Khi Viên Dã Tuyền vội vàng chạy đến bệnh viện địa phương, Vưu Tự đang lấy thuốc, tay áo bị rách toạc, trông rất chật vật.
Anh ấy sải bước đi tới, xoay bả vai, dùng mắt thường quét khắp người Vưu Tự: “Ngái Ngủ, cậu không sao chứ?”
Vưu Tự xách túi thuốc cùng một đống hóa đơn, vẻ mặt âm trầm: “Em không sao, nhưng Hà Tê bị thương.”
“Hả? Có nghiêm trọng không, bị thương ở đâu?”
“Đang ở trên tầng truyền dịch, trên đùi bị cắt một vệt dài, còn phát sốt.” Anh đi qua hành lang mà không dừng lại.
Viên Dã Tuyền đuổi theo phía sau hỏi: “Người nhà cô ấy có biết không?”
“Cô ấy không chịu gọi điện thoại, mới ngủ thiếp đi. Đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.”
“Haizz… Biết thế anh đi với cậu còn hơn, ở được bao lâu thì ở, cùng lắm thì qua mấy tháng rồi về.”
Hai người lần lượt đi lên cầu thang, trong bệnh viện tấp nập người ra vào, mùi thuốc khử trùng và mùi mì gói trộn lẫn vào nhau. Mấy người đi ngang qua, có xanh xao vàng vọt, có ngồi trên xe lăn, có nằm trên cáng, cứ đi được vài bước lại phải nép người nhường đường.
Vưu Tự buồn rầu đi phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn anh ấy: “Đợi cô ấy khỏe lại, anh quay về đưa cô ấy về nhà hộ em.”
“Được, chỉ đành vậy thôi. Cái xe kia sao lại xảy ra sự cố?”
“Bọn em vào thị trấn một chuyến, lốp xe bị trộm hết, lúc lắp lốp mới, chủ tiệm sửa xe không siết chặt đai ốc.”
“Tổ sư cái thằng làm ăn cẩu thả, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra.”
Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu, có chút tức giận, nhưng không phải với Viên Dã Tuyền, mà là với chính mình: “Thế này còn chưa đủ lớn sao? Em biết lốp xe bị người trong tiệm sửa xe trộm mất. Nhưng họ nhiều người, xung quanh cũng không có tiệm sửa nào khác, em lười dây dưa nên chọn dùng tiền giải quyết.”
“Ừ nhỉ.” Viên Dã Tuyền nhớ ra hồi trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự, lại cảm giác Vưu Tự có gì đó không đúng, bèn gặng hỏi: “Sao vậy? Bị người ở đáy xã hội chơi bẩn là chuyện thường tình của chúng ta mà? Hồi trước cũng có thấy cậu ủ dột vậy đâu?”
Vưu Tự cau mày, tay rũ bên người, không hé răng.
Chớp mắt đã đến cửa phòng truyền dịch, nhìn vào bên trong, bắp chân của Hà Tê được quấn băng vải, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt tái nhợt.
Viên Dã Tuyền buột miệng thốt ra: “Chưa đầy hai tháng đã gầy thế này á.” Nói xong lại liếc nhìn biểu cảm của Vưu Tự.
Gầy ư? Đúng vậy rồi? Mỗi ngày anh đều nhìn thấy cô nên không cảm nhận được, nhưng người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Viên Dã Tuyền thấy Vưu Tự đứng đó rất lâu mà không đi vào, liền đề nghị ra ngoài hút một điếu thuốc.
Vưu Tự ngồi trên bậc thềm lạnh như băng, trên cổ tay vẫn quấn túi nilon đựng thuốc, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Em đã sớm cảm thấy không nên để cô ấy ở lại đây, thậm chí không nên mang cô ấy đến đây. Mấy hôm trước có một tên bin thái nhìn trộm trong nhà tắm, lẽ ra lúc đó em nên dứt khoát đuổi cô ấy về nhà. Gia đình cô ấy vốn không đồng ý, cô ấy còn gây gổ với bố mẹ vì em.”
Viên Dã Tuyền an ủi: “Cái này… Anh tình tôi nguyện, không thể trách mình cậu được.”
“Không, tất cả là lỗi tại em. So sánh những ngày cô ấy ở nhà với những ngày đi theo em, như cách cả biển trời. Cô ấy đồng ý chịu khổ cùng em là do cô ấy tốt bụng, nhưng em không thể ích kỷ như vậy được.”
“Đồ ăn ở đây căn bản không hợp với khẩu vị của cô ấy, điều kiện vệ sinh cũng không theo kịp. Bát đ ĩa dính đầy dầu mỡ, cô ấy vẫn nhắm mắt ăn không chút do dự, còn luôn nghĩ đến việc nấu ăn cho em. Khi quay phim em không thích nói chuyện nên cô ấy chủ động giao lưu, những thứ năng lượng tiêu cực đó đổ lên người cô ấy, cô ấy vẫn mỉm cười như cũ, còn muốn cảm hóa người khác, dù bản thân không thể vui vẻ như trước. Cô ấy nghĩ em không biết, còn cố chọc em cười, nhưng thực ra em biết hết. Ngoài ra, khi em bế cô ấy ra khỏi xe, đùi cô ấy bê bết máu, mà vẫn khoanh chặt tay bảo vệ chiếc máy ảnh em tặng.”
Viên Dã Tuyền không nói gì, họ đã quen nhìn thấy rất nhiều điều tiêu cực trong suốt những năm qua. Nhưng một cô gái đột nhiên ngâm mình trong hoàn cảnh như thế, chấn động có thể rất lớn, huống chi hiện tại cô ấy quả thực đang bị thương.
“Những chuyện này em đều nghĩ qua, kết luận đơn giản là để cô ấy về nhà. Nếu em kiên quyết một chút thì đã có thể làm được, cho dù cô ấy không vui.” Anh nhíu mày hút thuốc, đôi mắt chăm chú nhìn vào con kiến trên mặt đất, “…Nhưng em có lòng riêng, không muốn để cô ấy rời đi.”
Viên Dã Tuyền nghe thấy lời này không khỏi há hốc mồm: “Ôi… Ngái Ngủ… Cậu chìm sâu quá rồi! Có thể tìm được một người tốt như vậy, mà cậu còn yêu người ta sâu đậm… Bố mẹ cậu có thể yên tâm được rồi. Cậu còn mặt ủ mày ê làm gì, phúc lớn đấy!”
Vưu Tự nhìn anh ấy một cái, trên mặt chẳng chút ý cười, bi thương lại nghiêm túc, “Không thể như vậy.”
“Cậu có ý gì?”
“Cô ấy quá bướng bỉnh, hôm nay em đưa cô ấy về nhà, ngày mai cô ấy sẽ tự chạy đến.”
“Thì mới bắt đầu yêu, dính nhau một tí cũng là chuyện bình thường, cậu cứ bàn bạc với cô ấy xem. Nhưng đúng là để lâu sẽ thành tai họa ngầm thật.”
“Em vốn nghĩ thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, nhưng bây giờ xem ra, không được.”
“Ấy đừng, chuyện đâu còn có đó mà, cậu nhìn anh với chị gái cậu xem…”
Vưu Tự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Viên Dã Tuyền, điềm tĩnh ngắt lời: “Em không thể để cô ấy sống một cuộc đời như Vưu Phong Phong được.”
Viên Dã Tuyền vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng phải mất mấy giây mới hiểu được ý tứ của anh, cuối cùng thở dài nói: “Em trai, cậu là người hiểu chuyện, có đôi lúc anh cảm thấy cậu còn trưởng thành hơn anh.”
Vừa nói, sương khói phiêu tán trong gió.
Hà Tê tỉnh dậy thì không thấy ai, muốn đứng lên nhưng lại khiến vết thương trên đùi trở đau, chỉ có thể ngồi tại chỗ nhìn điện thoại.
Khoảng mười phút sau, Vưu Tự đi vào, bưng nước khoáng và thuốc cho cô uống, Viên Dã Tuyền ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Hà Tê nói: “Chào đạo diễn Viên, anh đến nhanh ghê.”
Viên Dã Tuyền cười gượng: “Ừ, cần thiết mà, nhận được điện thoại là lên đường ngay.”
“Phong Phong thế nào rồi?”
“Cô ấy nghén kinh lắm, hở tí là nổi nóng cáu kỉnh.” bg-ssp-{height:px}
Hà Tê cứng miệng cười: “Đó là chuyện bình thường, anh phải bao dung cô ấy đấy, mang thai không dễ chút nào.”
Viên Dã Tuyền gật đầu: “Vâng, vâng ”
Cô thấy người bên cạnh mình vẫn bất động, bèn vung tay trước mắt anh: “Vưu Tự, ngẩn ngơ gì thế?”
Vưu Tự bỏ thuốc vào túi, kéo khóa lại: “Em gọi điện thoại về nhà, nói ngày mai mình sẽ về, anh mua vé máy bay cho em rồi.”
“Không gọi, cũng không về. Bị xước có chút da thôi mà, bố mẹ biết lại lo lắng thêm.”
“Bây giờ em đi cũng chẳng nổi, đi vệ sinh tắm rửa cũng bất tiện. Về nhà đi, rồi đi bệnh viện lớn kiểm tra lần nữa.”
Hà Tê cảm giác lần này anh rất cương quyết, còn nói: “Giờ anh về thu dọn hành lý cho em, Viên Dã Tuyền sẽ ở lại đây với em. Sáng mai hai người trực tiếp từ nơi này đi sân bay, khoảng cách cũng gần.”
Giọng Vưu Tự quá bình tĩnh, thậm chí có hơi lạnh lùng, Hà Tê vô thức cảm thấy hoảng hốt, bắt lấy cổ tay anh nói: “Anh sao thế?”
“Không có gì, chỉ là em ở đây thực sự không tiện. Ngày mai anh có hẹn quay phim với người nhà bệnh nhân, phải đến một nơi rất xa ở mấy ngày, không có thời gian chăm sóc cho em.”
“Không sao đâu, tự em có thể…”
“Em biết mình không thể mà.”
Viên Dã Tuyền hùa theo: “Hà Tê, về nhà đi, điều trị vết thương khỏi rồi tính.”
Vưu Tự đưa túi cho Viên Dã Tuyền rồi cầm chiếc chìa khóa xe thuê của anh ấy: “Anh đi đây.” Lập tức bước ra khỏi cửa.
Hà Tê nắm chặt tay, không tìm được lý do phản bác, trong lòng lại thấy bồn chồn bất an, nên hỏi Viên Dã Tuyền: “Đạo diễn Viên, anh ấy muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là…” Anh ấy do dự, “Ngái Ngủ có thói quen làm việc độc lập. Vả lại cậu ấy muốn làm một người quay phim, thì phải vững vàng, chỉ quan sát, không được can thiệp. Cậu ấy luôn muốn đi trên con đường này…”
“Tôi làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy à?”
“Có thể có chút… Hà Tê, cô như vậy sẽ khiến người nhà không yên tâm, trở về đi, cậu ấy phải ở lại chỗ này rất lâu.”
Hà Tê nghĩ thầm, về nhà cô nhất định phải dưỡng thương thật nhanh, sau đó đột kích khiến anh trở tay không kịp.
Đêm hôm sau, Viên Dã Tuyền phờ phạc trở về nhà.
Vưu Phong Phong đang ngồi bên bàn uống canh cá, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh, liền hỏi: “Về sớm vậy? Tưởng anh nhân cơ hội này ra ngoài dạo chơi một chút cơ.”
“Không thể nào, anh phải ở bên em chứ.” Anh đổi giày, đi đến bồn rửa tay, trong đầu nhớ tới lời nói của Vưu Tự.
“Sao rồi, thấy người ta âu yếm quấn quýt lại hối hận à?”
“Phong Phong, trước khi ra ngoài, anh sợ em sốt ruột nên không nói, thực ra Ngái Ngủ gặp tai nạn xe cộ nên anh mới đến thăm.”
Vưu Phong Phong ném chiếc thìa vào trong bát, âm thanh giòn tan, giận điên lên: “Tai nạn xe cộ? Vậy mà anh không nói sớm cho em biết! Có nghiêm trọng không!”
“Không nghiêm trọng, Ngái Ngủ không có việc gì, đùi Hà Tê bị thương nhẹ, chảy khá nhiều máu.”
“Hả… Thế còn bây giờ? Sao anh đã về rồi? Có ai chăm sóc Hà Tê không?”
“Anh về cùng Hà Tê, cũng vừa chở người ta về nhà xong.”
“Về cũng tốt, ở chỗ đó quá lâu khéo hỏng người mất…” Cô nhổ miếng xương cá ra, “Vậy anh còn bày ra biểu cảm này làm gì?”
“Thà phá mười tòa thành còn hơn hủy hoại hôn nhân một nhà. Anh cảm thấy mình tạo nghiệt rồi.” Anh ngồi xuống, cũng múc một bát canh.
Vưu Phong Phong sửng sốt, ngập ngừng hỏi: “Chia tay? Ai đề xuất? Hà Tê không chịu nổi hũ nút kia rồi?”
Viên Dã Tuyền lắc đầu, ăn một miếng đậu phụ: “Ngái Ngủ cũng thật tàn nhẫn. Giây trước mới nói với anh là yêu, là xót Hà Tê, giây sau đã quyết liệt đưa cô ấy ra sân bay. Hà Tê cũng là người thông minh, lúc đến cửa kiểm tra an ninh liền cảm thấy có gì đó không ổn, nắm chặt tay cậu ấy bảo khi nào khỏi bệnh sẽ quay lại. Ngái Ngủ nói không cần, cậu ấy làm việc một mình vẫn tiện hơn, Hà Tê lập tức nói có thể đợi cậu ấy.”
“Cảnh tượng này không phải rất cảm động ư… Ai không biết còn tưởng sắp ra tiền tuyến ấy.”
“Em nghe anh kể hết đã, lúc ấy anh cũng thấy buồn vui lẫn lộn, ai ngờ Ngái Ngủ nói không cần đợi cậu ấy, cậu ấy thích ở một mình. Vẻ mặt của Hà Tê thay đổi ngay tại chỗ, vốn yếu ớt như cành liễu, lại bỗng bật dậy khỏi xe lăn, ngũ quan nhăn tít, mặt trắng bệch như tờ giấy, anh nhìn còn đau lòng.”
Vưu Phong Phong gần như có thể đoán được hướng phát triển tiếp theo dựa trên tính cách của em trai mình, “Thằng ngốc Vưu Tự đâu rồi!”
Viên Dã Tuyền lại thở dài, đặt thìa xuống.
“Cậu ấy lùi lại hai bước, nói Hà Tê chỉ đang hứng thú nhất thời, thái độ trách trời thương dân lại đứng ngoài cuộc của cô ấy sẽ chỉ khiến người được phỏng vấn càng thêm phản kháng, bảo cô ấy đừng cản trở công việc, cũng đừng tìm mình nữa. Sau đó liền rời đi, bỏ mặc cô ấy run rẩy tại chỗ, đầu cũng không ngoảnh lại.”
“Rồi Hà Tê nói gì?”
“Anh tưởng ít nhất cô ấy sẽ khóc lóc hoặc chửi mắng Ngái Ngủ cơ, ai ngờ cô ấy chẳng nói gì. Từ khoảnh khắc cậu ấy bắt đầu xoay người rời đi, đến khi anh đưa cô ấy về nhà, cô ấy không nói dù chỉ một chữ.”
Bân: Lời nguyền “truyện mà ngọt ngào sớm quá kiểu gì nửa sau cũng ngược tơi bời” luôn hiệu nghiệm:))