Kiếm khí chạm vào kết giới, bị bám một cỗ sóng trào, đối với kết giới lại không tạo được một chút hư hao. Trong lòng Hiên Viên Phách tràn đầy tin tưởng chỉ một kích sẽ phá được kết giới, không nghĩ tới một kích toàn lực của mình chỉ làm cho nó chấn động một chút.
Lưu Vũ Phi mặc dù không nghe được thanh âm bên ngoài, nhưng hắn có thể nhìn thấy có người công kích kết giới, hơn nữa lực lượng rất mạnh, ít nhất là hắn lần đầu tiên gặp được ở người tu chân. Lưu Vũ Phi nghĩ người này là ai, vì vậy hắn vận Thanh Liên kiếm quyết, Kiếm Chi Phân Thân, hơn mười nguyên anh đồng thời cùng bị hắn hủy diệt.
Lưu Vũ Phi triệt đi kết giới, liền nhìn thấy một đạo kiếm quang thuần màu trắng đang hướng thẳng tới hắn chém xuống. Đột nhiên bị công kích làm trong lòng hắn cả kinh, cỗ kiếm khí này trong lúc hắn không hề phòng bị có khả năng làm bị thương thân thể hắn. Nếu cứ để cho nó bổ tới, thì hắn tin rằng mình sẽ thụ thương.
Quyết định thật nhanh, hắn lập tức thuấn di qua một bên. Hắn vừa tránh ra, kiếm khí đã lao thẳng tới, oanh một tiếng, mặt đất bị nó tạc ra một cái hố to sâu chừng mười thước. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Một màn kinh hiểm này làm cho trong tâm mấy người Tam Thanh Giáo đứng phía sau đều nhảy lên, đến khi Lưu Vũ Phi có thể tránh ra họ mới thở ra một hơi. Trong lòng Lưu Vũ Phi chợt giận dữ, hắn nghĩ không ra Hiên Viên Phách lại đánh bất ngờ, ngay cả phong phạm tối thiểu của người tu chân cũng không có. Lửa giận đã làm hắn xem Hiên Viên Phách như địch nhân, ra tay càng độc ác: " Thiên Cương Chỉ, đốt!" Mười ngón khẩn động, mười đạo chỉ phong phát ra tiếng vang xuy xuy.
Hiên Viên Phách cố tình phân cao thấp với Lưu Vũ Phi, nên tạo ra nhiều trận pháp phòng thủ ở trên người, đồng thời hắn cũng vận hết tu vi của toàn thân, mãnh liệt đánh ra.
Hồng quang kiếm khí bùng cháy mạnh, oanh long! Nổ, Lưu Vũ Phi dựa vào phòng ngự mạnh mẽ của Thất Thải chiến giáp thừa nhận một kích của Hiên Viên Phách, hắn chỉ theo quán tính lui lại mấy bước, không xảy ra chuyện gì.
Mà Hiên Viên Phách lại nếm mùi thật lớn, phòng ngự trận pháp của hắn làm sao chống đỡ nổi cương chỉ của Lưu Vũ Phi, toàn thân bị hắn bắn thủng cho bảy, tám cái lỗ lớn. Cũng may tu vi của hắn kinh người, bị thương nặng như vậy cũng chỉ làm cho hắn bị hôn mê. Chân nguyên lực của hắn cũng đã chậm rãi trị liệu vết thương cho hắn, khi Lưu Vũ Phi lại muốn ra tay tiêu diệt luôn hắn, có thanh âm vang lên: " Tiểu hữu hạ thủ lưu tình, đó là một hiểu lầm."
Nhìn thấy đại sự không hay, mọi người của Tam Thanh Giáo đồng thời kêu lên. Lưu Vũ Phi nghe được tiếng kêu của Linh Hư đạo trưởng, âm thanh lạnh lùng nói: " Như thế nào, Linh Hư đạo trưởng cũng muốn chỉ giáo hay sao?"
" Không dám! Không dám! Chúng ta làm sao dám hướng tiểu hữu ra tay, chuyện này có nguyên nhân, người này thật sự là không thể giết được." Linh Hư đạo trưởng cũng không dám xung đột với Lưu Vũ Phi, vội giải thích.
" Giết không được? Hừ hừ, từ hôm nay trở đi, ai dám ra tay với ta, cũng không buông tha cho hắn."
Cái chết của Lưu Dân và Lưu Chí làm cho Lưu Vũ Phi hận sâu sắc đám người tu chân, đang lúc nói chuyện cũng đậm mùi máu tươi.