Dịch: Hé
Tháng mười một đã đến, tuần đầu tiên của tháng mười một, dự án xây dựng khu vui chơi cho trẻ em vùng chịu thiên tai do Tống Liên Tố đề xuất bắt đầu khởi động. Trong tuần lễ này, Triệu Hương Nông rất bận, cô phải giúp Tống Liên Tố xử lí rất nhiều việc. Gần giờ chiều thứ ba, Triệu Hương Nông vừa ra ngoài quay về, lúc đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch. Lúc này, Triệu Hương Nông mới hiểu vì sao đồng nghiệp lại nhìn cô với ánh mắt trêu chọc như vậy.
Ngoài Tống Ngọc Trạch còn có mấy người thuộc Liên Hợp Quốc. Tống Ngọc Trạch lấy danh nghĩa cá nhân để tài trợ cho dự án, còn mấy vị nhân viên kia được Tống Liên Tố tạo điều kiện để thuyết phục Tống Ngọc Trạch trở thành nhà tài trợ cho một số hoạt động công ích của họ.
Triệu Hương Nông cúi xuống, theo thứ tự đặt ly cà phê xuống trước mặt Tống Ngọc Trạch.
Từ góc độ của Tống Liên Tố có thể nhìn thấy rõ nét mặt của Tống Ngọc Trạch. Từ lúc Triệu Hương Nông bước vào phòng, Tống Ngọc Trạch đã bắt đầu mất hồn, ánh mắt dõi theo Triệu Hương Nông đến phòng trà rồi không thể rời đi. Mấy vị khách không hiểu sự tình tưởng rằng đã nắm được cơ hội tốt nên bắt đầu thao thao bất tuyệt bài văn thuyết phục Tống Ngọc Trạch.
Lúc Tống Ngọc Trạch xuất hiện ở đây, Tống Liên Tố biết Tiểu Trạch của bà nhất định là có dụng ý khác. Thứ sáu thứ bảy Tống Ngọc Trạch đều không có mặt ở Chicago, nên tất nhiên là nó muốn đến thăm người trong lòng. Vì vậy, Tống Liên Tố cũng muốn mượn cơ hội này để moi chút tiền trong ví Tống Ngọc Trạch.
Trong lúc mấy người kia đang thao thao không ngừng, Triệu Hương Nông bưng cà phê ra ngoài. Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch cũng theo Triệu Hương Nông từ trong phòng trà ra ngoài phòng khách.
Tống Liên Tố luôn cảm thấy mặc dù Triệu Hương Nông không phải người phụ nữ quyến rũ nhất, nhưng Triệu Hương Nông chắc chắn là người có thể mặc quần áo công sở sexy đến vậy. Dáng vẻ đó giống như cô gái tuổi teen lén đi tất da gợi cảm cùng đôi giày cao gót màu đỏ.
Lúc Triệu Hương Nông cúi xuống, Tống Liên Tố nhìn thấy rõ vẻ mặt của Tống Ngọc Trạch trở nên mất tự nhiên. Tống Liên Tố cũng không thể hiểu vì sao Tống Ngọc Trạch lại mất tự nhiên nữa. Có điều, khi Tống Ngọc Trạch nói câu "Phu nhân Juan muốn được uống cà phê trước." vào thời điểm không mấy thích hợp thì Tống Liên Tố mới hiểu rốt cuộc vì sao Tống Ngọc Trạch lại có vẻ mặt như vậy. Khi Triệu Hương Nông cúi xuống đặt cà phê lên bàn có thể nhìn thấy đường cong thoáng ẩn hiện trong cổ áo hình chữ V của cô.
Tống Ngọc Trạch nhất định không muốn cảnh đẹp đó rơi vào mắt người khác. Quả nhiên, Tống Ngọc Trạch không hề cho người thứ ba nếm được cà phê mà Triệu Hương Nông pha. Mấy vị kia hài lòng rời khỏi phòng họp, lời hứa hẹn đầu môi của Tống Ngọc Trạch khiến bọn họ quên cả uống cà phê.
Sau khi chiếm được không ít lợi ích từ Tống Ngọc Trạch, tất nhiên Tống Liên Tố cũng phải "hậu tạ" một chút. Thế là bà lấy cớ có việc đột xuất rồi bảo Triệu Hương Nông thay bà đi đến cuộc hẹn.
Trong phòng bao mang phong cách cổ xưa, Tống Ngọc Trạch với tư cách là nhà đầu tư ngồi đối diện Triệu Hương Nông. Triệu Hương Nông cố tỏ ra bình thản giảng giải một số chi tiết của dự án và tiền vốn mà Tống Ngọc Trạch đầu tư sẽ được dùng vào việc gì. Điều khiến Triệu Hương Nông thấy vui mừng là Tống Ngọc Trạch có vẻ rất chăm chú lắng nghe. Mười mấy phút sau, Triệu Hương Nông bắt đầu quay trở lại trạng thái khi cô làm việc.
"Hay là... em thôi việc đi?" Tống Ngọc Trạch bất ngờ thốt lên một câu.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Triệu Hương Nông thoáng nhíu mày.
Tống Ngọc Trạch đặt đồ ăn vào đĩa của Triệu Hương Nông: "Anh đã chọn món em thích đấy."
Triệu Hương Nông vẫn ngồi im.
Tống Ngọc Trạch nhìn cô, dỗ dành: "Sau khi em ốm, sắc mặt vẫn luôn không tốt. Thôi việc rồi đợi sau khi cơ thể cân bằng lại, nếu em vẫn muốn đi làm tiếp thì lúc đó hãy quay lại."
"Em không muốn!" Giọng Triệu Hương Nông lộ ra vẻ giận dỗi.
Tống Ngọc Trạch nhìn cô một lúc, rồi lại đẩy đĩa thức ăn anh chuẩn bị cho cô về phía cô. Lần này, Triệu Hương Nông ngoan ngoãn nhận bộ đồ ăn từ Tống Ngọc Trạch, chầm chậm ăn hết món ăn trong đĩa.
Sau đó, Triệu Hương Nông lại bắt đầu tiếp tục chủ đề công việc vừa bị Tống Ngọc Trạch cắt ngang.
"Về sau, đi làm đừng ăn mặc như vậy nữa." Tống Ngọc Trạch lần thứ hai cắt ngang cô bằng câu nói không hề liên quan.
"Anh Tống!" Triệu Hương Nông cao giọng hơn: "Bây giờ tôi đang mặc đồ công sở, rất nhiều người đều mặc như này."
Tống Ngọc Trạch tiếp tục nói như thể không nghe thấy lời của Triệu Hương Nông: "Về sau đổi cổ chữ V thành cổ tròn nhé."
Khi Tống Ngọc Trạch nói những lời này, ánh mắt anh dán chặt vào một chỗ trên người cô. Thuận theo ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông cúi xuống nhìn rồi cô nhìn thấy đường cong dưới cổ áo chữ V của mình.
Triệu Hương Nông đứng dậy, Tống Ngọc Trạch gần như đứng lên cùng một lúc với cô: "Triệu Hương Nông, em muốn đi đâu?"
"Những vấn đề tôi vừa nói với anh tôi đã chuẩn bị không ít thời gian, nhưng dường như anh Tống không mấy hứng thú lắm thì phải." Nói xong, Triệu Hương Nông cầm túi xách và tập tài liệu lên.
Triệu Hương Nông định cất bước thì bị Tống Ngọc Trạch chặn lại.
"Anh xin lỗi." Tống Ngọc Trạch thấp giọng xin lỗi cô.
Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Trạch, vẻ mặt anh đầy sự hối hận: "Vừa rồi quả thực anh không chăm chú lắng nghe giống như em nói, nhưng sau đây anh sẽ lắng nghe kỹ càng, anh bảo đảm."
Triệu Hương Nông ngồi xuống một lần nữa, lần này Tống Ngọc Trạch không hề cắt ngang cô. Đợi sau khi cô giảng giải mọi vấn đề xong xuôi Tống Ngọc Trạch mới ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ đặt tay lên tay cô, nói: "Ngày mai anh phải đi công tác ở New York hai ngày, trước khi đi anh muốn đến thăm em. Anh nghĩ có một số chuyện anh phải cho em biết. Trước kia vì lấy được em mà anh đã giao ước với ông nội, anh cần phải bỏ công sức để dành được những cơ hội tương đương. Trước mắt anh đã giành được quyền về nhà mỗi cuối tuần, mà hôm nay là thứ tư, là anh giấu ông đến gặp em đấy."
Triệu Hương Nông nhàn nhạt đáp lại một câu em biết rồi, sau đó cô lại nói thêm một câu: "Vì hôm nay vội nên mới lấy nhầm áo cổ chữ V, trước đây em toàn mặc áo cổ tròn đi làm."
Rời khỏi nhà hàng cũng là lúc phố đã lên đèn, đứng trước cửa nhà hàng, anh cúi xuống hỏi cô: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Sao Triệu Hương Nông không hiểu những ẩn ý trong ánh mắt của Tống Ngọc Trạch chứ. Bây giờ đã mười ngày trôi qua kể từ sinh nhật tuổi của cô. Trong mười ngày này, mọi thứ đều rất tốt đẹp, cuối tuần tuần trước anh đã dọn về nhà sống, bọn họ vẫn phân phòng ngủ như trước. Tống Ngọc Trạch cũng đối xử vô cùng chân thành và tôn trọng cô. Chiều chủ nhật anh được nghỉ, bọn họ cùng đến viện phúc lợi thăm những đứa trẻ được cô nhận nuôi lúc trước. Anh nghĩ mọi cách để dỗ bọn trẻ vui vẻ. Chỉ trong thời gian ngắn anh đã thành một phe với những đứa trẻ kia, khiến chúng nhanh chóng quên đi cái tên "Bách Nguyên Tú".
Trong mười ngày này, mỗi ngày Tống Ngọc Trạch đều gọi điện cho cô hai lần, từ mấy phút nói chuyện ngắn ngủi ngày đầu tiên đến mấy chục phút vào ngày hôm qua
Có lẽ, do cô nhìn anh hơi lâu nên anh cụp mắt xuống để che giấu những suy nghĩ trong đôi mắt anh.
"Em đã làm việc cả ngày rồi, anh nghĩ bây giờ em nhất định rất mệt, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé." Anh nói với cô bằng giọng điệu vô cùng tự nhiên.
Giây phút ấy, trái tim Triệu Hương Nông mềm nhũn, trong đó còn có sự thỏa mãn sau khi được ăn no. Cô nói với anh: "Chúng ta tản bộ một lát, vừa rồi em ăn nhiều quá."
Giống như cặp đôi lần đầu hẹn hò, anh và cô đi trên con phố tấp nập. Hai người vẫn không nắm tay nhau, anh thử cầm tay cô thì bị cô né tránh.
Có kinh nghiệm từ hai lần trước, Triệu Hương Nông rất sợ phải yêu thêm lần nữa. Giống như tất cả những điều xảy ra một cách chóng vánh trên thế gian này, vô cùng ngắn ngủi nhưng sức mạnh của nó là vô cùng vô tận. Giống như sao băng, giống như khói lửa, mang theo sự hủy diệt mãnh liệt.
Cho nên, Triệu Hương Nông đã biết sợ rồi, sợ bị tổn thương nặng nề thêm một lần nữa.
Sau hai lần bị cô né tránh, Tống Ngọc Trạch không thử nắm tay cô nữa. Sau khi đi qua con phố tấp nập, bọn họ đi xem một bộ phim hài. Sau đó bọn họ còn tham gia một cuộc bốc thăm trúng thưởng. Triệu Hương Nông rút trúng một chiếc kính quái vật. Đeo chiếc kính quái vật đó lên, hai người lái xe đến cây cầu Michigan Avenue.
Dừng xe ở trên cầu, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch ngồi trên xe chơi một trò chơi hết sức ấu trĩ, ai thua sẽ bị cù lét. Trò chơi là do Triệu Hương Nông khới ra, vì lúc xem phim toàn bộ khán giả đều cười nghiêng ngả vì những cảnh gây cười trong phim, chỉ có Tống Ngọc Trạch thỉnh thoảng mới cười một cái giống như cho có lệ vậy. Vì thế, Triệu Hương Nông rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc Tống Ngọc Trạch tươi cười hết cỡ.
Ba lần đầu người thua đều là Tống Ngọc Trạch, nhưng đáng tiếc là dù Triệu Hương Nông có làm trò gì thì Tống Ngọc Trạch vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc. Triệu Hương Nông cảm thấy chán nản, sau đó cô nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói, không chừng lần thứ tư anh không chống đỡ được nữa.
Triệu Hương Nông nghĩ nhất định là bộ phim hài và bọt khí coca khiến cô trở nên ngu ngốc, thế mà cô lại tin lời Tống Ngọc Trạch, hào hứng bắt đầu lần thứ tư.
Cô bảo Tống Ngọc Trạch quay mặt qua hướng khác, sau đó đặt đồng xu vào lòng bàn tay trái rồi đưa hai nắm tay ra phía trước: "Có thể quay lại rồi."
Khi Tống Ngọc Trạch chỉ tay về phía tay trái và đoán đồng xu nằm ở đó thì Triệu Hương Nông cảm thấy lo lắng, sau đó dù Triệu Hương Nông có đánh lạc hướng thế nào Tống Ngọc Trạch vẫn nhất quyết cho rằng đồng xu ở bên tay trái cô.
Vì Triệu Hương Nông chần chừ không công bố kết quả khiến Tống Ngọc Trạch trở nên sốt ruột, anh bắt đầu duỗi tay mở bàn tay cô ra. Từng ngón tay của Triệu Hương Nông bị mở ra, Tống Ngọc Trạch tìm thấy đồng xu trong lòng bàn tay trái cô.
Biết chuyện đã không thể cứu vãn, Triệu Hương Nông bắt đầu giở trò năn nỉ: "Tống Ngọc Trạch, đừng mà, từ nhỏ đến lớn em sợ nhất chuyện này. Tống Ngọc Trạch, em thật sự rất sợ... em sợ em sẽ tức ngực."
Khoang xe lập tức trở nên yên lặng, bầu không khí thoải mái do trò chơi mang lại đã được thay thế bằng bầu không khí khác vì giọng nói mềm nhũn của cô. Lúc này, anh đã chuyển từ ghế tài xế sang ghế phó lái cùng cô. Lúc này anh đang áp lên người cô, còn cô lại không ngừng rụt người vào ghế ngồi.
Mọi thứ dần dần thay đổi, lòng Triệu Hương Nông vừa hoảng vừa loạn. Nhờ sự che chắn của chiếc kính quái vật, cô đành mặt dày xin tha: "Tống... Tống Ngọc Trạch, nếu... lỡ như em bị tức ngực thì..."
"Triệu Hương Nông." Tống Ngọc Trạch cắt ngang lời cô: "Trò chơi này là em muốn chơi, anh đâu có ép em."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, vừa rồi em ra tay với anh không nhẹ đâu."
Hơi thở đan xen vào nhau, giọng nói trở nên trầm khàn của người đàn ông khiến Triệu Hương Nông hoảng hốt. Sự hoảng hốt ảnh hưởng đến tiết tấu nói chuyện của cô: "Sẽ... sẽ tức ngực... em không lừa anh đâu, thật đấy..."
"Tức ngực thật sao?" Anh kề mặt lại gần cô hơn một chút.
Triệu Hương Nông ra sức gật đầu.
"Tức ngực hử? Ừm, nghe có vẻ là thật nhỉ." Tống Ngọc Trạch kéo dài giọng: "Triệu Hương Nông, em không muốn chịu phạt cũng được, nhưng phải dùng một cách khác để thay thế. Anh bảo đảm, cách này tuyệt đối không làm em... tức ngực đâu."
Ánh mắt của anh dừng lại trên đôi môi của cô.