Hà Tê bước nhanh đến quầy, đứng trước bàn của Vưu Tự, trên đ ĩa trước mặt anh có mấy lát bánh ngọt.
“Tiểu thư, quét mã QR ở đây là được.” Nhân viên cửa hàng chỉ vào bàn, lễ phép nhắc nhở.
“Được,” Cô vừa quét mã QR vừa hướng về phía Vưu Tự nói nhỏ, “Là cô gái vừa ngồi đối diện với tôi, không phải tôi.”
Vưu Tự nghiêng đầu, từ hướng eo cô liếc nhìn vị trí kia, sau đó lau khô tay dựa vào lưng ghế, khẽ nhướng mày.
“Đối diện với cô không có ai cả.”
Hà Tê quay phắt đầu lại, vị trí cô vừa ngồi đang được lau dọn, cô lập tức tìm kiếm trong đám người ở cửa, nhưng không thấy cô nhóc kia đâu hết.
“Vừa rồi thật sự có một người, là một học sinh cấp , con bé nói đã theo dõi Chensilu của các anh từ lâu, muốn bái anh làm thầy.”
“Đang giữa trưa trong tuần, học sinh cấp đến đây ăn cơm?”
“Con bé trốn học, nó còn nói muốn học theo anh bắt đầu học quay phim từ hồi cấp .”
Vưu Tự đứng ngoài cuộc xem cô, không có một chút tin tưởng.
“Không tin thì thôi, tôi đi trước.”
Anh không nói lời nào, tùy ý để cô hăng hái ra khỏi cửa. Hà Tê dừng ở cửa ba giây, sau đó lao vào chợ thủ công mỹ nghệ ở hướng đối diện với nơi ở của Vưu Tự. Cô lo lắng bây giờ hình tượng của cô trong lòng Vưu Tự có lẽ rất kỳ quặc, phải chăng là cô gái điên cuồng rình mò cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ? Còn thản nhiên kể một câu chuyện vô nghĩa về học sinh cấp ? Nếu có cậu trai diễn trò với cô như thế, cô nhất định sẽ gọi báo cảnh sát.
Nhưng Hà Tê không định bỏ đi như vậy, chỉ là cô không biết phải làm gì tiếp theo, bèn do dự dạo quanh rồi đến một xưởng gỗ, cô đẩy cửa bước vào, chọn một khối gỗ sắp thành hình và bắt đầu gia công.
Ông chủ là một người đàn ông đầu trọc, mặc quần cạp trễ, nhìn thấy kỹ thuật mài giũa tốc độ cao của cô, bèn thở dài: “Cô gái, có phải người cùng ngành không?”
Hà Tê lắc đầu nói: “Sở thích thôi.”
“Cô muốn làm gì?”
“Cái thìa.”
“Đem tặng hay tự dùng?”
“Tôi chưa nghĩ đến.” Cô liên tục chà giấy nhám lên mép gỗ xù xì, mùn cưa bay giữa các ngón tay cô như cát mịn.
Ông chủ thấy tâm tình cô không tốt nên cũng không hỏi thêm gì nữa, ngồi trở lại vị trí ban đầu tiếp tục khắc hoa mai. Nhưng Hà Tê đột nhiên nói: “Ông chủ, có thể cho tôi mượn con dao điêu khắc của chú không?”
“Con dao này rất sắc bén. Nếu cô không phải người chuyên nghiệp, vẫn nên cẩn thận.”
“Không sao, tôi từng dùng rồi.” Cô nhận dao, không thèm vẽ bản nháp mà khắc trực tiếp lên tay cầm của thìa. Ông chủ tò mò đứng dậy đi vòng ra phía sau cô xem kỹ thì thấy nó có hình con mực, có một không hai. Ngay khi ông định khen ngợi thì lưỡi kiếm màu gỉ sét đã tách khỏi gân của con mực, nhẹ nhàng mổ vào ngón trỏ của kiếm sĩ, nơi nó chạm tới, những hạt máu háo hức tạo thành một quả cầu nhỏ, giống như bóng đèn của bút hồng ngoại.
“Này cô!” Ông chủ cuống cuồng rút giấy vệ sinh nhét vào tay cô, Hà Tê bình tĩnh dùng ngón tay cái ấn xuống, xin lỗi, “Ngại quá, tôi sẽ đền con dao cho chú.”
“Không sao, tôi đi lấy ít cồn và băng cá nhân, cô khử trùng rồi cầm máu mau.” Ông bước nhanh vào phòng dụng cụ.
Hà Tê nhìn vết sẹo nhỏ dưới râu mực, nghĩ nghĩ rồi nhờ ông chủ làm cho mình: “Nhờ chú tỉa giúp tôi thêm vài nét, ở vết xước này khắc ba con sóng, phải có chút nhấp nhô.”
Ông chủ hói nhìn thấy vẻ mặt tập trung của cô gái, đoán rằng chiếc thìa cuối cùng sẽ được đem tặng nên nói: “Đừng lo, cô cũng đổ máu hy sinh rồi, tôi nhất định sẽ khắc ba con sóng thật nhấp nhô cho cô.”
Cuối cùng, Hà Tê giơ ngón tay bôi dầu sáp lên, đại khái đã hài lòng.
“Tôi thấy sắc trời tối sầm, cô có mang theo ô không?” Ông chủ nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ hỏi.
Hà Tê chạm vào chiếc ô trong túi, “Tôi có, đi đâu tôi cũng mang theo, phòng khi trời mưa.”
Đọc Full Tại
Chờ Vưu Tự thanh toán hóa đơn đi ra, Hà Tê đã biến mất, anh cảm thấy người này thật khó hiểu, anh không tin cô lặn lội đường xá xa xôi đến đây chỉ để ăn một chiếc bánh pizza. Khi anh leo cầu thang lên tầng hai, một cô gái với đồng phục học sinh buộc quanh eo đang bước xuống cầu thang. Anh nhìn thoáng khuôn mặt cô bé theo bản năng, cô gái lại mở to mắt nhìn anh trừng trừng.
Anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, bước sang một bên, không chờ người nọ mở miệng, đã sải bước lên trên. Cô gái cũng không ngăn cản mà đi theo bước chân anh. Qua khe hở của cầu thang, cô gái nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong chiếc áo khoác denim màu đen đi thẳng lên tầng năm thì cầu thang ngừng rung lắc. Cô gái kéo căng quai cặp sách, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đi xuống lầu mà ba bước ngoái lại một lần.
Vưu Tự ngồi trên bậc thang ở tầng năm, xoay điện thoại và nhớ lại những lời của Hà Tê. Cánh cửa phòng bên chân đột nhiên mở ra, Ôn Phi Nhĩ đang ôm một túi rác, bị sức lực của anh làm cho giật cả mình.
Cô ấy mặc một chiếc áo phông in chữ lớn, quần đi xe đạp ôm lấy đôi chân dài miên man, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không gõ cửa?”
“Không có việc gì.” Vưu Tự đứng lên đến lan can liếc xuống dưới lầu, “Tránh đầu sóng ngọn gió tí.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
“Vậy tiện đường giúp tớ vứt rác đi.” Người Ôn Phi Nhĩ còn ở trong phòng, hai tay thon dài giơ túi rác ra.
Ban đầu anh không muốn đồng ý, nhưng nhớ ra học sinh cấp có thể vẫn đang trốn ở tầng dưới, nên đành nhận lấy túi rác.
Vì là tòa nhà thương mại, tầng một còn có cửa hàng nên cư dân phải đi qua lối đi trong nhà đến thùng rác tái chế ở phía sau tòa nhà để vứt rác. Vưu Tự vừa đi vừa nhìn xung quanh, nhưng không thấy cô học sinh cấp đâu, mà qua cửa trượt bằng kính của xưởng gỗ lại phát hiện ra một kẻ khả nghi khác. Cô đang ngồi gần cửa, mài giũa đồ dùng bằng gỗ với vẻ đằng đằng sát khí, chiếc bàn dưới tay cô cũng lắc lư theo, một phần bắp chân trắng nõn lộ ra giữa chiếc quần ống đứng và đôi bốt ngắn cũn cỡn, bên cạnh là ông chủ hói đầu đang lo lắng nhìn cô.
Vưu Tự không nghĩ nhiều, bỏ rác vào thùng tái chế.
Sau khi phân loại trở về, anh đi ngang qua cửa hàng một lần nữa, Hà Tê vẫn ở đó, nhưng giơ ngón tay lên trời, giám sát công việc của ông chủ. Anh vô cùng thích thú bước vào cửa hàng tiện lợi đối diện, mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, thanh toán tiền xong lại thấy người ở cửa đối diện vẫn chưa ra, liền thản nhiên ngồi xuống bên cửa sổ kiểu Pháp chờ xem rốt cuộc cô muốn làm gì.
Dầu sáp đã khô, Hà Tê thanh toán hóa đơn rồi chào tạm biệt ông chủ, khi cô bước đến hàng hiên, thác nước trên bầu trời đã lao xuống, độ ẩm trong không khí vượt quá giới hạn, khiến toàn thân cô nhớp nháp. Cô đang định lấy chiếc ô trong túi ra thì một người quen thuộc đã đi đến bên cạnh.
“Trùng hợp thế, anh cũng đi dạo phố à?” Nhìn thấy túi nilon trong tay Vưu Tự, Hà Tê gợi chủ đề, ngẩng đầu cười nhạt.
Anh không hùa theo mà hỏi thẳng: “Cô có mang ô không?”
“Không.” Hà Tê thu tay lại, trả lời một cách chân thành.
“Vừa lúc, cái ô lần trước cô cầm đến, có thể theo đường cũ trả lại cho Vưu Phong Phong.”bg-ssp-{height:px}
“Hả? Tôi tưởng…”
Vưu Tự lo cởi áo khoác của mình trùm lên đầu rồi ra hiệu cho cô đi theo, sau đó sải bước vào màn mưa.
Trong một giây, chỉ một giây thôi, Hà Tê đã nghĩ anh cởi áo khoác ra để chia cho cô một nửa. Tất nhiên, cuối cùng cô chỉ đành đội chiếc túi lên đầu, lấy tốc độ nước rút mét dẫm lên mặt nước đuổi theo.
Cửa không đóng, chủ nhân đã bước vào. Hà Tê cảm thấy mình không được mời vào nên chỉ đứng ngoài. Qua một nửa khe cửa, cô nhìn thấy một phần đồ đạc trong nhà___ sàn gỗ màu xám, tường trắng tinh, một chiếc bàn bếp ở phía bên tay phải của cửa. Ngoại trừ máy pha cà phê viên nén thì không có dụng cụ nhà bếp nào khác trên đó hết, nó sạch sẽ như thể chưa bao giờ được sử dụng. Bên trong là một cửa sổ rộng mở, cửa chớp bị gió thổi kêu răng rắc, dưới sàn trải đệm trải ga trắng, ngọn đèn kim loại chiếu lên chồng sách một cách ấm áp.
Vưu Tự từ bên trong đi ra, tay cầm ô giơ lên trước mặt cô, che khuất tầm nhìn của cô.
“Lần trước là bạn gái anh à?” Hà Tê đặt mu bàn tay sau eo.
“Không phải.”
“Vậy anh có không?”
“Không,” Anh thở dài, “Đi thong thả.”
Hà Tê nhìn câu chữ bật ra trong miệng, cảm thấy môi trên của anh như lá cây bị rạch ở giữa.
Cô cụp mắt, lấy ra một chiếc túi vải mảnh mai màu be từ trong túi xách, đưa cho anh.
Vưu Tự lần theo túi vải, thấy ngón tay cô quấn băng cá nhân, liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Anh nhìn sẽ biết.” Lại đẩy về phía trước.
“Không cần.”
Tiếng mưa kèm theo tiếng sấm, chiếm hết màng nhĩ của cô.
“Không thích nói sau.”
Hà Tê treo đồ lên tay nắm cửa, chộp lấy chiếc ô rồi vội vàng chạy xuống cầu thang mà không quay đầu lại.
Khi về đến nhà, Hà Tê tắm nước nóng, đang chuẩn bị sấy khô tóc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cô lấy khăn quấn mái tóc ướt sũng của mình và lao ra cửa, nhìn qua mắt mèo, là Thành Liêu. Anh ta vẫn đang mặc vest, có lẽ vừa mới tan làm.
Cô không tháo dây xích, chỉ đẩy cánh cửa hé ra một chút. Thành Liêu không nghĩ tới điều này, anh ta nắm lấy tay nắm cửa và kéo nó ra, không ngờ bị chặn lại, bèn ngạc nhiên không vui hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Anh đã xem tin nhắn em gửi chưa?”
Thành Liêu nắm lấy tay nắm cửa: “Rồi, nên vừa tan làm đã đến gặp em ngay.”
“Xem là được.” Hà Tê không có ý định tháo dây xích.
“Anh không đồng ý, ít nhất hãy cho anh một cơ hội chuộc lỗi chứ?”
“Không cần chuộc lỗi, chúng ta cứ kết thúc đi.”
“Chỉ bởi vì anh không có thời gian bên em sao?” Anh ta nhíu mày, hốc mắt đỏ bừng.
“Không phải, lần trước em đã giải thích rồi mà?” Thấy anh ta sắp khóc, Hà Tê có chút sợ hãi.
“Anh có thể thay đổi. Nếu em cảm thấy không thú vị, anh sẽ dẫn em đi du lịch, hoặc cùng em làm những điều em thích, nhé?”
“Thành Liêu, em không muốn nói lời khó nghe, anh rất tốt, thời gian em ở bên anh cũng rất vui, nhưng hiện tại em thấy đủ rồi, chúng ta chia tay êm đẹp, được không anh?”
Một giây sau, Hà Tê nhìn thấy người bên kia cánh cửa đột nhiên thấp xuống, cô quả thật không thể tin vào mắt mình.
Anh ta thực sự quỳ xuống.
Nhất thời nghẹn lời, Hà Tê hít một hơi thật sâu, không chờ anh ta mở miệng, cô cũng quỳ xuống.
Đang giờ tan tầm, hàng xóm qua lại nườm nượp, cảnh tượng tráng lệ trước mắt khiến ai cũng phải dừng chân.
Hai thanh niên trông khá bình thường quỳ gối qua khe cửa, thậm chí còn có xu hướng dập đầu.
“Anh thấy chuyện này thú vị không?” Cô dần mất kiên nhẫn, tóc tai ướt sũng hỏi anh ta.
Vẻ mặt của Thành Liêu rất nghiêm túc, anh ta không hiểu tại sao Hà Tê đi một chuyến về lại trở nên thờ ơ như vậy.
Như thể kìm nén hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng nói ra suy đoán trong lòng mình: “Em đã thích người khác đúng không?”
Hà Tê cúi đầu, “Đúng vậy.”
“Hay là các người đã sớm thích nhau rồi?” Giọng anh ta trầm xuống.
“Không phải.”
“Là ai?” Anh ta đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới.
Hà Tê cũng muốn đứng lên, nhưng hai chân bỗng tê dại, chỉ có thể tiếp tục quỳ, nhìn như đang ăn năn sám hối.
“Là Vưu Tự đúng không?”
Trong lòng cô đập thình thịch, “Không, anh đừng đoán mò.”
Giọng điệu Thành Liêu cực kỳ u ám: “Anh không đồng ý chia tay, em cũng không được phép gặp lại anh ta nữa. Nếu em tiếp tục khăng khăng, anh sẽ nói cho bạn bè của anh ta biết anh ta xen vào tình cảm của người khác. Anh không ngại làm lớn chuyện đâu, dù sao anh cũng không phải bên có lỗi.”