Rời khỏi vườn trà đã gần trưa, hai người không đi nơi nào khác, lái xe thẳng về sơn trang.
Lần này Diệp U xuống núi, có thể nói là chất đầy người trở về. Tuy nhiên cô có chút lo lắng, làm cách nào để đem nguyên một xe đồ vào viện của Lục Tẫn: “Chúng ta mang đồ từ bãi đậu xe đến viện của anh thế này có huênh hoang quá không?”
Lục Tẫn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh tưởng em đã nghĩ đến vấn đề này rồi.”
“…… Ồ, lúc chúng ta xuất phát, anh đâu có nhắc em mang theo cái thùng hay gì đó!”
“…… Lúc đó anh cho rằng em chỉ mua một bao nước cốt lẩu.”
Diệp U: “……”
“Dùng túi giấy đựng trà đi.” Lục Tẫn quay đầu nhìn lá trà phía sau, “Bỏ những thứ mua ở siêu thị vào túi giấy, như vậy không nhìn thấy là gì.”
“Có lý.” Diệp U gật đầu liên tục, siêu thị toàn dùng túi trong suốt, bên trong có cả đống đồ xanh xanh đỏ đỏ, nếu cầm vào trong sơn trang một cách trắng trợn như vậy quả thật có chút ảnh hưởng không tốt, “May mắn túi giấy này đủ lớn.”
Sau khi đậu xe, Lục Tẫn và Diệp U không vội xuống xe, đổi vị trí của lá trà với nước cốt lẩu ở trong xe trước, rồi mới mở cửa xe ra ngoài.
Trên đường đi, Diệp U hành động như tên trộm, rất sợ chú Hỉ sẽ xuất hiện từ góc nào đó trong giây tiếp theo. Lục Tẫn nhìn dáng vẻ lén lút của cô, không khỏi cong khóe miệng: “Nước cốt lẩu ở trên tay anh, em sợ đến như vậy làm gì?”
Diệp U lắc đầu thở dài, cười anh không nhìn thấu: “Tuy rằng ở trên tay anh, nhưng mọi người đều biết là do em mua!”
“……” Ừ, cũng có lý.
Hai người mới nói tới đây, phía trước có chút náo động. Sơn trang thông thường rất yên tĩnh, chút động tĩnh này có vẻ vô cùng đột ngột.
Diệp U và Lục Tẫn đều nhìn sang, có sáu bảy người cả nam lẫn nữ đang tới gần. Đi chính giữa là một phụ nữ trẻ đeo kính râm và khẩu trang. Khuôn mặt cô được che kín mít, trên đầu còn đội mũ rộng vành, trông như không muốn để lộ sợi tóc nào ra trong không khí.
Mặc dù Diệp U không theo đuổi các ngôi sao, nhưng kiểu này giống như là minh tinh nào đó tới đây, cô không khỏi nhìn người phụ nữ trẻ ở vị trí C thêm vài lần.
Hai người đàn ông đi đàng trước có lẽ là nhân viên của cô, tính tình rất nóng nảy, thấy Diệp U đứng phía trước bọn họ nên muốn đẩy ra theo thói quen: “Nhường một chút, nhường một chút!”
Chắc anh ta đã làm động tác này rất nhiều lần vì rất thành thạo, chẳng qua lần này đã bị chặn lại giữa không trung trước khi đụng vào Diệp U.
Lục Tẫn kéo Diệp U ra sau mình trước anh ta một bước, sau đó giơ tay kia nắm cổ tay của người đàn ông.
Cái túi trên tay anh rơi xuống đất, đồ bên trong lăn ra, nhưng lúc này chẳng ai quan tâm.
Sắc mặt của người đàn ông bị Lục Tẫn nắm cổ tay thay đổi, không phải tức giận mà là bị đau.
Anh ta không ngờ, người đàn ông trông lạnh lùng này lại có sức lực lớn như vậy!
“Anh, anh thả tay ra.” Anh ta muốn rút tay mình ra, nhưng khó cử động dưới sự kiềm chế của Lục Tẫn. Tuy Lục Tẫn cao hơn anh ta nửa cái đầu, nhưng vóc dáng không mạnh mẽ bằng, thậm chí khí chất còn hơi yếu ớt, anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao sức mạnh giữa hai người chênh lệch quá lớn như vậy.
Những người còn lại thấy thế cũng xúm lại, quản lý Đường đi phía sau vội vàng chạy lên, hét to về phía Lục Tẫn: “Lục tiên sinh.”
Người phụ nữ vừa nói chuyện với cô nghe cách xưng hô này từ phía sau đi lên: “Vị này là Lục tiên sinh của sơn trang à? Hiểu lầm, hiểu lầm.”
Cô quay qua nói với người đàn ông có khuôn mặt biến dạng vì đau đớn: “Không mau xin lỗi Lục tiên sinh?”
Người đàn ông nhìn Lục Tẫn, nặn ra một câu từ cổ họng: “Xin lỗi Lục tiên sinh.”
Lục Tẫn buông tay, nhìn bọn họ nói: “Trước khi các vị vào ở, chắc đã đọc nội quy của sơn trang phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, Lục tiên sinh đừng để trong lòng nhé.”
Lục Tẫn nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, gương mặt không lộ ra bao nhiêu cảm xúc: “Cho dù là ai, tới sơn trang đều phải tuân theo nội quy. Nếu không sơn trang có quyền yêu cầu khách rời đi.”
Có người dường như không phục, muốn nói gì đó, mới há miệng đã bị người phụ nữ trừng mắt nhìn: “Lục tiên sinh yên tâm, vừa rồi do chúng tôi hơi vội, sau này sẽ chú ý.”
Lục Tẫn không nói gì nữa, đám người đối diện có vẻ thật sự vội vã, đi theo quản lý Đường về phía trước. Người phụ nữ bị vây ở trung tâm lặng lẽ liếc nhìn Diệp U khi đi ngang qua cô.
Sau khi bọn họ rời đi, Lục Tẫn mới cúi xuống nhặt nước cốt lẩu dưới đất, Diệp U cũng ngồi xổm xuống, nhét hai bao mì gói bị rơi ra vào túi giấy.
“Phụt.” Cô đột nhiên phì cười.
Lục Tẫn dừng động tác cầm nước cốt lẩu, nhìn Diệp U: “Sao vậy em?”
Diệp U ngẩng đầu, nhìn anh: “Không có gì, em đang nghĩ, vừa nãy anh nghiêm trang nói với người khác phải tuân theo nội quy sơn trang, kết quả hai bao nước cốt lẩu rớt dưới đất, không biết bọn họ có thấy không.”
“……” Lục Tẫn chậm rãi bỏ nước cốt lẩu vào túi giấy, “Chắc không.”
Anh thu dọn xong, đứng lên, nhìn Diệp U: “Vừa rồi không làm em sợ chứ?”
Diệp U gật đầu: “Sợ.”
Lục Tẫn nhíu mày.
Diệp U nhìn anh, đột nhiên nhếch khóe miệng: “Em không ngờ anh mạnh như vậy! Người kia rõ ràng nhìn to con hơn anh! Kết quả bị anh bóp ch ết giống con chim cút!”
Vẻ mặt Lục Tẫn hơi dịu đi: “…… Ừ.”
Diệp U ngửa đầu, nhìn Lục Tẫn trước mặt: “Xem ra thân thể của anh khôi phục rất khá hơ?”
“……” Lục Tẫn trầm mặc một chút, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Không có, do người kia tốt mã dẻ cùi mà thôi.”
Diệp U: “……”
Thôi được rồi.
Hai người không trì hoãn trong vườn nữa, cầm đồ trở về viện của Lục Tẫn.
Diệp U kêu Lục Tẫn dọn một cái bàn đặt ở sân sau, đồng thời lấy dải điện ra, chuẩn bị cắm bếp từ, nấu lẩu ngoài sân.
Để tránh bị phát hiện, hai người đã khóa cửa viện từ bên trong sau khi trở về.
Cắt nguyên liệu và xào cốt lẩu xong, món lẩu hạnh phúc rốt cuộc bắt đầu.
“Úi, chúng ta quên mua đồ uống!” Diệp U ngồi vào bàn mới nhớ tới vụ này, “Không có đồ uống thì món lẩu không hoàn chỉnh.”
Lục Tẫn suy nghĩ, hỏi cô: “Uống nước trái cây được không? Trong bếp có trái cây tươi, có thể làm nước ép.”
Diệp U sáng mắt, giơ ngón tay cái lên: “Ừ! Em đi ép nước ngay.”
“Để anh.” Lục Tẫn đứng dậy, bảo Diệp U ngồi đó ăn trước, “Anh tương đối quen thuộc, làm nhanh hơn.”
“Dạ, em ăn trước nha!” Mùi lẩu đã bốc lên, Diệp U không kìm được tay cầm đũa. Cô bỏ một ít đồ trong nước súp màu đỏ, không quên bỏ vào nước súp không cho Lục Tẫn luôn.
Măng xuân trên núi rất mềm, Diệp U vừa trút một đĩa măng vào đã thấy Lục Tẫn bưng nước trái cây trở về.
“Nước ép dâu tây cà chua, pha thêm chút nước cốt chanh, anh nghĩ em sẽ thích.” Anh đặt ly nước trái cây bên cạnh Diệp U rồi ngồi xuống ghế.
“Cảm ơn Tiểu Lộc.” Diệp U nghe anh nói vậy, nóng lòng nếm một ngụm, “Ừm, ngon quá! Em đã bỏ một ít đồ trong nước súp không, anh mau ăn đi.”
“Ừ.” Lục Tẫn cong môi, cầm đũa lên.
Diệp U ăn một miếng thịt bò, nhìn Lục Tẫn đối diện: “Ôi —— không biết vì sao, ăn lẩu trong sơn trang ngon hơn bên ngoài!”
“……” Lục Tẫn cười khẽ, gắp một miếng thịt bò trong nước súp trong veo lên.
Đĩa chấm của anh khác với Diệp U, cũng thanh đạm, chỉ thêm chút nước sốt.
Chấm với thịt bò cũng không tệ.
Diệp U vốn không quen ăn kiểu này, nếu chỗ Lục Tẫn có kê cay, cô sẽ thêm chút kê cay vào đĩa chấm: “Người mà chúng ta gặp trong vườn lúc nãy có phải là minh tinh nào không?”
Lục Tẫn cầm đũa lắc đầu: “Anh không rõ lắm, anh không biết mấy người kia, chắc là lần đầu tới sơn trang.”
“Ồ…… Em thấy tư thế rất giống minh tinh. Nếu là minh tinh nào đó, sẽ không có fans đuổi theo tới sơn trang chứ?” Cô nghe nói hiện giờ có một số fan riêng, minh tinh đi đâu cũng đi theo.
Lục Tẫn nói: “Nếu thật sự có fans tới đây, quấy rầy sự thanh tịnh trong sơn trang, chú Hỉ sẽ mời bọn họ ra ngoài.”
“…… Ờ.” Diệp U rất tin điều này.
Hai người chậm rãi ăn lẩu trong sân, ăn xong đã gần hai giờ. Ngày thường vào thời gian này, Lục Tẫn đã ngủ trưa dậy, Diệp U thấy anh hơi buồn ngủ nên chủ động nhận trách nhiệm dọn dẹp: “Tiểu Lộc, buổi sáng anh dậy sớm, đi ngủ một lát đi.”
Lục Tẫn nhìn nồi lẩu có dầu đỏ rực, lắc đầu: “Không dễ làm sạch nồi lẩu, hơn nữa có rất nhiều xoong nồi trong bếp, để anh làm với em.”
“Không sao, cùng lắm thì…… em kêu Tiểu Phan giúp em.”
Lục Tẫn nhìn cô: “Em không sợ Tiểu Phan nói với chú Hỉ?”
Diệp U nói: “Em thấy giấy không gói được lửa, nếu anh nói rằng em không cần tuân theo quy tắc của sơn trang khi ở trong viện của anh, sớm muộn gì chú Hỉ cũng biết.”
Lục Tẫn không muốn cứ luôn gạt chú Hỉ, chỉ không ngờ Diệp U đột nhiên to gan như vậy: “Anh cho rằng ít nhất chờ đến khi……”
Nói tới đây, anh đột nhiên dừng lại.
Diệp U sửng sốt một chút, nhìn anh hỏi: “Chờ đến khi cái gì?”
“Không có gì.” Lục Tẫn cúi đầu dọn chén đũa trên bàn, nhưng vành tai hơi đỏ đã tiết lộ cảm xúc của anh.
Dường như Diệp U nghĩ tới gì đó, đột nhiên nhanh trí lên tiếng: “Không phải là chờ đến khi chúng ta kết hôn chứ?”
Chờ đến khi họ trở thành vợ chồng hợp pháp, cho dù chú Hỉ biết Diệp U làm trời làm đất trong viện của Lục Tẫn cũng không có cách nào với cô.
Lục Tẫn không nói gì, nhưng tai càng đỏ hơn. Diệp U không nhịn được cười, cùng anh dọn chén đũa trên bàn: “Yên tâm đi, cho dù chỉ là bạn trai bạn gái, chú Hỉ cũng hết cách với em!”
Lục Tẫn ngước nhìn cô, không khỏi nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cũng đúng, khi em chỉ là một người khách bình thường, ông đã không có biện pháp với em.”
Diệp U ngửa đầu, nhìn anh cười hai tiếng: “Đó là nhờ anh Tiểu Lộc bao che cho em.”
Trong lúc hai người đang thu dọn, có người gõ cửa viện Lục Tẫn.
Ngày thường, ngoài chú Hỉ và Tiểu Phan, không ai tới viện của anh. Chú Hỉ và Tiểu Phan đều biết mật mã, cho dù Lục Tẫn đóng cửa, bọn họ cũng có thể vào.
Hơn nữa khi Lục Tẫn ở trong viện, anh sẽ không khóa cửa ngoài lúc ngủ.
Lẽ ra lúc này, anh đã ngủ trưa dậy, nhưng cửa vẫn còn khóa, càng kỳ quái hơn là, nó được khóa trái.
Chú Hỉ không mở cửa được nên đành gõ hai lần.
Ông loáng thoáng ngửi thấy mùi lẩu từ trong viện tỏa ra.