Editor: Harusame
- ------------------------------------
"Nằm viện tĩnh dưỡng cũng không phải là tệ mà, ít nhất đám người bọn em có thể ở bên cạnh hỗ trợ chăm sóc, anh nếu như theo Sở Ca trở về bọn em bình thường muốn gặp mặt cũng khó khăn." Trần Khải không yên tâm để Lưu Chấn Vũ theo Sở Ca về nhà, nhìn thái độ ngày thường của Sở Ca với Lưu Chấn Vũ mà xem, kể cả một đôi chồng chồng giả ít ra cũng phải làm dáng trước mặt người ngoài đi? Nhưng Sở Ca ở trước mặt người khác dáng cũng chẳng thèm làm, lúc không có ai không biết chừng đối xử vs Lưu Chấn Vũ còn kém hơn.
Bệnh viện tốt xấu gì cũng là nơi công cộng, có bác sĩ hộ sĩ ngày ngày trông chừng, bây giờ về nhà an dưỡng, cửa lớn đóng rồi ai biết được Sở Ca có lột xác biến thành đại ma vương bắt nạt Lưu Chấn Vũ hay không? Lưu Chấn Vũ lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy đương nhiên không phải người có thể để mình bị người khác tùy tiện bắt nạt, nhưng đối với Sở Ca lại không giống.
Trần Khải biết nội tình giữa Sở Ca và Lưu Chấn Vũ, đương nhiên cũng rõ ràng ở đáy lòng Lưu Chấn Vũ vẫn luôn ôm vài phần áy náy với người kia – nếu không phải có phần áy này sao Lưu Chấn Vũ có thể vì giúp Sở Ca mà vội vã qua loa kết hôn như vậy.
Nguyên nhân kết hôn Lưu Chấn Vũ không kể lại tỉ mỉ với Trần Khải, Lưu ảnh đế khi đó chỉ nhẹ nhàng phiêu phiêu mà thông báo một câu rằng hắn kết hôn cùng Sở Ca, dọa Trần Khải sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay mất.
Không chịu nổi việc Trần Khải liên tục truy vấn, Lưu Chấn Vũ bâng quơ nói chỉ là giúp Sở Ca cái việc nhỏ, không tính là hôn nhân thực sự, bây giờ bí mật kết hôn, sau này cũng sẽ bí mật ly hôn.
"Bọn cậu muốn gặp tôi, lúc nào đến cũng được" Lưu Chấn Vũ sao có thể không biết Trần Khải đang lo lắng cái gì, ôn hòa cười, " Nếu thực sự có chuyện gì cần phiền đến cậu, tôi nhất định sẽ không khách khí.
Bất quá cũng không cần quá lo lắng, Sở Ca đôi khi nhìn tính tình có vẻ tồi, còn ít tuổi như vậy đã có nhiều việc cần chịu trách nghiệm, ngày thường chịu áp lực lớn nên không tránh khỏi sẽ có chút nóng nảy, nhưng y không phải người xấu.
Nếu phải thì tại sao lại tốn công tìm bác sĩ có chuyên môn tốt nhất đến chữa bệnh cho tôi chứ?"
"Anh đừng quá dung túng y, nói đến cùng người đó...!nếu năm đó không phải anh nhặt y về nhà nuôi dưỡng, không biết chừng hiện tại y có còn sống hay không." Trần Khải chính là sợ Lưu Chấn Vũ còn mang áy náy.
"Chúng ta vẫn nên nói chuyện công tác đi." Lưu Chấn Vũ cười nói, thời điểm xảy ra chuyện chính là ngày hắn đóng máy, tuy xảy ra việc ngoài ý muốn nhưng cơ bản sẽ không ảnh hương đến tiến độ quay phim.
Hơn nữa hắn vốn lên kế hoạch quay xong bộ phim này sẽ lui về nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thế nên công việc tiếp theo cũng không nhiều, chỉ cần trao đổi cùng người phụ trách tài vụ của hắn là Trần Khải để xử lý sự vụ tiếp theo.
Sở Ca không đưa Lưu Chấn Vũ trở về căn hộ chung cư áp mái mà hắn ở một năm qua, có thể là suy nghĩ đến người bị thương ở chân hành động không tiện.
Nơi Lưu Chấn Vũ sẽ ở là nhà cũ của Sở gia, trước khi cùng Sở Ca kết hôn hắn đã tới một lần – là ở thư phòng nơi này ký kết hiêp nghị trước hôn nhân.
Lưu Chấn Vũ hiện tại vẫn chưa thể xuống đất, nói chuyện cùng Trần Khải cũng là nằm trên giường bệnh, đùi bó thạch cao như xác ướp, hắn không rõ ngày thường Sở Ca vẫn ở nơi nào nhiều hơn thế nhưng Sở Vân bình thường khẳng định là ở tại nhà cũ.
Ngày Lưu Chấn Vũ nhập viện Sở Vân cũng đi theo, bận tới bận lui, còn vì để tiện cho Lưu Chấn Vũ thu xếp giải quyết công tác còn đặc biêt để cạnh giường bệnh một chiếc giá treo màn hình máy tính, khi rảnh rỗi cùng tới trò chuyện cùng Lưu Chấn Vũ.
Nói chuyện công tác nói đến cả buổi chiều, thân thể vẫn còn chưa khôi phục.
Đợi Trần khải rời đi, Lưu Chấn Vũ liền có chút mệt – cảm giác như bị một tấm lưới trói lấy, giãy giụa cũng chẳng thể thoát ra – cả người hữu khí vô lực.
Ấn nút giảm cao độ giường bệnh, khi giường bệnh chậm rãi hạ phẳng xuống cùng là lúc Lưu Chấn Vũrơi vào mê võng trong mộng, mi mắt nặng nề buông xuống như vỏ sò khép kín, thế nhưng khi sắp sửa khép lại vì tiếng cửa bật mở mà hé ra một chút.
Thời gian này không phải giờ hộ sĩ tới kiểm tra phòng.
"Sở Vân, cơm chiều anh không muốn ăn....." Lưu Chấn Vũ tưởng là Sở Vân tới gọi hắn ăn cơm chiều, mắt nheo lại thấy mơ hồ một bóng người.
Hắn theo bản năng mà xem con số trên đầu người đó, tuy rằng mơ hồ nhưng cũng có thể phân biệt là chữ số tương đồng.
Gì? ?
Như thế nào lại biến thành , ban sáng không phải còn đang sao?
Không đúng! không phải Sở Vân!
Lưu Chấn Vũ dùng sức chớp chớp mắt, theo bản năng định chống tay ngồi dậy, khuỷu tay vừa mới định dùng lực, người đàn ông vừa im lặng không nói câu nào tiến vào phòng bệnh lập tức vọt đến bên giường, bàn tay dày rộng cương quyết chặn lại bả vai Lưu Chấn Vũ, như thanh kìm sắt mà đè người hắn trở về.
Thanh âm trách cứ lạnh như băng từ trên đầu Lưu Chấn Vũ vang lên giống từng hạt mưa đá rơi xuống: " Có cần tôi phải nhắc nhở anh, trên người anh không chỉ có chân gãy hay không?"
........................................