Lạc Băng Hà vươn tay, ôm y vào trong ngực, lại không dám dùng sức, mang theo sự cẩn thận từng chút một.
Hắn nói: “Ta, ta cho rằng… Sư tôn ngươi vẫn còn giận ta.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Không tồi. Chuyện vừa rồi, vi sư giờ cũng muốn hỏi ngươi. Nếu đã trở về, sao không quay lại Thanh Tĩnh Phong?”
Lạc Băng Hà giải thích: “Khi ở Vực Thẳm Vô Gian, ta cứ thế nhảy xuống vực sâu, không nghe sư tôn giải thích, còn nói nhiều lời làm người tổn thương như vậy, ta sợ sư tôn giận, thậm chí cũng không muốn gặp lại ta. Cho nên ta không dám trở về gặp sư tôn, đơn giản chỉ muốn thống nhất Ma giới, ra lệnh cưỡng chế họ không làm loạn Nhân giới. Sau này gặp sư tôn, khiến sư tôn cao hứng. Dù sao thì cũng không mất bao lâu.”
Thẩm Thanh Thu đau đầu thở dài: “Lạc Băng Hà, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi thật là…”
Trong giọng Lạc Băng Hà mang mấy phần nghẹn ngào: “Ta biết ta như vậy là không đúng, ta cũng biết, sư tôn muốn nói ta chẳng tiến bộ chút nào. Hôm nay gặp sư tôn vẫn còn nhận ta, ta đã biết, lại là ta nghĩ nhiều rồi. Ta luôn không thể nhịn được.”
Hắn nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, sau này ta sẽ không như vậy nữa đâu.”
Thẩm Thanh Thu dùng tay khác xoa xoa mặt hắn: “Ừ. Sư tôn không trách ngươi.”
Nghĩ một chút, kỳ thật cho dù là đời này hay đời trước, nếu y nói rõ từ sớm, kiên quyết quyết đoán đứng bên cạnh Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà cũng sẽ chẳng lo được lo mất như thế, cho dù khi hai người đã xác định quan hệ, cũng vẫn theo thói quen mà lo sợ bất an.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu, dừng lại trên thanh kiếm sau lưng Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, ta tìm được Tâm Ma kiếm rồi. Ngươi yên tâm, ta chưa từng cảm thấy có bao giờ, nó nghe lời như hiện tại cả. Ta không sợ gì hết, nên nó chẳng thể phản phệ ta.”
Thẩm Thanh Thu cười nhạt, lại ôm lấy Lạc Băng Hà lần nữa: “Nó đương nhiên không thể phản phệ ngươi.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Vi sư cũng có rất nhiều lời, muốn nói với ngươi. Chuyện sách hay hệ thống, vi sư cũng không phải cố ý giấu ngươi.”
Lạc Băng Hà từ vai y ngẩng lên, đôi mắt đen ôn nhuận nhìn y chăm chú.
Thẩm Thanh Thu nói: “Bị cuốn vào quyển sách này, là ngoài ý muốn. Vi sư ở thế giới của mình, vốn sống rất yên ổn, cũng chẳng nghĩ tới, có một ngày có thể cùng nhân vật mình đọc trong sách ở bên nhau. Trong quyển sách ta đọc, Lạc Băng Hà, ngươi thực sự không quá đáng yêu đâu.”
Lạc Băng Hà yên lặng siết lấy cánh tay y, thấp giọng đáp: “Ta biết.”
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Mới đầu, ta cũng không biết nên làm một sư tôn tốt thế nào, cũng chỉ muốn cố hết sức giữ đúng câu chuyện ban đầu, không làm ảnh hưởng mong muốn ban đầu của mình. Kỳ thật giờ nghĩ lại, mong muốn của vi sư, chỉ là không để ngươi bị tổn thương. Chỉ là có rất nhiều lần, bất lực, cũng không thể mở miệng nói rõ ngọn nguồn cho ngươi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn rất nhiều chuyện không thể nào vãn hồi. Cảm giác ấy, cũng chẳng thoải mái chút nào.”
Màu hồng hồng bên mắt Lạc Băng Hà vốn đã nhạt đi, giờ lại dần dần ươn ướt. Thẩm Thanh Thu ôn hòa nói: “Nhưng mà, ta cảm thấy chuyện tốt nhất đời này, đó là xuyên vào quyển sách này, trở thành sư tôn ngươi.”
“Chuyện không hối hận nhất, chính là gặp được ngươi.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Hệ thống và quyển sách kia, coi như không tồn tại đi. Từ nay về sau, hết thảy đều đã qua rồi.”
Đời trước, Thẩm Thanh Thu cẩn trọng, rốt cuộc lấp xong hố, nhận được huân chương có thể treo đầy tường, hệ thống cũng rất khách khí, vung tay lên, muốn thưởng cho y về thành.
Mà một đời này, Thẩm Thanh Thu nhìn kết quả của mình, hình như cũng không tồi.
Lúc y đưa Vô Trần tới rừng sâu, hệ thống đã nhắc nhở, cốt truyền huyền bí về ba nhân vật Tô Tịch Nhan, Thiên Lang Quân, và Trúc Chi Lang, đã lấp xong %.
Còn Thẩm Cửu, Thẩm Thanh Thu xem lại hệ thống, phát hiện bí mật về nhân vật này trong cốt truyện cũng đã giải khóa, hoàn thành.
Với chuyện này, Thẩm Thanh Thu luôn nghĩ trăm lần không ra. Hệ thống giải thích, nhân vật Thẩm Cửu đã dựa vào ký ức của nguyên chủ lấp hố, vì y có ký ức đời trước, nên cốt truyện ngay từ đầu, tiến độ về hố của nhân vật Thẩm Cửu, cũng đã lấp xong.
Mà cho dù hệ thống thăng cấp tới phiên bản nào, có một quy tắc không thể thay đổi: Cốt truyện chủ tuyến hoàn thành, sau khi mở khóa hết các nhân vật bí ẩn, người chơi đạt thành tựu, tự động bị trục xuất về thành.
Nhưng mà, lặp lại một đời nữa, có lẽ sẽ chẳng ai chấp nhận nổi.
Cũng may, số hố hệ thống yêu cầu lấp, vẫn còn một cái——
——
Ngoài sơn môn Thương Khung Sơn, Thẩm Thanh Thu nói: “Chư vị không cần tiễn. Cũng có phải không về đâu.”
Tề Thanh Thê xì một tiếng: “Ai tiễn ngươi chứ? Thương Khung Sơn có chuyện trăm năm khó nghe như thế, làm sư phụ mà bị đồ đệ cuỗm đi mất, đương nhiên phải tới hóng hớt rồi. Thẩm Thanh Thu ngươi mà dám không quay về thì ngươi tiêu rồi! Lúc ra ngoài du sơn ngoạn thủy với tiểu tử kia, ngàn vạn lần đừng nói hai ngươi là người Thương Khung Sơn đấy!”
Mộc Thanh Phương nói: “Sư muội, kỳ thật nói hay không, có khác gì nhau. Sau chuyện Kim Lan Thành, giờ cả Tu Chân giới đều biết cả rồi.”
Mọi người gật đầu bảo đúng vậy đúng vậy.
Tề Thanh Thê cả giận nói: “Thế cũng không thể chấp thuận được!” Nhỏ giọng nói thầm: “Ta còn cho là mấy thoại bản vớ vẩn của Minh Yên là nói bậy, không biết vứt đi bao nhiêu rồi, ngươi lại chứng minh cho ta thấy. Thương Khung Sơn ta không biết phải bị bao người gọi là sơn gì gì kia, nói ra không biết để mặt vào đâu nữa…”
Thẩm Thanh Thu cười ha hả, Lạc Băng Hà đứng sau y, ngoan ngoãn nói không nên lời.
Thẩm Thanh Thu nói: “Liễu sư đệ, có phải đệ muốn nói gì với ta không?”
Liễu Thanh Ca: “Hừ.”
Thẩm Thanh Thu hơi ngại. Được rồi, tuy chỉ một chữ, nhưng vẫn là tỏ thái độ, cũng tốt hơn là không có.
Nhạc Thanh Nguyên tiến lên, mỉm cười nhìn y.
Thẩm Thanh Thu chỉnh lại biểu tình trên mặt: “Chưởng môn sư huynh.”
Hai người rời khỏi nhóm người nhốn nháo, đi dưới cây đại thụ xanh rờn che trời trước sơn môn Thương Khung Sơn.
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, ngày ấy ở Kim Lan Thành, đa tạ huynh giải vây giúp Băng Hà.”
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Ta giúp hắn, đương nhiên vì giúp đệ nữa.”
Thẩm Thanh Thu xoa xoa mũi, có hơi ngượng ngùng. Nhạc Thanh Nguyên tuy chưa bao giờ hỏi y chuyện này, nhưng mắt chưởng môn rõ như đuốc, làm sao không nhìn ra. Tuy rằng nhìn ra, cũng chẳng vạch trần, chỉ yên lặng giúp sau lưng.
Lòng y cảm động, Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên nói: “Tiểu Cửu.”
Lòng Thẩm Thanh Thu căng thẳng, Nhạc Thanh Nguyên nhìn y, thấp thấp nói: “Đệ mấy năm nay, tính tình bình thản hơn trước nhiều. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thay đổi như vây, có lẽ là từ sau khi Lạc Băng Hà vào Thanh Tĩnh Phong thì bắt đầu. Lạc Băng Hà, thật sự là duyên kiếp trong đời đệ.”
Tuy cách nói gây hiểu lầm, nhưng Thẩm Thanh Thu không phản bác. Nhạc Thanh Nguyên nhìn y, ánh mắt thâm thúy: “Tiểu Cửu, chuyện nhiều năm trước kia, ta muốn hôm nay nói cho đệ, cho dù đệ có tin hay không.”
Thẩm Thanh Thu không do dự nói: “Không tin.”
Mặt Nhạc Thanh Nguyên lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Cửu…”
Thẩm Thanh Thu nói: “Cho dù trước kia có chuyện gì ta không biết, đều không cần kể lại cho ta nghe.” Y nhìn thẳng vào Nhạc Thanh Nguyên: “Ta chỉ tin vào hiện tại. Chưởng môn sư huynh, ngày sau, vẫn gọi ta là Thanh Thu đi.”
Cho dù huynh có lừa gạt Thẩm Cửu hay không, đều không quan trọng.
Ở thế giới khác huynh vì y lao vào bẫy rõ như ban ngày nhận cái chết, năm đó chân tướng đối với Thẩm Cửu mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhạc Thanh Nguyên nhìn y, ánh mắt tựa như vui mừng, lại tựa như ngơ ngẩn: “Đúng vậy… Thanh Thu.”
——
Thẩm Thanh Thu từng đồng ý với Lạc Băng Hà, sau khi hắn trở về, sẽ cùng hắn tới bất cứ nơi đâu chân trời bốn biển. Hai người thật ra chỉ muốn du sơn ngoạn thủy tiêu dao tự tại, mà Tu Chân giới, lại dấy lên ngọn sóng không lớn không nhỏ.
Một đêm trên dòng Lạc Xuyên đóng băng ngoài Kim Lan Thành, lão cung chủ Huyễn Hoa Cung đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, báo tin cho tất cả các tiên môn.
Thẩm Thanh Thu không ở Tu Chân giới, tin tức ít ỏi, lúc biết tin này, còn đang ở một quán trà nhỏ.
Người trong quán mặt mày hớn hở, tiếng chén trà va vào nhau trên bàn thu hút chú ý của mọi người: “Không có bất cứ dấu hiệu nào! Cứ thế là chết! Ngươi nói xem có đáng tò mò không.”
“Không phải chết già à.”
“Sao có thể? Những người tu tiên đó, có thể tuổi già thể suy như bình thường à? Với cả đâu có già tới thế.”
“Tóm lại là quá kỳ lạ. Các ngươi ngẫm xem, Huyễn Hoa Cung là môn phái lớn như thế, chưởng môn nói chết bất đắc kỳ tử là chết bất đắc kỳ tử, theo ta thấy, hơn phân nửa là liên quan tới ân ân oán oán gì đó, bị kẻ thù âm thầm… Khà khà.”
“Con mẹ nó, ai có bản lĩnh này?”
“Ấy ấy, nhỏ giọng thôi. Chuyện này vẫn phải cẩn thận chút…”
Thẩm Thanh Thu nghe xong, như suy tư gì, Lạc Băng Hà rót thêm trà cho y, nhàn nhạt nói: “Tuy rằng ta từng nghĩ tới làm chuyện như thế, nhưng lần này, không phải ta làm.”
Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Nếu không phải ngươi, chỉ có một người, là có khả năng nhất.”
Lạc Băng Hà bất động thanh sắc, Thẩm Thanh Thu nói: “Xem ra, hắn đã khôi phục rồi. Ngươi có muốn đi gặp hắn không?”
Lạc Băng Hà mỉm cười nói: “Gặp ai?”
Thẩm Thanh Thu thở dài trong lòng. Ầy, thôi, tương lai còn dài.
Thẩm Thanh Thu chuyển đề tài: “Lão cung chủ chết bất đắc kỳ tử, vậy giờ vị trí cung chủ Huyễn Hoa Cung, hẳn do Công Nghi Tiêu đảm nhận.”
Lạc Băng Hà rũ mi, đột nhiên không chút để ý nói: “Sư tôn, lúc trước ta ở Nam Cương xử lý chuyện Ma tộc phản loạn, ở biên giới giữa Nhân giới và Ma giới, có gặp một người.”
Thẩm Thanh Thu: “Là ai?”
Lạc Băng Hà nói: “Thu Hải Đường.”
Biểu tình trên mặt Thẩm Thanh Thu hơi cứng lại, Lạc Băng Hà nói: “Ở biên cảnh, chỉ có mấy môn phái Tu Chân nhỏ vô danh là chịu đóng quân. Ta thấy nàng ở đó, hình như cũng không có gì lạ, còn là Đường chủ của môn phái nào đó.”
Thẩm Thanh Thu thầm thở hắt một hơi trong lòng. May quá may quá, so với kết cục điên điên khùng khùng trong thánh lăng của Thu Hải Đường đời trước, kết cục này, thật sự tốt hơn nhiều lắm.
Thẩm Thanh Thu không nhịn được hỏi: “Sao ngươi lại muốn nói với ta?”
Lạc Băng Hà nói: “Đệ tử thấy sư tôn lúc trước hình như rất để bụng chuyện của nàng, nghĩ tới nghĩ lui, tin tức về nàng ta, ta không muốn gạt sư tôn.”
Hắn nói những lời như vậy, trong mắt ẩn ẩn có vẻ ấm ức.
Thẩm Thanh Thu buồn cười lại vui vẻ nhéo nhéo tay hắn, chờ Lạc Băng Hà trả tiền xong, đi ra ngoài.
Lạc Băng Hà đi sát theo y, ngoài quán trà cảnh sắc sông nước nhẹ nhàng, hai người dọc theo bờ sông, sóng vai cùng đi.
Trên sông đỗ từng hàng thuyền, nhóm ca nữ ngồi ở mui thuyền, đánh đàn ngân xướng, thu hút khách ghé thăm.
Trên một chiếc thuyền hoa đậu bên sông, một nữ tử mắt to tròn đang gảy tỳ bà.
Tâm tình Thẩm Thanh Thu rất tốt, chờ nàng ngừng lại, hỏi: “Cô nương, chúng ta mới tới, nhận ra khắp phố lớn nhỏ, quán xá ca phường, đều đàn ca khúc này. Cô nương có biết vì sao không?”
Ca nữ trên thuyền ngưng đàn, che miệng cười khẽ: “Tiên sư không biết sao? Mấy năm trước có thoại bản “Xuân Sơn Tiền Truyện” cực kỳ nổi tiếng, trước đó không lâu đã hoàn thành chương cuối cùng, nói tiếp theo, sẽ bắt đầu chính truyện—— “Xuân Sơn Hận”. Khúc đầu này, là cái kết của tiền truyện, nhân tiện mở ra chính truyện, không lâu trước đây mới lại lưu truyền, ai cũng xướng cả. Mọi người đều rất mong chờ, câu chuyện xưa này, rốt cuộc đã bắt đầu rồi nha.”
Sao lại quẹo qua Xuân Sơn Hận nữa rồi!
Y quả nhiên không nên mở miệng ra hỏi mà!
Thẩm Thanh Thu có hơi xấu hổ, nhịn không được nhìn liếc qua Lạc Băng Hà đứng bên cạnh.
Trong mắt Lạc Băng Hà mang vẻ nhu hòa, cũng không rời mắt đi mà nhìn y.
Thẩm Thanh Thu hỏi: “Vậy khúc này, có tên là gì?”
Ca nữ buồn bã nói: “Không biết ý xuân cất giấu trong núi, một hai phải dựa vào ngọn gió đông dẫn lối, sơn thủy chỉ mới hiện lên, tình ý hiển lộ. Đây chẳng phải giống chuyện của hai người Lạc Thẩm ư? Khúc đầu này, đặt tên là “Độ Xuân Sơn”.”
Dứt lời, không nói thêm nhiều nữa, ngón tay gảy nhẹ, môi đỏ khẽ mở, tiếng tỳ bà bay bổng trên mặt hồ.
“Hỏi thế nhân, biết bao phong lưu, hồng trần trăn trở bao lần.
Đã nói, ngưỡng mộ nhiều năm, một sớm sai lầm.
Nhân gian đã không còn Chính Dương, chẳng còn tiếng xào xạc trong thu.
Bao chuyện cũ qua, xuân sơn gửi hận vào Tây Phong.
Sao biết hắn, đêm xuân sau mành, hư tình thế gian, đôi tay phiên vân phúc vũ.
Cũng không thắng được, lời nói thế nhân.
Gặp lại thế nhân, thiên sơn phủ mây, muốn mà còn chối.
Mới bảo, tình cảm bảy năm, phiến lá che khuất.
Thả cá cầu duyên, có mấy ai tài băng tiễn tuyết.
Cố nhân trước vực từ cố nhân, Đông Phong có từng tạ Đông Phong.
Hắn ôm mối tình, nước thu như không, trước kia vỡ mộng, đau khổ trôi qua.
Khi gặp lại, nói mừng quân đã về.”