Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

chương 106: sóng thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phàm đối mặt với một càng to gấp đôi người hắn, không hoảng loạn một chút nào, một cánh tay vươn ra, co lại thành nắm đấm.

Cua Cá Mập trong mắt hiện ra một mạt tàn nhẫn, trên mặt hiện ra ý cười, tựa như muốn nhạo báng Diệp Phàm không biết sống chết, chỉ là Thông Mạch Cảnh con kiến cũng dám lấy cứng đối cứng với nó.

Nhìn thấy đầu Cua Cá Mập gia tốc cho chiếc càng của mình, cùng với biểu tình đầy nhân tính hóa, Cung Hàn Nguyệt một bên hứng thú nổi lên:

"Đầu quái vật này chỉ số thông minh không thấp nha!"

Nàng một chút lo lắng cho Diệp Phàm cũng không có.

Phanh!

Quyền đầu cùng càng cua chạm vào nhau, gây ra tiếng chấn động mãnh liệt.

Cua Cá Mập gầm lên một tiếng, thân hình bắn ngược ra đằng sau, bên càng cua vừa rồi cùng Diệp Phàm đối chiêu bị tổn thương nghiêm trọng, lớp giáp xác đị dập nát đến biến hình, bên trong huyết nhục cũng là mơ hồ

Tương phản, Diệp Phàm chỉ bị lực phản chấn lùi về một bước, lông tóc vô thương.

Trên nắm đấm của Diệp Phàm lúc này nếu tinh tế nhìn kĩ sẽ thấy có một đạo kim sắc phù văn mờ nhạt quấn quanh.

Đó chính là kim hệ pháp tắc.

...

Một thế giới, sau khi được sơ phân thiên địa, bên cạnh dựng dực ra sơn hải, còn cần phải sáng lập ra các quy luật để khiến cho mọi thứ bên trong thế giới đó tuân theo mà hoạt động.

Tựa như lửa vì sao tồn tại, khi nào cháy lên, khi nào tắt đi, làm sao để làm lửa cháy to hơn, bản chất của lửa là gì?... Để định hình tất cả nhưng điều này, cần có một loạt chuỗi điều kiện phức tạp, mà người ta gọi nó là "pháp tắc"

Cũng vì pháp tắc tư nhiên sẽ được đản sinh sau khi sơ phân thiên địa, vì vậy trên mặt lý thuyết, một tu sĩ khi bước vào Lập Giới Cảnh, liền có thể nếm thử cảm ngộ pháp tắc.

Bất quá, trên thực tế, muốn hiểu được pháp tắc cũng không phải đơn giản như vậy.

Pháp tắc, là tồn tại không có một lời lẽ, câu chữ nào có thể giải thích, bởi nó xuất hiện, trước khi hệ thống chữ viết được ra đời.

Pháp tắc, rất chân thật, tựa như lửa thì cháy, mà nước thì chảy, nhưng rồi lại mông lung mờ mịt, tựa như vì sao lửa lại xuất hiện, làm sao lửa lại cháy, mà nước lại chảy?

Đặt trong thế giới xã hội hiện đại, con người có thể đem khoa học ra để giải thích phần nào, tựa như nước có công thức hóa học là HO, nước tại nhiệt độ thông thường có thể lỏng, vì vậy hình dạng sẽ là hình dạng vật chứa,... Lửa cháy là quá trình phản ứng mà nhiệt độ có tính tăng vọt, lửa cháy cần oxi để duy trì,...

Thế nhưng, khoa học vẫn không có khả năng trả lời được câu hỏi bản chất, vì sao chúng tồn tại, vì sao lửa sử dụng phương thức hoạt động là cháy lên, mà không phải là chảy đi như nước?...

Chỉ có hiểu được pháp tắc, mới tiếp cận được tới câu trả lời cho những câu hỏi mang tính bản chất, mang tính gốc rễ như vậy...

Thông thường, tại dị vị diện, chỉ có tu sĩ bước tới Nhập Tiên Cảnh mới có đủ cảm ngộ thiên địa để chạm tới bước đầu tiên của pháp tắc.

Bất quá, phía trước khi nói chuyện với Đông Hoàng Phi Phi, Diệp Phàm mới nhận thức được có lẽ tồn tại tu sĩ tu vi chưa đến Nhập Tiên Cảnh đã hiểu được một chút pháp tắc; hẳn trong số những thiên chi kiều tử hắn đã gặp qua, tồn tại một hai người có khả năng như vậy đi, chỉ là hắn phía trước không tiếp xúc đến mà thôi.

Rốt cục, đối với việc này, càng ít người biết đến càng tốt, nếu không ưu thế của thiên chi kiều tử liền mất đi một mảng lớn.

Tu luyện pháp tắc, so sánh cho dễ hiểu, liền tựa như trò chơi ghép tranh, chỉ khó khăn hơn là tu sĩ sẽ phải tự đi thu thập mảnh ghép của bức tranh.

Mỗi một loại pháp tắc tựa như một bức tranh có vạn mảnh ghép lớn nhỏ khác nhau; nhiệm vụ của tu sĩ là cần đi tìm kiếm một ngàn mảnh ghép đó, sau đấy lắp ráp chúng lại với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Điều đáng nói, mỗi tinh cầu tồn tại, đều chứa bốn phần pháp tắc là độc nhất, hay dựa theo cách nói phía trên, mảnh ghép là độc nhất, không thể tại nơi khác tìm tới; Địa Cầu cũng không phải là ngoại lệ.

Cũng chính bốn phần pháp tắc độc nhất này khiến cho các tinh cầu khác nhau tồn tại pháp tắc có độ mạnh yếu, đầy đủ hay thiểu hụt khác nhau.

Tựa như xây một tòa nhà, sáu phần pháp tắc giống như là nguyên liệu xây dựng, gạch đá vôi vữa,...; bốn phần còn lại chính là công nhân, kĩ thuật xây dựng, chất lượng xây dựng,.. Tùy vào từng tòa nhà khác nhau, những điểm này cũng sẽ khác nhau.

...

Tu luyện pháp tắc, có năm giai đoạn nhỏ là Sơ Khuy Môn Kính, Lược Hữu Sở Thành, Đăng Đường Nhập Thất, Giá Khinh Tựu Thục, Lô Hỏa Thuần Thanh.

Sơ Khuy Môn Kính, tu sĩ năm giữ trong tay từ đến mảnh ghép pháp tắc

Lược Hữu Sở Thành, tu sĩ cần thiết nắm giữ từ đến mảnh ghép pháp tắc.

Đăng Đường Nhập Thất, số lượng mảnh ghép pháp tắc nằm từ đến .

Giá Kinh Tựu Thục đại thành, khi tu sĩ nắm trong tay mảnh ghép pháp tắc.

Mà Lô Hỏa Thuần Thanh, là quá trình nắm giữ mảnh pháp tắc cuối cùng.

Càng về sau, để nắm giữ sâu hơn về pháp tắc lại càng khó, mảnh pháp tắc cuối cùng so sánh với mảnh phía trước còn khó nắm bắt tới hơn, vậy nên giai đoạn cuối cùng mới có cái tên Lô Hỏa Thuần Thanh.

...

Đương khi tu sĩ cảm ngộ được thiên địa, thấu hiểu được một phần pháp tắc, liền có thể ngắn ngủi chưởng khống mảnh pháp tắc đó, sử dụng vào chiến đấu để tăng thêm uy lực cho chiêu thức, sử dụng tới pháp tắc, tiêu tốn sẽ là tinh thần lực.

Như vậy, nắm được một loại pháp tắc càng sâu, thu thập được cảng nhiều mảnh ghép; trong quá trình chiến đầu, càng tạo ra tính nghiền áp.

Tựa như hiện tại, Diệp Phàm bâng quơ giơ tay lên liền có thể đẩy lui được Cua Cá Mập, đó không phải do thân thể hắn cường ngạnh hơn đầu quái vật này, mà do có tác dụng của kim hệ pháp tắc thêm vào.

Diệp Phàm không chú tâm đi tu luyện ngũ hành pháp tắc, bất quá tốt xấu đã từng là Tiên Đế, tại kim hệ pháp tắc cùng bốn loại khác mỗi loại nắm giữ được cũng có sơ hơn mảnh, trong đó tầm mảnh là pháp tắc độc hữu thuộc về Tiên Giới, hắn trong thời gian trùng tu sẽ không sử dụng, sợ người của Thiên Đạo Môn chú ý tới.

Chỉ là, tinh thần lực của Diệp Phàm lúc này không có thả năng chống đỡ hắn dùng ra mảnh pháp tắc, kể cả hắn có ý định đồng quy vu tận đi chăng nữa, mảnh đã là cực hạn.

Vừa rồi Diệp Phàm chỉ vận dụng có mảnh kim chi pháp tắc ngưng kết thành phù văn mà thôi, nhưng như vậy cũng đã đủ mang lại tình nghiền áp.

Trở lại trận chiến, Cua Cá Mập vừa rồi đối chiêu ăn thiệt thòi, trong mắt nó lộ ra một tia kinh ngạc, càng nhiều là dữ tợn, bất chấp càng cua bị gãy, chuyển sang sử dụng hàm răng, cả người chồm lên trên không, hướng phía mui thuyền buồm mà lao xuống.

"Địa Ngục thập lục thức - Hỏa Sơn"

Diệp Phàm lười dây dưa với đầu quái vật này, tuy rằng phù văn pháp tắc trên cơ thể nó gây ra cho hắn kha khá hứng thú, bất quá đối phương quá nhược, không có tính khiêu chiến.

Đã có một đầu, khẳng định phía sau sẽ còn đầu quái vật khác xuất hiện, cũng không lo không có vật phẩm để nghiên cứu.

Hắn dựng chỉ thành đao, bên trên lóng tay che kín mảnh hỏa hệ pháp tắc ngưng kết thành phù văn, một ngón tay điểm ra.

Một đao này, chém bay đầu Cua Cá Mập, ngạnh sinh cắt hắn thành hai mảnh, rơi tại hai nơi bất đồng trên mặt biển, toàn thân vẫn còn nổi lửa, khiến cho phía trên mặt biển tĩnh lặng xuất hiện nhiều hơn hai đám cháy kì dị.

...

Lại một đoạn thời gian trôi qua kể từ hôm đối chiến với Cua Cá Mập, bất quá khung cảnh phía trước Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt không có lấy một tia biến đổi, vẫn là hun hút mặt biển lặng yên như chết, nơi chân trời không nhìn thấy bờ đối diện.

Thời gian này, Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt phần lớn thời gian đều sinh hoạt bên trong Âm Dương Phủ, hai ngươi tu tu luyện, ân ân ái, hiện tại cảnh giới cũng đã đại tới Thông Mạch Cảnh tứ chuyển đỉnh, còn một chút liền phá tan vào Thông Mạch Cảnh ngũ chuyển.

Trong thời gian này, Diệp Phàm hai người cũng trải qua hai lần nữa bị quái vật tập kích, chỉ là đối phương tu vi cùng phù văn pháp tắc không sai biệt lắm giống với đầu Cua Cá Mập, vì vậy, Diệp Phàm lười dây dưa, một lóng tay vươn ra giết chết.

...

Một ngày này, Diệp Phàm lại lần nữa bị hình ảnh bất thường từ một tia thần thức đặt tại bên ngoài truyền lại, không thể không ra xem.

Vừa mới từ Âm Dương Phủ đi ra, Diệp Phàm sắc mặt kịch biến, chỉ thấy phía trước thình lình xuất hiện một đạo sóng thật lớn, chiều cao vài trăm mét có hơn, hướng về phía thuyền buồm mà lao tới.

Trên đầu ngón sóng, nơi bọt nước đỏ lòm, có thể tinh tường nhìn thấy một cái phù văn màu xanh da trời lập lòe ánh sáng nổi lên phía trên.

Căn cứ vào kết cấu của phù văn, Diệp Phàm có thể nhìn ra, quả phù văn này chứa đựng mảnh thủy hệ pháp tắc.

"Một đạo sóng thần này, uy lực chỉ sợ cùng Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ một kích liều mạng ngang nhau đi?"

Hắn nhìn ra, một đạo sóng này sức tàn phá chỉ thường thường, thế nhưng pháp tắc tính tăng phúc là theo một quy luật đặc biệt mà tính toán.

Sự tăng phúc này không đơn thuần là phép cộng, hay phép nhân, hay là lũy thừa, nó tuân theo quy tắc một này có tính chất na ná dãy số Fibonacci, chỉ là phức tạp hơn nhiều.

Có nghĩa là, cùng một chiêu thức, một lực đạo, lúc mới đầu, việc thêm vào một hay hai mảnh pháp tắc sẽ không gây ra khác biệt quá lớn về uy lực; thế nhưng càng về sau, mỗi khi thêm gia nhập thêm một đạo pháp tắc mảnh ghép, sức công phá của chiêu thức đó sẽ có cực đại gia tăng, gấp mười, gấp trăm, thậm chí ngàn, vạn lần phía trước đó.

Diệp Phàm đảo không chút lo lắng cho bản thân, hắn có thể ngạnh kháng, chỉ là không thể hủy diệt đạo sóng này, từ đó cũng liền không bản vệ được thuyền buồm.

Cau mày lại, Diệp Phàm nhìn quanh, chả nhẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền chìm?

Thế nhưng, thuyền đắm, hai người lại cần mất thêm bao lâu mới có thể tới được bờ bên kia.

Thậm chí tới tận lúc này, Diệp Phàm vẫn không có chút cơ sở để xác định, hắn đã vượt qua một nửa chặng đường vẫn là một phần mười chặng đường!

Diệp Phàm thần thức mở ra, bao phủ lấy toàn bộ "U Linh Thuyền", ý đồ đưa nó vào trong Âm Dương Phủ.

Không được!

Diệp Phàm điều động ý niệm, bất quá chiếc thuyền một chút cũng không có vẻ như bị hút vào.

Cùng lúc, giọng nói của Linh Nhi vang lên:

"Chủ nhân ca ca, đừng cố, ngươi không thể dịch chuyển chiếc thuyền buồm từ bên ngoài vào trong không gian của Âm Dương Phủ đâu!"

Buồn bực cùng khó hiểu, bất quá Linh Nhi đã nói vậy, Diệp Phàm cũng không tiếp tục thử, hắn cũng không có thời gian dò hỏi cùng tiếp tục thử.

Mắt thấy cột sóng đã chuẩn bị đổ ập tới, Diệp Phàm cuối cùng căn răng làm ra quyết định.

Hắn không ngạnh kháng, nhảy xuống biển.

Hắn không định trở lại Âm Dương Phủ, mà sẽ lặn xuống phía dưới mặt biển.

Đến cùng là vì sao, hắn cũng không rõ, chỉ là có một giọng nói mơ hồ báo cho hắn, cần thiết thâm nhập tới đáy "Vô Tận Hải", tại đó hắn sẽ có kinh hỉ.

Diệp Phàm không biết, đạo lời nói mơ hồ kia, rốt cục là ai nói chuyện, vậy nhưng đặt ở tình huống lúc này, tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy mà làm, lại tiếp tục lênh đênh trên biển, cũng không biết đến tháng năm nào, hắn không thể cả đợi bị nhốt tại đây được...

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Diệp Phàm vừa mới dùng tiên lực bảo hộ quanh người mà nhảy xuống biển, sóng thần liền mạnh mẽ đổ ập lên trên "U Linh Thuyền"

Hiển nhiên, thiết kế của chiếc thuyền không chịu nổi lực đánh vào của con sóng, trực tiếp gãy nát thành nhiều mảnh vụn, theo sóng thần cuốn đi biệt tăm biệt tích.

Chờ sóng thần đi qua, Diệp Phàm ngoi cái đầu lên khỏi mặt biển, nhưng mà không chờ hắn kịp làm bất kì điều gì, phía trước lại có một cột sóng lớn, cơ hồ so với đạo sóng thần vừa rồi cao gấp đôi, gào thét mà lao tới.

Phía trên đầu ngọn sóng, phù văn pháp tắc lập lòe quang mang, lần này từ mảnh thủy hệ pháp tắc ngưng tụ mà thành!

(Chương xong)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio