NT : If ()
Ngày Diệp U nói cho Lục Tẫn biết tên của mình, trời đột nhiên đổ mưa to trong sơn trang.
Lục Tẫn kéo Diệp U trốn dưới cầu, tự mình chạy về lấy dù. Diệp U đứng một mình dưới cầu, nhìn bóng dáng của Lục Tẫn nhỏ dần trong màn mưa.
Đợi một lúc, mưa gió càng lúc càng lớn, sắc trời cũng càng tối hơn, Diệp U có chút sợ hãi, muốn đi tìm Lục Tẫn. Vừa bước ra khỏi cầu, cơn mưa to như trút nước lập tức khiến cô ướt sũng.
“Anh Tiểu Lộc!” Diệp U đứng trong mưa hét lên, chỉ có tiếng mưa rơi ào ạt đáp lại cô.
Cô chạy hai bước về hướng Lục Tẫn biến mất, nghe thấy giọng ba mẹ cô: “U U, con đứng đó, đừng nhúc nhích!”
Nghe âm thanh quen thuộc, Diệp U cảm thấy yên tâm, cô quay đầu lại, thấy ba mẹ cầm dù chạy về phía mình.
“U U, sao con một mình mà chạy xa như vậy? Quá nguy hiểm!” Tiêu Thiều bế Diệp U, cầm dù trở về. Cả người Diệp U ướt sũng, nhanh chóng mơ màng phát sốt.
Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan vô cùng sợ hãi, dầm mưa đưa cô về lại thành phố.
Diệp U ngủ trong bệnh viện một ngày một đêm mới tỉnh lại. Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan luôn ở bên cạnh cô, trước đây Diệp U bị bắt nạt ở trường, họ thật sự sợ rằng cô lại gặp chuyện gì đó.
Lo lắng hãi hùng cả một ngày, cuối cùng Diệp U tỉnh lại, Diệp Lệ Lan lập tức gọi bác sĩ, cúi xuống giường hỏi cô: “U U, con thấy thế nào?”
Diệp U há miệng, muốn nói chuyện, nhưng cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, rất khó chịu. Tiêu Thiều đứng bên cạnh dường như có thuật đọc tâm, quan tâm hỏi: “U U, con muốn uống nước phải không?”
Diệp U gật đầu.
Tiêu Thiều đưa ly nước đến giường, Diệp U uống vài ngụm từ ống hút, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của bác sĩ và y tá, Diệp Lệ Lan nghe thấy nên đứng dậy tránh ra: “Bác sĩ Đỗ, U U mới tỉnh lại, bác sĩ khám giúp cho cháu.”
Bác sĩ Đỗ gật đầu trấn an, kiểm tra cho Diệp U.
Diệp U đã hết sốt, tạm thời không có biến chứng gì khác, để đảm bảo an toàn, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện thêm một ngày để theo dõi.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Diệp U mới nhỏ nhẹ hỏi: “Mẹ, con bị sao vậy?”
Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan đều sửng sốt.
Kể từ ngày bị bắt nạt ở trường, Diệp U không hề nói chuyện, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đưa cô đi kiểm tra nhiều lần, bác sĩ tâm lý cũng đã khám nhưng đều vô ích.
Cuối cùng cả hai không còn cách nào, đành phải dẫn cô đến sơn trang suối nước nóng Lộc Minh, định lên núi tĩnh dưỡng một thời gian rồi tính sau.
Mấy ngày ở sơn trang, tâm trạng Diệp U luôn ổn định, nhưng vẫn không muốn nói chuyện, lúc này tỉnh lại đột nhiên mở miệng, khó trách hai người đều kinh ngạc.
“U U, con vừa nói gì?” Tiêu Thiều tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại.
Bé con Diệp U trên giường bệnh nhìn ông, chậm rãi hỏi: “Ba, con bị bệnh phải không?”
Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan nhìn nhau, xuýt chút bật khóc vì quá vui. U U rốt cuộc đã chịu nói chuyện!
“U U con bị sốt, nhưng giờ đã không sao, theo dõi thêm một ngày nữa là chúng ta có thể về nhà.” Diệp Lệ Lan sờ đầu Diệp U an ủi.
Diệp U gật đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Diệp Lệ Lan đang ngủ thiếp ở mép giường. Diệp U quay đầu, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ ơi.”
Diệp Lệ Lan vốn ngủ không say, vừa nghe giọng Diệp U, bà tỉnh dậy ngay: “U U, con tỉnh rồi à?”
Bà giơ tay sờ trán Diệp U, nhiệt độ bình thường, hẳn là không sốt nữa: “Có khó chịu chỗ nào không con?”
Diệp U lắc đầu.
Tiêu Thiều mang bữa sáng trở lại, thấy Diệp U và Diệp Lệ Lan đều tỉnh, ông cười nói: “Vừa đúng lúc, có thể ăn sáng ngay.”
Nghe đến bữa sáng, hai mắt Diệp U sáng lên, cô ngồi dậy, muốn ăn bữa sáng Tiêu Thiều mang tới. Theo động tác của cô, tay áo của trang phục bệnh nhi tuột xuống cánh tay, Diệp U thấy vết bầm tím còn chưa lành ngay tức khắc.
Cô sững người, vén tay áo, phát hiện trên cánh tay mình có vài chỗ bầm tím như vậy.
Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều thấy động tác của cô, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Diệp U sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên hỏi: “Ba mẹ, con bị ngã xuống cầu thang hay sao?”
Trong nhận thức của cô, chỉ có ngã xuống cầu thang mới bị kiểu này.
Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan sửng sốt khi nghe cô hỏi vậy, Diệp Lệ Lan nhìn cô chăm chú một hồi, thận trọng hỏi: “U U, con không nhớ à?”
Diệp U lắc đầu: “Dạ không.”
Diệp Lệ Lan ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều, vẻ mặt cả hai có chút nghiêm trọng.
“U U, ăn cháo trong lúc còn nóng đi con, dì Vương đặc biệt nấu cho con đó.” Tiêu Thiều mở cà mèn, múc chút cháo vào chén, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Diệp U.
Cháo nóng hôi hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, lập tức thu hút sự chú ý của Diệp U. Thay vì quan tâm tới vết thương trên tay, cô cầm muỗng múc cháo, đưa lên miệng thổi.
Trong lúc cô đang ăn sáng, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều nói chuyện với bác sĩ ở bên ngoài. Bác sĩ Đỗ cho biết tình trạng hiện tại của Diệp U rất ổn định, ký ức hỗn loạn có lẽ chỉ là tạm thời. Để yên tâm, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đã sắp xếp một cuộc kiểm tra não cho Diệp U.
Kết quả kiểm tra rất tốt, đầu Diệp U không có vấn đề gì, bác sĩ nói mất trí nhớ có thể là do tâm lý gây nên.
Bởi vì Diệp U chỉ quên ký ức bị bắt nạt, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều không ép cô nhớ lại. Sau khi Diệp U xuất viện, họ không nhắc tới vấn đề này nữa.
Diệp U ở bệnh viện mấy ngày, vô cùng phấn khích khi được về nhà, cô tình nguyện nhận việc sắp xếp đồ đạc mang từ bệnh viện về, nhìn thấy một huy hiệu có hình con nai.
Diệp U sửng sốt một chút, tựa như chợt nhớ tới gì đó, cầm huy hiệu vội vã chạy xuống lầu: “Mẹ mẹ, anh Tiểu Lộc đâu?”
Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đang thảo luận về việc chuyển trường cho cô, trường học và các thủ tục gần như hoàn tất, chỉ cần sức khỏe Diệp U không có vấn đề, cô có thể đi học bất cứ lúc nào. Hai người đang trò chuyện, Diệp U đột nhiên từ trên lầu chạy xuống, Tiêu Thiều vội vã bước tới, ôm cô bé Diệp U: “U U, chạy như vậy rất nguy hiểm, lần sau đừng làm thế con nhé?”
“Dạ……” Diệp U gật đầu, giơ huy hiệu trên tay lên trước mặt Tiêu Thiều, hỏi ông, “Ba, anh Tiểu Lộc đâu?”
Tiêu Thiều không hiểu: “Anh Tiểu Lộc? Ai vậy con?”
Diệp Lệ Lan nhìn huy hiệu, ánh mắt khẽ chuyển động: “U U, con còn nhớ sơn trang suối nước nóng Lộc Minh à?”
Diệp U gật đầu: “Anh Tiểu Lộc ở trong sơn trang, anh ấy tặng con huy hiệu này. Anh còn mời con ăn thật nhiều kẹo.”
Những ngày Diệp U ở trong sơn trang, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều không đi theo cô /. Bác sĩ nói rằng Diệp U chịu nhiều áp lực tâm lý, nên cho cô một không gian riêng, vì vậy họ để Diệp U thư giãn mỗi ngày.
Ban đầu, Diệp U chỉ chơi ngoài sân, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều cảm thấy an toàn nên không quản cô, sau đó không biết vì sao cô chạy đến hồ ngâm chân.
Nếu bây giờ cô không nhắc, họ sẽ không biết cô còn quen một anh trai tên Tiểu Lộc.
“Con bé nói anh Tiểu Lộc, chắc là cháu nội của ông cụ Lục.”
Thật không may, lúc họ đến sơn trang, con dâu của ông cụ Lục vừa qua đời không bao lâu. Ngoại trừ bọn họ, sơn trang không nhận khách nào nữa, anh trai mà Diệp U miêu tả chỉ có thể là cháu nội của ông cụ Lục.
“Anh Tiểu Lộc chưa biết con đã về nhà, anh ấy không tìm thấy con thì sẽ lo lắng lắm phải không?” Diệp U rất lo cho anh Tiểu Lộc, cô biết anh Tiểu Lộc vừa mất mẹ, ngày nào cũng rất buồn, nếu lại đánh mất cô, anh sẽ buồn hơn đúng không?
“Mẹ, con có thể đến sơn trang tìm anh Tiểu Lộc không?” Diệp U mở to mắt nhìn Diệp Lệ Lan.
Lúc này Diệp U đang ở độ tuổi đáng yêu nhất, bất cứ ai bị một cô bé con đáng yêu như vậy nhìn chằm chằm sẽ rất khó từ chối.
Diệp Lệ Lan sờ đầu cô và nói: “Chúng ta sẽ đến sơn trang chơi vào cuối tuần nhé? Chúng ta đã hẹn đi học ngày mai.”
Diệp U nghe thấy phải đi học thì không vui lắm, nhưng cô đã nghỉ quá lâu, nên quay lại trường: “Dạ, vậy cuối tuần mẹ dẫn con tới sơn trang tìm anh Tiểu Lộc nha, mẹ ngoéo tay đi.”
Diệp Lệ Lan giơ tay để ngoéo tay với cô.
Diệp U cười vui vẻ, cầm huy hiệu chuẩn bị lên lầu. Trước khi rời đi, cô phát hiện hình như trong nhà thiếu gì đó: “Mẹ, em trai đâu?”
Không phải đã bị ba mẹ bán vì quá nghịch ngợm đó chứ?
Diệp Lệ Lan nói: “Em trai ở nhà ông bà ngoại trong thời gian này, sẽ đón em về sau.”
Diệp U xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ thật sự không còn sức để chăm sóc cho Tiêu Tư Thành mới hai tuổi, đành tạm thời gửi cậu cho ông bà ngoại.
“Ồ, em có đi với chúng ta tới sơn trang cuối tuần này không?”
Diệp Lệ Lan nói: “Em còn quá nhỏ, không đi được, khi nào em lớn một chút sẽ dẫn em đi.”
“Dạ, con dọn đồ tiếp đây.”
Hôm sau Diệp U mặc quần áo mới, đeo huy hiệu trường mới, chuẩn bị đến trường. Diệp Lệ Lan cột tóc đuôi ngựa cao cho cô, trông rất năng động.
Diệp U rất thích kiểu tóc đuôi ngựa này, trên đường đến trường không ngừng lắc qua lắc lại.
“Mẹ, chỗ đó có cửa hàng văn phòng phẩm, con muốn xuống mua bút chì.” Diệp U nhìn qua cửa sổ thấy phía trước có cửa hàng văn phòng phẩm nên muốn đi mua đồ.
Diệp Lệ Lan nói: “Để ba đi với con.”
Diệp U từ chối: “Không cần ba, con tự đi được!”
Tiêu Thiều: “……”
Cảm giác không cần này là thế nào?
Ông dừng xe, Diệp U mở cửa bước xuống, Tiêu Thiều nhìn bóng dáng Diệp U, nói với Diệp Lệ Lan: “Em có phát hiện, từ lúc tỉnh lại, dường như tính tình của U U trở nên hoạt bát hơn?”
Trước kia Diệp U rất trầm lặng, không thích nói chuyện, là cô bé ngoan ngoãn đúng tiêu chuẩn trong mắt mọi người.
Diệp Lệ Lan khẽ gật đầu và nói: “Quả thật thay đổi rất nhiều, như vậy cũng tốt.”
Tiêu Thiều nhìn bóng dáng nho nhỏ của Diệp U, không nói gì nữa.
Trong tiệm văn phòng phẩm, Diệp U hỏi ông chủ có bút chì gắn cục gôm hay không. Ông chủ cầm một cây bút chì đưa Diệp U xem, còn nói rằng bên cạnh có thêm vài màu khác nữa.
Diệp U cúi đầu nhìn đủ loại bút trong tủ trưng bày, đi vào bên trong mới nhận ra có một người đứng bên cạnh tủ. Cô ngẩng đầu, muốn người này nhường một chút, lại bắt gặp đôi mắt quen thuộc.
Cô sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc: “Anh Tiểu Lộc!”
Tai Lục Tẫn hơi đỏ lên, ánh mắt vốn vui vẻ hiện lên một tia mất tự nhiên: “Ừ, ừ……”
“Sao anh ở đây?” Diệp U bước tới gần cậu, ngẩng đầu nhìn, “Anh cũng học gần đây hở?”
“Ừ.” Lục Tẫn gật đầu, nhìn huy hiệu trường trên áo cô, “Em học trường tiểu học số một à?”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Diệp U gật đầu, tò mò nhìn anh, “Còn anh học ở đâu?”
“Khụ, anh học trường tiểu học thực nghiệm.”
“Ồ ồ.” Diệp U thả cây bút chì xuống, không vội mua đồ, kéo tay Lục Tẫn chạy ra khỏi cửa hàng.
“Mẹ mẹ, ba ba!” Diệp U dẫn Lục Tẫn tới ven đường. Tiêu Thiều hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ với Diệp Lệ Lan.
Diệp U kéo Lục Tẫn đến bên cửa sổ, vui vẻ giới thiệu: “Đây là anh Tiểu Lộc! Anh ấy cũng học ở đây!”
Lục Tẫn bất ngờ bị đẩy đến trước mặt ba mẹ Diệp U, nhất thời có chút lo lắng. Quai hàm của cậu hơi căng, bắt gặp ánh mắt của ba mẹ Diệp U, tự giới thiệu: “Cháu chào chú và dì, cháu tên là Lục Tẫn, học ở trường tiểu học thực nghiệm, hiện đang học lớp .”
Hai người trong xe trầm mặc một lát, cuối cùng Diệp Lệ Lan cười nói: “Cháu là tiểu thiếu gia của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh phải không?”
Lục Tẫn thận trọng gật đầu.
Diệp Lệ Lan nhìn cậu nói: “U U luôn nhắc tới cháu.”
Nói tới đây, Diệp U mới nhớ mình đã không chào tạm biệt anh Tiểu Lộc nên cô giải thích: “Hôm đó trời mưa trên núi, em bị sốt, ba mẹ đưa em tới bệnh viện.”
Lục Tẫn quay qua nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh có nghe ông nội nói, giờ em đã đỡ nhiều chưa?”
Diệp U gật đầu như giã tỏi: “Hết rồi, có thể đi học lại!”
“Vậy là tốt, bữa đó chẳng phải anh dặn em chờ ở dưới cầu hay sao? Tại sao em bị mắc mưa?”
“Em ở một mình nên rất sợ, cũng hơi lo cho anh nên muốn đi tìm anh……” Diệp U nói, giọng cô nhỏ lại, “Xin lỗi anh Tiểu Lộc.”
Lục Tẫn lắc đầu: “Là lỗi của anh, không nên để em ở đó một mình.”
Lẽ ra cậu nên nghĩ đến điều đó, Diệp U mới tuổi, chắc chắn sẽ sợ hãi khi ở một mình trên núi trong lúc mưa to gió lớn.
“Lục Tẫn, ông bà nội của cháu có khỏe không?” Diệp Lệ Lan nghe cậu nhắc tới ông nội nên hỏi thăm.
Lục Tẫn nói: “Bà nội đỡ hơn trước, ông nội cũng yên tâm một chút.”
“Vậy là tốt.” Bà nhìn đồng hồ, nói với hai đứa trẻ, “Sắp vào học rồi, mẹ chở hai đứa đến trường.”
Lục Tẫn nói: “Không cần phiền dì, cháu sẽ đi nhanh.”
Diệp U kéo tay cậu, nói với Diệp Lệ Lan: “Con đi bộ với anh Tiểu Lộc.”
Tiêu Thiều đang ngồi trên ghế lái không nhịn được: “Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, con biết cổng trường ở đâu không?”
Vấn đề này thật sự làm khó Diệp U, cô ôm cánh tay Lục Tẫn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Tiểu Lộc nhất định sẽ tìm được, anh Tiểu Lộc sẽ đưa con tới đó, đúng không?”
Cô ngửa đầu nhìn Lục Tẫn, đôi mắt to chớp chớp. Tai Lục Tẫn lại hơi đỏ lên, cậu gật đầu đáp: “Ừ, anh sẽ đưa em đi.”