Độ Xuân Sơn

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Băng Hà đứng phía sau Thẩm Thanh Thu, luôn không nói một lời mà nhìn chằm chằm hai người. Giờ lại tiến lên một bước, đen mặt túm lấy thiếu nữ kia, kéo ra một khoảng xa.

Thẩm Thanh Thu hỏi: “Các ngươi nói vậy, là biết yêu vật kia từ đâu tới? Sao ngay từ đầu không nói cho bọn ta?”

“Chủ sự vốn cũng không rõ chuyện này lắm, bọn ta giấu diếm bên trên về chuyện mình làm. Nghe rằng có tin đồn người ta từng thấy ở đây, cũng không biết có phải thật không. Vốn là ngựa chết chữa thành ngựa sống, không ngờ thật sự vẫn không đủ số người chết…”

Trong đám có kẻ nhỏ giọng nói thầm: “Loại chuyện này, làm sao dám nói cho người của Thương Khung Sơn Phái chứ…”

Đúng vậy. Theo phong cách chính khí ngay thẳng của Thương Khung Sơn Phái, thấy người ta hiến tế người sống ngay dưới mắt mình, nhất định sẽ lập tức ngăn lại, nghiêm khắc giáo huấn.

Thẩm Thanh Thu nói, “Vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Thả nàng về đi.”

Có kẻ lớn gan gào lên, “Tiên sư cứ một hai phải làm khó bọn ta chi, hy sinh mấy người để giữ bình an cho mọi người, có gì không đúng!”

Phía sau gã cũng có không ít người hô lên phụ họa, tình cảm mọi người dần xúc động phẫn nộ.

Thẩm Thanh Thu lay quạt càng thong dong hơn, “Được thôi. Chỉ là mấy người,” Y cười nói, “Yêu vật này cho dù là đồng nam hay đồng nữ gì, cũng chẳng cự tuyệt ai, các ngươi là mấy đại nam nhân nhiều máu lại béo thịt, chẳng phải hợp làm đồ ăn của nó hơn à. Đại trượng phu hà tất phải lấy tiểu cô nương ra chắn họa, không bằng ai đó lên mời trước đi?”

Tức khắc, xung quanh lặng ngắt như tờ.

“Một khi đã vậy, phiền các vị dẫn đường, tới nơi yêu vật ẩn thân đi.”

Thẩm Thanh Thu làm động tác mời, người dẫn đầu thấy không lay chuyển được, lại không tự tin, chỉ đành nhụt chí nghe lời đi lên trước.

Thẩm Thanh Thu để ý mấy người theo sau, lúc đi ngang qua còn như có suy tư gì mà tới bên Liễu Thanh Ca, ngừng lại, cười như không cười: “Liễu sư đệ, đi thôi.”

Liễu Thanh Ca quay đầu đánh giá y cẩn thận, như cảm thấy không quen người trước mắt này lần nữa: “Từ khi nào ngươi lại có lòng tốt như thế rồi?”

Thẩm Thanh Thu cười nói: “Ta cũng đang định hỏi, sư đệ từ khi nào quan tâm tới sư huynh như thế rồi?”

Liễu Thanh Ca phất tay áo bỏ đi: “Không hề!”

Trong lòng Thẩm Thanh Thu cười muốn ngất, bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thác nước đang lao xuống nơi xa xa.

Nhóm người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, thác nước kia đã gần ngay trước mắt, mềm như bông sáng như ngọc, ào ào vang lên. Có điều nơi dừng lại cuối cùng, lại là dưới thác nước, cách nhau tầm một hồ nước sâu.

Vén lớp cỏ dại rậm rạp ra, mới đi tới gần hồ, đã có đệ tử hô lên: “Lạnh quá!”

Đúng thế, nhìn kỹ mà xem, chung quanh cỏ đều phủ một lớp sương mù.

Diện tích hồ nước không nhỏ, thác nước lao xuống từ vách núi, chảy qua lớp đá lởm chởm, phần lớn đều dội xuống nơi này. Nước thì không sao, kỳ lạ chính là chiếc hồ.

Thẩm Thanh Thu đứng bên hồ nhìn thử, chỉ cảm thấy sâu không thấy đáy. Gợn nước sáng sáng tối tối, chung quang cực kỳ lạnh, cẩn thận cảm nhận, còn có thể nhận ra một tia quỷ khí.

Lạc Băng Hà đứng một bên mở miệng: “Đệ tử nhớ đêm qua khi ở trong nước, nước dòng sông kia cũng lạnh không bình thường.”

Thẩm Thanh Thu hiểu rõ, lòng đã biết ngọn nguồn.

Đúng như bọn họ đã dự đoán trước.

Người dẫn đầu lạnh tới hà hơi, run run co lại: “Nơi này bình thường ít người đến, nhưng nghe lão tổ tông nói, chiếc hồ này đã có ở đây từ mấy trăm năm trước, nghe nói thỉnh thoảng có bị yêu ma làm loạn mấy lần, năm đó cũng dùng người sống hiến tế. Chúng ta cũng không phải tiền lệ, bằng không ai dám lấy mạng người ra đùa cợt.”

Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, có người hỏi: “Chúng ta cứ ở đây đợi nó ra?”

Đương nhiên không thể làm thế. Đừng nói canh ở đây mấy ngày, chỉ canh mấy canh giờ thôi, đã lạnh tới không chịu nổi. Cho dù người tu tiên không sợ lạnh, nhưng nơi này tựa hồ lạnh đến bất thường, hàn khí chui thẳng vào trong cốt tủy, đợi lâu, cũng không thể chịu nổi.

Thẩm Thanh Thu nói vậy, không ít người nhìn qua y, đồng loạt gật đầu.

Liễu Thanh Ca nói: “Vậy đánh đòn phủ đầu, ép nó ra đi.”

Thẩm Thanh Thu hỏi: “Ý của Liễu sư đệ là?”

Giọng còn chưa dứt, Liễu Thanh Ca đã rút Thừa Loan kiếm ra khỏi vỏ, linh quang chảy xuôi, đâm thẳng vào trong hồ. Linh lực trên thân kiếm lập tức dấy lên một đợt sóng lớn trên hồ, nước bắn tóe lên, gợn nước văng khắp nơi, vang lên tiếng khóc nỉ non kéo dài như trẻ con lại như thiếu nữ.

Nói động thủ liền động thủ, không hổ là Liễu đại thần!

Thẩm Thanh Thu triệu Tu Nhã ra, quay đầu nói với đám người cứng đờ vì lạnh, trợn mắt há hốc mồm: “Đi ngay!”

Đám người kia phục hồi tinh thần lại, nghe Thẩm Thanh Thu nói, như ong vỡ tổ chạy loạn xuống chân núi.

Thẩm Thanh Thu quay đầu lại dặn dò đệ tử: “Tất cả tránh xa khỏi ven nước ra, đừng để bị kéo xuống.”

Tiếng động tĩnh lớn qua đi, Thừa Loan vào vỏ, Liễu Thanh Ca nghiêm mặt nhìn mặt nước chằm chằm. Tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn về phía mặt hồ.

Vốn mặt hồ trong suốt lại nổi lên đống tóc đen như mực, dần dần lan ra khắp mặt nước. Ngay sau đó, như khi họ thấy bên cạnh giếng, đám “Sadako” liên tục bị Thẩm Thanh Thu chửi rủa lại bò ra liên tiếp, một đống oán linh như sương mù vây tứ phía.

Thẩm Thanh Thu phất tay lập kết giới, đề phòng oán linh chạy vào trong thành, vừa tụ linh lực, chuẩn bị trở tay đánh lại bất cứ lúc nào.

Bởi vì trước đó có chuẩn bị, mọi người đều rút kiếm chém giết, còn có hai người tâm phúc là Liễu Thanh Ca và Thẩm Thanh Thu, dần chiếm thế thượng phong, từng đám oán linh bị đánh tan, Họa Võng bò đầy đất bị giết từng con.

Thẩm Thanh Thu thở dốc một hơi, vụt tới cạnh Thượng Thanh Hoa, thấp giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi này, chính chủ nơi đây, đánh thế nào?”

Thượng Thanh Hoa buông tay: “Cái gì mà đánh thế nào. Lúc trước Băng Ca đánh thế nào, thì đó chính là cách duy nhất rồi.”

Thẩm Thanh Thu suýt nữa buột miệng thốt ra: “Ngươi đùa cái quỷ gì thế.”

Năm đó Băng Ca trâu bò không ai bì nổi, cho dù thế, vẫn phải dùng mấy cái phược tiên võng, mới bắt được vài con Họa Võng trăm tuổi, quá trình chém giết không đáng tả, tóm lại là vẫn tốn nhiều sức. Mà Nhạc Thanh Nguyên lúc phái đi làm nhiệm vụ, cũng không ngờ khó khăn tới thế, tưởng rằng yêu vật tầm thường quấy phá, nên cũng không cấp đủ người cho Thẩm Thanh Thu, còn không có trang bị, muốn diệt gọn một lần, có thể nói là gần như không có khả năng. Một hai phải cố gắng chống đỡ, sợ là sẽ thiệt hại hơn nửa số người.

Chung quanh tiếng đánh nhau dần bình ổn, Thẩm Thanh Thu kể lại tình huống, nhất thời đều lâm vào trầm mặc.

“Hơn nữa,” Thượng Thanh Hoa chỉnh lại y phục, bổ sung thêm: “Thứ Họa Võng này, vốn dĩ do rừng sâu nuôi ra, ở đây phong thủy quá tốt, cho dù chúng ta muốn đuổi cùng giết tận, hơn năm nữa chắc sẽ lại xuất hiện, đạo hạnh tu đủ, lại xuống núi hại người thôi.”

Lạc Băng Hà đột nhiên nói: “Ta nhớ, hình như Thượng sư thúc là lần đầu nghe tới thứ Họa Võng này nhỉ.”

Biểu tình Thượng Thanh Hoa cứng đờ, Thẩm Thanh Thu vội nói: “Lúc nãy ta nói cho Thượng sư thúc của ngươi.”

Lạc Băng Hà kính nể nói: “Sư tôn hiểu sâu biết rộng, đệ tử còn rất nhiều điều phải học hỏi.”

Thượng Thanh Hoa nhìn vẻ mặt sùng bái của con trai nhà mình, lòng dâng lên nỗi bi phẫn không tên——

Nam chính đại đại phiền ngài mở mắt nhìn cho rõ toàn bộ thế giới này đều do lão tử ta đây của ngươi tạo ra đấy!

“Thế… Thế tiếp theo phải làm gì đây?” Có người hỏi.

Liễu Thanh Ca nói: “Mặc kệ thế nào, cũng phải thử một lần.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Đương nhiên không thể mặc kệ cho yêu vật này hại người, nhưng không cần cứng chọi cứng với nó. Ý của ta thì, cứ dùng linh trận phong tỏa hồ nước và thủy đạo thông với nó đi, vây nó lại không cho thứ này xuống núi hại người, tạm thời về báo cho Thương Khung Sơn phái, rồi tính thêm sau.”

Đây vốn là ý định Thẩm Thanh Thu đã tính kỹ, dù sao so với giết mãi không hết, không bằng vây lại. Nhiều nhất thì Thương Khung Sơn phái chịu chút trách nhiệm, cứ cách một thời gian lại phái người tới kiểm tra tình hình linh trận là ổn.

Phần lớn mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, Liễu Thanh Ca ôm kiếm, vẫn chẳng thèm nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu tình trên mặt không tỏ ý kiến gì.

Thẩm Thanh Thu cũng biết hắn chấp nhận cách này, vừa định tiến lên mấy bước sắp xếp, tay rũ bên người thình lình bị Lạc Băng Hà tóm lấy: “Sư tôn! Đệ tử nguyện dùng hết sức một lần, cho dù có nguy hiểm… Cũng không quan trọng!”

Thẩm Thanh Thu ngẩn người: “Nói bậy nói bạ gì thế.”

Lạc Băng Hà cắn răng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, ta…”

Lạc Băng Hà càng lúc càng dùng sức giữ chặt Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nhịn cảm giác muốn nhe răng trợn mắt lại, gõ gõ lên tay Lạc Băng Hà để buông ra, nói: “Đừng có làm loạn. Tình huống thế này, là lúc để ngươi tỏ vẻ anh hùng à?”

Còn nữa, đứa bé này tuổi còn nhỏ, sao lực tay lớn thế hả!

Thẩm Thanh Thu quay đầu gật gật với Liễu Thanh Ca: “Liễu sư đệ, chúng ta động thủ thôi.”

Lạc Băng Hà bị các sư huynh đệ kéo sang một bên, vẫn bình tĩnh nhìn Thẩm Thanh Thu, sau hồi lâu mới cúi đầu, chậm rãi mím chặt môi.

Vì phòng để lộ sơ hở cho Họa Võng, ba kết giới chắc chắn được dựng lên, dùng linh trận cản lại, không chút cẩu thả phong bế thủy đạo, đảm bảm dòng nước thông suốt, nhưng tà ám lại không thể nào đi qua được.

Lần kiểm tra cuối cùng hoàn tất, Thẩm Thanh Thu như trút được gánh nặng: “Ngày khác vẫn nên xin lệnh của chưởng môn, mời Chiêu Hoa Tự đến một chuyến. Kết giới khắp Tu Chân Giới chẳng ai có thể sánh bằng bọn họ, càng chắc chắn hơn.”

Ở bên hồ quá lâu, khí lạnh truyền từ chân lên tận trên ót, mọi người không tiện ở lâu, sửa soạn lại một lát, liền xuống núi.

Thẩm Thanh Thu cho đệ tử đi báo lại tình huống ở đây cho chủ sự, nói sau này có thể an tâm, nếu có chuyện lạ lập tức báo lại cho Thương Khung Sơn Phái.

Vì khách sáo và để cảm ơn, chủ sự mong nhóm Thẩm Thanh Thu ở lại mấy ngày trong thành để chiêu đãi, bị Thẩm Thanh Thu dịu dàng uyển chuyển từ chối.

Một đường này nói chuyện với người khác, tất cả mọi chuyện hơn nửa đều do Thẩm Thanh Thu làm, Liễu Thanh Ca tuy vũ lực tốt nhưng lại không dễ nói chuyện, Thượng Thanh Hoa vội vàng chỉ huy đệ tử xử lý trên dưới, giờ Thẩm Thanh Thu đã lên tiếng, chủ sợ cũng không tiện nói gì nhiều, ngàn ân vạn tạ tự mình tiễn họ rời thành.

Thẩm Thanh Thu kỳ thật cũng muốn ăn mấy bữa cơm nếm thử mấy món đặc sản trong trấn, nhưng còn một chuyện, y vẫn luôn canh cánh trong lòng, cũng không có nhiều tâm tư để trì hoãn ở bên ngoài.

Xem ngày thì, khi quay về Thương Khung Sơn Phái, đại hội thí kiếm ở Khung Đỉnh Phong cũng đã tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio