Lại Phong Vi thường nói: Giai đoạn đầu chuẩn bị càng đầy đủ thì xác suất sai lầm ở giai đoạn sau càng thấp.
Dưới chủ trương của đạo diễn, bắt đầu từ việc tích cóp kịch bản, trải qua hơn một năm chuẩn bị, 《 Lưu Hà 》 cuối cùng cũng khởi quay.
Hôm đó khói hương lượn lờ, khung cảnh trang nghiêm đầy ắp người, nhiệt độ không khí vốn đã nóng lại càng nóng hơn.
Hà Tê đội chiếc mũ ngư dân ống sâu, trốn dưới mái hiên tránh khói dày đặc và ánh nắng chói chang, quan sát cảnh quan văn hóa xung quanh như một khán giả.
Ôn Phi Nhĩ tiếp nhận xong một cuộc phỏng vấn ngắn, liền bịt kín mít trốn đến bên cạnh cô.
Hà Tê đưa mắt nhìn đám đông bị bảo an chặn ở đằng xa, bông đùa: “Siêu sao ơi, cô có thể ký cho tôi không?”
Ôn Phi Nhĩ nhìn cô qua cặp kính râm, trịnh trọng trả lời: “ tệ một tờ.”
“Chốt đơn, tôi mua sỉ tờ, chờ khi cô đoạt Oscar sẽ bán đi trục lợi.”
“Đồ gian thương.”
Hà Tê mỉm cười, tầm mắt bỗng dưng bị mấy ống kính đen ngòm trong đám người hấp dẫn___ rõ ràng không phải hướng về các diễn viên.
Nhìn dọc theo camera, cô thấy Vưu Tự trong đám đông, anh mặc đồng phục áo phông đen của đoàn làm phim, cao lớn trắng trẻo, vô cùng nổi bật.
“Có ổn không thế? Một người quay phim cũng có fan hâm mộ chụp ảnh á?”
Ôn Phi Nhĩ phì cười: “Hồi còn đi học, cậu ấy cũng thường bị chụp lén rồi đăng trên diễn đàn trường mà.”
“Chà, chắc là có nhiều người đuổi theo anh ấy lắm nhỉ? Tại sao anh ấy không…”
“Tính khí của cậu ấy chỉ thích hợp ngắm từ xa thôi, hầu hết các cô gái đều yêu thầm hoặc tỏ tình rồi bị từ chối.”
Hà Tê gật đầu tán thành cật lực, cảm giác Ôn Phi Nhĩ vẫn chưa nói hết câu.
“Sao thế?”
Hai người đi tới bên trái toa ăn, Ôn Phi Nhĩ lấy thuốc lá điện tử ra, bắt đầu hít mây nhả khói.
“Hà Tê, nếu muốn làm việc cùng nhau, tôi nghĩ có một số chuyện cũ vẫn nên nói ra thì hơn.”
“Cô nói đi.”
“Hồi đại học tôi từng thích cậu ấy, nhưng vì chứng kiến thái độ của cậu ấy đối với các cô gái, nên lúc ấy tôi muốn dùng tư cách bạn bè, kết thân với cậu ấy trước.”
Hà Tê không hề ngạc nhiên, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.
“Nhưng sau đó tôi phát hiện ra cậu ấy là một người rất thiếu tình thương, vừa độc lập kiên định, vừa thờ ơ đến mức khiến mọi người cảm thấy ở gần cậu ấy là một loại quấy rầy, nên tôi đã ngừng mơ mộng viển vông.”
Ôn Phi Nhĩ điềm nhiên nhìn Hà Tê: “Nhưng hiển nhiên cậu ấy đối xử với cô rất khác. Hôm đó khi đi chạy bộ buổi sáng, tôi tình cờ gặp cậu ấy ra ngoài mua đồ. Rõ ràng chẳng có chuyện gì vui, nhưng cậu ấy lại cười rất tươi. Tôi chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của cậu ấy, bèn trêu tâm trạng của cậu ấy tốt nhỉ, thế mà cậu ấy thực sự thừa nhận. Nếu bây giờ hai người lại quay về bên nhau, tôi đoán… Hôm đó cô đã ở nhà cậu ấy đúng không?”
Hà Tê bừng tỉnh nhớ ra cái đèn bắt muỗi thình lình xuất hiện, nên lặng lẽ gật đầu.
Ôn Phi Nhĩ thở ra một hơi khói ngọt ngào, nói: “Yên tâm, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.”
Hà Tê nháy mắt với cô ấy, cười nói: “Yên tâm, tôi không ngại.”
Ôn Phi Nhĩ liếc mắt nhìn người bên cạnh Vưu Tự, hỏi Hà Tê: “Cô gái đó tên là Phó Nhất Tuệ nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Ôn Phi Nhĩ hồi tưởng, “Hồi xưa cô ấy từng gõ cửa nhà tôi.”
“Tôi đoán có lẽ cô ấy đã gõ cửa cả tòa nhà ấy chứ.”
“Cô ấy muốn gì?”
“Lúc đó cô ấy nói muốn bái Vưu Tự làm thầy, bây giờ… thì không xác định.”
“Vậy hai người yêu đương trước mắt cô ấy, chẳng phải đang khiêu khích cô ấy mọi lúc mọi nơi à?”
“Những người trong đoàn phim đều nghĩ chúng tôi không quen biết, với cả chúng tôi không yêu đương nha.”
Ôn Phi Nhĩ bật cười: “Hiện tại là quan hệ [email protected] thịt thuần túy đúng không?”
“Đáp án chính xác.”
Đọc Full Tại
Vưu Tự theo trực giác quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh toa ăn có hai người đang nhìn chằm chằm mình, thỉnh thoảng còn nói mấy câu.
Anh chỉ huy lần cuối: “Kiểm tra lại hộp mờ và bộ lọc, cảnh đầu tiên, tôi sẽ cầm máy quay A.”
Ngay khi Phó Nhất Tuệ chuẩn bị đưa cho anh đồng hồ đo ánh sáng, Vưu Tự đã quay lưng đi về phía toa ăn.
Cô ta nhìn khói hương mù mịt bên cạnh toa ăn, có bóng hai người một cao một thấp đang bịt kín mít, tay cầm đồng hồ đo ánh sáng rơi xuống bên người.
Ôn Phi Nhĩ nói, “Không làm phiền hai người nữa.” Rồi cất thuốc lá điện tử, đi về phía chiếc xe Recreational Vehicle của mình.
Hà Tê nhìn Vưu Tự đi hết con đường từ ánh nắng vào bóng râm, cách cô hai bước thì dừng lại.
Trên cổ anh có chút mồ hôi, khóe miệng hơi nâng lên: “Hôm nay anh dùng kem chống nắng của em, cỡ đồng xu nhé.”
“Chẳng lẽ là lọ hết hạn sử dụng ấy?”
Anh mê mang nhăn mày, “Hết hạn thì làm sao?”
Giọng Hà Tê đau khổ: “Mặt sẽ bị thối rữa.”
Từ trong đôi mắt hơi mở to của anh, cô tìm được một tia tuyệt vọng.
“Tôi đùa thôi, anh dễ lừa thật đấy.”
Anh thở dài, đút hai tay vào túi hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện gì vậy?”
“Nói về lịch sử tình trường của anh.”
“Làm gì có mấy chuyện ấy.”
Lúc này, trợ lý đạo diễn dẫn theo các diễn viên quần chúng đi tới chỗ cô: “Hà Tê, trang phục đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong hết rồi, anh dẫn mọi người vào thay luôn đi.”
Cô nhìn quét qua đám đông phía sau anh ta, nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong đó, liền chết sững.
Vưu Tự nhận ra những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của cô, phát hiện ra một cô gái trong nhóm diễn viên quần chúng cũng đang nhìn cô, vẻ ngạc nhiên không kém gì Hà Tê.
Hệt như không khí của một cuộc hội ngộ ảm đạm nào đó.
Mãi đến khi bọn họ rời đi, Vưu Tự mới mở miệng hỏi: “Hà Tê, người đó là ai?”
Hà Tê ngơ ngác nhìn hướng đám người rời đi, giống như không nghe thấy anh nói gì.
Cô bất ngờ há miệng, hơi thở trở nên nặng nề bất thường, ánh mắt nhấp nháy, hai chân khuỵu xuống mất thăng bằng.
“Hà Tê?” Vưu Tự đột nhiên ý thức được có điểm không đúng, nắm lấy tay cô ở giữa không trung nhằm giữ thăng bằng, “Em khó chịu chỗ nào?”
Trong tiết trời nóng nực, làn da trên cánh tay mà anh chạm vào lại lạnh như băng.
Ngực cô phập phồng khó khăn, như thể ai đó đang bóp nghẹt cổ họng cô vậy. bg-ssp-{height:px}
Anh vòng tay qua lưng cô, nhìn xung quanh định gọi đội y tế nhưng bị cô dùng ngón tay giữ chặt lấy.
“Tôi không sao… Chỉ là… say nắng chút thôi.”
Anh sốt sắng nói, “Anh đưa em lên xe y tế.”
“Không cần… Tôi ngồi một lát là được.”
Vưu Tự cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đỡ cô ngồi sang một bên trước.
Vừa chạm đất, Hà Tê đã đẩy tay anh ra, ôm đầu gối, nhắm mắt lại, lưng cong lên như một quả bóng xì hơi.
Anh im lặng, chống chân ngồi xổm trước mặt cô, tự hỏi về danh tính của cô diễn viên quần chúng kia.
Ngoại trừ một số thời điểm đặc biệt, Hà Tê luôn trông rất yêu đời, như thể cô chưa bao giờ gặp phải thất bại.
Trong thời gian anh vắng mặt, cô đã gặp phải rắc rối gì chăng?
Tựa như bóng ma tâm lý hồi cấp bị cô chôn sâu trong lòng? Khi gặp phải tình huống tương tự, nó mới có thể phát nổ?
Nếu đúng là thế, thì mức độ tổn thương có nghiêm trọng như sự cố năm xưa không?
Dạo này anh mải bận bù đắp mối quan hệ và tăng ca công tác, nên chưa có thời gian hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của cô.
Một lúc sau, Hà Tê hơi hòa hoãn lại, liền ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.
Vưu Tự vặn nắp bình nước, cẩn thận đưa qua, chờ cô mở miệng.
Hà Tê uống một ngụm, rồi nhét ngược vào tay anh, lại vùi đầu vào trong chân.
Bộ đàm treo trên ngực Vưu Tự truyền đến thanh âm: “Đạo diễn Vưu, máy A xảy ra chút sự cố, anh có thể qua xem thử được không?”
Anh mặc kệ, đứng nguyên tại chỗ.
Hà Tê chậm rãi nói: “Anh mau đi đi, tôi nghỉ ngơi một lát là khỏe.”
Bên kia đổi thành Lại Phong Vi thúc giục: “Sắp bắt đầu rồi, người đâu?”
Cô sốt ruột ngẩng đầu lên: “Ồn quá, mau đi xem đi.”
Vưu Tự đặt chai nước ở dưới chân cô, dặn dò: “Anh sẽ gọi trợ lý, em ở yên chỗ này đừng nhúc nhích.”
Cô lại cúi đầu, như là thật sự chóng mặt, chỉ giơ tay lên, lắc lắc trong không trung hòng đuổi anh đi.
Sau lưng được vuốt v e mấy cái, cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần, liền mở mắt nhìn xuống đất.
Một con bọ rùa bảy đốm đang bò đến chỗ giao giữa xi măng và bãi cỏ, di chuyển chậm chạp trong cơn nắng nóng.
Tháng năm .
Rời khỏi khách sạn thị trấn, Vưu Tự bước chậm rì rì, muốn hút hết điếu thuốc này trước khi lên xe.
Đêm cuối thu, nhiệt độ rất thấp, vừa thở ra đã hóa sương trắng.
Anh vừa lên xe, liền nghe phía sau có người gọi tên mình, là giọng của Hà Tê.
Không gấp gáp quay đầu, anh dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác rồi mới xoay người nhìn cô.
Cô khoác thêm một chiếc áo khoác, tóc rối tung, mắt mũi đều đỏ bừng, khàn giọng nói: “Mở cửa.”
“Em về đi.”
Cô vẫn đi đến cửa sau, nói: “Tôi có chuyện muốn nói, bên ngoài lạnh lắm.”
Hòa vào không khí mát mẻ của đêm đen, Vưu Tự ngửi thấy mùi thơm của cô, bỗng có một linh cảm mơ hồ.
Anh do dự một lúc, rồi nhấn công tắc, đèn xe lóe sáng.
Hà Tê bước sang một bên trước cửa, không thò tay ra.
Vưu Tự ngập ngừng mở cửa cho cô, nhìn chăm chăm khuôn mặt đọng vệt nước mắt khô, lồ ng ngực anh nặng trĩu vô ngần.
Cô lên xe, tùy ý để cửa mở, hình bóng yên lặng như được lồng vào khung ảnh.
Vưu Tự đóng cửa sau từ bên ngoài, một mình ngồi vào ghế lái.
Bên trong xe rơi vào trạng thái tối om, đóng kín cửa, anh khởi động xe, bật điều hòa, chỉ chốc lát đã ấm hẳn lên.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào ở ghế sau.
Anh luống cuống tay chân, bật đèn chiếu sáng, rồi hoảng loạn lục lọi khăn giấy đưa cho cô.
Anh vừa quay đầu liền bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của cô ở ghế sau.
Đối mặt với nỗi bi thương trong mắt cô, anh tức khắc mất đi giọng nói.
Vậy nên anh đẩy cửa xuống xe, vòng sang phía bên kia của ghế sau và ngồi vào trong.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, anh đã tự hỏi về trạng thái không độc thân và lý do khóc thút thít của cô, cùng với hành trình sắp tới của mình.
Cô chỉ rũ đầu trầm mặc, đến cả khóc cũng rất kiềm chế.
Suy nghĩ muốn ở lại giống như nốt mực thấm trên giấy trắng, càng lúc càng lan rộng.
Ôm ý nghĩ vứt bỏ mọi thứ, Vưu Tự đến gần cô hơn, mở miệng nói: “Hà Tê, anh không đi Pháp nữa.”
Anh rõ ràng cảm giác được hô hấp của cô bị đình trệ, tiện đà bắt đầu ôm mặt rấm rứt với khăn giấy.
Anh cau mày xót xa, giang tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô.
Khi tiếng khóc lắng xuống, đôi môi ấm áp của cô dán tới, khuôn mặt nóng bừng vì khóc, tay lần mò c ởi quần jean của anh.
Trên môi vẫn còn vị mặn của nước mắt, cô thở gấp, động tác cũng rất vội vàng, dạng [email protected] ngồi lên người anh.
Tim anh xốn xang, tay bắt đầu dùng sức, lòng bàn tay vuốt v e vùng da bên sườn và trong đùi của cô, chuyên tâm đáp lại.
Trong xe chỉ còn tiếng quần áo sột soạt và hơi thở hỗn loạn.
Vưu Tự không biết lúc đó cô đang nghĩ gì, trong xe rất tối, bóng đen phủ lên người anh, anh chỉ có thể cảm giác được mặt cô vẫn ướt dầm dề như cũ.
Cuối cùng, cô tựa cằm vào một bên cổ anh, hơi thở dồn dập.
“Hà Tê, em có điều gì muốn nói phải không?”
Sau lưng mờ mịt ánh sáng, Vưu Tự nhìn thấy cô ngồi dật, thân hình mảnh khảnh.
Một lúc sau, cô chỉnh lại quần áo, ngồi xuống vị trí ban đầu rồi vặn tay nắm cửa.
“Không,” Cô bình tĩnh nói, “Chuyện hôm nay đừng nói cho ai biết, tôi sợ Lại Phong Vi sẽ phát hiện. Còn nữa, chúng ta không có quan hệ gì, anh đi đâu là việc của anh.”
Dưới ánh mắt bàng hoàng của anh, cô ngay ngắn xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng.
Qua tấm kính tối màu, Vưu Tự nhìn thấy cô bước vào màn đêm mà không hề ngoảnh lại.