Nhiệm vụ của trận chiến cuối cùng của cuộc thi, đơn giản đến khó tin.
Các tuyển thủ hơi bất ngờ, nhưng chỉ cảnh giác hơn chứ không nhẹ nhõm.
Bởi vì Cúp Đốm Lửa rất thích hố thí sinh của mình, hiển nhiên, các khán giả cũng thích thấy điều đó.
“Đại dương bên cạnh chính là nơi xuất hiện biển sương, nhưng mà các tuyển thủ phải tự đoán thời điểm nó xuất hiện.”
“Tôi chỉ có thể chắc chắn với các tuyển thủ rằng, nó chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng một tháng tới.”
Ariane vừa nói xong đã kéo Fannini lui xuống.
Ải cuối cùng này cuộc thi chỉ cung cấp nước ngọt, ngoài ra không còn bất kì thứ gì khác, bởi vì sàn đấu chính là biển cả bao la, khắp nơi đều là thức ăn.
Cuộc thi chính thức bắt đầu, Giản Dụ đứng trên đảo nhìn ra xa, gương mặt dịu dàng hẳn đi.
“Giản Dụ.” Akin đi đến: “Cậu nhất định phải cẩn thận Siti và Lodiri.”
Anh nhìn dáo dác xung quanh như đang đề phòng ai, thực tế bốn phía đều là biển, cậu có muốn trốn cũng không trốn được: “Tôi giúp cậu.”
“Không cần.” Giản Dụ vẫn từ chối như bình thường.
Akin không để ý chuyện Giản Dụ lạnh lùng với mình lắm, anh quen rồi: “Không biết biển sương giữa lòng đại dương kia khi nào xuất hiện.”
“Tầm nửa tháng sau.”
Akin chỉ lầm bầm vậy thôi, không ngờ Giản Dụ thật sự trả lời câu hỏi của anh, đã vậy còn trả lời bằng một giọng rất chắc chắn.
“Sao cậu biết?” Akin quyết định tin Giản Dụ theo bản năng, cũng cúi đầu xem thời gian, từ lúc bắt đầu cuộc thi đến giờ chỉ mới nửa tiếng thôi mà?
Quả nhiên Giản Dụ cũng không tự nhiên giật được hạng nhất của hai ải đầu.
“Đại dương nói cho tôi.” Giản Dụ không giấu diếm: “Biển sương đó chỉ xuất hiện trong một ngày, bỏ qua lần này thì mấy tháng nữa sẽ không xuất hiện lại.”
Cho nên các tuyển thủ buộc phải hoàn thành nhiệm vụ quay lại toàn bộ kỳ quan vào ngày hôm đó.
Nhưng bọn họ không biết biển sương kia trông như thế nào, không hề có chút manh mối gì, mặc dù có tận một tháng để tìm hiểu nhưng bọn họ vẫn thấy gấp rút vô cùng.
Akin gãi đầu, họ lưỡng cư có năng lực này từ khi nào thế? Sao anh chưa nghe bao giờ?
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lén liếc Lodiri đứng cách bọn họ không xa, Akin biết gã ta cũng là sinh vật biển, không biết gã ta có được đại dương tiết lộ thông tin cho không.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai hết!”
Giản Dụ liếc Akin một cái, không nói gì.
Cho dù toàn bộ tuyển thủ biết cũng không làm sao.
Cầu livestream quay lại toàn bộ cuộc nói chuyện của cả hai, các khán giả so sánh với thông tin mình tìm được, phát hiện Giản Dụ nói đúng, hơn nữa thời gian khớp %.
[Đại dương cũng biết nói?]
[Cuộc thi lộ đề à, mới bắt đầu có bao lâu đâu? Sao Giản Dụ biết?]
[Hình thú của tôi là sinh vật biển nè, nhưng lần nào tôi vào biển cũng bị nó quẳng bóng tối lạnh lùng vào mặt.]
Ban tổ chức cuộc thi đang xem livestream cũng rất bực bội, thấy mấy bình luận nghi ngờ trên làn đạn cũng chỉ biết hô to oan quá mà.
Bọn họ cũng có biết tại sao Giản Dụ biết chuyện này đâu.
Chẳng lẽ đại dương biết nói thật?
Thảo luận của khán giả trên làn đàn hoàn toàn không ảnh hưởng đến thực tế, rắn nhỏ nằm trên vai Giản Dụ, chóp đuôi quơ ngang qua mặt Akin, ý tứ rõ ràng.
Nói lâu quá!
Akin còn định nói gì đó, dù sao theo tin tức Giản Dụ tiết lộ, bọn họ có hơn một tháng để nghỉ ngơi lận.
Thời gian dài như vậy mà không có ai bên cạnh trò chuyện, cũng không được lên lướt mạng sẽ chán chết.
Nhưng ánh mắt của rắn nhỏ dữ quá đi, Akin đành phải từ bỏ ý định tán gẫu.
Trước khi đi, anh vẫn không hiểu tại sao một người sở hữu hình thú là mãnh thú như mình, lại đi sợ một con rắn bé tẹo tèo teo như vậy.
Giản Dụ không chú ý đến cử động của rắn nhỏ, cậu ngồi xổm, lấy tay nhẹ nhàng vọc nước biển, có nước biển cuốn vào mắt cá chân cậu như đang gọi cậu xuống đại dương chơi.
Giản Dụ phát hiện, đại dương ở thế giới này rất nhiệt tình với mình.
Chưa để cậu suy nghĩ lý do tại sao, đằng xa đã vang lên tiếng hô đầy thán phục của các tuyển thủ.
“Nhìn kìa, dưới đáy biển có thác nước!”
Bởi vì phải sống trên đảo tận một tháng, hiển nhiên các tuyển thủ phải tìm cho mình một nơi thích hợp để ngủ, và rồi họ vô tình đi sang một cái đảo khác.
Không giống những nơi cuộc thi thả bọn họ xuống trước đó, đại dương quanh đây lặng im, mặt nước trong vắt như gương, ánh nắng từ trên chiếu xuống làm bọn họ có thể thấy rõ cảnh quan bên dưới.
Đáy biển nơi đây giống một ngọn núi cao chót vót, trên vách núi có một dòng nước chảy ào ào xuống dưới, tạo thành thác.
Ngọn núi kia phải cao tận mấy trăm mét hơn, kéo dài đến hòn đảo bên cạnh.
Thác nước dưới đáy biển chảy xiết không khác gì trên đất liền, chỉ là nó nằm dưới đáy biển, khiến bọn họ rung động.
Cầu livestream bay lên không trung, bắt trọn khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ cho các khán giả đang theo dõi cuộc thi.
Đại dương rất thần bí, xinh đẹp, cho dù biết nó nguy hiểm nhưng vì vẻ đẹp của nó, vẫn có hàng trăm hàng ngàn người kéo đến thám hiểm.
Giản Dụ nghe tuyển thủ kia hô lên cũng không quay đầu, cậu cởi vớ cất vào nút không gian, chuẩn bị xuống biển.
Thật ra cậu còn định cởi cả áo, nhưng bị rắn nhỏ cản.
Cầu livestream biết khán giả muốn xem gì, ống kính nhắm thẳng vào hai bàn chân trắng nõn của Giản Dụ, mắt cá chân có rặn nhỏ hồng nhạt, làm người khác chỉ muốn cầm trong lòng bàn tay để nghịch.
Hiển nhiên rắn nhỏ không vui, nó trượt xuống khỏi vai Giản Dụ, vung đuôi thẳng về phía cầu livestream.
Cầu livestream lập tức lùi ra sau, kịp thời thoát khỏi nguy hiểm.
Vào lúc rắn nhỏ muốn thử lại lần nữa, Giản Dụ đã nhảy ùm xuống biển.
Nước biển bao phủ Giản Dụ trong nháy mắt, vui vẻ chạy vòng quanh cậu, chào mừng Giản Dụ đến chơi.
Giản Dụ lắc lắc hai tay, bơi được mấy mét mới sực nhớ.
Cậu quay đầu nhìn rắn nhỏ, hôn nhẹ lên trán nó.
Chúc phúc tạm thời có hiệu lực ngay lập tức, rắn nhỏ cảm thấy áp lực xung quanh biến mất, thậm chí nó còn có thể hô hấp bình thường như đang đi trên đất bằng.
Lần trước khi Olderhain nhận được chúc phúc này là khi tinh thần lực của hắn mất kiểm soát nên không cảm nhận rõ sự khác biệt.
Hôm nay thông qua rắn nhỏ, Olderhain cảm nhận được khác nhau rất rõ ràng.
Olderhain biết cảm giác của Giản Dụ khi vào biển khác hoàn toàn người bình thường nhờ livestream của cậu, nhưng đích thân trải nghiệm vẫn thấy khó tin.
Giản Dụ cứ như là con cưng của đại dương bao la, cậu muốn làm gì đại dương cũng chiều, giống một người mẹ dịu dàng cưng chiều đứa con của mình.
Cầu livestream ở bên cạnh, Olderhain ở trong hình dạng rắn nhỏ không để bản thân lộ ra bất kì biểu cảm khác thường nào, chỉ là vẫn nằm im trên người Giản Dụ không chịu tự bơi.
Giản Dụ không bắt nó xuống, cậu quen rồi.
Khán giả xem livestream thấy Giản Dụ xuống biển cứ nghĩ cậu muốn đi tìm manh mối về biển sương kia, hoặc dò xét đại dương gần đó, nhưng chỉ chốc lát sau, bọn họ không chắc chắn như ban đầu.
Cậu ấy đang….xuống biển chơi?
[Mặc dù khuôn mặt cậu ấy vẫn lạnh tanh nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy cậu ấy đang rất tận hưởng.]
[Không phải Giản Dụ nói mình là động vật lưỡng cư à? Sao vẫn chưa biến sang hình thú? Đừng nói là xấu lắm nha?]
Các khán giả suy ngẫm, cũng không phải không thể, dù sao hình thú và hình người hoàn toàn không liên quan đến nhau, có người hình thú rất cường tráng nhưng hình người lại gầy nhom ốm yếu.
Hai tháng rồi mới được xuống biển, Giản Dụ lẳng lặng vui chơi trong làn nước, hưởng thụ yên tĩnh khó có được.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua mặt biển, chiếu sáng cả thế giới dưới đáy đại dương.
Có cá bảy màu bơi qua người Giản Dụ, không chỉ không sợ cậu mà còn vây quanh.
Sinh vật phù du trốn sau rặng san hô thoát ẩn thoắt hiện, lúc Giản Dụ giơ tay ra với nó, nó còn xấu hổ trốn đi.
Nhưng sau khi Giản Dụ đi mất, nó lại thò đầu ra nhìn theo hướng cậu đi.
Các khán giả xem livestream có thể cảm nhận rất rõ, Giản Dụ như hòa vào đại dương này, cứ như cậu được sinh ra ở đây, không có chút xíu xa lạ nào.
Livestream của cậu đẹp như một bức tranh, khiến người khác chìm đắm vào nó.
Các tuyển thủ khác ngược lại hoàn toàn, bọn họ đến đâu thì những bầy cá kia giật mình trốn đi đến đó, thậm chí còn muốn tấn công.
Trong nhóm sáu mươi tuyển thủ lần này không thiếu tuyển thủ là sinh vật biển, thậm chí bọn họ còn biến thành hình thú duối ống kính.
Kết quả cá còn né xa hơn.
Không đáng yêu như trước mặt Giản Dụ chút nào.
Các khán giả không hiểu tại sao, nhưng nó không thể cản bọn họ tiếp tục xem livestream.
Tuyển thủ có thực lực mạnh có thể nín thở dưới nước khoảng ba đến bốn tiếng, nhiêu đó đã đủ cho bọn họ khám phá đại dương nơi này.
Nhưng chỉ cần sáng suốt một chút đã có thể thấy ngay, Giản Dụ là nhẹ nhàng nhất.
Có người ghi lại khung cảnh hoàn mỹ này, nhưng rắn nhỏ bám ở trên người Giản Dụ liên tục phá hỏng.
Rắn nhỏ đau đầu quơ đuôi đuổi mấy con cá cứ muốn xáp lại gần Giản Dụ đi, lại tỏ ý không cho cầu livestream quay quá gần, có thể nói là rất bận rộn.
Giản Dụ mặc kệ rắn nhỏ làm gì thì làm, cậu xoay người, đổi sang nằm ngửa, sau đó không tiếp tục cử động.
Lẽ ra cậu đã phải chìm xuống, nhưng nước biển như đang đỡ dưới lưng cậu, làm cậu không chìm cũng không nổi, giống như đang nằm trên giường vậy, thậm chí còn thoải mái hơn như thế.
Đây là thói quen của Giản Dụ, cậu rất hay làm thế này khi bơi ở gần mặt biển, sau đó nhìn mặt trời cách mình càng ngày càng xa trong khi bản thân dần trở lại biển sâu.
Chẳng qua không ngờ đại dương của hành tinh này không giống vậy, nó nghịch ngợm lắm.
Ở nơi các khán gỉa không thấy, dòng biển cứ lơ đãng quấn cổ tay Giản Dụ.
Mặc dù rắn nhỏ thấy không ổn, nhưng người thường sao có thể bắt được nước?
Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, xém nữa đã tức đến mức nổ tung.
Tại sao đến cả đại dương cũng phải giành Giản Dụ với nó?
Giản Dụ nằm dưới biển hai tiếng mới ngoi lên một hòn đảo gần đó.
Đúng lúc đấy, nước biển cảnh báo nguy hiểm cho cậu, có người đang tiếp cận nơi đây.