Dịch: Hé
"Triệu Hương Nông, xin lỗi em."
Tống Ngọc Trạch biết bàn tay cầm tay anh đang run rẩy, mềm mại không xương. Chỉ cần anh khẽ vung tay một cái là có thể thoát khỏi nó. Sau khi giẫy tay ra anh nên nói với cô, giọng điệu khi nói còn tùy thuộc vào tâm trạng của anh. Lúc anh vui sẽ dịu dàng một chút, lúc anh không vui sẽ lạnh lùng một chút.
Nói những lời như này chẳng hạn: “Bây giờ em nên về rồi, hôm nay em đã quá mệt, nghỉ ngơi cho tốt.”
Đúng thế, Triệu Hương Nông cần nghỉ ngơi cho tốt, bởi vì khi tia nắng đầu tiên xuyên thủng bầu trời, khi mặt trời mọc cũng là lúc cô mất tất cả. Khó khăn đến từ bốn phương tám hướng sẽ khiến cô mệt rã rời. Đợi đến khi cô xuất hiện ở đây một lần nữa, anh sẽ dùng cách của mình nói lời tạm biệt cô, không, mãi mãi không gặp lại nữa.
“Bây giờ em nên về rồi, hôm nay em đã quá mệt, nghỉ ngơi cho tốt.” Tống Ngọc Trạch thật sự nói ra những lời trong đầu mình. Có điều, tay anh không nghe theo sự sai bảo, thậm chí còn bị động mặc cho bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt kia sai khiến...
Khóa kéo của chiếc váy được thiết kế ở phía trước. Khóa kéo chầm chậm trượt xuống. Sau đó anh nghe thấy giọng nói như lời nguyền kia, khẽ khàng như tiếng của loài động vật đáng yêu: A Trạch...
Tống Ngọc Trạch nghĩ, người đàn ông đang bế người phụ nữ kia không phải Tống Ngọc Trạch.
Trời vừa sẩm tối, tấm đệm đặt bên trên mấy cái bánh xe kia đang rung lắc, Triệu Hương Nông vùi mặt vào gối, thứ vùi trong người cô đang cần mẫn chuyển động.
Bọn họ không hề trò chuyện với nhau, cô được đặt trên tấm đệm. Cơ thể nằm thẳng được lật lại, sau đó cơ thể anh lập tức đè lên.
Đi thẳng vào chủ đề.
Lúc đầu, cô vẫn còn kháng nghị, nhưng do cô khới ra trước nên sự kháng nghị của cô cũng chỉ làm cho có vậy, cuối cùng cô vẫn mềm oặt dưới người anh.
Lúc phát hiện chiếc gối không phải cái ban đầu cô mua, cô không muốn làm nữa. Cô trốn anh, mang theo tâm trạng không vui trốn khỏi sự xâm nhập của anh. Cơ thể vừa trốn tránh liền bị lôi lại.
Một bàn tay dễ dàng nắm chặt eo cô. Chiếc gối không phải cô mua giờ có tác dụng làm điểm tựa, bị nhét vào dưới bụng cô và tấm đệm, sau đó anh không nói lời nào đi vào cô...
Sâu quá rồi, cô bật khóc, âm thanh như mang theo vẻ nũng nịu, ngắt quãng: “Tống... Tống Ngọc Trạch, anh... anh phải thay gối lại đi.”
Đáp lại cô là cơn sóng cuộn trào mà anh dấy lên ở nơi sâu nhất của cô.
Cứ thế, giọng nói của cô như bị vỡ vụn.
Sau tiếng kêu như khóc lại như cười cùng với tiếng gầm trầm khàn của người đàn ông, mọi thứ lại chìm trong sự tĩnh lặng.
Anh vẫn còn vùi trong người cô, cô nghiêng đầu áp mặt trên giường. Một bàn tay nắm chặt chăn, một bàn tay khác được anh nắm trong lòng bàn tay.
“Triệu Hương Nông.”
“Ừm.”
Anh đột ngột cất lời: “Em không biết nhà anh cụ thể là ở đâu. Em không biết nhà anh có bao nhiêu người, thậm chí em cũng không biết hai mươi tư năm qua anh lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, sao em...”
“Sao em còn lựa chọn tin tưởng anh, đây là lời mà anh muốn nói sao?” Cô tiếp lời anh.
Anh không trả lời.
“Khi anh dùng cơ thể chắn chiếc xe kia... Giây phút ấy...” Cô kéo tay anh đặt lên tim cô: “Giây phút ấy, nơi này như bị đụng một cái, rất đau, muốn rơi lệ. Sau đó em bắt đầu khẩn cầu Chúa, đừng để người ấy gặp chuyện gì, cầu xin ngài đấy.”
“Tống Ngọc Trạch, đó là lần đầu tiên em khẩn cầu Chúa. Khoảnh khắc anh mở mắt ra, nơi nay liền có thêm tin ngưỡng. Em thề đợi đến Đêm bình an sắp tới, em sẽ cầu nguyện giống như bạn bè em, sau đó học cách cảm tạ.”
Khi màn đêm đã đậm hơn, Triệu Hương Nông đi tìm quần áo rơi trên đất. Anh chỉ cởi bỏ bộ váy trên người cô, còn... cái quần bé xíu kia vẫn mắc trên cổ chân cô. Cô đỏ bừng mặt mặc đồ vào, Tống Ngọc Trạch đã làm hỏng nó rồi, có mấy chỗ đã lỏng ra.
Chân tìm được giày, cô quay lưng lại với Tống Ngọc Trạch, khẽ nói: “Anh làm hỏng hết rồi, lần sau... chú ý một chút.”
Đi giày, Triệu Hương Nông vừa định đứng dậy thì bất ngờ bị đôi tay kéo lại.
Tống Ngọc Trạch ôm cô từ phía sau, anh áp mặt lên lưng cô, giọng nói vang lên sau lưng cô: “Triệu Hương Nông, xin lỗi em.”
Lúc nghe được câu xin lỗi có vẻ nghiêm túc của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông không khỏi mỉm cười. Cô định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng của Tống Ngọc Trạch.
“Vừa rồi là lấy danh nghĩa Tống Ngọc Trạch xin lỗi Triệu Hương Nông.”
Vừa bước xuống bậc thang, Triệu Hương Nông vừa ngoảnh lại vẫy tay với Tống Ngọc Trạch. Lần này Tống Ngọc Trạch không xuống cầu thang cùng cô, anh chỉ đứng lặng ở cửa phòng, ánh đèn phía sau hắt lên anh như một bức tượng.
Đi hết cầu thang, Triệu Hương Nông liền nhìn thấy chiếc xe đến đón cô dừng ở đầu phố. Mở cửa xe ra, Triệu Hương Nông nhìn thấy Rice. Rice cho cô biết Triệu Diên Đình đang trên chuyến bay về Chicago. Doanh nghiệp Bách thị đã chính thức đưa ra danh sách khoản bồi thường cho Triệu thị. Cán bộ cấp cao ở Bách hóa Triệu thị đang nghỉ cuối tuần cũng nhận được điện thoại khẩn cấp, cổ đông của công ty đang mở cuộc họp khẩn. Đây là chuyện xảy ra sau khi Triệu Hương Nông rời khỏi đài truyền hình. Triệu Hương Nông biết, những chuyện phát sinh trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi này mới chỉ là giai đoạn đầu.
Có giai đoạn đầu thì tất nhiên sẽ có giai đoạn hai, giai đoạn ba...
Cửa phòng của Lý Nhu đóng chặt, mục đích rất rõ ràng, bây giờ bà không muốn gặp cô.
“Sốc lại tinh thần rồi ngủ một giấc thật ngon.” Đây là lời góp ý của Rice.
Cuối cùng, Triệu Hương Nông nhận thuốc an thần từ Rice. Quả thực, cô cần ngủ một giấc thật ngon. Cô còn nhớ trước khi ngủ cô còn nói với Rice rằng: "Tôi chắc chắn tôi đã chọc giận ba tôi rồi."
“Đương nhiên rồi.” Người phụ nữ có bản lĩnh mỉm cười. Nụ cười của cô ấy có thêm yếu tố tình cảm, không còn vẻ công thức hóa như trước nữa.
Giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, Triệu Hương Nông vẫn nắm chặt tay Rice, giọng nói lộ ra chút cầu mong: “Chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua đúng không?”
“Đúng vậy, chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua.”
Lúc Triệu Hương Nông tỉnh dậy là gần giờ sáng. Năm phút sau khi mở mắt ra, Triệu Hương Nông phát hiện bầu không khí trong phòng mình rất đỗi kỳ lạ. Triệu Hương Nông không biết sự kỳ lạ đó đến từ đâu, cô chỉ cảm thấy lòng mình bất an cực điểm.
Xuống giường, làm vệ sinh buổi sáng.
Lúc mở cửa phòng ra, Triệu Hương Nông nhìn thấy hai vệ sĩ đang đứng trước cửa phòng cô.
“Mời cô quay về phòng.” Một người trong số đó mặt không cảm xúc nói với cô.
Sau khi quay về phòng, Triệu Hương Nông phát hiện điện thoại, máy tính hay bất cứ thứ gì có thể lên mạng đều biến mất. Mở cửa phòng ra lần nữa, cô lớn tiếng với hai người vệ sĩ: “Nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn gặp ba tôi, các người cút ra!!!”
Càng lớn tiếng bao nhiêu, lòng Triệu Hương Nông càng hoang mang bấy nhiêu. Có phải ba cô thực sự đã bị chọc tức rồi không, rồi Tống Ngọc Trạch...
Vừa nghĩ đến đây, giọng điệu của Triệu Hương Nông càng tỏ ra dữ dằn hơn. Trong lúc đang quát um lên cô nhìn thấy Rice đang đi về phía mình.
Quay về phòng một lần nữa, Rice đẩy đồ ăn đến trước mặt cô, nói: “Ăn hết chỗ này đi, ăn xong tôi sẽ nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.”
Triệu Hương Nông nhanh chóng ăn hết đồ ăn, uống hết một cốc nước. Cô nắm chặt tay Rice, ánh mắt vô cùng nôn nóng.
Thế mà Rice vẫn mím chặt môi, ánh mắt cô ấy nhìn Triệu Hương Nông mang theo vẻ thương xót.
“Có phải là... có phải anh ấy đã xảy ra chuyện?” Chất giọng run rẩy đưa ra câu hỏi. Triệu Hương Nông biết Rice biết “anh ấy” mà cô nói là ai, chẳng qua cô ấy vờ như không biết mà thôi.
Triệu Hương Nông còn định nói gì đó nhưng cô nhận ra đầu lưỡi mình tê rần, đầu óc cô càng lúc càng nặng trình trịch. Tầm mắt cô dừng ở trên chiếc cốc kia. Quả nhiên, nước cô vừa uống có bỏ thêm thuốc ngủ.
“Vì sao?” Khóe môi cô run run, thì thào, mí mắt như nặng ngàn cân.
Trong lúc còn chút ý thức cuối cùng, Triệu Hương Nông nghe thấy lời của Rice: “Tôi cũng không biết ngài Triệu làm như này là đúng hay sai, nhưng Tiểu Nông à, ngài Triệu thực sự là một người cha tốt.”
Ngày hôm nay, là thứ hai, thật lâu về sau khi Triệu Hương Nông nhớ lại ngày này đều cảm thấy đây là màn mở đầu của cơn ác mộng.
Cốc nước kia làm Triệu Hương Nông ngủ say ba mươi tiếng đồng hồ. Nằm trên giường, Triệu Hương Nông ngước mắt nhìn trần nhà một lúc lâu. Đúng giờ, cô xuống giường, sửa soạn, thay quần áo. Lúc làm những việc này cô cố gắng không cho mình phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, Triệu Hương Nông lấy khẩu súng cô giấu trong két ra.
Mở cửa phòng, quả nhiên hai tên vệ sĩ vẫn còn ở đó. Lúc một người trong số đó quay lại, khẩu súng đã chĩa vào thái dương anh ta: “Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tiếp theo đó, mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn. Một vệ sĩ khác đến cướp súng của cô, trong lúc vật lộn tiếng súng vang lên. Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của người làm trong Triệu công quán, trong đó có bảo vệ, người làm và cả quản gia.
Nhìn những tên vệ sĩ kia, Triệu Hương Nông nghiến răng, chĩa nòng súng vào thái dương mình, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt kia: “Các người chắc chắn biết đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho tôi.”
Những người đó cụp mắt, không dám nhìn cô.
Lòng cô càng lúc càng hoảng loạn, ngón trỏ chạm vào cò súng, nói từng chữ một: “Không nói cho tôi à?”
Cuối cùng, trong góc vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu Nông, ba con làm thế là tốt cho con.”
Đó là quản gia nhà họ Triệu, người nhìn cô lớn lên giống như dì Thanh.
Tất cả mọi người đều tản ra, Triệu Hương Nông đi phía sau quản gia. Đi một mạch hết hành lang, cầu thang rồi cuối cùng dừng trước cửa phòng ở tầng năm.
Căn phòng này Triệu Hương Nông biết, rất nhiều chuyện quan trọng trong nhà họ Triệu đều quyết định trong căn phòng này. Quản gia mở cửa phòng ra rồi đứng ở bên ngoài cửa phòng.
Triệu Hương Nông bước từng bước vào trong, vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh, mỗi món đồ trong đây cô đều nhìn thật kỹ. Ngay từ ban đầu, căn phòng gây cho cô cảm giác lộn xộn. Những món đồ bị quẳng vỡ cùng với những chiếc ghế nằm la liệt đều nói rõ rằng, một loại cảm xúc phẫn nộ cùng cực đã từng bao trùm căn phòng này.
Chiếc điều khiển bị ném giữa phòng, chiếc thảm dày đã cứu vớt nó. Bỗng nhiên, một nơi nào đó trong tim cô nảy lên, cô cúi xuống nhặt chiếc điều khiển lên.
Cô đứng cách màn hình khoảng ba bước, hướng điều khiển về phía màn hình. Hình ảnh chất lượng thấp hiện lên, góc độ máy quay này không hề lạ lẫm trên mạng, chúng có chung một tên gọi đó là quay lén.
Ánh trăng mờ ảo, bóng cây dưới ánh trăng, khung bóng rổ, chiếc xe màu đen đậu trong góc khuất của công viên giống như một bức tranh không có sức sống.
Một lát sau, khung cảnh vì sự xuất hiện của một người mà bắt đầu chuyển động. Áo khoác to rộng, mũ áo che kín mặt, đứng dưới khung bóng rổ. Nhìn thân hình được giấu sau chiếc áo khoác rộng thùng thình có thể đoán được đó là một cô gái trẻ.
Cánh tay cầm điều khiển từ từ buông xuống. Chiếc điều khiển trong tay nặng quá, cô cầm không nổi nữa rồi, chiếc điều khiển rơi xuống đất.
- --------------------------------------------------------
Chuyện gì đến cũng phải đến, thương A Nông