Đóa Hoa Tội Lỗi

chương 33: những năm tháng hồn nhiên (06)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới bầu trời đầy sao ấy, khuôn mặt của anh dần tiến gần về phía cô. Hơi thở chầm chậm ghé đến của anh khiến lông mi cô run rẩy mãnh liệt. Để lông mi thôi run rẩy, Triệu Hương Nông dứt khoát nhắm mắt lại.

Những lọn tóc mềm mại rũ trước trán anh chạm vào trán cô, môi anh hôn lên đầu mũi và cuối cùng là đôi môi cô.

Bờ môi mềm mại chạm khẽ vào môi cô, cô không có ý định né tránh hay đáp lại. Anh ngậm lấy cánh môi cô, khẽ mút, thả ra, đầu lưỡi dịu dàng mơn trớn cánh môi dưới của cô.

Gần đó bỗng có người đi về phía hai người đang ngồi, kẻ say sỉn đang lè nhè chửi rủa, những âm thanh kia chui vào màng nhĩ của cô. Đợi cô tỉnh táo lại thì phát hiện ra lưỡi anh đang định cậy mở hàm răng của cô.

Xoay mặt đi, Triệu Hương Nông lúng túng nói một câu: "May mà anh bắt được tôi nếu không thì tôi đã rơi xuống đất rồi."

Đáp lại cô là sự im lặng, anh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi.

Triệu Hương Nông nói tiếp: "Tống Ngọc Trạch, anh có xem đoạn quảng cáo tỏ tình mà Clara đăng không. Tôi đoán, đối tượng mà đoạn quảng cáo kia hướng đến là anh. Tống Ngọc Trạch tôi nói cho anh nhé, Clara được cánh đàn ông công nhận là cô gái Pháp mơ mộng nhất đấy. Không chỉ có thế, cô ấy còn là một trong số những người thừa kế của gia tộc de Gaulle. Cô ấy còn được cha mình yêu chiều hơn cả anh trai mình, mặt xinh dáng chuẩn. Còn có, lời thoại trong đoạn quảng cáo của cô ấy rất đáng yêu, Tống Ngọc Trạch..."

Những lời tiếp theo bị cắt ngang, không những thế, miệng cô còn bị anh chặn lại. Một tay anh bịt miệng cô, một tay giữ lấy gáy cô khiến cô chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Anh nói: "Nhưng cô ta sẽ không trốn trong phòng vệ sinh mắng người, cô ta sẽ không gọi tôi là "Tên trộm rượu vang", cô ta cũng sẽ không hung dữ nói với tôi câu "Câm miệng" bằng khẩu hình, cô ta không đẩy tôi ngã xuống hồ rồi lại cứu tôi lên, cô ta càng không lườm nguýt với chiếc cúc áo rơi vào góc tường."

"Hơn nữa, tôi còn biết, cô ta mặc quần áo của tôi chắc chắn không đẹp bằng em, cô ta mà đi giầy của tôi thì sẽ quê một cục, cô ta mà ngồi sau xe tôi thì nhất định sẽ không nói với tôi mấy lời kỳ quặc kia, cô ta tuyệt đối sẽ không nói mấy câu ấm đầu như "Tôi sẽ bảo vệ anh" giống như Triệu Hương Nông."

Anh rũ mắt xuống, ánh mắt rơi xuống cánh môi cô.

"Điều quan trọng nhất nhất là, môi cô ta vĩnh viễn sẽ không mềm mại như Triệu Hương Nông, chỉ cần đánh một chút son thì sẽ khiến cánh đàn ông không kìm lòng được mà nghĩ: Tôi nên làm thế nào để dỗ cô ấy vui, để cho tôi, có thể ngậm lấy cánh môi cô ấy."

Là do ánh sao quá đẹp? Nếu không vì sao trái tim cô lại mềm yếu đến vậy. Hay là? Chiếc áo khoác trên người cô quá ấm áp, ấm đến nỗi chỉ chớp mắt đã làm tan chảy trái tim và cơ thể cô.

Làm sao bây giờ? Lời mà Tống Ngọc Trạch nói đẹp quá.

Đẹp đến nỗi dường như cô đã mê mẩn mất rồi, suy nghĩ ấy khiến cô thốt ra những lời đầy ngu ngốc.

"Tống Ngọc Trạch, anh đừng hôn tôi."

Anh không nghe lời cô, ánh mắt vẫn dán chặt vào môi cô.

"Tống Ngọc Trạch, anh không thể hôn tôi. Anh mà hôn tôi thì tôi cá anh sẽ mê tôi mà xem. Anh mà bị tôi mê hoặc thì thảm rồi. Với lại, tôi cũng ghét đàn ông đeo bám tôi."

Anh không buồn đoái hoài.

"Anh cũng biết trên phim hay có tình tiết như này: cô gái nhà giàu và chàng trai nhà nghèo thường không có kết cục tốt đẹp. Đúng rồi, giống như bộ phim "Titanic" ấy, nếu như Jack may mắn sống sót thì chắc chắn anh ta cũng sẽ không đến được với Rose. Mà ba tôi nhất định còn khó chơi hơn mấy nhân vật phản diện trong phim."

Dự cảm được một số chuyện sắp xảy ra, cô tốn công nói những lời như này cho anh và cũng là cho chính bản thân mình.

"Tống... Tống Ngọc Trạch, về Chicago tôi sẽ lập tức kết..."

Triệu Hương Nông không thể nói ra những lời tiếp theo.

Tống Ngọc Trạch hôn cô.

Ban đầu cô có giẫy giụa, nhưng anh đã cảnh cáo cô: Triệu Hương Nông, nếu không muốn cả hai cùng rơi xuống đất thì ngồi yên cho tôi.

Đợi đến khi lưỡi anh định cậy mở hàm răng cô lần nữa, cô mới nhớ ra kỳ thực tay mình vẫn có thể làm một số việc. Ví dụ chống tay lên ngực anh rồi đẩy anh ra, tuy sức lực yếu ớt nhưng cũng xem là có chút phản kháng.

Anh dừng lại, tỳ trán vào trán cô, giọng nói trầm khàn: "Triệu Hương Nông, chỗ bị xe đụng vào rất đau."

Giọng nói trầm khàn và nội dung của câu nói ấy giống như là mê dược. Bàn tay đang phản kháng kia từ từ níu lấy cổ áo anh. Chiếc hôn lại ập đến, cô để mặc lưỡi của anh len vào, quấn quít với môi lưỡi cô.

Khi lưỡi anh đang trêu đùa cô, tâm trí cô vô cùng rối bời. Trong lúc ý thức mơ hồ cô nghĩ Tống Ngọc Trạch của tối nay hình như không giống với Tống Ngọc Trạch nhiệt tình đến mức ngốc nghếch lúc bình thường một chút nào. Rốt cuộc chỗ nào không giống cô cũng không biết, cô chỉ biết trong nháy mắt Tống Ngọc Trạch đã trở nên dẻo miệng, rất biết nói những lời hoa mỹ. Những câu từ đẹp đẽ kia được thốt ra từ miệng Tống Ngọc Trạch chân thành hơn bất cứ người nào khác, rồi sau đó khiến người ta đắm say.

Tâm trí đã phục tùng hơi thở của anh trước tiên, sau đó là cơ thể cô.

Một tay níu chặt lấy cổ áo anh, một tay quấn lấy thắt lưng anh, để mặc cho anh hôn xuống xương quai xanh, mặc cho bàn tay đang giữ gáy cô trượt xuống dưới. Thậm chí cô còn để mặc cho bàn tay ấy du ngoạn trên lưng mình, cũng không biết là vô tình hay là cố ý mà chạm nhẹ vào khóa áo lót của cô.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Triệu Hương Nông biết đây là đêm cuối cùng cô ở New York, ngày mai cô phải quay về Chicago. Sau đó cô sẽ rất bận rộn, bận kết hôn với Bách Nguyên Tú. Khi tháng ba đến, cô sẽ gả cho anh ta, và thế là thật lâu về sau người khác sẽ gọi cô là "Bà Bách".

Ý nghĩ ấy khiến cô bắt đầu trở nên chủ động, chẳng hạn như cô không đè nén hơi thở trong lồng ngực nữa, cô để chúng lướt qua đầu lưỡi, tràn ra ngoài.

Chiếc áo khoác trên người cô rơi xuống nóc xe, tiếng sột soạt vang lên khiến hai người cùng lúc dừng lại. Tay cô vẫn ôm lấy thắt lưng của anh, tay anh vẫn để trên móc khóa áo lót sau lưng cô, đôi môi của anh dừng lại trên cần cổ cô.

Khẽ thở ra một hơi, anh tựa đầu vào hõm vai cô, thở hổn hển. Trong hơi thở ngắt quãng ấy, anh lúng búng nói một câu.

Hình như là: "Triệu Hương Nông, nếu còn tiếp tục nữa thì tôi nghĩ tôi sẽ càng muốn nhiều hơn."

Khi Triệu Hương Nông đang cố gắng nghĩ xem cô có nghe nhầm không thì anh từ từ buông cô ra.

Chiếc áo khoác rơi xuống lại được khoác lên người cô, anh cẩn thận gỡ mái tóc trong áo khoác ra, vuốt lại, ngón tay dừng bên chân mai của cô.

Ánh sáng của muôn vàn tinh tú tỏa sáng trên đỉnh đầu bọn họ.

"Triệu Hương Nông, ngày mai tôi không quay về Chicago. Ngày mai tôi phải đi New Orleans."

Buổi tiệc đã kết thúc, những nhân viên chạy đôn chạy đáo một tuần lễ vì buổi tiệc đã chìm vào giấc mộng từ lâu. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch người trước kẻ sau bước đi, bọn họ cũng trầm mặc giống như bầu không khí tĩnh lặng xung quanh.

Sau một quãng đường ngắn ngủi, Triệu Hương Nông đứng trước cửa phòng của mình, vịn tay lên nắm đấm ở cửa, Triệu Hương Nông quay đầu chúc Tống Ngọc Trạch lên đường bình an.

Cô nghĩ cô không có cách nào nói lời tạm biệt với anh, bởi bọn họ đều biết rằng từ nay về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Thế giới rộng lớn như vậy, chỉ cần hai bên chú ý thì vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại nhau thêm một lần nào nữa.

Tống Ngọc Trạch im lặng, anh chỉ nhìn cô. Anh xỏ tay vào túi quần jean, dáng vẻ vô cùng ung dung phóng khoáng. Người ấy hoàn hảo làm sao, hoàn hảo như những vì sao lấp lánh trên đầu anh vậy.

Quay đầu lại, Triệu Hương Nông khẽ dùng sức, cánh cửa hé ra một khe hở.

"Triệu Hương Nông, đi New Orleans với tôi." Tống Ngọc Trạch nói với cô.

Khe hở giữa cánh cửa vẫn tiếp tục mở rộng.

"Đã bao giờ nghe đến cuộc thi motor bay cực hạn chưa? Chính là kiểu các biker phải lái xe bay qua một hàng xe tải ấy. Cuộc thi này được tổ chức vào trung tuần tháng hai hằng năm, bởi vì xem rất mãn nhãn nên rất nhiều người đến theo dõi cuộc thi, tôi hy vọng em có thể đến xem. Tôi là một trong số những biker đó, năm ngoái, tôi được giải á quân. Tôi nghĩ, nếu như em có thể đi cùng tôi thì tôi sẽ giành được giải nhất."

Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn chân mình, ánh đèn trong phòng hắt lên đôi giầy của cô. Đôi giầy này là do Tống Ngọc Trạch lén đổi với đôi giầy luôn khiến chân cô trầy xước kia.

"Triệu Hương Nông, đi New Orleans với tôi. Ở đó có căn nhà mà mẹ tôi để lại cho tôi. Tôi đảm bảo em sẽ rất thoải mái khi ở đó." Tống Ngọc Trạch nói to hơn một chút: "Chúng ta chỉ cần ở đó vài ngày. Triệu Hương Nông, tôi có thể đưa em đến một nơi, sau khi em đến nơi đó em sẽ biết mình là người may mắn hay kẻ xui xẻo. Nếu như em là kẻ xui xẻo thì có khả năng chỉ sau vài tiếng đồng hồ đến cái quần cũng bị lột mất. Nếu em là người may mắn thì chưa đến vài tiếng em đã có thể mang về một đống tiền kếch sù."

Triệu Hương Nông đang thầm tự nhủ với chính mình: Mình không cần phải biết mình là người may mắn hay là kẻ xui xẻo.

Người ở sau lưng càng nói nhanh hơn, giọng điệu đầy vui vẻ.

"Ở New Orleans ngành công nghiệp thức ăn nhanh phát triển nhất. Để khiến nhiều người biết đến mỹ thực của New Orleans, chính phủ địa phương đã phát một đoạn quảng cáo vào năm , đoạn quảng cáo đó cứ thế được truyền từ người này đến người kia. Tôi rất thích nó, lời của đoạn quảng cáo là: Đến New Orleans đi! Mang theo cô gái đáng yêu nhất trong mắt bạn. Nơi đây có bia, cơm và đậu nành. Nếu như bấy nhiêu đó vẫn không đủ thì New Orleans còn có bản nhạc đồng quê cũ đến không thể cũ hơn."

Khi Tống Ngọc Trạch nói xong những lời này, cánh cửa kia cũng được mở ra hoàn toàn. Triệu Hương Nông bước qua khung cửa, cô ngoảnh lại, đối diện với Tống Ngọc Trạch, cô và anh đứng song song với nhau.

"Triệu Hương Nông, ngày mai đừng về Chicago nữa. Ngày mai hãy đi New Orleans với tôi, chỉ mấy ngày thôi. Tôi sẽ không phá hỏng hôn lễ của em, cũng sẽ không gây rắc rối cho em. Chúng ta chỉ đi chơi với nhau giống như những người bạn đồng hành chung đường mà thôi."

Triệu Hương Nông mỉm cười với Tống Ngọc Trạch.

"Tống Ngọc Trạch, anh về đi. Tôi nghĩ không có tôi thì anh vẫn sẽ giành được giải nhất."

Triệu Hương Nông vẫy tay với Tống Ngọc Trạch.

Đóng cửa lại, nhanh chóng bật đèn lên, Triệu Hương Nông dựa lưng vào cánh cửa. Đoạn quảng cáo mà Tống Ngọc Trạch nói cô cũng biết, hơn nữa cô cũng thích nó giống anh. Thế nhưng, cô không thể đi, có chết cũng phải cắn răng không nghĩ đến, bát cơm nóng hổi và những hạt đậu tương đã hấp chín vàng óng trên đó.

New York có ba sân bay lớn, người coi trọng chất lượng chuyến bay thường sẽ chọn sân bay quốc tế John F. Kennedy tọa lạc ở Queens, còn người muốn tiết kiệm chi phí, nếu thời gian cho phép sẽ chọn sân bay quốc tế Newark Liberty bờ bên kia sông Hudson. Sáng thứ hai, có người lái xe về nhà, có người đi đến sân bay John F. Kennedy, có người đi đến sân bay Newark Liberty. Triệu Hương Nông là người đi đến sân bay John F. Kennedy, Tống Ngọc Trạch là người đi đến sân bay Newark Liberty. Vì thời gian tập trung rất ngắn ngủi, một số người chỉ hàn huyên vài câu rồi đường ai nấy đi. Triệu Hương Nông ngồi trong chiếc xe đặc phái của chính quyền New York nhìn Tống Ngọc Trạch cùng mười mấy người công nhân ngồi trên chiếc xe tải. Hai người đều nhìn về phía đối phương, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Triệu Hương Nông quay đầu hờ hững nhìn về phía trước.

Sân bay quốc tế John F. Kennedy, Triệu Hương Nông đang xem đồng hồ. Lúc này trên người cô đang mặc bộ đồ cô mang từ Chicago đến, bộ âu phục màu lòng đỏ trứng được cắt may vừa vặn. Khi máy bay hạ cánh xuống Chicago, cô phải tham gia một cuộc họp báo, lấy thân phận người thừa kế nhà họ Triệu đưa ra tổng kết toàn diện với buổi tiệc mà cô đã tham dự.

Vẫn còn nửa tiếng nữa, Triệu Hương Nông khoanh tay cắn ngón tay, đôi chân mang đôi giầy cao gót màu gạo không ngừng đi qua đi lại. Triệu Hương Nông phát hiện mình càng tập trung tinh thần ôn lại bài phát biểu ở buổi họp báo thì tâm trí càng trở nên lơ đãng. Cuối cùng, cô nghĩ nát óc về một vấn đề, một vấn đề cần Tống Ngọc Trạch đưa ra lời giải đáp.

- ------------------------------------------------------------------------------------------

p.s: Bị đứt tay nên type hơi chậm:P

Mọi người có thích đến New Orleans với Tống ca không???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio