Độ Xứng Đôi 99%

chương 66-1: nt4 - quý giang dật và tân minh thuỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giữa trưa tan học, Tống Ngạn rảo bước tiến vào nhà ăn, thấy được Đậu Mính Mính đã chiếm chỗ ngồi từ trước.

Đậu Mính Mính ngồi ở bên cạnh cửa sổ, không biết đang nhìn gì trong máy truyền tin mà mặt mày vui vẻ hớn hở, mãi cho đến khi Tống Ngạn lại gần thì mới phát hiện.

“Ngạn Ngạn!” Đậu Mính Mính cười chào hỏi, nhìn thoáng qua hai bên trái phải, “Chồng cậu đâu?”

Tống Ngạn nói: “Anh ấy có một bữa tiệc.”

Tống Ngạn nhìn trạng thái vui mừng hớn hở của Đậu Mính Mính, bèn hỏi: “Yêu đương à?”

Đậu Mính Mính nói: “Không có.”

Sự kiện cướp phi thuyền lần trước loạn đến mức ồn ào huyên náo. Tuy tên của Đậu Mính Mính đã được che lại nhưng những người bạn trong lớp đều biết rõ tình huống của cậu, cứ thế mà truyền qua các hội nhóm nên dần dần mọi người đều đã biết.

Vì cứu người nên trong đó cũng có một số người đi làm đăng ký nhưng đáng tiếc đều không có đạt tiêu chuẩn.

Hai bên có độ xứng đôi thấp và tuyến thể của Đậu Mính Mính lại có pheromone của Alpha khác nên các Alpha trong trường vẫn có chút để ý. Vậy nên, dẫn đến từ lúc chia tay với Tiểu Trình cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa phát triển thêm tình yêu mới.

Thật ra đã có một hai đàn anh tiếp cận và bày tỏ tình cảm với Đậu Mính Mính, nhưng ánh mắt của Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ quá lợi hại, hơn nữa đối phương còn là sinh viên chưa trải sự đời nên quá dễ hiểu. Vậy nên khi hai bên vừa mới tiếp xúc, đôi chồng chồng nhỏ liền nhìn ra được đây là muốn mượn quan hệ của Đậu Mính Mính để leo lên Tạ Thần Vũ. Mà bản thân Đậu Mính Mính cũng không cảm thấy sinh điện với đối phương nên cuối cùng vẫn không có gì xảy ra.

Tống Ngạn hỏi: “Thế gặp phải chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Đậu Mính Mính lập tức hai mắt tỏa sáng: “Cậu mau xem hot search đi, chỉ mới đây thôi, Quý Quý công khai rồi! Không phải công khai yêu đương mà là công khai lãnh chứng nhận kết hôn luôn!”

Tống Ngạn hơi ngoài ý muốn một chút. Cậu mở máy truyền tin ra lên mạng, phát hiện chỉ trong thời gian ngắn mục này đã tăng vọt lên đầu danh sách hot search.

Chỉ thấy ảnh đế Quý đăng một tấm hình chụp giấy chứng nhận kết hôn, @Tân Minh Thủy, tiêu đề chỉ có ba chữ: Anh yêu em.

Vừa xem là hiểu được ngay.

Tống Ngạn đi mua cơm trước, đến lúc quay lại mới mở nhóm chat của Du Kình ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn bên trong đã bùng nổ.

“Tân Minh Thủy ông bị làm sao vậy? Sao khi không lại đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi?”

“Tui còn không biết hắn đang yêu đương với người ta nữa kìa, hay là mấy người không nói cho tui biết?”

“Không, hắn có nói gì đâu? Có lẽ là mới xác định quan hệ trong thời gian hợp đồng.”

“Há, trước kia là ai nói có ký thêm nửa năm cũng chết sống không chịu ký vậy?”

“Có khi nào lại thua cá cược hay không?”

“….. Chắc hẳn hắn không ù tai hoa mắt đến mức độ này đâu.”

“Nhưng mấy người đang yêu thường hay đánh mất lý trí lắm!”

Chờ Tống Ngạn xem mấy tin này xong, Tân Minh Thủy đúng lúc hiện lên.

Tân Minh Thủy: Không có cá cược, là tự nguyện. Gần đây mấy người rảnh lắm đúng không?

“Có tổ chức hôn lễ không?”

“Nhanh vậy sao?”

“Có thể hiểu được, dù sao Quý Giang Dật cũng đợi lâu lắm rồi.”

Tân Minh Thủy: Ăn một bữa cơm thôi, hắn sắp vào tổ đóng phim rồi, hôn lễ chờ sau này rảnh rồi lại nói.

Đa số các tầng lớp trung tâm của Du Kình đều thích nhận các nhiệm vụ ngắn hạn, thời gian nhàn rỗi rất nhiều.

Mà Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ đi từ tinh cầu Bá Đích qua cũng tiện, nên chỉ cần chọn một ngày nào đó vào cuối tuần, hoàn toàn sẽ không làm trễ chuyện học lẫn như công việc.

Một đám người chọn ngày xong xuôi, Tống Ngạn liền tắt máy truyền tin.

Thân là một fan cp, Đậu Mính Mính vui sướng đến mức như đến kỳ nghỉ Tết: “Bọn tớ còn đang chờ hai người họ công khai, ấy thế mà người ta kết hôn luôn rồi!”

Đậu Mính Mính ôm mặt, “Thật muốn biết bọn họ yêu nhau như thế nào nha. Chắc chắn sẽ có truyền thông đến phỏng vấn bọn họ. Không biết bọn họ có nhận phỏng vấn hay không.”

Điểm này Tống Ngạn không rõ ràng lắm, nhưng trước khi nhận phỏng vấn của truyền thông, hai người kia phải nhận nghi vấn của bọn họ trước.

Cậu đơn giản ăn xong một bữa cơm, mang theo Đậu Mính Mính đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, cố ý tìm một nơi không có ai để nói về chuyện bữa tiệc.

Đậu Mính Mính lập tức khiếp sợ.

Cậu và Ngạn Ngạn luôn cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi thư viện. Có đôi khi Ngạn Ngạn ngồi vẽ thiết kế trang sức cũng không hề tỏ ý muốn tránh né cậu nên đương nhiên cậu biết cửa hàng trang sức Nhượng Húc là của nhà Ngạn Ngạn. Vì vậy lần đó khi hot search tung ra, cậu đã biết cha mẹ của Ngạn Ngạn là người của Du Kình.

Chỉ là mấy năm nay Ngạn Ngạn đều sinh sống ở nông thôn, chưa từng nhắc đến Du Kình bao giờ. Hơn nữa Ngạn Ngạn cũng không phải là người thích tám chuyện nên thời điểm đó cậu cũng chỉ trò chuyện đôi ba câu về hot search này với Ngạn Ngạn. Về sau cậu cũng không hỏi đối phương về mối quan hệ với Du Kình nên sự hiểu biết vẫn luôn dừng lại ở mức Ngạn Ngạn và Du Kình không thân thuộc với nhau. Không ngờ chỉ mới mấy tháng qua đi, Ngạn Ngạn thế mà đã bị Du Kình kéo vào hội!

Đậu Mính Mính kích động hỏi: “Cậu đã gia nhập vào bọn họ rồi sao? Có gặp Thủy Thủy bao giờ chưa? Có từng nói chuyện với mấy người ông chủ Phó và Kim Diễm chưa? Sờ được Tiểu Hắc chưa?”

Tống Ngạn lặng im hai giây: “Tôi chính là Kim Diễm.”

Nhất thời Đậu Mính Mính không kịp phản ứng: “…… Cái gì?”

Tống Ngạn bình tĩnh lặp lại một lần.

Vẻ mặt của Đậu Mính Mính lập tức trở nên trống rỗng, lắp bắp nói: “Nhưng…… nhưng hắn là một Alpha mà, hơn nữa còn yêu đương….. yêu đương qua mạng với ông chủ Trần mà!”

Tống Ngạn nói: “Thân phận Alpha chỉ là giả, tôi và Tạ Thần Vũ trước kia cũng là kết hôn giả.”

Đậu Mính Mính: “……”

Chỉ khi xử lý những chuyện liên quan đến tình yêu thì não yêu đương mới tương đối sáng lên mà thôi. Lúc này buộc phải nạp vào liên tục những tin tức giật gân, đại não liền chết máy.

Ước chừng tầm hai ba phút sau Đậu Mính Mính mới lấy lại được tinh thần, vội vàng dò hỏi chuyện như thế nào.

Tống Ngạn liền kiên nhẫn giải thích.

Chuyện này cậu đã thương lượng với Tạ Thần Vũ. Tạ Thần Vũ quyết định làm lại một buổi hôn lễ, muốn mời hết tất cả người thân bạn bè đến dự. Mà cậu, ngoại trừ có quan hệ tương đối tốt với Du Kình ra, bạn bè bên ngoài cũng chỉ có mỗi một mình Đậu Mính Mính.

Năm đó tên cuồng yêu đương này bỏ lỡ không thể đến dự hôn lễ của cậu, nên lần này cậu muốn mời người đến. Nếu Đậu Mính Mính đã biết thân phận thật sự của cha mẹ cậu, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì thì cứ nói thật cho đối phương biết cũng không sao.

Đậu Mính Mính ngơ ngác nhìn Tống Ngạn, vẫn luôn cảm thấy như đang nằm mơ.

Nhưng bản năng lại dễ dàng tin. Bởi vì ở trong lòng cậu, Ngạn Ngạn vẫn luôn là một người rất mạnh mẽ và rất lợi hại.

“Ui là trời……” Nửa ngày sau Đậu Mính Mính mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Hai…… hai người giấu cũng kỹ thật đó.”

Tống Ngạn nói: “Chuyện này cần phải được bảo mật.”

Đậu Mính Mính gật đầu cái rụp.

Sau khi hoàn hồn, mãi một lúc lâu sau Đậu Mính Mính mới nhớ đến nội dung của cuộc nói chuyện ban đầu, lại kích động hỏi: “Vậy nên Quý Quý và Thủy Thủy phải về Du Kình ăn cơm, cậu cũng sẽ có mặt ở đó sao? Thế cũng sẽ biết được chuyện tình bên trong đúng không?”

Vừa rồi Tống Ngạn chỉ muốn mượn chuyện này để nói thẳng thân phận của mình, nghe vậy bèn nói: “Nếu bọn họ đồng ý, tôi sẽ kể cho cậu nghe, nhưng cậu không được kể cho những người khác.”

Đậu Mính Mính lập tức giơ tay lên: “Tớ thề, tuyệt đối sẽ không nói!”

Vài ngày sau, vào thời điểm cuối tuần, Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ lên phi thuyền đi đến căn cứ Du Kình.

Địch Tuần cũng đến, dường như là cập vào bến cảng cùng lúc với hai người họ.

Tân Minh Thủy và Quý Giang Dật đến từ ngày hôm qua. Lúc này nhìn thấy vị chó độc thân vạn năm nào đó, Quý Giang Dật lập tức không ưng: “Sao ngài cũng tới vậy?”

Địch Tuần nhướng mày: “Ta tới lấy đồ.”

Lúc trước, Phong Động mang một loài cây mới từ bụi gai lốc xoáy về trồng trong bồn hoa. Đây là loài thực vật không có ở bên ngoài, nên nhân lúc độ nóng vẫn còn anh liền tới lấy hai cây, dùng danh nghĩa “Loài cây do chính tay hai vợ chồng Phong Động gieo trồng” để trục lợi bán đấu giá.

Vốn dĩ anh muốn phái người tới, nhưng Phong Động không biết ân oán giữa anh và ảnh đế nên cho rằng mọi người đều có quan hệ không tồi, nên đã thuận miệng nói ra chuyện hôm nay hai đứa Thần Vũ cũng tới.

Vì thế anh liền đích thân đến đây một chuyến, lúc này biết rõ còn cố tình hỏi: “Có hoạt động gì à?”

Quý Giang Dật ghét bỏ: “Có cũng không có phần cho ngài.”

Địch Tuần nhìn về phía cháu trai.

Tạ Thần Vũ cười giải thích: “Đôi chồng chồng mới cưới mời khách ăn cơm.”

Địch Tuần “À” một tiếng: “Vậy cậu cũng nên mời ta chứ nhỉ?”

Quý Giang Dật nói: “Dựa vào cái gì?”

Địch Tuần hỏi: “Sau sự kiện lần đó, không phải tình cảm của hai người nhờ đó mà trở nên khắng khít hơn sao?”

Quý Giang Dật lập tức muốn hỏi lại một câu “Ngài còn có mặt mũi để nói?”, nhưng ngẫm lại thì đúng là nhờ có sự kiện đó mà hắn đã đi đến phòng của Thủy Thủy, nhảy một đoạn múa thoát y cho Thủy Thủy xem để bồi tội, tiện đà kéo được người lên giường.

Thế nhưng hắn cảm thấy rất có thể là do hai người họ vừa mới gian nan trải qua sinh tử, cần phải xả ra. Hơn nữa sau khi xong việc hắn còn phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ được người, nên tính ra thì đây đều là nghiệp của tên xấu xa này.

Hắn không chút nghĩ ngợi nói: “Có khắng khít hơn cũng không liên quan đến ngài!”

Địch Tuần bình tĩnh nói: “Vậy cậu và Tân Minh Thủy lãnh chứng nhận kết hôn, miễn cưỡng cũng coi như là người của Du Kình đúng không?”

Quý Giang Dật kiêu ngạo cực kỳ: “Đương nhiên.”

Địch Tuần nói: “Người tới là khách, thái độ của cậu với ta bây giờ là gì đây?”

Quý Giang Dật nhìn về phía người bên cạnh: “Đối với khách không muốn chào đón, Du Kình có đá ra ngoài không em?”

Tân Minh Thủy nói: “Có.”

Nhưng mà người ta tới tìm Phong Động.

Tuy Quý Giang Dật rất muốn đá người đi, nhưng xét vào mặt đã từng ở chung trên một chiếc thuyền nên cuối cùng hắn đành phải xem như không.

Một đám người nghỉ ngơi trong chốc lát, kế đó đi đến một nhà hàng ở trong trung tâm thành phố.

Đồ ăn dâng lên, cửa phòng vừa mới đóng lại, đôi chồng chồng mới cưới liền bắt đầu tiếp nhận những nghi vấn đưa ra.

Lão Tiền nói: “Nói một chút về chuyện của hai người đi. Trước mắt tôi chỉ biết nguyên nhân lần đó Thủy Thủy tiếp nhận nhiệm vụ và sau này là đánh bài thua buộc phải ký hợp đồng bán mình. Còn chi tiết nào khác nữa không? Để tôi xem thử đợt phát sóng trực tiếp lần sau có dùng được không? Kiếm tiền để làm tiền mừng cho hai người.”

Tân Minh Thủy nói: “Cảm ơn ha.”

Lão Tiền coi như đây là lời khen mình: “Đừng vô nghĩa, nói nhanh lên.”

Thật ra bọn họ có biết một hai chuyện nhưng lại không thể nói cho người bên ngoài, chỉ có thể nghe hai người kia kể thêm những chuyện khác.

Ngay cả nguyên nhân thế nào Tạ Thần Vũ cũng chẳng biết, vì thế anh liền dựa sát vào Tống Ngạn, hỏi: “Vì sao hắn lại nhận nhiệm vụ?”

Tống Ngạn nói: “Bởi vì dáng vẻ quá đẹp, rất nhiều người đều nói hắn không làm minh tinh thì thật đáng tiếc. Hắn nghe lời này suốt từ nhỏ cho đến lớn, nên dẫn tới hắn có hơi chút tò mò về giới giải trí.”

Tạ Thần Vũ lập tức dở khóc dở cười. Anh chợt nhớ tới một điều: Một gia tộc như nhà họ Quý, chắc chắn sẽ bồi dưỡng vệ sĩ riêng cho mình. Vì cớ gì đại ảnh đế Quý lại cố ý tìm đến Du Kình để chốt đơn?

Anh liền hạ giọng hỏi nhỏ.

Tống Ngạn không phải là người thích nhiều chuyện, cậu nói: “Em cũng không biết.”

Lão Tiền ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lập tức giải đáp cho hai người họ.

Lúc trước Quý Giang Dật cần phải quay một bộ phim điện ảnh trên tinh vực Gauze. Vị đạo diễn kia là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, kiên quyết muốn tiến hành quay thực địa. Vì an toàn của đoàn phim, hắn đã cố ý mời một nhóm bảo an, còn liên hệ với chính phủ địa phương để lấy được trợ giúp bảo đảm.

Nhưng dù vậy nhà họ Quý vẫn không yên tâm, khuyên Quý Giang Dật nên tìm một vệ sĩ thật lợi hại. Lúc ấy Du Kình lại làm ra không ít động tĩnh, Quý Giang Dật cảm thấy vô cùng hứng thú với Du Kình nên đã tìm tới bọn họ.

“Những chuyện sau đó thì hai người cũng có thể đoán được rồi đó,” Lão Tiền cười nói, “Du Kình ta luôn luôn nhận đơn dựa theo tâm tình, vì thế cho nên một người luôn hướng tới giới giải trí như Thủy Thủy mới tiếp nhận đơn.”

Tân Minh Thủy sửa đúng: “Không có hướng tới.”

Lão Tiền nói: “Có khác gì đâu, tôi nhớ ông còn đưa ra một điều kiện, đúng không?”

Tân Minh Thủy trầm mặc.

Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Điều kiện gì?”

Giọng điệu của Quý Giang Dật có chút chua chua: “Muốn gặp Vưu Thành một lần, muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký.”

Vưu Thành, một ca vương hàng đầu lâu đời, fans trải rộng khắp toàn tinh tế.

Năm đó vừa nghe hắn liền biết Tân Minh Thủy là fan của người ta, nên vô cùng sảng khoái mà đồng ý ngay.

Hai người ghi chú trong hợp đồng xong liền bắt đầu mối quan hệ chủ thuê và vệ sĩ.

Hắn không khỏi nhìn về phía Tân Minh Thủy.

Tân Minh Thủy cũng vừa lúc đang nhìn về phía hắn. Hai người đồng thời nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Một người tò mò về giới giải trí, một người thì tò mò về Du Kình. Cả hai cùng ngồi trên phi thuyền hàn huyên với nhau.

Tuy Quý Giang Dật không hỏi được nhiều nhưng hắn vẫn có thể hiểu được tính chất đặc thù của công ty lính đánh thuê, nên cũng không quá thất vọng.

Hắn nhìn gương mặt của cậu vệ sĩ nhà mình, cũng nói câu kia: “Gương mặt này của cậu…… không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc. Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì có thể ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi, có thể cho cậu tránh đi không ít lừa lọc.”

Lúc ấy, Tân Minh Thủy vẫn còn gán bộ filter về giới giải trí nên không có từ chối ngay.

*ý muốn nói vẫn xem giới giải trí là một nơi tốt đẹp

Đáng tiếc điều tốt đẹp không tồn tại mãi.

Kể từ ngày hôm đó, hắn đi làm trong ngành này và đều được tiếp xúc với những kẻ có tiền. Mặc dù mấy năm nay có gặp qua vài minh tinh, nhưng dù sao cũng chỉ ở mức nhìn thấy mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính tiếp xúc với người trong ngành này.

Sau khi theo chủ thuê đi vào đoàn phim, thấy được các diễn viên bắt đầu từ tầng dưới chót đấm đá với nhau. Trùng hợp nhìn thấy hai dáng vẻ khác nhau của một ảnh hậu. Tai thính nên nghe được rất nhiều tin tức thị phi. Hơn nữa lại còn bị một diễn viên nhỏ bé muốn trèo lên người chủ thuê mà lấy lòng tiếp cận. Có đôi khi còn phải cùng chủ thuê thức đến hai ba giờ sáng liên tục suốt mấy ngày trời. Vì vậy nên hắn liền không có ý với giới giải trí nữa.

Nhân lúc không có ai, Tân Minh Thủy hỏi một câu: “Vưu Thành là người thế nào?”

Quý Giang Dật nói: “Không khác gì so với tin tức.”

Tân Minh Thủy cảm thấy như được an ủi một chút.

Quý Giang Dật đánh giá vẻ mặt của hắn, nhịn không được hỏi: “Cậu xem phim điện ảnh của tôi chưa?”

Tân Minh Thủy nói: “Xem rồi.”

Quý Giang Dật nói: “Cậu thậm chí không muốn tôi ký tên cho cậu à? Chúng tôi trước sau gì cũng xem như chung một thời.”

Tân Minh Thủy nói: “Thứ tôi mắt vụng về.”

*ý muốn nói là cùng thời mà không biết và không nhớ là đã thấy ảnh đế Quý

Tuy bọn họ chỉ mới ở chung chưa đến một tháng nhưng Tân Minh Thủy có thể nhìn ra được vị ảnh đế này có đôi khi hành xử không được đàng hoàng, không hề đáng tin cậy giống như biểu hiện ở bên ngoài.

Nhưng dù sao thì cũng không khác gì nhiều, không giống như vị ảnh hậu kia khiến cho người ta cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Quý Giang Dật trầm mặc nhìn hắn.

Xét thấy ảnh đế Quý cũng là chủ thuê của mình, Tân Minh Thủy bèn kéo lấy tờ giấy báo đang được lót dưới bàn, xé một góc đặt xuống ngay trước mặt hắn: “Ký đi.”

Quý Giang Dật: “……” =)))))))))

Đoàn phim quay hình trên tinh vực Gauze được ba tháng, hai người bị mối quan hệ “chủ thuê – vệ sĩ” tạm thời này cột vào nhau khiến cho toàn bộ quá trình đều vô cùng giả tạo, thẳng đến khi rời đi mới phát sinh thay đổi.

Bởi vì nguyên nhân chuyến bay nên đoàn phim cho nghỉ một ngày. Quý Giang Dật liền muốn đến khu vung tiền nổi tiếng ở phía bên này nhìn xem.

Thân là một vệ sĩ, Tân Minh Thủy đương nhiên phải đi theo, cùng chủ thuê đi vào một sòng bạc lớn nhất nơi đây.

Quý Giang Dật không đàng hoàng, nhưng cũng may là nghe lời khuyên, không chủ động gây chuyện.

Chỉ là vận khí của hai người họ quá kém, ngày đó có người kéo đến choảng nhau.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, căn bản không thể biết trước được. Hắn đang vây xem mọi người đánh bài, bỗng dưng cảm thấy một lực mạnh mẽ truyền đến, đột nhiên bị đè xuống bàn.

Mãi cho đến khi phía sau ầm một tiếng, hắn mới chợt ý thức được vừa rồi có một viên đạn vừa mới bay qua, bỗng chốc nhìn về phía người đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt của Tân Minh Thủy bình tĩnh, dưới ánh sáng mơ hồ dường như đường cong góc nghiêng gương mặt có chút sắc bén.

Người bên trong sòng bạc lập tức vọt ra, một hồi phong ba nhanh chóng bình ổn.

Tân Minh Thủy kéo người lên: “Muốn chơi nữa không?”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Là một người vừa mới đi qua ranh giới sinh tử, Quý Giang Dật cảm thấy không quá chân thật, bèn hỏi: “…… Chơi nữa được hả?”

Tân Minh Thủy bình tĩnh nói: “Được.”

Lần đầu tiên Quý Giang Dật đối diện với sự mạnh mẽ và đầy tự tin của vị lính đánh thuê hàng đầu này, thật lòng cảm thấy số tiền này không hề bị phí, bèn cầm tay vệ sĩ nhà mình nói: “Không chơi, chúng ta đi nơi khác đi!”

Tân Minh Thủy nhìn đôi bàn tay đang nắm của hai người, hỏi: “Muốn làm gì?”

Quý Giang Dật nói: “Cậu đã cứu mạng tôi, tôi muốn kết bái anh em với cậu!”

Tân Minh Thủy nói: “……Muốn chơi gì cơ?”

Quý Giang Dật nói: “Kết bái anh em!”

Ảnh đế nói gió thì chính là mưa, lập tức kéo hắn rời đi.

Nhưng Tân Minh Thủy không muốn tự dưng lại lòi đâu ra một người anh em, nên liền lấy lý do là “đây là việc mà tôi nên làm” để từ chối.

Quý Giang Dật nhiệt tình không có chỗ nhận nên hắn liền dùng vào việc khác. Sau khi về nước, hắn liền mang Tân Minh Thủy đi gặp Vưu Thành, hoàn thành giấc mộng của một fan, hơn nữa còn hẹn ăn một bữa cơm.

Từ đây Tân Minh Thủy liền cảm thấy vị chủ thuê này nhìn thuận mắt hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio