Editor: Harusame
------------------------------------------
Cái người tên Lưu Chấn Vũ này, lớn lên mang một khuôn mặt phúc hậu vô hại, đặc biệt khi cười rộ lên, hai cánh môi hồng nhạt hơi nhấp, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đuôi mắt thặt dài nhếch lên mang một chút hồn nhiên lại ngọt ngào.
Giả như có ném vào môi trường đại học cũng sẽ bị người khác tưởng nhầm thành đàn anh học nghiên cứu sinh.
(ở TQ nghiên cứu sinh = học thạc sĩ)
Nói ngắn gọn là, bất cứ ai lần đầu nhìn thấy Lưu Chấn Vũ đều sẽ không nghĩ đến tửu lượng người đàn ông này tốt thế nào.
Một ly lại một ly, ban đầu Sở Ca còn giấu tư tâm muốn chuốc say người kia, y lúc ấy còn vẫn nhàn hạ thoải mái, một bên uống rượu, một bên tưởng tượng hình ảnh Lưu Chấn Vũ khi uống say.
Rượu phẩm của người kia thực tốt, uống say cũng không ồn không nháo, mềm mại lại an tĩnh.
Chỉ là lúc ấy người kia còn chưa lành thương, Sở Ca niệm tình bệnh tình Lưu Chấn Vũ nên mới không hiện thực hóa tư tâm của chính mình.
Càng uống, Sở Ca càng cảm thấy không đúng lắm.
Tên Lưu Chấn Vũ này, tại sao càng uống càng hăng hái, càng uống càng có tinh thần?!
Tới cuối cùng, cái gọi là uống rượu tâm sự lại nghiễm nhiên thành cuộc thi uống giữa hai thằng đàn ông.
Nghẹn một hồi muốn chuốc say Lưu Chấn Vũ, kết quả đối phương không say, chính mình lại say sấp mặt.
Căn hộ này chỉ có hai phòng ngủ, phòng của Sở Ca từ trước tới nay không để Lưu Chấn Vũ đi vào, cũng không thể để y ngủ sô pha, Lưu Chấn Vũ đành đem Sở Ca đang say mèm cõng về phòng mình.
Người say rượu rất nặng, Lưu Chấn Vũ thả Sở Ca lên giường, hít thở một hơi thật sâu – lần sau không thể uống nhiều như vậy.
Hắn vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt một chút, lại giúp Sở Ca lau mặt.
Muốn làm cho y một ly nước mật ong, nhưng vừa đứng lên khỏi mép giường đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại.
Ngã lên đệm, đầu rơi xuống chiếc gối mềm mại, người đàn ông trẻ tuổi say khướt xoay người trực tiếp khóa ngồi trên người Lưu Chấn Vũ, giống như một con sói đói khát nhìn chằm chằm vào đồ ăn ngon miệng của nó.
"Tiểu Sở?" Đầu Lưu Chấn Vũ có chút nóng lên dưới tác dụng của cồn, nhưng người vẫn còn tỉnh táo, hắn nằm trên người nhìn Sở Ca với ánh mắt nghi hoặc, Sở Ca giờ là say hay vẫn còn đang tỉnh?
Cũng không lên tiếng, Sở Ca hơi khom lưng nhìn khuôn mặt Lưu Chấn Vũ, đôi tay cẩn thận ôm lấy gương mặt của người đàn ông đối diện, mềm mại, đầy đặn, thật giống trái mật đào – nhẹ nhàng cắn một miếng là ngọt thanh đầy miệng.
Sở Ca nuốt nước bọt, liếm liếm môi mắt nửa híp, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tính công kích không ngừng phóng đại dưới tầm nhìn của Lưu Chấn Vũ.
Hơi thở nóng bỏng mang mùi whiskey phả lên môi hắn, thanh âm Sở Ca khàn khàn: " Thật dễ nhìn, tôi muốn ăn anh, một miếng một miếng, ăn sạch không để dư thừa."
Hả? Ăn mình? Tiểu Sở đang nói cái kiểu lời say gì vậy?
Chỉ phân tâm trong nháy mắt, Lưu Chấn Vũ bị sự việc phát sinh tiếp theo dọa đến mở trừng mắt, quá mức bất ngờ, vậy nên hắn chỉ có thể cứng đờ như tượng gỗ nằm trên giường không động đậy, tùy ý cho Sở Ca liếm láp đôi môi hắn như nhấm nháp thứ gì thật mỹ vị.
Trong đầu ồn ã như nổ pháo hoa, bùm bùm lại rầm ràm, tam quan của hắn nát bét, rơi lả tả đầy trên đất.
Kinh nghiệm yêu đương cực ít, kinh nghiệm hôn môi lại càng ít hơn, khi Sở Ca có ý định cạy hàm răng hắn để đưa lưỡi vào Lưu Chấn Vũ mới hồi thần, hắn bị cưỡng hôn? Bị Sở Ca say rượu cưỡng hôn?
Quần áo bị lôi kéo, phần eo mẫn cảm mềm dẻo bị người đụng vào, trước khi suy nghĩ ở đại não đuổi kịp phản ứng bản năng, Lưu Chấn Vũ đã làm một động tác.
Hắn, mở to hai mắt, hô hấp ngừng lại, vươn tay.
"Huỵch!" Có vật gì thật nặng bị ném từ giường xuống mặt đất.
...............!
Sáng sớm hôm sau, Sở Ca tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là đau đầu.
Say rượu có khó chịu như vậy à, sao y lại cảm thấy mình như là bị ai đó hung bạo đấm mấy cái, lại như bị xe tăng nghiền qua.
Đầu óc đều biến thành một đống bã đậu, người kia không bị mình chuốc lại, ngược lại còn uống đến tự mình say chết ngất luôn.
"Lưu Chấn Vũ, tửu lượng anh thật không tồi!" Sở Ca suy yếu mà hừ hừ, nhìn Lưu Chấn Vũ ngồi ở mép giường chăm sóc mình.
"Trời sinh đã vậy." Đương nhiên cũng có quan hệ bởi hôm qua uống quá nhiều, Lưu Chấn Vũ chỉ ôn nhu cười nói, không đề cập đến việc hôm qua Sở Ca say rượu cưỡng hôn.
"Tiểu Sở, về sau cậu ngàn vạn lần đừng uống say nữa." Nghĩ đến sự tình tối qua, lòng Lưu Chấn Vũ còn sợ hãi.
Rượu phẩm của Sở Ca thật chẳng ra gì, làm sao mà say cái là bắt lấy người ta hôn loạn chứ, còn may tối qua là hắn, hắn còn là đàn ông, chẳng may gặp phải tiểu cô nương nào đó,Sở Ca lại không phải bị nói thành lưu manh rồi sao?
Nghe Lưu Chấn Vũ có ý ám chỉ, Sở Ca còn đang đau đầu đến bứt rứt nhíu mày: "Làm sao? Chăm tôi một lần đã ngại phiền toái phải không? Rượu phẩm của tôi rất tốt!"
Hoàn toàn quên việc làm lưu manh tối qua.
"Lưu Chấn Vũ, sao đầu tôi tại sao lại sưng lên cả cục?!" Sở Ca sờ sau đầu một chút đã lập tức đau đến nhe nanh trợn mắt, đệch, cục u to đùng như vậy, bảo sao đau muốn chết!
"À....cái này, ừ thì.....!cậu tối qua uống say không cẩn thận tự mình ngã,có thể là do va đập xuống đất đi." Ai đó tuy chột dạ nhưng vẫn thuận lý hợp tình mà nói, "Lần sau đừng quá chén nữa!"
Sở Ca hoài nghi trộm nhìn Lưu Chấn Vũ, không uống thì không uống, phản ứng quá như vậy làm gì?
"Thật sự rất đau sao? Hay là đi bệnh viện khám thử xem?" không phải là bị mình đánh đến chấn động não chứ? Lưu Chấn Vũ ngồi xuống mép giường, muốn chạm vào Sở Ca nhưng lại không dám sờ loạn.
"Lưu Chấn Vũ, anh còn nhớ hồi nhỏ khi tôi bị ngã lăn ra đất không?" Sở Ca nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn người đang gần trong gang tấc.
Trong mắt mang tươi cười ấm áp, Lưu Chấn Vũ gật gật đầu, Sở Ca hiếm khi lại nhắc đến kí ức khi xưa, cái này nói lên Sở Ca thật ra không quá bài xích quá khứ.
Thanh âm trầm thấp của Lưu Chấn Vũ mang sự ôn nhu riêng biệt, như hoa phong tín tử hát khẽ trong gió xuân tháng Ba, làn gió dịu êm chậm lướt qua sườn núi lúc ban mai, mang theo sương sớm còn đọng lại trên cỏ: "Nhớ rõ chứ."
Sở Ca cảm thấy chính mình lại muốn say.
"Vậy anh còn thất thần làm gì?" Say rồi, giọng nói cũng không tự chủ mà mềm mại đi, ngược lại nghe có chút giống đang làm nũng.
Lưu Chấn Vũ do dự: "Tôi thổi thổi cho cậu?"
Sở Ca không lên tiếng, lật người lại lộ ra cái gáy.
Lưu Chấn Vũ không nhịn được trộm cười, rõ ràng là người lớn đùng thật ra vẫn là đứa bé còn thích làm nũng với mình khi xưa.
Hắn cúi thấp nửa người, sát vào gáy Sở Ca, nhẹ nhàng thổi một hơi vào cục u hôm qua bị mình đấm phải, thổi một hơi lại một hơi.
"Còn đau không, Tiểu Sở?" Thanh âm ngọt ngào gần sát bên tai, giống như được nhằm vào phần ở giữa ngọt ngào nhất của trái dưa hấu mà cắn một miếng.
Hầu kết chuyển động lên xuống, Sở Ca vừa đói lại khát, chỉ bị thổi nhẹ một hơi như vậy, một câu ngắn ngủi như vậy, khiến linh hồn đói khát của y rít gào tạo nên phản ứng thân thể.
"Lưu Chấn Vũ, anh lên đây." Sở Ca lật người qua bênh cạnh, y nhìn người đàn ông thật nghe lời kia cởi giày ngồi lên giường, ánh mắt thâm thúy cố áp chế sóng ngầm đang kích động.
Lưu Chấn Vũ còn đang nghi hoặc thì bị Sở Ca bắt lấy tay, kéo vào trong chăn, chạm chạm phía dưới.
"Vũ ca, giúp tôi, tôi tự làm không nổi, đau đầu quá." Sở Ca lần đầu tiên gọi người kia là Vũ ca như khi y còn nhỏ.
Lưu Chấn Vũ mở to hai mắt, khuôn mắt nháy mắt đỏ bừng.
- --------------
đến cuối là bụng cẩu lương.