Chương : Phỏng Vấn - Ngày Đầu Đi Làm
Reng... reng
Chúng mình từng thử bất chấp tất cả để vui nhất thời
Vậy nên mới bất cẩn để sự trưởng thành lấy mất thứ gì đó
Thời gian như khách qua đường, vẫn chưa kịp thích ứng
Hơi ấm nhỏ nhoi nơi lồng ngực, khát khao biết mấy
Được chở che em
Em là ánh nắng xinh đẹp nhất của anh
Thế giới không em, tốt xấu chẳng rõ, chỉ là vô vị, trống vắng thế thôi
Hứa với anh, ngày nào đó lỡ lạc mất nhau trong biển người mênh mông
Nhất định phải đứng nơi bảng đường bắt mắt nhất
Đợi anh nhé, nhất định anh sẽ đến
Em là ánh nắng xinh đẹp nhất đời anh
Đợi anh, đừng rời xa nữa.
Bài nhạc thân thuộc này cô vẫn chưa thể bỏ, cô vẫn cứ để nó làm nhạc chuông điện thoại của mình. Chỉ là vẫn còn đang ngủ, mới sáng sớm ai lại gọi cô thế này.
- Hey... Who are you? - cô nằm ngái ngủ ở trên giường trả lời bằng tiếng anh, hình như đây là phản ứng tự nhiên của cô khi bên Mỹ.
- Cái gì mà you chứ ? Ngươi nói tiếng việt cho ta... Không phải mi nói là hôm nay sẽ gặp ta sao?- Đình Doanh ở đầu dây bên kia giọng nói vẫn như lúc trước không có gì thay đổi.
- A... là Tiểu Doanh hả? Nhưng có nhất thiết phải sớm thế này không? - cô uể oải lăn qua một bên nhắm mắt trả lời.
- Sớm? Bây giờ là giờ sáng rồi... mi xem có phải định tới hoàng hôn mới gọi là trễ sao?
- Cái gì ? Là giờ sáng hả? - cô nghe câu trả lời kia mà mắt mở to ngồi dậy, trong đầu có một đoạn hội thoại chạy ra khỏi đầu.
- Chị hai, ngày mai h sẽ có cuộc phỏng vấn. Chị phải tới sớm không được đến trễ đó - Mạc Cảnh ở một bên dặn dò chị hai của mình.
- Được.. được chị làm sao mà quên được chứ! - cô lúc đó hai mắt nặng trĩu gật đầu như bổ tỏi.
Trở về hiện tại, cô bỗng chốc đen mặt đi. Cũng may là Đình Doanh gọi điện đến nếu không cô sẽ khóc mất.
- Được rồi, đợi ta một lát.. mi đến quán cà phê gần công ty Hàn Đông đợi ta được không? - cô bỗng đứng dậy nói qua điện thoại với Đình Doanh.
- Tại sao lại là Hàn Đông? - Đình Doanh khó hiểu hỏi lại.
- A... có gì lát chúng ta gặp rồi nói sau đi - cô thật sự đang rất gấp nên nói xong rồi cúp mấy luôn.
Chỉ còn một tiếng rưỡi thôi nhìn thấy là còn lâu nhưng mà... quần áo cô hiện tại chưa biết mặc gì, còn chưa trang điểm, chưa chuẩn bị tâm lí nữa. Haiz... thật là cái tật ngủ trễ này cô phải diệt cỏ tận gốc mới được.
Cô lấy ra một chiếc váy công sở dài đến đầu gối đi cùng là một chiếc áo sơ mi trắng. Mái tóc được bới gọn lên cao, hai bên chừa ra hai sợi tóc mây được uốn cong trong thật quyến rũ. Cô ngồi trên bàn lấy một chút phấn dặm nhẹ rồi tha một chút son môi màu hồng trên môi.
Thói quen trang điểm này cũng là do mấy người bạn ở bên Mỹ chỉ cho cô. Thật ra, người phụ nữ khi ra đường ít nhất cũng phải biết chăm chút bản thân thật xinh đẹp. Nếu như bản thân không có ai yêu thì ít nhất cũng phải biết tự yêu lấy bản thân mình.
Chốc lát, cô đã ngồi trên xe đi đến quán cà phê gần địa chỉ công ty mà Mạc Cảnh đã chỉ cho cô ngày hôm qua. Đẩy cửa bước vào trong đã thấy được một cô gái có mái tóc dài ngang vai quen thuộc như năm nào.
- Đình Doanh, đợi có lâu không? - Cô tự nhiên kéo ghế xuống ngồi đối diện cô bạn của mình.
- Cũng không lâu đâu... chỉ là - Đình Doanh đang nói nhìn thấy bộ dạng của cô có chút kinh ngạc - Mi ăn mặc trang trọng như thế là tính đi đâu sao?
- A.. chút nữa ta sẽ đi phỏng vấn ở công ty Hàn Đông đó - cô nghe nó hỏi cũng thành thật trả lời.
Nhìn Đình Doanh trước mặt, thật sự bây giờ đã có mùi vị của nữ nhân rồi, còn rất trưởng thành. Dáng người vừa đúng tiêu chuẩn thật khiến người khác mê đắm chỉ là tính tình vẫn y như cũ không có thay đổi là bao.
- Thì ra là thế sao? Ta chúc mi sẽ thành công, nghe nói công ty này cung cấp thực phẩm nhất nhì nước đấy - Đình Doanh ở một bên chúc cô.
- Thanh Mai... năm không gặp nhìn mi thật sự bây giờ trở thành đại mỹ nhân luôn rồi. Ngay cả ta chút nữa còn không nhận ra mi luôn đấy - Đình Doanh ở một bên cũng nhìn cô chầm chầm khen ngợi , sau đó nhìn chăm chú vào một chỗ - Nhưng mà...
- Ha ha.. mi đang đang đùa ta à.. nhưng mà cái gì? - cô nghe nó khen mà khoái trá thấy nó ngập ngừng thì hỏi lại, thấy ánh mắt của Đình Doanh đang nhìn chăm chú cô cũng nhìn theo.
- A.. đồ háo sắc! Mi đang nhìn ngực của ta sao?- cô lấy tay che lại cái chỗ bị Đình Doanh nhìn nãy giờ rồi nhướn tới đánh nó một cái.
- Ực...ực.. đúng là từ Mỹ về có khác! Ở đây như miếng ván ép khô, trở về thì nước non tràn trề. - Đình Doanh sau khi bị đánh rồi cảm thán nói nhỏ - Nè.. mi nói cho ta biết mấy đứa Mỹ bên đó tại sau lại có vòng cực đại đến như thế chứ? Chỉ cho ta bí quyết đi... để ta nghiên cứu xem.
- ......- cô nghe thấy thế trực tiếp den mặt đi không biết nên nói gì cho phải- mà hiện tại mi đang làm gì thế?
- Ha ha... ta hả? Ta là đang làm phóng viên chủ chốt ở đài truyền hình đó nha - Đình Doanh ở một cười khoái trá nói.
- Thật sao? .. chúc mừng chúc mừng Doanh Doanh nữ vương đã hoàn thành ước mơ - cô ở một bên phụ họa, còn nhớ đây là ước mơ mà nó vẫn nung nấu từ nhỏ.
- Được rồi, miễn lễ đi... - Đình Doanh cười sảng khoái rồi nhìn đồng hồ - Sắp tới giờ rồi, mi mau đi đi... ta cũng còn có việc nữa.
- Ách... được rồi! Ta đi trước đây... sẽ báo tin vui về cho ngươi - Cô nghe thế thì cũng nhanh chóng đứng lên rời đi.
Mạc Thanh Mai đi bộ về phía ngôi nhà cao tầng phía đối diện. Càng đến gần càng thấy nó thật hoành tráng, nghe nói đây là công ty mẹ chủ chốt. Ngoài ra còn có nhiều công ty con khác ở mấy tỉnh khác nữa.
Mạc Thanh Mai.. ngươi phải cố lên!
Đi vào chỗ lễ tân, được sự chỉ dẫn của nhân viên cô đi vào thang máy đi đến tầng dành cho buổi phỏng vấn. Cửa thang máy vừa mở ra đã có không ít người đứng ở ngoài chờ đợi. Một số cô gái trên người còn mặc mấy bộ đồ sang trọng bắt chéo chân ngồi trên ghế. Còn một bên khác có mấy chàng trai cao lớn cũng đang cầm tập tài liệu lẩm nhẩm nói gì đó trong miệng.
- Mời cô Mạc Thanh Mai vào phòng... - giọng nói của một cô gái quản lý vọng đến.
- Có tôi... - Cô ngồi chờ khi nghe đến tên mình thì nhanh chóng đứng dậy đi theo cô gái đó.
Mở cửa phòng ra , bên trong hoàn toàn yên tĩnh chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên bàn vẫn đang cúi đầu viết cái gì đó.
- Dạ... xin chào Tôi là Mạc Thanh Mai - cô đến gần đặt hồ sơ xuống rồi nhẹ giọng nói với người trước mặt.
Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười một cái.
- Chào cô, mời cô ngồi! - Hàn Minh thân thiện nói với người trước mặt.
Mạc Thanh Mai mỉm cười gật đầu một cái rồi ngồi xuống. Trước mặt là một người đàn ông trung niên, có lẽ bằng tuổi ba cô nhưng trông vô cùng tốt bụng. Nhìn cái bảng đặt ở trên bàn chút nữa cô muốn té xỉu, người trước mặt cô là.. là chủ tịch sao?
- Cô muốn ứng cử vào chức vị gì trong công ty?- ông ở một bên lật hồ sơ của cô ra xem, trong lòng tán thưởng các thành tích của cô.
- Dạ... tôi muốn lần nhân viên kế toán đúng chuyên ngành của mình. - cô ở một bên thành thật nói.
OMG, không ngờ cô lại được chủ tịch phỏng vấn luôn mới đáng sợ chứ! Đáng ra chuyện này phải là người khác làm mới phải.
- Với thành tích du học của cô, còn giỏi môn ngoại ngữ cô có thể làm các chức vị cao hơn nữa mới xứng đáng. - Ông ở một bên bỏ tài liệu xuống nhìn cô nói - Vậy tại sao lại muốn làm một chức thấp như vậy?
- Thưa chủ tịch, thật ra tôi muốn mình đi từ vị trí thấp sau đó mới từ từ thăng cấp lên chức cao hơn. Tôi không muốn phải thấy người khác nói tôi vừa vào liền có thể làm được một chức cao nào đó , chắc chắn sẽ có không ít lời nói ra nói vào. Nếu như thế, tính nội bộ chắc chắn sẽ không thống nhất còn có thể gây ra nhiều chuyện thị phi . Hơn nữa, dù tôi có làm chức cao đi chăng nữa thì cũng chưa chắc gì tôi đã đủ kinh nghiệm để có thể dẫn dắt những người đã làm việc ở đây trước tôi nhiều năm như thế! Những người có chức vụ thấp có khi còn có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Tôi thấy mình quyết định như thế là rất đúng - cô ở một bên suy nghĩ thấu đáo nói ra những suy nghĩ trong lòng.
- Hừm.. tốt! Rất thành thật, tôi thấy cô không cần phải đợi thông báo làm gì - Ông ở một bên càng thêm vui vẻ nói, tay cầm một tờ giấy phê chuẩn - Tôi sẽ phê chuẩn cho cô làm nhân viên chính thức tại công ty, không cần phải trải qua thời gian thực tập.
- Hả? Ngài.. ngài là đang nói thật sao? Như thế... - cô lắp bắp không tin những gì mình nghe thấy nên hỏi lại lần nữa.
- Lời tôi nói ra tất nhiên là sự thật rồi! Hay cô không muốn như thế... hay là để tôi - Ông đang chuẩn bị rút lại tờ đơn lại thì cô lập tức nắm lấy.
- A.. không phải như thế! Chủ tịch... tôi thành thật cảm ơn ngài! - cô cúi đầu cảm ơn rối rích - Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ để xứng đáng những gì ngài kì vọng.
- Tốt! Được rồi.. ngày mai cô có thể đi làm tại công ty Hàn Đông! - Ông đứng lên chìa tay ra bắt tay với cô - Chào mừng cô đến với công ty chúng tôi.
- A... cảm ơn cảm ơn ngài - cô thấy thế cũng chìa ra hai bàn tay nắm lấy tay ông .
Sau đó, cô tạm biệt cúi người rời đi. Chủ tịch Hàn Minh nhìn cô gái mới vừa rời đi mà mỉm cười hài lòng. Tay với lấy chiếc điện thoại gọi cho người nào đó.
- Cô gái này con nói quả thật khiến bác hài lòng - Hàn Minh nói với đầu dây bên kia.
- ha ha... con đã nói rồi mà! Chị hai của con thì làm sao mà tệ được chứ! - giọng nói hào sảng này còn của ai khác ngoài Mạc Cảnh chứ.
- Ách.. mà con nói cái gì mà con dâu tương lai của ta đã xuất hiện là sao chứ? - Hàn Minh ở một bên tò mò đến chuyện của Mạc Cảnh ngày hôm qua vừa nói với ông.
- Nha.. từ từ bác sẽ rõ thôi! Con chắc chắn chỉ cần anh ấy nghe thấy tên của người này thôi thì anh ấy sẽ lập tức trở về thôi - Mạc Cảnh ở một bên bí hiểm nói.
- Haiz.. thằng nhóc này, tại sao lại úp úp mở mở như thế! Ta cũng là rất nhớ nó rồi.. con liệu cho nó mau về đây đi, ta cũng đang rất tò mò đó -Hàn Minh thở dài rồi trách móc người bên đầu dây.
- Dạ.. thưa bác! Chỉ cần chờ đúng thời cơ nữa thôi... tạm biệt bác.! - Mạc Cảnh cười ma mãnh một cái rồi cúp máy.
Hàn Minh để điện thoại vào túi sau đó thu dọn đồ đạt rời đi. Thật ra, là do ông tó mò về cô gái mà Mạc Cảnh nói với ông thôi nên mới đến đây một lát. Cô gái này rất thành thật, còn xinh đẹp nữa, không biết có phải đây là cô gái mà thằng nhóc này nói tới không!
—————————————
Mạc Thanh Mai chân sáo về nhà báo tin vui với gia đình. Không ngờ đi phỏng vấn lại dễ dàng như thế, cô còn nghĩ sẽ bị hỏi mấy câu hỏi hóc búa lắm chứ.
- Ba mẹ... con đậu phỏng vấn rồi nha!- cô chạy vào nhà thông báo.
- Thật sao? Ôi.. thật sự là ông trời phù hộ mà - mẹ cô nghe thấy cô nói bỏ công việc đang làm chạy đến ôm cô.
- Ha ha.. con còn nghĩ mình sẽ bị rớt chứ! - cô ở một bên vui vẻ cười sảng khoái.
Sau đó, cô gọi điện thông báo cho Đình Doanh biết.
Ôi.. đây là công việc đầu tiên của cô chính thức làm đó! Không thể lơ là được. Ngày mai phải thức thật sớm đến công ty mới được.
------------------------
Sáng hôm sau, Mạc Thanh Mai lần đầu lập kỷ lục dậy thật sớm. Chuẩn bị quần áo tươm tất rồi bước xuống lầu.
- Ách... chị hai hôm nay chị bị trúng tà hả? Sao thức sớm quá vậy - Mạc Cảnh thấy bà chị của mình đi xuống mà ngạc nhiên nói.
- Trúng tà này,.. ngày đầu đi làm thì phải thức sớm chứ - cô vừa đi xuống nghe thấy thế thì cú vào đầu em trai một cái.
- A.. đau quá! Hừ... chị vẫn không bỏ được cái tính bạo lực đi sao? - Mạc Cảnh bị cú một cái đau điếng nghiến răng nói nhỏ - hừ... đúng là anh ấy bị mù mới nhìn trúng chị đó!
- Ngươi nói cái gì vậy? Nói lại xem!- cô nghe loáng thoáng cái gì đó thì ngẩng đầu lên hỏi.
- Không... không có gì hết! - Mạc Cảnh xua tay nói với bà chị mình - Một lát chị đi bằng gì đến công ty vậy?
- Hừm... chắc ta sẽ đi bằng taxi! - cô vừa ăn vừa trả lời Mạc Cảnh.
- Taxi? Thôi.. để em trở chị đi cho - Mạc Cảnh nghe thấy thế thì nhăn mày nói.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngồi xe máy... ta là đang mặc váy đấy! - cô nhìn em trai mình phản bác lại.
Đến khi nó dắt cô đứng trước một chiếc hơi màu trắng sang trọng cô mới kìm chế lắm mới không ngất xỉu.
- Được rồi, lên xe thôi! - Mạc Cảnh mở cửa xe phía trước kế bên chỗ lái xe mời cô vào.
- Cái .. cái.. này là xe của ai?- cô vẫn đứng đó lắp bắp hỏi mà không chịu lên.
- Ôi.. bà chị ngốc! Xe của em chứ của ai - Mạc Cảnh lắc đầu nhìn cô, sau đó đẩy cô lên xe.
Sau khi chiếc xe lăn bánh cô mới hoàn hồn nhìn vật dụng bày trí ở bên trong. Sờ tới sờ lui mà như thể chưa thỏa mãn.
- Bộ chị chưa thấy xe hơi bao giờ sao? Thật làm em mất mặt mà... - Mạc Cảnh ở bên tay lái nhìn thấy thế thì lắc đầu cười khổ.
- Hừ.. Mạc Cảnh là ngươi đi cướp nhà băng sao? Tại sao lại có chiếc xe tốt như thế.. - cô ở trong lòng nghi vấn chỉ thấy đây là lý do hợp lý nhất.
- Hừm.. chị đi du học năm em cứ tưởng chị đã thông minh lên rồi chứ! Thật sự vẫn ngu ngốc như ngày nào - Mạc Cảnh ở một bên không thèm quan tâm châm biếm nói.
- Hừ.. cái gì ngu ngốc có tin ta xử lý ngươi không? - cô ở một bên nghe em trai trêu chọc xung máu tiến đến nhéo vào hông của nó một cái thật mạnh.
- A a a a...... -
Két... két...
Chiếc xe thắng gấp lại vào bên đường, cũng thật may đã dừng lại trước cổng công ty.
- A.... đau quá! Chị muốn em và chị chết chung sao?nếu chị muốn chết thì chết trước đi... em vẫn còn yêu đời lắm - Mạc Cảnh xoa xoa vùng hông vừa bị nhéo , đau đến mức muốn rơi nước mắt.
- Này thì chết trước nè.... - cô nghe nó nói máu nóng lại lên, hình tượng thục nữ mấy ngày nay xây dựng bị nó làm cho sụp đổ.
Cô thề đối với em trai cô thì cô không thể không dùng vũ lực được.
Cô tháo dây an an toàn nhảy bổ tới cú vào đầu nó tới tấp, sau đó vò đầu nó cho rối lên như tổ ong. Tay dùng ra sức nhéo, cấu thật mạnh vào da thịt. Thật sự nhìn vào trong thật buồn cười.
- A... đừng mà chị! Đau... đau quá! Buông em ra đi... em chừa rồi mà.... a a a - Mạc Cảnh bị chị đánh đập đều chịu đựng chứ không đánh trả.
- Hừ... chừa hả? Còn dám nói chị ngươi ngu ngốc nữa không? - cô ở một bên buông tay hừ lạnh nói.
- Không không.. dám nữa - Mạc Cảnh bị hành hung mất hơi sức hít thở liên tục.
- được rồi.. lần này ta tha đấy! -cô nói rồi chỉnh sửa lại quần áo chuẩn bị bước xuống xe.
Nhưng mà có một việc là cả cô và Mạc Cảnh không có chú ý từ nãy giờ xe của họ đang đậu ngay cộng chính của công ty. Mà hình như cảnh cô bạo lực Mạc Cảnh từ nãy tới giờ đều bị người qua đường nhìn thấy hết. Bằng chứng là cô vừa bước xuống xe đã bị người ta nhìn chằm chằm.
- Này, cô gái bước xuống từ xe của Mạc tổng là ai vậy? - nữ nhân viên A xì xầm nói với người kế bên.
- Chắc chắn là có quan hệ mờ ám rồi, Mạc tổng từ xưa tới giờ đâu có chú ý tới phụ nữ , còn là vô cùng nghiêm túc. Bất quá cô gái này thật dũng mãnh - nữ nhân viên B phụ họa tấm tắt khen ngợi.
"......"
"......"
Cô vừa nghe xong trực tiếp đen mặt đi. Cái gì là Mạc Tổng? Đây là kêu en trai cô đó hả.... Ọe! Cô mắc ói quá.. cái gì mà nghiêm túc chứ, nó lưu manh còn hơn xã hội đen luôn chứ ở đó mà nghiêm túc.
- Được rồi, đi thôi - Mạc Cảnh sau khi ở trên xe sửa sang lại y phục cũng bước xuống theo.
Bất quá, bộ đồ vest đã bị cô làm cho nhăn nhúm, tóc đã được tay cào cào lại vẫn nhìn vô cùng rối loạn. Trên bàn tay còn có vết cắn đỏ đỏ do cô để lại. Cô nhìn đến tác phẩm của mình mà cười hả dạ trong lòng. Nhưng hình ảnh này rơi vào mắt nhân viên nữ khác thì lại tràn ngập phong tình.
- Ôi.. mẹ ơi! Mạc tổng nhìn thật quyến rũ quá! - Nữ nhân viên A hai mắt hình trái tim khen ngợi.
- Đúng đúng... dáng người đúng là hoàn hảo a~~ - Nữ nhân viên B châm thêm vào - Thật sự muốn mất máu mà.
Cô và Mạc Cảnh bỏ lại những lời đó mà bước vào công ty, hễ cô và em trai đi tới đâu đều bị mọi người nhìn tới đó. Thật sự có chút khủng hoảng tinh thần a.
- Tới bộ phận Kế Toán rồi! Chị làm việc vui vẻ - Mạc Cảnh nói nhỏ vào tay cô rồi quay đi nhưng bất cẩn lại đụng trúng một cô gái nào đó.
- Không sao chứ, thật sự xin lỗi là tôi không chú ý - Mạc Cảnh thấy vậy nhanh tay nắm lấy tay người con gái đó lại.
- A... không sao không sao! - cô gái đó thấy một người đẹp trai nắm lấy tay mình gương mặt trở nên đỏ lự trong vô cùng đáng yêu.
- Vậy à ? Sao trông mặt cô đỏ vậy? Có cần tôi dẫn đi bệnh viện xem thử không? - Mạc Cảnh lưu manh nhận ra gương mặt đỏ mộng kia, trong lòng bỗng dưng nổi lên ý định trêu chọc.
- A.. không cần.. cần đâu! Cảm ơn - cô gái nào đó sợ sệt chạy tọt vào phòng.
Mạc Cảnh nhìn thấy thế cười thích thú rời đi. Cô đứng một bên tinh mắt nhìn thấy mấy cái biểu hiện kia trong lòng hiểu ra gì đó.
- Đây là hai nhân viên mới của bộ phận chúng ta -chị quản lý dắt hai cô vào phòng đứng trước mặt mọi người tuyên bố.
- Xin chào!Tôi là Mạc Thanh Mai mong mọi người giúp đỡ - cô cúi đầu sau đó kính cẩn nói.
- Xin chào! Tôi là Hạ Xuân rất mong mọi người giúp đỡ cho - cô gái ngây thơ bị em cô trêu chọc lúc nãy lên tiếng.
- Được rồi, hai cô về chỗ làm việc của mình đi- chị quản lý nhân sự nói xong rồi rời đi.
Chỉ là cô mới vừa ngồi xuống đã có một số người ăn không ngồi rồi kiếm chuyện.
- Haiz... mới vào công ty đã quyến rũ COO rồi... chắc là do đi bằng của sau mới vào được đây nha - nữ nhân viên ngồi đối diện cô lên giọng châm biếm nói.
- Phải phải.. đó! Không hiểu là thể loại con gái gì nữa a... -
- Có lẽ lại lấy thân thể đổi lấy chứ.... -
Rầm... câu nói của cô gái nào đó chưa nói hết đã bị tiếng đập bàn làm cho tắt ngấm.
- Cô.. cô... và cô nữa! Có ngon nói lại những gì vừa nói xem?- Mạc Thanh Mai cô chính là người đập bàn, không thể để người ta lăng mạ danh tiếng mình như thế.
- Tôi... tôi.. sợ sao? Cô là lấy thân đổi lấy được làm việc này chứ gì? - một nữ nhân viên nào đó không sợ sệt lập lại.
-Hừ... tốt lắm! Mấy lời của mấy cô tôi đã ghi âm lại tất cả rồi! Những lời nhục mạ này sẽ được gửi cho chủ tịch, để xem tôi coi các cô vênh váo tới đâu. Nếu không tôi sẽ gửi cho cảnh sát truy tội các người về xúc phạm danh dự người khác. Các cô có thể ở đây bình thản mà làm việc được sao?- Cô bị chọc giận chửi tới tấp, thật ra cũng không có ghi âm gì cả chỉ là muốn hù dọa cho mấy cô gái thiếu lễ độ này thôi.
Ôi.. Mạc Thanh Mai cô đúng là mặt dày siêu cấp nói dối không chớp mắt mà! Ha ha... còn diễn đạt tới mức độ này!
- Thôi.. thôi đừng làm lớn chuyện! Các cô mau xin lỗi Thanh Mai đi - Một đàn chị nãy giờ không có tham gia lên tiếng hòa giải.
- Xin ... xin lỗi - mấy cô gái vừa nãy còn vênh váo nghe cô nói thì run cầm cập cúi đầu xin lỗi rồi im bật trở về ghế.
Chỉ là có một cô gái đôi mắt mở to nhìn cô trong thật sùng bái.
- Chị.. quá very good luôn a~~ thật là dũng mãnh - Hạ Xuân ánh mắt phát sáng nhìn cô.
- Phụt.. em bỏ ánh mắt đó đi.. chị nhìn chút nữa là sẽ ăn em luôn đấy ! - cô nhìn thấy ánh mắt đó thì không nhịn được cười.
- Vâng.. vâng! - Hạ Xuân cụp mắt không nhìn nữa.
- Phải rồi! Em bao nhiêu tuổi nhỉ? - cô tò mò ở một bên thăm dò hỏi thăm.
- Em chỉ mới thôi a.. chỉ là gia đình khó khăn nên phải đi làm sớm - Hạ Xuân thành thật trả lời.
Tốt... cô gái này vừa nhìn đã khiến cô vừa mắt rồi. Nếu cô bé này làm em dâu của cô thì còn gì bằng nha~~. Chỉ là Mạc Cảnh lưu manh như thế giao Hạ Xuân cho nó cô cảm thấy mình mang tội lớn tày trời luôn chứ chẳng chơi.
Thôi kệ, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài! Mạc Cảnh ngươi hãy đợi đấy! Kỳ này ta sẽ hành hạ cho ngươi chết chắc luôn ha ha ha...
Thế là ngày làm việc đầu tiên của Mạc Thanh Mai trôi qua vô cùng nhẹ nhàng.. chỉ là hình như cô vui mừng quá sớm rồi nha.
Vẫn còn nhiều việc đợi cô ở phía trước a ~~....
(( Lời tác giả: Ta thật khâm phục chị nữ chính nha.. bản thân còn lo chưa xong đã lo đi làm mai cho em của mình rồi.
Hình như ta để chị nữ chính quá rảnh rang rồi a~~... được ta sẽ cho chị bận rộn một phen!! ∩__∩))