Thẩm Thanh Thu chán muốn chết đứng ngoài sơn môn, qua nửa ngày, mới thấy một chiếc xe ngựa từ bên đường núi chậm rãi đi tới.
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, vừa định mở miệng, người trên xe đã nhảy xuống, làm thủ thế ngừng lại: “Dưa huynh, ta không cố ý để huynh đợi lâu đâu. Huynh ngự kiếm tới còn nhanh với ngầu hơn ta, ta phải cực cực khổ khổ đánh xe ngựa tới đây đó.” Nói, vô cùng đau đớn, “Xét duyệt tuyệt địa cốc không được đưa đệ tử theo, ta là một phong chủ dưới ánh nhìn của mọi người tự mình đánh xe tới, mất mặt mất mặt. Ta không cần mặt mũi nữa à?”
Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại: “Thứ như mặt mũi, ngươi có à?”
Thượng Thanh Hoa nghiêm túc nói: “… Ít nhất trước mắt vẫn phải có.”
Thẩm Thanh Thu xì một tiếng: “Cúc cự, trước khi nói lời này, phải che vết thương trên mặt trước đã biết chưa? Mạc Bắc Quân lại đánh ngươi à?”
Thượng Thanh Hoa: “… Nói nhảm gì lắm. Huynh có lên xe không?”
Thẩm Thanh Thu rất biết nghe lời đúng mà nhảy lên xe, ngồi ngay ngắn vào trong xe rồi, nghiêm mặt nói: “Đi thôi.”
“…” Thượng Thanh Hoa: “Vì sao lại là ta đánh xe?”
Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt: “Thẩm mỗ không muốn làm đâu.” Thượng Thanh Hoa mặt tối sầm, Thẩm Thanh Thu xòe tay ra: “Vị kia thế nào ngươi cũng biết, làm đệ tử làm phong chủ ở Thương Khung Sơn, mắt đặt trên đỉnh đầu, mười ngón tay không dính nước xuân, ngươi có thể tưởng tượng được người như Thẩm Cửu lại đánh xe không? Căn bản không biết làm.”
Hoàn toàn vô nghĩa. Kỳ thật y lười thôi, lại vẫn ra vẻ bình tĩnh vô tội: “Nếu ngươi không sợ xe hỏng người vong, thì thật ra ta cũng có thể thử một lần.”
Thượng Thanh Hoa: “…”
Ghì dây cương, Thượng Thanh Hoa quay đầu nói: “Ta không tin huynh với Liễu Thanh Ca ra ngoài, cũng là bảo hắn đánh xe.”
Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ vai hắn: “Chuyện này ngươi nghĩ nhiều rồi. Nam nhân như gió thế kia, thì khuyên không nên lên xe ngựa.”
Hai người đi một đường nói lời châm học, xe ngựa rời khỏi núi Thương Khung Sơn ẩn trong mây, lại xuyên qua chân núi Sơn Thành, lúc tiến vào ngoại ô hoang vu, Thẩm Thanh Thu thấy bốn phía không người yên tĩnh, không cần giữ hình tượng nữa, nên tùy tay lấy hạt dưa, ngồi xuống bên cạnh Thượng Thanh Hoa.
Ngồi tới gần, Thẩm Thanh Thu lại phát hiện trên mặt Thượng Thanh Hoa có mấy vết bầm, trên cổ còn ẩn ẩn có vệt đỏ, đúng là thảm không nỡ nhìn, nhịn không được hỏi: “Ngươi đây rốt cuộc là làm sao thế? Sao Mạc Bắc Quân đánh ngươi hoài vậy?”
Nói thật, y bắt đầu từ đời trước, luôn không thể hiểu cách dạy dỗ Đâm Lên Trời của Mạc Bắc Quân. Boss cấp bậc như Mạc Bắc Quân, dạy dỗ thủ hạ thế mà lại có thể kiên trì dùng mấy đòn đấm đá như bạo lực gia đình giữa vợ chồng, hoàn toàn không phù hợp với giả thiết mà.
So sánh thì, thủ đoạn giáo huấn thủ hạ của Lạc Băng Hà – kẻ trực tiếp lãnh đạo Mạc Bắc Quân, có khi còn dũng mãnh hơn nhiều.
Thượng Thanh Hoa: “Mạc Bắc Quân muốn đánh người, làm gì cần lý do?”
Thẩm Thanh Thu chậc chậc liên tục: “Chịu đánh chịu mắng à Cúc Cự, xem ra ngươi thật sự tỉnh ngộ rồi đấy.”
Thượng Thanh Hoa lấy hạt dưa trong tay Thẩm Thanh Thu, vừa cắn vừa nói: “Lúc đi mua đồ cá nhân cũng có thể gặp hắn, đưa đệ tử xuống núi rèn luyện cũng có thể gặp hắn, ra cửa thu tiểu hoàng (Truyện +) cũng có thể gặp hắn luôn. Dựa theo giả thiết của ta, tuy rằng Mạc Bắc Quân rất rảnh, nhưng cũng đâu có rảnh tới mức này. Chỉ có thể nói do vận khí không tốt. Không lừa huynh, có đôi khi đi đường vấp ngã một cái, đã có thể thấy mũi giày Mạc Bắc Quân rồi… Biểu tình đó của huynh là gì?”
Thẩm Thanh Thu sửa lại thần sắc trên mặt: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có một số chuyện có thể tìm hiểu được. Ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi, Mạc Bắc Quân cuối cùng không giết ngươi chứ?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Huynh nói đi? Chuyện liên quan tới sống chết, sao ta có thể quên được.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu ý vị thâm trường, “Sống chung với việc “thân thiết thăm hỏi” của ngươi tới giờ với Mạc Bắc Quân, ta cảm thấy sau này ngươi có thể trải qua những ngày lành khá giả rồi.”
“…” Thượng Thanh Hoa nhìn y, “Dưa huynh, huynh đối với chuyện của người khác, biết rõ quá nhỉ. Câu chúc của huynh, việc này đừng nhắc tới. Ta cảm thấy, giờ huynh còn phải quan tâm chuyện của mình hơn nữa kìa.”
Thượng Thanh Hoa lấy một quyển sách nhỏ ra, ném vào trong lòng Thẩm Thanh Thu: “Thả lỏng tâm trạng đi ha.”
Thẩm Thanh Thu không hiểu gì, vừa cầm lên nhìn, tay tức khắc run lên, thiếu chút nữa quăng hết hạt dưa ra ngoài.
… Vẫn là mặt bìa quen thuộc, vẫn là tiêu đề ban đầu.
XUÂN – SƠN – HẬN.
Mấy chữ hoa hòe lòe loẹt rồng bay phượng múa trước sau như một, đập nát mặt mũi Thẩm Thanh Thu rồi. Thẩm Thanh Thu cảm thấy mặt già giữ không nổi, hạ tầm mắt, lại thấy bên cạnh dùng hai chữ Khải nhỏ nhỏ ghi thêm—— “Tiền truyện.”
“…”
Nhất thời, Thẩm Thanh Thu thực sự không biết nên chui vào đâu.
Y với Lạc Băng Hà còn chưa có chuyện gì xảy ra cơ mà? Vẫn là thanh thanh bạch bạch trời đất chứng giám đúng không?
Nên Xuân Sơn Hận là chuyện quái gì?!
Sao lại còn có thêm một phần tiền truyện nữa đù má!!!
Ổn định tâm lý run rẩy lại, Thẩm Thanh Thu lật quyển sách này ra xem một lần nữa.
Quyển tiền truyện này, viết từ lúc Lạc Băng Hà mới vào sơn môn, một đường đánh giếng yêu, thu phục Bác Bì Khách, chống lại Ma tộc xâm lấn, viết giữa y và Lạc Băng Hà thành tình cảm mờ ám, các kiểu lấy thân bảo hộ chịu chết vì nó, lại thêm các loại muốn mà còn chối muốn nói lại thôi mỗi ngày, tuy rằng không viết rõ quan hệ của hai người, lại làm người khác mặt đỏ tim đập, mơ hồ hết phần này qua phần khác.
Thẩm Thanh Thu thật sự như bị đất đá đập xuống mà hoảng sợ với kiểu tưởng tượng phong phú này rồi.
Thượng Thanh Hoa bình luận: “Lại nói, kỳ thật viết cũng không tệ lắm, cốt truyện khai, thừa, chuyển, hợp cực kỳ xuất sắc, còn tạo cảm giác muốn nói hẳn ra lại không dám nói rõ. Mấu chốt là tác giả đã có dự kiến trước, viết ra được quyển Xuân Sơn Hận này nhất định là IP đại thần rồi, muốn hot, trước tiên phải viết tiền truyện trải nền, thu hút khẩu vị người đọc trước.”
Thẩm Thanh Thu vươn tay che mặt, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Thượng Thanh Hoa vẫn còn than thở tiếc nuối: “Chỉ tiếc là chưởng môn sư huynh bảo thứ này đồi phong bại tục, bảo ta lập tức gom sạch những quyển lưu hành trên thị trường, không được bày bán. Chưởng môn sư huynh đã lên tiếng, không thể không nghe, ta cũng đành nhịn đau bóp chết thứ nghệ thuật này. Chỗ ta còn giữ lại một quyển thôi, quý trọng cẩn thận vào.”
Thẩm Thanh Thu: “Ta—— Ầy, quên đi. Vì sao ta lại là kẻ cuối cùng biết tới?”
Thượng Thanh Hoa buông tay: “Nhạc Thanh Nguyên nói không được cho huynh biết, sợ huynh nổi giận. Giờ chung quanh không có ai, ta mới nói cho huynh, để huynh biết tới.”
Thẩm Thanh Thu nhìn quyển sách trong tay, hồi lâu sau thở dài.
Kỳ thật nói theo một góc độ nào đó, quyển tiền truyện này, đúng là không sai.
Thượng Thanh Hoa nhìn y, đột nhiên nói: “Giờ huynh chuẩn bị làm thế nào?”
Thẩm Thanh Thu nhất thời không hiểu: “Cái gì làm thế nào.”
Thượng Thanh Hoa cạn lời nhìn y: “Vực Thẳm Vô Gian đấy. Thiếp mời cũng phát tới các tiên môn cả rồi, đừng nói với ta giờ huynh còn chưa nghĩ tới chuyện này nhé.”
Thẩm Thanh Thu trầm mặc, ăn ngay nói thật: “Ta còn chưa nghĩ kỹ.”
Thượng Thanh Hoa: “Nghĩ ngần ấy năm, huynh thật sự chưa nghĩ kỹ chút nào?”
Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại: “Còn cách nào khác không?”
Mấy năm nay, Thẩm Thanh Thu đã nghĩ tới cảnh tượng ở Vực Thẳm Vô Gian vô số lần, có thể nói cái mụn nhọt này chưa bao giờ tiêu tan khỏi lòng, nhưng mà giờ y cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nghĩ cách làm sao để dứt khoát khiến Vực Thẳm Vô Gian đừng xuất hiện.
Vực Thẳm Vô Gian nhất định sẽ xuất hiện, phó bản này, cũng nhất định phải làm.
Đời trước Đâm Lên Trời không tìm Hắc Nguyệt Mãng Tê đến, nên Mạc Bắc Quân lên sân khấu trước, nhưng cho dù xuất hiện tình huống thế nào, Vực Thẳm Vô Gian cũng nhất định sẽ xuất hiện, khác nhau chỉ là cách châm lửa thôi. Quan trọng hơn là, cho dù cố ý thay đổi hướng ván cờ thế nào, mình cũng chỉ là quân cờ trắng đen trên bàn cờ lớn của hệ thống, hệ thống hơi thay đổi hướng đi chút, nói không chừng còn có thể khiến ngươi lấy đá đập chân, rất có khả năng mất nhiều hơn được.
Hiểu rõ kịch bản của hệ thống dành cho người chơi dâng cả tro cốt Thẩm Thanh Thu bày tỏ mẹ mày hệ thống.
Bỏ qua chuyện này, phó bản Vực Thẳm Vô Gian này, y cũng căn bản không dám phá bỏ dễ dàng. Độ sướng cảnh cáo kếch xù treo ở đó, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không dám nghĩ tới, một ngày khi phó bản không thành công, y sẽ thành dạng gì—— cho dù chết đi rơi vào vòng tuần hoàn lặp lại lần nữa, hay là bị đưa thẳng về, với y, với Lạc Băng Hà, đều không thể chấp nhận nổi.
Chỉ có một đường duy nhất, đó chính là Lạc Băng Hà phải xuống Vực Thẳm Vô Gian. Chờ Lạc Băng Hà trở về sau ba năm, hết thảy đều dễ nói chuyện.
Thượng Thanh Hoa nghe phân tích xong, hiếm khi nghiêm túc, một lời nói trắng ra: “Thẩm đại đại, huynh bỏ được à?”
Hắn thở dài: “Hai người đời trước, ngươi ta bất bình, Băng Ca thực sự rất thảm. Đừng nói với ta huynh không đau lòng chút nào nào. Giờ còn ở chung nhiều năm như thế, người ta đối với huynh trước sau như một móc tim móc phổi, tốt tới nói không nên lời, đời trước huynh chỉ lo giữ mạng còn chưa tính, cộng thêm chuyện đẩy người ta xuống hai lần, chậc chậc, không nói tới huynh cảm thấy thế nào trong lòng, chuyện này cũng chẳng tử tế gì đâu.”
Thẩm Thanh Thu day ấn đường nảy lên kịch liệt, phiền muộn nói: “Ta biết. Nhưng còn làm gì được nữa chứ? Đẩy xuống đương nhiên quá thảm, nhưng không đẩy chẳng lẽ không phải còn thảm hơn à.”
Vốn dĩ y đã nghĩ kỹ, cho dù gặp chuyện gì, tuyệt đối không được kích thích Lạc Băng Hà, bịa lý do dỗ đứa nhỏ này đi xuống, mình thì kiên định chờ Lạc Băng Hà về thôi.
Nhưng mà Lạc Băng Hà đột nhiên thổ lộ tâm ý, làm Thẩm Thanh Thu lập tức luống cuống tay chân, lòng rối bời.
Giống như lâu nay, tình cảm y dành cho Lạc Băng Hà luôn đè nén bỗng bị nứt ra, tức khắp ập tới.
Tuy là Thẩm Thanh Thu tự cho là lý trí, giờ cũng không dám xác định, khi thực sự tới lúc ấy rồi, mình còn có thể bình tĩnh mà bịa lời nói dối, sau đó trơ mắt nhìn thiếu niên trong sáng chân thành kia, rơi vào Vực Thẳm Vô Gian được không.
Hai người xoay quanh vấn đề “Đẩy không đẩy” mãi không thôi, Thượng Thanh Hoa phun vỏ dưa, thuận miệng trêu chọc: “Dù sao cơ sở tình cảm của hai người tốt như thế, đơn giản là đẩy người ta thôi, ôm hắn cùng rơi xuống đi.”
“…” Thẩm Thanh Thu: “Nói cho rõ. Ngươi nói “đẩy”, là “đẩy” cái gì?”
Thượng Thanh Hoa nói: “… Có lẽ huynh hiểu được mà. Dưa huynh, ta nói thật lòng với huynh một câu, có phải trong lòng huynh có quỷ không hả?”
Thẩm Thanh Thu kêu ngừng: “… Ngừng lại. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hai nam nhân thảo luận vấn đề này, không khí rất kỳ quái à?”
Lại rơi vào loại đối thoại kiểu giữa nữ sinh bé nhỏ “Này nha đáng ghét tớ có thích anh ấy đâu” “Tớ nào có bảo cậu thích anh ấy đâu ôi ôi hóa ra là trong lòng cậu có quỷ” Thẩm Thanh Thu cảm thấy cực kỳ tởm.
Xe ngựa chậm rãi tới địa vực hoang tàn vắng vẻ, núi chạy ngàn dặm, địa hình gồ ghề, Thẩm Thanh Thu xuống khỏi xe ngựa cùng Thượng Thanh Hoa, ngự kiếm đi.
Không lâu, bảy dãy nũi nhấp nhô đập vào mắt, mở ra một vùng sơn cốc thâm tú kỳ tuyệt.