_ Phòng hồi sức_
Hành lang bệnh viện ngày một náo nhiệt, chẳng mấy chốc họ đã vây kín nơi đây và tụ họp trước cửa phòng hồi sức. A Vũ nhanh chóng mở cửa cho Hải Phong. Ánh mắt đầu tiên từ khi bước vào đều cố định duy nhất một người.
- Vy Vy.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Hoàng Vy quay lại nhìn và không khỏi ngạc nhiên.
- Hải Phong, sao anh lại ở đây?
- Sao không nghe điện thoại?_ Hải Phong.
- Điện thoại em hết pin._ Hoàng Vy.
Hải Phong quan sát Hoàng Vy một lượt và phát hiện ra rằng cô rất khỏe mạnh, lập tức ánh mắt cậu hướng về phía A. Vũ để nhận một lời giải thích.
- Thiếu gia, tiểu thư có người em bị thương nên mới đến đây chứ cô ấy vô cùng khỏe mạnh.
Nghe được lời nói của A. Vũ, nếu tinh ý sẽ nhìn ra sự thay đổi nhẹ qua ánh mắt của cậu. Nhưng Hoàng Vy rất tinh nghịch nói.
- Hải Phong, anh lo lắng hả? Hi hi hi…
- Vy Vy.
- Hi hi! Đến đây, em giới thiệu cho hai người. Đây là Sơ Jeny, còn kia là Nhật Hưng.
Hải Phong chỉ liếc nhẹ và không nói gì.
- Con là bạn trai của Hoàng Vy à? Đẹp trai thật đấy!_ Sơ Jeny.
- Hì hì! Anh ấy hơi khó tính đó Sơ._ Hoàng Vy.
- Ta nhìn con rất quen nha…
Câu nói của Sơ Jeny làm mọi người chú ý! Họ biết Hải Phong không phải là người hay xuất hiện trước đám đông, rất ít người nhớ hay biết được thân phận của cậu.
- Con tên gì vậy?
- Hoàng Hải Phong ạ!
Sơ Jeny chưa đọc xong câu hỏi mà Hoàng Vy đã đáp xong. Hải PHong liếc nhìn cô nàng về sự nhanh nhẹn quá mức.
- Vậy chắc con là em trai của ông Hoàng Lâm Thiên Trọng phải không?
- Sao người biết?
- Đó là chủ nhân của cô nhi viện Lâm Ngọc Thiên mà._ Sơ Jeny.
- Thật ạ?_ Hoàng Vy.
- Đúng vậy! Chị ta là Sơ Mary đã kể lại cho ta nghe những chuyện này. Vì là nhà đầu tư lớn ở đây đó! Hồi bé, Sơ cũng có một lần được nhìn thấy cậu ấy không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi._ Sơ Jeny tự hào kể lại.
- Chị…chị…Vy…
Không khí đang ở trong những hồi ức thì giọng nói non nớt cất lên.
- Nhật Hưng, em tỉnh rồi à?_ Hoàng Vy vui mừng.
- Con thấy trong người sao rồi?_ Sơ Jeny.
- Chị…em…em…sợ!
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hải Phong thì ai cũng thấy run sợ.
- Ngoan nào? Ngoan…
Vừa đúng lúc bác sĩ đến và khám bệnh cho cậu bé.
Hoàng Vy cũng tạm thời tránh đi để bác sĩ khám.
- Sao anh lại đến đây?
- Tìm em._ Hải Phong.
- Em xin lỗi. Lần sau sẽ gọi điện về báo với anh.
- Ừm! Chuyện gì vậy?
- Trong một lần làm nhiệm vụ, bố mẹ của Nhật Hưng bị người ta giết khi em chưa kịp đến nơi để bảo vệ. Đó là lần duy nhất mà em cảm thấy rất ân hận. Em đã từng nghĩ cho em ấy về Trương gia sống nhưng điều đó không được đồng ý. Vì bố mẹ em nói có thể sẽ càng gây nguy hiểm và chú ý với mọi người xung quanh. Cách tốt nhất để họ Nhật Hưng sống vui vẻ là để em ấy sống trong môi trường không có súng đạn và không có sự trả thù. Vì vậy, em đã để em ấy ở cô nhi viện, hàng tháng đều gửi tiền để chăm sóc nó.
- Tiểu thư, bác sĩ cho người đến gọi cô. Mong cô đến văn phòng một chuyến._ Cô ý tá truyền đạt lại không quên ngắm nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh Hoàng Vy.
- Cảm ơn cô.
Sơ Jeny, Hải Phong cùng đi đến. Bác ĩ là người đầu tiên lên tiếng.
- Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng quát, làm một số xét nghiệm cho bệnh nhân mắc bệnh tim ở giai đoạn đầu.
- Vậy! Có cách chữa phải không ạ._ Hoàng Vy.
- Đúng vậy, bây giờ y học phát triển, chỉ cần thay tim là có thể sống nhưng chi phí hơi đắt._ Bác sĩ.
Bác sĩ vừa nói xong, một tờ chi phí .. USD xuất hiện trước mắt ông cùng với đó là sự ngạc nhiên của mọi người còn lại.
- Hải Phong…Anh…
- Phẩu thuật ngay đi._ Hải Phong.
- Hả???
- Muốn…muốn phẫu thuật ngay chỉ sợ không được…Phải tìm người có tim thích hợp thì mới..mới có thể thay tim._ Bác sĩ run sợ nói thêm.
- Trước khi đó cần phải theo dõi tình trạng thể trạng của bệnh nhân xem có phù hợp để tiến hành phẫu thuật không?
- Đưa đến Mỹ.
Câu nói của Hải Phong vừa dứt lời thì A. Vũ sẽ bên cạnh gọi điện thoại cho ai đó…
- Thông báo với bệnh viện Royal World chi nhánh Mỹ thông báo ba tiếng nữa có một bệnh nhân được chuyển đến, mắc bệnh tim. Yêu cầu chăm sóc đặc biệt và tiến hành phẫu thuật thay tim sớm nhất.
A. Vũ chỉ cần nhìn hành động và nghe lời nói của Hải Phong là có thể biết được tiếp theo nên làm gì nên cậu không cần thiếu gia phải ra lệnh.
Sự việc chỉ diễn ra trong vòng chưa đến một phút làm tất cả mọi người một lần nữa rơi vào tình trạng đóng băng tập thể. Người ngạc nhiên nhất tất nhiên là vị bác sĩ rồi. Trong hơn năm làm việc, ông chưa từng gặp ai làm việc quyết đoán và nhanh nhẹn như vậy. Qua cách nói chuyện của anh chàng vệ sĩ, ông biết người thanh niên này có một lai lịch không tầm thường.
Khi ba người trở lại phòng bệnh thì đúng lúc Nhật Hưng được khám xong. Trên mặt cậu bé cũng trở lại với sức sống mãnh liệt.
- Chị Vy, em nhớ chị quá!_ Nhật Hưng.
- Bé Hưng ngoan nào, chị cũng nhớ em lắm.
- Sao chị lại mang cặp kính này, xấu chết được._ Nhật Hưng.
- Nhóc con, dám chê chị xấu hả?_ Hoàng Vy.
- Chị…chị..kia là ai vậy…vậy?_ Nhật Hưng không dám nhìn vào Hải Phong, chỉ cần ngồi đây là cậu cũng đã cảm nhận được sự lạnh lùng đến đáng sợ từ cậu.
- Hi hi! Anh ấy là ân nhân của em đấy!_ Hoàng Vy nhìn Hải Phong nói.
- Thật ạ? Nhưng chị cũng là ân nhân của em mà._ Nhật Hưng.
- Nhóc con, nghe chị nói này.
- Dạ!
- Chị muốn em sang Mỹ một thời gian, em chịu không?_ Hoàng Vy.
- Tại sao vậy chị? Em có bệnh nặng đúng không?
- Không…không…Chỉ là sang đó làm mấy cuộc xét nghiệm thôi. Do y học của chúng ta không phát triển bằng ở đó._ Hoàng Vy muốn che giấu bệnh tình với Nhật Hưng để mong cậu bé có thể an tâm chữa bệnh.
- Dạ…dạ..Chỉ cần nói em sẽ nghe theo.
- Ngoan lắm! Đến đó phải nghe lời bác sĩ nha! Ở đây chị sẽ đợi em về._ Hoàng Vy.
- Vâng ạ…nhưng…_ Nhật Hưng ấp úng như có gì muốn nói.
- Có chuyện gì vậy nhóc?
- Em muốn đi với chị.
- Đơn giản mà! Khi nào em khỏi bệnh chị sẽ đưa em đi đến những nơi mà em muốn._ Hoàng Vy.
- Không đâu…Em muốn đi chơi trước khi đến Mỹ._Nhật Hưng.
- Vậy đó! Mai chúng ta sẽ xuất phát._ Hoàng VY mềm lòng trước lơi nói của bé.
- Hi hi! Chị là tuyệt nhất.
Sau khi Hoàng Vy trò chuyện với Nhật Hưng thì Sơ Jeny cũng vừa xuất hiện với hộp đựng cơm.
- Sơ à, người ở đây chăm sóc Nhật Hưng nhé.
- Được! Con cứ về đi._ Sơ Jeny.
Trên đường về nhà, Hải Phong vẫn im lặng như ngày thường. Khác với cậu, Hoàng Vy đang suy nghĩ gì đó.
- Hải Phong mai anh có thời gian không?
- Có.
A. Vũ ở ghế trước thầm cảm thán “ hazzi. Mai công ty ký một hợp đồng đến một tỷ USD cần sếp có mặt đấy” Nhưng nhìn vẻ mặt của Hải Phong, A. Vũ biết không được trong suy nghĩ của thiếu chủ đang nghĩ gì.
- Vậy mai anh đi chơi em nha!
- Được.
Chỉ cần một câu nói của Hoàng Vy, ngày hôm sau xuất hiện những cảnh tượng vô cùng kỳ dị..