Tại ngôi biệt thự đựơc xây theo kiểu Thái.
- Này bà chị, tôi đi vệ sinh lát_Nhóc Bảo nói.
Băng gật gù đồng ý, trong khi tay cô vẫn liên tục hoạt động. Bài tập ngày mai khá là nhiều, cô phải vừa giảng bài vừa học. Trứơc khi đi trên môi Bảo nở nụ cừơi khó hiểu, nhiều phần là gian tà.
Hôm nay... À...phải nói là cho tới giờ thì nhóc Bảo vẫn chưa bày trò gì cả. Nó bỗng ngoan ngoan cách lạ thừơng. Nhưng mà... Cô nghĩ... Chắc là sắp đến lúc rồi nhỉ.
Reng...reng... Vừa nghĩ đến đầy thì điện thoại bàn trong nhà lại reo.
- À, em... Có thể bắt máy giùm chị đựơc không? Chị đang ...bận chút việc_Cô giúp việc không đựơc tự nhiên lắm, nhờ vả.
-Ừm..._Băng dừng bút rồi đi xuống lầu.
_ giọng nam trầm ấm từ đầu kia vang lên. Nhưng mà... Chẳng phải tiếng việt mà là tiếng Nhật.
Bảo lúc này cũng chạy ra ngoài, trốn ở góc nghe ngóng tình hình. Thế nào? Món quà nó tặng cho bà chị... Tốt đấy chứ.
-Moshimoshi (xin chào)_ Băng tự nhiên đáp.
_Ngừơi kia xuất ra tràng cực nhanh.
-Ie, kanojo wa chodo gaishutsu shimasendeshita (không, bà ấy vừa ra ngoài rồi)_ Băng cũng xả ra tràng y chang (theo lời nhận xét của Bảo). Vừa nghe tới đây nó cứ tửơng mình nghe nhầm. Bà chị này sao lại biết tiếng Nhật đựơc chứ.
_Ngừơi đối thoại cũng có vẻ rất bình tĩnh. Không ngạc nhiên lắm khi Băng lại đáp bằng Nhật ngữ.
- shimasen (không)_Băng từ tốn đối đáp.
- sayonara (tạm biệt)_Nói xong Băng cúp máy rồi điềm nhiên như không đi lên lầu.
Nhóc Bảo cũng lật đật chạy vào chỗ học. Không nên để bà chị nghi ngờ nha. Nhưng mà... Vốn dĩ nó định chơi bà chị vố để hạ nhục bã. Ai dè... Bà chị xấu xí ấy lại biết tiếng Nhật, lại nói đựơc cách rành rẽ như vậy. Thế là kế hoạch báo thù của nó coi như đi tong rồi.
Tiếng trứơc đó...
- Anh hai giúp em nhé!_ Bảo trưng ra bộ mặt phúng phính làm nũng.
- Không rảnh_ Chàng trai đeo chiếc kính gọng đen cũng có đôi mắt xanh dương giống hệt Bảo thẳng thừng từ chối.
- Đi mà, giúp em đi mà, lần này nữa thôi, nhééé...!_ Bảo hồn nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn.
- Lần cuối?_ Đặt tách cà phê đang uống dở xuống, anh hỏi.
- Phải, phải_Bảo nhanh nhẹn gật đầu.
- Nhưng... Với điều kiện..._ Anh nhếch môi cừơi gian.
Nó đã phải cắn răng chấp nhận cái điều kiện khốn nạn kia của ông anh. Vậy mà kế hoạch lại không thành là sao chứ.
Trở về hiện tại, Bảo đang bực dọc cắn bút.
- Này, sao bà chị lại nói tiếng Nhật tốt vậy?_ Bảo tò mò hỏi.
- Muốn biết sao?_ Băng ngừng bút, hỏi ngựơc lại.
-À...ừm... Chỉ hơi tò mò thôi_Nó ậm ừ qua loa đáp.
- Làm xong hết bài tập rồi tôi sẽ trả lời_Băng nhanh chóng chặt đứt chủ đề này ở đây.
Bảo nén giận, cầm bút làm bài trong khi miệng thì cứ lèm bà lèm bèm mãi thôi. Nó vẫn chưa bỏ cuộc đâu, ngày mai nó sẽ cho chị ta biết tay.
Thật ra thì Băng rất có hứng thú với việc học ngôn ngữ. Đặc biệt là tiếng Anh và tiếng nhật. Bởi vì ứơc mơ của cô chính là trở thành Biên-Phiên Dịch. Do không đủ tiền nên ngay từ nhỏ cô đã bắt đầu tự học, cô lên mạng tìm hiểu về chúng cả về ngữ pháp lẫn từ vựng.
Nhưng mà... Hình như ngừơi lúc nãy nói chuyện với Băng qua điện thoại là ngừơi Việt chứ chẳng phải ngừơi Nhật. Tuy hơi khó nghe nhưng cô vẫn nhận ra đựơc. Và giọng nói này... Hình như cô đã nghe qua ở đầu rồi thì phải.
.......
~Sau tất cả mình lại trở về với nhau, tựa như chưa bắt đầu... ~_đang trên đừơng về nhà thì điện thoại Băng lại reo.
- Alô
_đầu kia là giọng của ngừơi phụ nữ.
- Vâng_Băng bình tĩnh đáp.
-Vâng_Sắc mặt Băng cũng chẳng có chút biến đổi nào. Vẫn bình tĩnh đến vậy, đôi mắt không gợn sóng.
Cô đã cố tình dặn dò dì phải đi đứng cẩn thận rồi cơ mà. Hôm đó, cái bữa mà Hạo ở nhà Băng. Lúc đó cô đã mơ thấy cái tương lai mà dì cô gặp tai nạn xe cộ. Tuy dì không chết nhưng lại bị thương rất nặng. Đây là lí do vì sao cô biết trứơc đựơc dì sẽ về quê.
Mỗi lần mà cô mơ thấy tương lai như vậy thì khi tỉnh dậy mắt trái cô sẽ biến thành màu đỏ. Khoảng tiếng sau thì nó sẽ tự động trở lại bình thừơng.
Lát sau Băng đã có mặt tại bệnh viện.
Cạch... Cửa phòng bệnh đựơc Băng nhẹ nhàng mở ra. Trong phòng, dì Hoa vẫn còn đang bất tỉnh nằm đó. Cơ thể dì đựơc băng bó trắng toát.
Băng nhớ lại những lời bác sĩ nói với cô.
- Xương chân bà ấy bị thương rất nghiêm trọng, có lẽ... Sau này bà ấy sẽ không đi lại đựơc nữa
Sẽ ra sao nếu dì ấy biết mình không thể sử dụng đôi chân đó đựơc nữa! Cô... Nên làm gì lúc này đây? Đây cũng là thứ cô chẳng thể nào tiên đoán đựơc. Cô cứ nghĩ bà ấy sẽ chỉ bị thương phần mềm nhưng ai ngờ... Việc này đi quá sức tửơng tựơng của cô rồi.
Hình như... Ai ở cạnh cô cũng đều gặp xui xẻo thì phải.
năm trứơc, Băng đã tiên đoán đựơc cái chết của ba mẹ cô. Băng đã tìm mọi cách để thay đổi cái tương lai mờ ám đó. Cô đã ngăn cản ba mẹ mình lên chiếc taxi đó. Tuy họ đã đi bằng xe hơi của mình nhưng cái tai nạn đáng tiếc đó vẫn xảy ra trứơc mắt cô.
Từ hôm đó trở đi, cô đã biết tương lai là thứ mà mình chẳng thể nào thay đổi đựơc. Cho dù có cố gắng ngăn cản thì kết quả cuối cùng vẫn vậy. Cô đã từng thử rất nhiều lần nhưng không lần nào thành công cả.
Băng định về nhà lát để cho chú cún ăn rồi quay lại bệnh viện. Nhưng khi vừa bứơc ra ngoài thì...
- A, Băng ... Là cậu đúng không?_ giọng nữ trong trẻo vang lên.
Băng quay lại thì thấy cô gái có vóc dáng khá nhỏ nhắn, khuôn mặt phúng phính đang cừơi tươi chào cô. Đây chính xác là cô gái mà Băng đã cứu lần trứơc.
- Oa, không ngờ lại đựơc gặp cậu ở đây đó, hay là chúng ta đi ăn khuya đi_Thanh Ngân tự nhiên vòng lấy tay Băng, kéo đi. Nhưng Băng không hề di chuyển dù chỉ chút.
-Tôi bận rồi_Băng phán xong rồi nứơc đi thẳng.
- Thế thì tớ đợi cậu làm xong việc rồi đi cùng nhé_Ngân vẫn không nản chí mà cứ lẽo đẽo theo sau Băng.
Cứ thế ngừơi đi bộ từ bệnh viện về nhà Băng. Về tới nhà bụng cô lại bắt đầu kêu réo ầm ĩ nên ngừơi vẫn là đi ăn.
- Ợ... No quá đi_Ăn xong, Ngân không chú ý hình tựơng mà ợ to cái.
- Mà này, sao cậu lại ở trong bệnh viện vậy?_Xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, Ngân hỏi.
- Thăm dì_Băng thẳng thắn trả lời.
- Trùng hợp thật đấy, ông tớ cũng đang dữơng bệnh trong bệnh viện này, chúng ta thật là có duyên mà_ Ngân hào hứng đáp.
- Ờ_Băng lãnh đạm nói. Cô không quan tâm lắm đến cái thứ đựơc gọi là duyên số kia.
....
Phần tiếng Nhật Du dịch không đựơc chuẩn lắm đâu đấy!!!