-Đi châu Phi?
Nó vẫn tự nhiên khẳng định lại giống như đang nói đi ăn cơm vậy
-Đúng thế!
-Haha,em gái muốn sang châu Phi để góp phần làm gia tăng số người mắc ebola sao?
Thành Nam vừa vào đến cửa đã như nghe phải chuyện hài,liền không ngần ngại lên tiếng trêu chọc làm nó tức ói máu
-Gì chứ???Tôi sang đó để tìm đà điểu mà.
Mọi người lại vác trên mình dấu hỏi to đùng đoàng
-Trong bữa tối có món đà điểu lúc lắc-nó ngây thơ giải thích
-Tiểu thư,cái đó có thể kêu người mang đến-Quản gia Vũ tốt bụng nhắc nhở
Nó ''Ồ'' lên tiếng rồi lủi thủi vào bếp.
-AAAAA.....MAU! MAU BẮT LẤY NÓ.NÓ LÀ BỮA TỐI ĐÓ
Linh Nhi vận hết nội công vừa gào thét với người hầu,vừa cong mông lên đuổi theo con gà vừa bị cắt tiết.Mặc dù đã gần như bị gãy cổ,con gà đáng thương vẫn sống chết co cẳng chạy hết tốc lực mà đâm bừa,với tinh thần thép thà chết vì đâm phải cột chứ nhất quyết không vào nồi.
-Chị,mau ra đằng kia phục kích.Còn chị,chạy đường tắt ra chặn đầu nó.Số còn lại mau tăng tốc
Nó vừa chạy té khói vừa chỉ huy người hầu dàn trận như vị nữ tướng tài ba.Cuối cùng,sau hồi vất vả,với trí tuệ của bao nhiêu con người cộng lại, lần đi siêu thị,đập vỡ mấy cái nồi,gia vị ăn trong tháng đã cạn kiệt,bữa tối của nó đã hoàn thành!
Trước mắt hắn đây chính là bàn tiệc bày bữa tối do chính tay nó làm ra.
Đầu tiên là món trứng rán.Nổi bật giữa đĩa trứng là mảng vỏ trứng to xù trông khá ngon mắt.
-Cô rán cả vỏ trứng?-Hắn bất chợt lên tiếng
-Là do lúc tách vỏ,tôi lỡ tay làm rớt cả vỏ trứng vào cùng-Nó lí nhí
-Đây là cái gì?-Hắn tiếp tục phóng ánh mắt về phía chiếc xà nhỏ treo lủng lẳng toàn thịt đang đung đưa
-Thì là đà điểu lúc lắc
-Heo nái,có hiểu đà điểu lúc lắc là gì không vậy???-Thành Nam đen mặt
-Không phải là thịt đà điểu treo lúc lắc trên giá sao?
Quạ đen bay trên đầu mọi người!==
Hắn lại lần nữa liếc qua đĩa lươn xào sả ớt
-Heo nái,em để nguyên con lươn mà xào hả???
Thành Nam khẽ cầm đũa kẹp đầu con lươn rồi giơ lên,cơ thể mềm oặt dài ngoằng của con lươn lắc lư theo gió.
-Tôi vốn sợ bò sát không chân-Nó lại ủ rũ trả lời
-Từ giờ cô không cần làm gì nữa
Hắn lạnh lùng phun ra câu rồi đi thẳng ra ngoài.Thành Nam vốn từ đầu rất háo hức với bữa tối này cũng nhanh nhảu quăng con lươn rồi chạy nhanh theo hắn.Thật khủng bố!
Vậy là từ giờ nó chẳng cần phải làm gì nữa.Ôm tâm trạng vô cùng vui vẻ,nó liền pha cho mình tô mì để thưởng thức.Đang xì xụp ăn mì thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.Là Linh Ngọc gọi đến
-Alo.Linh Ngọc hả?Có chuyện gì không?
-Linh Nhi,đã rất lâu rồi tao với mày không ra ngoài chơi.Tối nay vừa hay trăng thanh gió mát,đi tản bộ với tao đi
Dù bị mất trí nhớ nhưng học cùng Linh Ngọc thời gian,ít nhiều nó cũng hiểu được tính cách cô nàng
-Mày mà cũng có tinh thần đi dạo cơ à?
Giọng điệu châm biếm của nó khiến Linh Ngọc quay ngoắt độ từ ''oanh vàng thỏ thẻ'' đến uy hiếp dọa nạt
-Nói tóm lại là mày có đi không? Hay là để ngày mai tao đi đàm đạo với anh chàng đẹp trai hôm nọ vạch trần bộ mặt biến thái của mày.Nói là mày ngưỡng mộ sắc đẹp của anh ấy đến nỗi ngày nào cũng biết anh ấy mặc sịp màu gì
-Phụt...
Nước mì nhanh chóng tông thẳng lên mũi làm nó ho sặc sụa đến nỗi muốn bay cả phổi ra ngoài.Cổ họng nghẹn ứ vì tức mà cũng là vì...mì.Nó gào thét trong điện thoại
-Mày...mày vừa nói cái gì???Tao đi soi sịp của anh ta khi nào HẢ???
Nhận thấy ánh mắt kì dị của người làm,nó chợt nhận ra mình có lỡ lời,lại còn oang oang ngay giữa nhà.Đúng là xấu hổ chết mất
-Chứ không phải ngày nào mày cũng chia sẻ với tao là anh ta mặc sịp màu gì à?-Linh Ngọc vẫn giả bộ ngây thơ
-Đó là do ngày nào anh ta cũng lượn như cá cảnh qua trước mặt tao.Nó cứ đập vào mắt,tao không thể chối từ
-Thôi đừng nhiều lời,tóm lại mày có đi không?
''Hỏi thừa.Đã uy hiếp đến mức đó,nó còn cho mình cơ hội từ chối sao?''Nó Hậm hực đồng ý rồi tắt máy,trước khi ngắt kết nối còn nghe văng vẳng tiếng cười khoái chí của Linh Ngọc ở đầu dây bên kia.
Bây giờ đang là buổi tối mùa hè nên khí trời dịu mát hơn nhiều so với ban ngày.Nó vận chiếc quần đùi vải cạp chun với chiếc áo sát nách rồi phi nhanh ra khỏi cổng.Trước khi đi còn không quên báo cáo với quản gia Vũ.
Khi lái xe đưa nó đến chỗ hẹn với Linh Ngọc,cô nàng đã đợi sẵn ở đó từ khi nào.Nó chưa kịp xuống xe đã bị nhỏ lôi ra rồi kéo đi xềnh xệch
-Linh Ngọc,mày gọi tao ra đây để đi tản bộ hay là để giúp mày tập thể hình thế?-Nó vừa thở vừa bước nhanh theo Linh Ngọc
-Mày tưởng tao rỗi hơi đi dạo hóng mát chắc?Mau.Tối nay thực hiện phi vụ mới
-Hả???
Nói đến vấn đề phi vụ,nó không thể không để tâm.Linh Ngọc đã từng kể cho nó nghe những chiến tích oanh liệt trước kia của đứa.Và trong đó luôn có sự hiện hữu của những phi vụ ''mèo mửa''.Cái đáng để nói đến ở đây là kết quả lúc nào cũng trượt xa hơn rất nhiều so với những tính toán từ trước ==!
-Mày muốn lôi tao đi làm cái gì nữa đây hả?
Linh Ngọc chẳng thèm đoái hoài đến giọng nói bi thương của nó,vẫn xăm xăm kéo nó đi
-Đến nơi rồi mày sẽ biết!
Chỉ lát sau, đứa đã đứng trước địa điểm thực thi phi vụ.Nó giương mắt nhìn lên cây xoài sai trĩu quả rồi lại ngước đến bờ tường cao ngất
-Linh Ngọc,không phải mày lôi tao đến đây là để ngắm cây xoài với cái bờ tường này đấy chứ?-Nó ngây thơ hỏi
-Mới có mấy tháng không gặp mà mày đã ngu hẳn đi rồi.Tao có thừa calo cũng chẳng thèm làm mấy cái chuyện vô nghĩa đó đâu
Con nhỏ này,miệng lưỡi ngày càng phũ phàng rồi.Thật là làm tổn thương sâu sắc trái tim mỏng manh của ai kia
-Thế mày lôi tao đến đây làm gì?
-Động não lên chút đi cô nương.Theo mày,vào đêm hôm khuya khoắt,chúng ta hái mấy quả xoài kia mà chủ của nó không hề hay biết thì gọi là gì nào?
-HẢ???Không phải chứ?Mày kéo tao đến đây để ăn trộm.....
Nó chưa kịp nói xong thì Linh Ngọc đã bịt chặt miệng nó rồi nghiến răng ken két
-Linh Nhi,mày muốn hô hào cho toàn thế giới biết là mày đang đi ăn trộm,hãy đến bắt mày đi sao?
Quả thật nó có hơi vặn to âm thanh thật.May mà con đường này tương đối vắng,vừa rồi lại không có ai đi ngang qua.Nếu không còn chưa kịp động thủ đã bị tóm rồi.
-Mau,trèo lên cái tường kia rồi leo sang cây xoài
Linh Ngọc đẩy nó về phía trước rồi ra lệnh
-Tại sao mày muốn ăn trộm mà lại kêu tao đi trèo?-Nó tỏ vẻ bất bình
-Dạo này tao hơi rảnh,muốn thử cảm giác ăn trộm như thế nào.Trèo tường trốn nhà là sở trưởng của mày còn gì.Trước kia lúc nào cũng là mày trèo mà.
Nó cuối cùng cũng biết được mình có sở trường rồi.Khẽ liếc bức tường cao quá đầu chút,nó bắt đầu công cuộc chinh phục bức tường.