Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
So với thời Vưu Tự làm phim tài liệu độc lập, hiện tại công việc của anh vô cùng bận rộn, Hà Tê cũng nhận thức được điều này.
Đạo diễn hình ảnh phụ trách tổ máy, tổ ánh sáng, tổ máy cơ động hạng nặng, đồng thời chịu trách nhiệm liên lạc với các tổ khác, vị trí của anh đặc biệt quan trọng. Trong tổ lại có nhiều người, công việc rất phức tạp, dù mới ở trong giai đoạn đầu sản xuất.
Chỉ mỗi việc thiết kế phong cách quay phim, anh đã phải họp với Lại Phong Vị trong nhiều ngày liền. Lại Phong Vi tính hơi độc đoán, Hà Tê nhớ rõ các đạo diễn hình ảnh trước đây đã cãi nhau sứt đầu mẻ trán mới hoàn thiện được phong cách, mà cô thường rất tích cực có mặt trong những dịp đẫm máu đó, chiếm hàng ghế đầu xem cho đã mắt.
Nhưng lần này lại bình yên đến lạ lùng.
Từ trước đến này Lại Phong Vi luôn nói một là một, hai là hai, nhưng bây giờ anh ta lại tỏ ra không có vấn đề gì, thỉnh thoảng còn đưa mắt dò hỏi ý kiến của Vưu Tự. Hà Tê quan sát sự tương tác giữa hai người, dần dần cảm thấy sau hàng chục ngày va chạm, mối quan hệ của họ dường như đã được cải thiện vi diệu.
Nhân tiện nhắc tới, Phó Nhất Tuệ cũng ở trong tổ quay phim do Vưu Tự mang đến, lúc này đang cùng Vuu Tự và Lại Phong Vi đứng trước bảng triển lãm kế hoạch đổ bóng hình ảnh, ghi chép rất nghiêm túc. Nghe nói cô ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một nhân viên đầu mối với cả đoàn, có thể đo khoảng cách, quản lý vật liệu, chỉnh màu tại chỗ và điều phối thiết bị. Là một người kiên nhẫn và tỉ mỉ với kỹ năng chuyên môn cao, cô ta đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm tế khi đi theo học hỏi Vưu Tự.
Hà Tê đang ở đầu kia của phòng họp thảo luận với các đồng nghiệp trong tổ mỹ thuật về bối cảnh, lỗ tai thụ động tiếp nhận cuộc trò chuyện ở phía bên kia của bảng triển lãm.
Vưu Tự ngồi vào bàn hội nghị hỏi Lại Phong Vi: “Tổ chúng tôi sẽ sản xuất bản đồ camera và bản đồ ánh sáng. Các anh có đủ kinh phí tìm người vẽ bảng phân cảnh không?”
“Không đủ, nhưng chúng tôi có Hà Tê. Hồi trước đều là cô ấy vẽ, hiệu quả rất tốt.”
Hà Tê nghĩ, hiệu quả đương nhiên là tốt, họ chỉ biết nói “Đây chính là hiệu quả tôi muốn”, hơn nữa ý tưởng của họ liên tục thay đổi, giao nhiệm vụ xong thì chẳng quan tâm gì nữa. Mặc dù cô rất thích tham gia vào quá trình sáng tạo, nhưng để đáp ứng được những yêu cầu oái oăm ấy, cô căn bản chẳng có thời gian để ngủ. Hậu quả của việc đoàn phim thiếu kinh phí trầm trọng là giá trị thặng dư của những người lương thiện bị vắt kiệt một cách điên cuồng.
Mắt thấy Vưu Tự đang nhìn sang, cô vẫn không quay đầu lại, nghe thấy anh nói: “Thế thì công việc của cô ấy nặng quá?”
Cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của bọn họ, nhưng lại giả vờ tai điếc.
Đọc Full Tại
“Nếu kinh phí không đủ, tôi biết một số nhà sản xuất nước ngoài, có thể mời họ đầu tư thêm, sau đó tìm người khác vẽ đi.”
Hà Tê nghe đến đó thì giơ phắt tay lên: “Nếu mời được đầu tư, thì để tôi vẽ cho? Nhớ tăng lương tương ứng cho tôi là được.”
Lại Phong Vi mỉm cười nói với cô: “Hà Tê, tai hết điếc rồi à? Ban nãy thì giả vờ không nghe thấy, ngửi được mùi tiền mới chịu phản ứng?”
“Không thì sao? Anh đâu thể ỷ vào lòng nghĩa khí của tôi mà coi tôi như lao động miễn phí, anh có hiểu đạo lý tiền trao cháo múc không hả?”
“Với quan hệ của chúng ta mà còn phải tính toán chi li những cái đó ư? Bình thường tôi đãi cơm cô đều công cốc à?”
Hà Tê đưa tay lên vuốt tóc, lén giơ ngón cái với anh ta. Cô chợt nhớ ra, câu vừa rồi không nên dùng “lòng nghĩa khí của tôi”, mà nên đổi thành “Tình cảm của tôi dành cho anh” thì mới hợp tình hợp lý.
Mang theo một chút hối hận, cô dòm trộm Vưu Tự, phát hiện anh đã rút lui khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi, quay lưng về phía cô, thảo luận với Phó Nhất Tuệ về kế hoạch đổ bóng hình ảnh.
Cô bình tĩnh thu hồi ánh mắt, cầm cốc in hoa ly trước mặt lên nhấp một ngụm, hương vị pha chế tràn ngập khoang miệng, cô quay đầu hỏi nhân viên hậu cần: “Trưa nay ăn gì?”
Tạm thời ngừng họp để ăn trưa, Phó Nhất Tuệ đi theo Vưu Tự về phía cửa phòng họp, thấy lúc Vưu Tự đi ngang qua chỗ Hà Tê vừa ngồi, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc cốc hoa vài giây.
Phó Nhất Tuệ cũng nhìn theo, trên thành cốc trắng vẽ hai nhân vật hoạt hình một già một trẻ, người lớn mặc áo khoác trắng, người trẻ mặc áo phông vàng, trên miệng cốc còn in vết son môi, ngoài ra không có gì đặc biệt. Cô ta không kìm được tò mò, đi lại gần một chút thì phát hiện bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ ngọc, đoán chừng là rượu nho.
Ngay khi bước chân vào phòng làm việc này, cô ta đã cảm thấy nơi này rất quỷ dị___ giờ sáng, túi ngủ lăn lóc khắp sàn, trong không gian bài trí kiểu nhà Minh, có một mùi uể oải mà hương đàn hương cũng không thể che lấp được.
Mọi người thường xuyên ra vào phòng tắm, phòng thay đồ được sử dụng với tần suất rất cao, có mấy người gần như trực tiếp định cư ở đây. Mọi người đều có quầng thâm dày đặc dưới mắt, hạt cà phê trong tủ đựng đồ uống được tiêu thụ vèo vèo, không bao lâu sau lại được đổ đầy. Bên cạnh tủ lạnh còn có một tủ rượu rất lớn, lúc nào cũng đầy ắp chai rượu, cũng thường xuyên được bỏ thêm vào.
Cô ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ những người làm phim văn nghệ đều sống bê tha thế này sao? Đáp án tất nhiên là đúng, có lẽ là do cô ta đã quen với chế độ làm việc có kỷ luật, sắp xếp hợp lý và giản lược của Vưu Tự nên không quen kiểu này lắm.
Hà Tê bưng bát cơm Oyakodon () về văn phòng ăn, vừa vặn đi ngang qua Vưu Tự trên hành lang, không nhìn nhau cũng không chào hỏi.
() Oyakodon nghĩa là “donburi cha mẹ con”, là một món donburi,hay cơm tô Nhật Bản, nghĩa là thịt gà, trứng, hành lá thái lát, và các nguyên liệu khác được hầm cùng nhau trong một loại súp được làm từ xì dầu và nước dùng, và sau đó được phục vụ trên bát cơm của món này là một thể hiện của một bài thơ về việc món này sử dụng cả trứng và thịt gà.
Sau khi xác nhận hợp tác, cô nói với Vưu Tự rằng họ sẽ giả vờ không quen biết nhau trong phòng làm việc, lý do đưa ra là cô không muốn công việc và chuyện cá nhân lẫn lộn linh tinh, như vậy sẽ khiến đồng nghiệp cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng thực tế là sợ Vưu Tự sẽ nhìn thấu mối quan hệ của mình với Lại Phong Vi. Dù sao dựa theo tính cách của Vưu Tự, anh cũng không có khả năng buôn dưa lê với đồng nghiệp trong phòng làm việc, chỉ cần người khác không chú ý đến quan hệ giữa cô và Vưu, hẳn mọi chuyện sẽ trót lọt.
Nhưng có vẻ cô lo hơi xa, dạo này công việc chất đống, cô chẳng có thời gian và sức lực đi nghĩ nhiều những chuyện như này, hơn nữa cô rất thích bộ phim này, bố cục đơn giản như bài làm của học sinh, nhưng nội dung kịch bản rất thú vị:
Lúc giờ đêm, trong nhà hàng rẻ tiền có ba bàn khách, là một cặp vợ chồng trung niên, một nữ ca sĩ hết thời và hai tên côn đồ bám đuôi cô ca sĩ.
Cặp vợ chồng vốn quen sống ngoài vòng pháp luật, bán hàng đa cấp, cờ bạc, lừa đảo là sở trường của họ, trong bữa tối tưởng như âu yếm nhau nhưng thực chất là bàn cách trục lợi từ nữ ca sĩ. Hai người bằng mặt không bằng lòng, mỗi người đều có những tính toán của riêng mình, sau khi lừa được tiền, người chồng định đến tiệm mát xa tìm gái, còn người vợ muốn ôm tiền một mình bỏ đi tìm mối tình đầu. Cặp vợ chồng không giàu có, không yên ấm này không hiểu sao lại khiến Hà Tê nhớ đến bức tranh có tên “Bữa ăn thanh đạm” của Picasso. ()bg-ssp-{height:px}
Mà hai tên côn đồ kia, tên trẻ nhăm nhe cơ thể của nữ ca sĩ, còn tên lớn nhìn trúng tài sản của nữ ca sĩ. Tên côn đồ trẻ từ nhỏ đã thích nghe băng nhạc của nữ ca sĩ, không chỉ muốn có quan hệ tình cảm với cô mà thậm chí còn muốn đưa cô về nhà giam cầm, trạng thái tâm lý của anh ta rất vặn vẹo. Tên côn đồ lớn hồi theo ông trùm xã hội đen lưu lạc giang hồ, từng học qua lớp giáo dục pháp luật, biết tội trộm cắp tài sản không phải vấn đề lớn, nếu tình tiết không quá nghiêm trọng. Hắn ta cảm thấy cô ca sĩ vẫn còn của ăn của để, chắc chắn sẽ không giận quá hóa liều, cho nên chỉ tính đợi nữ ca sĩ ra ngoài rồi thực hiện một vụ cướp của rồi tẩu thoát, không có ý định nhúng tay vào tội riêng của tên côn đồ trẻ.
Nữ ca sĩ hết thời hồi trẻ rất nổi tiếng nhưng sự nổi tiếng đột ngột khiến cô trở nên vô cùng ngạo mạn, trong cơn tức giận đã bỏ rơi người bao dưỡng mình nên bị cấm sóng khắp nơi, sau khi nhiễm m@ túy, thu không đủ chi, còn bị hỏng giọng, dây thần kinh sọ não cũng bị tổn thương, thỉnh thoảng lại xuất hiện ảo giác. Bây giờ cô tự biết mình mặt mày hốc hác, nên cố tình trang điểm dày cộm hòng giữ thể diện, cô vẫn hy vọng có người nhận ra mình, nhưng không ngờ hai bàn trước sau của nhà hàng này đều đang hướng ánh mắt hằn học về phía cô, hơn nữa còn mang động cơ ác độc. Trong túi cô chỉ có mấy chục tệ và một con dao nhỏ để phòng thân, khi lên cơn thèm thuốc, cô sẽ trở nên điên loạn mất kiểm soát, sức tàn phá rất khủng khiếp.
Tên côn đồ lớn tuổi tình cờ lại là mối tình đầu mà người vợ không gặp suốt mấy chục năm.
Hà Tê đóng cửa văn phòng, chuyển máy tính đến trước hộp cơm, lúc này trong đầu cô chứa đầy ý tưởng về nữ ca sĩ do Ôn Phi Nhĩ thủ vai. Khi hồi tưởng và kể lại chuyện đã xảy ra thì nên mặc quần áo màu gì, vải gì. Ôn Phi Nhĩ là một cái móc treo quần áo, cô ấy có thể mặc đẹp mọi thứ, nhưng trong dòng thời gian hiện tại, cô ấy cần phải ăn mặc kệch cỡm, lạc điệu với xung quanh, càng lỗi thời càng tốt. Nghĩ như vậy, cô bắt đầu xem qua các bức ảnh tin tức giải trí của Hồng Kông và Đài Loan vào cuối thế kỷ trước.
Có tiếng gõ cửa, Lại Phong Vi thò người tiến vào.
Hà Tê ngước mắt lên, hờ hững nói: “Anh vừa gõ cửa vừa đi vào, thì gõ cửa có ích lợi gì?”
Anh ta tiện tay đóng cửa lại, bưng hộp cơm ngồi xuống đối diện cô: “Hà Tê, cô vẫn còn giận tôi à? Cảm thấy tôi đang lợi dụng cô sao?” ”
“Kể từ khi chúng ta gặp nhau, anh đã lợi dụng tôi rồi, anh tưởng tôi không biết sao? Nhưng không sao, dù sao thì tôi cũng đang lợi dụng anh.”
“Tôi ưng chết cái tính này của cô, nhưng tình huống đôi bên cùng có lợi này cũng rất ổn phải không?” Anh ta mở nắp ra, là Unadon. ()
() Unadon hay cơm lươn nướng là một món có nguồn gốc từ Nhật Bản. Nó có một bát donburi loại lớn phủ cơm trắng, và cho lên các miếng phi lê lươn nướng trong một kiểu được biết đến là kabayaki, giống teriyaki. Các miếng phi lê được tẩm một loại sốt làm từ đậu nành, gọi là tare và được caramen hóa, được yêu thích nhất là trên lửa than. Các miếng phi lê không được lột da, và mặt da màu xám được để hướng xuống. Sufficient tare Sốt tare đủ để một số sốt chảy xuống cơm ở dưới. Theo quy định, quả sanshō khô (hạt tiêu Nhật Bản) được rắc lên như là gia vị.
Đôi bên cùng có lợi, bao hàm lập trường của nhiều bên, nhiều mặt.
Hà Tê gắp một miếng lươn trong bát mà anh ta chưa kịp khuấy, bỏ vào bát của mình, hỏi: “Còn bảng phân cảnh thì sao? Rốt cuộc có muốn tôi vẽ không?”
“Cái này còn phải bàn lại, Vưu Tự có thể mời thêm đầu tư đương nhiên là tốt, nhưng trò chơi này càng ngày càng lớn, áp lực của tôi cùng tăng theo.”
“Biết đâu lại có thể mở ra cấp độ mới? Lạc quan lên nào.”
“Tôi biết, tôi cũng rất vui.”
Lúc này, cửa lại bị gõ vang.
“Mời vào.”
Người mở cửa là Vưu Tự, anh cầm tay nắm, đứng ở cửa, không có ý định đi vào.
“Đạo diễn Lại, tôi có chút việc riêng, chiều nay muốn xin nghỉ.”
Lại Phong vội vàng nói, “Không thành vấn đề, không cần sốt ruột, anh cứ yên tâm.”
Vưu Tự gật đầu, ánh mắt đảo qua hai hộp cơm nhựa trên bàn, anh cau mày, rồi định đóng cửa bỏ đi.
Một giây trước khi cửa khép lại, Hà Tê truy hỏi: “Có chuyện riêng gì?”
Vưu Tự nhìn cô ấy một cái, nghiêm túc nói: “Vưu Phong Phong biến mất.”
Hà Tê chớp mắt, vô cùng khó hiểu: “Biến mất là ý gì?”
“Viên Dã Tuyền bảo chị ấy giao con cho bảo mẫu rồi chạy khỏi nhà, hiện tại không tìm thấy người, điện thoại cũng tắt máy.”
“Họ cãi nhau ư?”
“Không, anh ấy nói sáng nay trước khi đi làm vẫn bình thường.”
Hà Tê nhét nhanh một miếng lươn vào miệng, vội nói: “Vậy tôi cùng anh đi xem một chút.”
Vưu Tự cũng không từ chối, chỉ nhìn cô vừa nhai vừa gom đồ vào túi, đá văng dép lê, xỏ giày thể thao vào, nháy mắt đã thu thập xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài.
Anh lùi ra khỏi cửa, thấy cô đi rồi lại vòng về, nói với Lại Phong Vi, “Xong việc chúng tôi sẽ về ngay.”
Trên người vẫn ám mùi sốt teriyaki mặn ngọt.