Sáng sớm hôm sau, Melika thấy Olderhain hơi uể oải mà hết hồn, sau khi xác nhận xung quanh không có gì đáng sợ mới cẩn thận hỏi: “Bệ hạ?”
Olderhain chưa kịp trả lời, Melika lại nhìn thấy Giản Dụ trông có vẻ nghỉ ngơi rất tốt đi ra sau Olderhain.
Giản Dụ không quan tâm mình mặc gì, chỉ cần có thể dễ hành động là được, hôm nay cậu lấy đại một bộ quần áo ra khỏi nút không gian, vô tình lại là một chiếc áo cổ tròn, làm xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng trong không khí.
Hiển nhiên không ai có thể ngó lơ dấu hôn trên xương quai xanh của cậu.
Hai mắt Melika lóe lên, đánh trống lảng ngay: “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong bữa sáng.”
Melika đang đội nón bảo vệ nên không thấy được biểu cảm, nhưng Olderhain vẫn nhận ra được gì đó, hắn lạnh lùng nói: “Dẹp cái ý tưởng ngu ngốc kia của cô.”
Bệ hạ thức trắng đêm, đã vậy còn bị tinh thần lực hành hạ nên tâm trạng không tốt chút nào, cũng chỉ có thể vui vẻ khi nói chuyện với Giản Dụ, mấy người khác hiển nhiên sẽ không có loại đãi ngộ này.
Melika nhìn xuống đất, quyết định không nói gì tiếp, chỉ im lặng xoay người dẫn đường cho cả hai.
Do thân phận đặc biệt nên mấy tầng trên được bao trọn, đội hộ vệ đã ăn xong từ trước, làm căn phòng ăn to lớn chỉ có hai người bọn họ ngồi, trông khá trống trải.
Giản Dụ chỉ mong có thể về càng nhanh càng tốt. Vậy nên vừa mới ăn xong đã hối Olderhain về chiến hạm.
Qua chuyện tối hôm qua, Olderhain đã đồng ý không ngụy trang trước mặt Giản Dụ, để cậu có thể thấy được tình huống thật sự về tinh thần lực của hắn.
Tinh thần lực liên tục xao động làm phiền đến Giản Dụ, cậu không biết nó đã như vậy từ khi sinh ra hay chủ nhân nó không khống chế được, tất cả khiến cậu đau đầu, còn bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân khiến Olderhain thành ra thế này có giống với lý do khiến cậu không thể hát không.
Đôi mắt vàng kim của Olderhain vẫn còn nguyên từ hôm qua đến giờ, đôi mắt không giống của con người này càng khiến gương mặt hắn tàn bạo hơn.
Nhận ra cảm xúc của Giản Dụ không đúng, Olderhain không trì hoãn nữa, theo Giản Dụ ra ngoài.
Đúng lúc đấy, chuông báo động trong khách sạn vang lên, làm người nghe thấy căng thẳng.
Một giây tiếp theo, Melika đã đi vội vã chạy lại, cởi nón, có chút gấp gáp nói: “Bệ hạ, hung thú hắc ám tập kích.”
Bầy hung thú hắc ám khổng lồ băng qua khu đất bỏ hoang, cuồn cuộn ập vào nơi này như một cơn sóng thần, mặt đất tối đen, bụi đất bốc lên, bầu trời cũng mất một phần.
Trong thành phố, chuông báo động vừa vang lên thì đám người trên đường phố đã bắt đầu hỗn loạn, tất cả mọi người đều vội vàng tìm chỗ trốn.
“Rầm—“
Lồng bảo vệ xanh thẳm của trung tâm thành phố được bật lên, bao phủ thành phố cả phía trên lẫn phía dưới.
Đây không phải lần đầu tiên hành tinh Z- bị hung thú hắc ám tấn công, những nơi bị bỏ hoang kia chính là những gì còn sót lại của những lần tranh đấu trước.
Trong vòng một trăm năm, tất cả những nơi được dùng làm chiến trường với hung thú hắc ám không còn thích hợp cho con người sinh sống vì lúc nào cũng có thể gặp “ô nhiễm”.
Quân đội địa phương liên lạc với Melika, bọn họ đã phái binh đi tiêu diệt hung thú hắc ám, bây giờ liên lạc với cô để hỏi Olderhain có muốn đến căn cứ để trốn hay không.
“Gặp nhau ở cổng thành phố, đi xem tình huống thế nào đã.” Mặt mày Olderhain nặng nề, sau khi giao nhiệm vụ cho cấp dưới, hắn quay đầu nhìn Giản Dụ.
Chưa kịp nói gì đã bị Giản Dụ cắt ngang: “Đi thôi.”
Sức mạnh của Giản Dụ không thấp, cho dù không ở trong biển cũng không thể khinh thường.
Olderhain muốn cho Giản Dụ đến nơi an toàn nghe vậy thì không nói gì nữa, chỉ im lặng mở chế độ kiểm soát trong quang não hòng đảm bảo Giản Dụ luôn trong tầm mắt mình.
Rất nhanh xe bay đã đến rìa của lồng bảo hộ, cách nơi chiến đấu với hung thú hắc ám càng gần, Giản Dụ càng cảm thấy áp lực.
Đây là lần đầu tiên Giản Dụ nhìn thấy hung thú hắc ám bị người khác giấu giếm sau khi đến thế giới này.
Đủ các loài thú liên tục tấn công lồng bảo vệ, màu sắc cứ như bị rút khỏi đàn thú này, cả cơ thể bọn chúng chỉ có hai màu duy nhất là xám và đen, ngay cả đôi mắt cũng đục ngầu đầy sương mù.
Bên ngoài lồng bảo vệ đã có bộ đội mặc quần áo bảo hộ, tay cầm súng ánh sáng tấn công hung thú hắc ám, cơ thể của hung thú hắc ám nhanh chóng tan thành bụi mịn ngay khi bị giết, bọn nó sẽ không để lại cơ thể sau khi chết đi mà sẽ biến thành sương mù lởn vởn.
Cũng có nghĩa là những đám sương mù này sẽ không bao giờ tan đi, người bình thường bị dính vào khi không mặc quần áo bảo hộ, trên năm mươi phần trăm sẽ không thoát kiếp bị “ô nhiễm”.
Mà lồng bảo hộ này chỉ có thể cản được hung thú hắc ám còn sống, còn sương mù từ xác tụi nó thì không thể cản lại tất cả.
Vì vậy lần nào quân đội cũng phải dùng một nơi cách thành phố vô cùng xa để làm chiến trường chiến đấu với hung thú hắc ám, nếu không cả thành phố sẽ diệt vong.
“Bệ hạ.” Người phụ trách nơi đóng quân chạy đến, hắn cũng mặc một bộ quần áo bảo hộ màu trắng bạc, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, “Hung thú hắc ám đột nhiên xuất hiện từ dãy núi phía nam, đó là khu đất bỏ hoang từ trận chiến lần trước.”
“Tiểu đội trông coi khu đất kia đã bị “ô nhiễm” toàn bộ.”
Rất rõ ràng, lần tập kích này của hung thú hắc ám có bàn tay của con người xen vào.
Một hung thú hắc ám xuất hiện sẽ dẫn đến nhiều hung thú hắc ám khác, đừng nói những người không sống trong thành phố vì vài lý do và những người sống gần những khu đất bỏ hoang, hôm nay hung thú hắc ám tấn công thành phố nằm giữa trung tâm, sợ rằng bọn họ sẽ toàn bộ diệt vong.
“Số lượng hung thú hắc ám tấn công thành phố quá khổng lồ, e rằng bọn chúng sẽ thu hút sự chú ý của những con hung thú hắc ám khác, chúng thần đã gửi tin xin chi viện đến tàu tuần tra.”
Hắn vừa dứt lời, bầu trời xanh thẳm bắt đầu xuất hiện vài chấm đen, sau đó chấm đen càng ngày càng dày đặc, rất nhanh đã biến thành mảng lớn.
Đó là hung thú hắc ám ngoài hành tinh bị hấp dẫn đến!
Giản Dụ nghĩ đến chiếc chiến hạm đang đỗ trên bến tàu, nơi đó bây giờ đã biến thành chiến trường, có muốn đi cũng không đi được.
Cần ít nhất hai mươi phút nữa chi viện mới có thể đến, nếu không thể cản hung thú hắc ám đang ập đến tinh cầu này, vậy thì tương lai của hành tinh này sẽ dừng lại vào ngày hôm nay.
“Tinh thần lực của anh bây giờ rất nguy hiểm.” Thấy Olderhain muốn đến bến tàu, Giản Dụ không cản lại, chỉ nói một câu.
Cậu có muốn cản cũng không thể cản, nếu đổi vị trí, nếu người hôm nay phải làm việc đó là Giản Dụ thì cậu cũng sẽ làm thế.
“Yên tâm, ta quen rồi.” Olderhain bình tĩnh, còn có tâm trạng lấy bộ quần áo bảo hộ từ trong nút không gian ra đưa cho Giản Dụ.
“Tôi sẽ ở lại đây.” Giản Dụ không định đến chiến hạm với Olderhain, cậu không biết cách điều khiển chiến hạm, không bằng ở lại chỗ này.
Nơi đây cho dù nhìn thế nào cũng rất nguy hiểm, Olderhain không muốn để Giản Dụ lại nơi mình không nhìn thấy, chưa để hắn nói gì Giản Dụ đã giơ ngón trỏ lên, chạm nhẹ vào trán hắn.
Bình tĩnh.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên trong đầu Olderhain, Giản Dụ đặt neo trong biển tinh thần của hắn, đảm bảo hắn sẽ không đột nhiên mất khống chế ở nơi nào đó ngoài tầm với của cậu.
Tạm thời không thể hát, vậy nên đây là bảo vệ lớn nhất Giản Dụ có thể làm được.
Trong lúc mơ màng, Olderhain cảm thấy trong biển tinh thần đang có thứ gì đó dẫn dắt mình, mùi hương kia quen thuộc lắm, làm hắn không có ý định phản kháng lại.
Đôi mắt vàng kim sâu hơn, Olderhain nhìn Giản Dụ một hồi, lúc này mới xoay người đến bến tàu chuẩn bị cướp lại chiến hạm của mình.
Trước khi đi, Olderhain để cá voi sát thủ lại bảo vệ Giản Dụ.
Những người khác không nghe được câu nói kia, người phụ trách căn cứ chỉ thấy người đẹp tóc bạc kia giơ tay chạm vào trán bệ hạ một cái thì bệ hạ đã quay lưng đi.
Chẳng lẽ đây chính là hoàng hậu trên mạng nói?
Người phụ trách cẩn thận quan sát Giản Dụ, vừa nhìn đã chạm phải mắt cậu.
“Hoàng….hoàng hậu.” Hắn hơi hồi hộp, hắn cũng được coi là người đóng binh ở biên giới quanh năm, đây là lần đầu hắn thấy một người có vẻ đẹp yếu đuối đến vậy.
“Anh đi làm chuyện của anh đi.” Giản Dụ liếc hắn, không quan tâm lắm: “Có chuyện tôi sẽ hỏi, sẽ không làm loạn, yên tâm.”
“Nhưng….”
Bệ hạ để hoàng hậu lại đây, hiển nhiên hắn phải chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho đối phương, trong lúc do dự, cá voi sát thủ đã lên tiếng: “Ở đây có tôi.”
Người của đội hộ vệ mạnh hơn hắn, quang não liên tục rung lên vì tin từ chiến trường ùa về, cuối cùng người phụ trách vẫn lựa chọn rời đi.
Xung quanh chỉ còn lại cậu và cá voi sát thủ, Giản Dụ thôi không nhìn nữa, quay đầu nhìn cá voi sát thủ mặc chiến giáp: “Anh tên gì?”
“Hoàng hậu gọi thần Tori là được.” Tori rất hồi hộp, trên vai là nhiệm vụ bảo vệ hoàng hậu nặng nề, làm anh phải liên tục cảnh giác xung quanh.
Nhưng cũng có chút hưng phấn, bởi vì cuối cùng anh cũng có thể tiếp cận cậu, gen của anh thần phục Giản Dụ, khiến anh không thể kiềm chế được bản thân.
Tori đã tự nhủ chính mình phải tỉnh táo hết lần này đến lần khác, anh chắc chắn bản thân không bị thứ gì đầu độc, anh chỉ có thể mừng vì cảm xúc hạnh phúc này không phải tình yêu, nếu không bệ hạ thể nào cũng chém anh thành nhiều mảnh.
Tạm thời Tori cũng không thể hỏi Giản Dụ lý do được, chỉ có thể im lặng.
Giản Dụ có thể cảm nhận được hình thú của Tori cũng là sinh vật biển, nhưng cậu lại không biết mình có chút hấp dẫn với anh: “Tori, anh nhất định phải đi theo tôi?”
“Vâng.” Nghe được câu hỏi, Tori có dự cảm bất thường.
“Tôi phải ra khỏi lồng bảo vệ.”
“Cái gì? Không được đâu hoàng hậu, hung thú hắc ám rất nguy hiểm, bên ngoài có bộ đội bảo vệ, mọi thứ sẽ xong xuôi nhanh thôi.” Tori từ chối ngay lập tức, đáng tiếc Giản Dụ không thèm nghe anh nói gì.
Giản Dụ cũng không chủ quan, cậu mặc quần áo bảo hộ Olderhain đưa cho mình vào, bộ quần áo màu đen hơi rộng với cậu, cũng may là nó có thể bao hết cậu lại, cũng không vướng víu lắm.
Cậu bắt chước người phụ trách ban nãy, đi xuyên qua lồng bảo vệ để ra ngoài.
Chỉ trong vài giây, giận dữ, căm ghét, hủy diệt, tất cả cảm xúc ùa vào mắt Giản Dụ, nếu biển tinh thần của người bình thuờng lúc nào cũng ngập nắng thì biển tinh thần của hung thú hắc ám chính là một chiếc hang động tối đen.
Một hang động chỉ biết phun ra những gì bẩn thỉu nhất.
Đây là lần đầu tiên Giản Dụ cảm nhận được nhiều cảm xúc đến vậy sau khi mất đi ngọc đồng sinh của mình, mặt Giản Dụ hơi tái đi, nhưng vẫn không vào trong lồng bảo vệ lại.
Bộ giáp của Tori cũng có tác dụng giống quần áo bảo vệ, anh theo sát cậu, cầm súng ánh sáng canh bên cạnh Giản Dụ.
Hung thú hắc ám bên cạnh lồng cũng không bao nhiêu, chiến trường đang được đẩy dần ra xa.
Giản Dụ nghĩ, cậu cần một con hung thú hắc ám để thí nghiệm.
“Hoàng hậu.” Giọng Kaka bỗng nhiên vang lên trong quang não của cậu, “Thần đã báo cáo vị trí của ngài với bệ hạ.”
Giản Dụ rũ mắt: “Quên là còn có cậu.” Cậu vốn định gạt Olderhain ra đây.
Nếu không cậu có dự cảm, biết cậu ra chiến trường, Olderhain sẽ bỏ lại tất cả để chạy đến.
Olderhain sau khi tinh thần lực mất khống chế cho cậu cảm giác đối phương không biết sợ là gì, chẳng qua chỉ kìm lại để không nổi điên mà thôi.
Đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, Giản Dụ vuốt nhẹ quang não, hay là học Olderhain, phá quang não?
Kaka tự nhiên thấy lành lạnh: “???”
—