Từng ngày từng ngày cứ trôi qua,bây giờ tâm trí nó thực sự rất rối ren,không biết nên đối mặt với bà như thế nào.Nó dẫn lên thảm cỏ xanh rì,ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ trong vườn,thưởng thức làn gió mát rượi trong cái khí trời nóng bức mùa hè.Bỗng,nó cảm thấy có gì đó không đúng.Quay lại đã thấy hắn đứng lù lù đằng sau mình:
-Ôi trời ơi!Anh là người hay ma vậy?Sao đi mà chẳng có tiếng động gì cả?Muốn tôi truỵ tim mà đột tử hả?
Hắn không nói gì,ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó bắt chân chữ ngũ.Cái điệu bộ này nó chỉ muốn nhảy vô đấm cho hắn mấy phát
-Anh không đi làm việc lại chạy ra đây làm gì?Làm chướng mắt người khác
Nó vừa nói vừa lườm nguýt hắn,tuy nhiên câu sau chỉ dám làu bàu trong miệng vì sợ hắn nghe được
-Tôi làm gì còn cần cô có ý kiến sao?
-Không có.Ai dám có gan mà ý kiến chứ?
Nó khó chịu vặt mấy bông hoa,không thèm để ý gì đến hắn nữa.Nhưng bỗng từ đâu, con chó lông xù béo núc níc chạy đến dụi vào chân nó.Chú chẳng có gì là sợ cả,cứ làm như nó là người quen vậy.Nó vốn rất cưng mấy con chó béo ú nên tỏ vẻ rất thích thú:
-Anh cũng nuôi chó sao?
-Nó là thú cưng của mẹ tôi
-Vậy mẹ anh đâu rồi?
-Bà sang Mỹ rồi ném nó cho tôi
Hắn thế kia,dĩ nhiên là ghét vật nuôi rồi.Con chó này,chắc cũng là người hầu chăm sóc.Chứ nếu như để hắn chắc đã bóp chết luôn rồi ==!
-Nó tên gì vậy?-Nó vuốt ve bộ lông mượt mà của chú cún đáng yêu
-Bi.Mẹ tôi gọi nó như vậy
-Hèn gì nhìn nó tròn vo cục-Nó phán câu ""xanh rờn""
-.....
Bi có vẻ rất thích nó,cứ nhảy cẫng lên làm nó mất thăng bằng,ngã chỏng vó ra bãi cỏ.Nó bực tức ngồi dậy rượt theo Bi,cả quần nhau túi bụi làm căn biệt thự nhộn hẳn lên.
Buổi chiều,nó lười biếng nằm ườn trên chiếc giường êm ái.Mấy ngày nay,nó vẫn đang cố gắng nghĩ cách quay về nhà.Khỏi bệnh rồi thì không thể ở lì nhà người ta được nữa.Nó vò đầu bứt tóc,lăn lộn trên giường thì bỗng giật thót khi cửa phòng bật mở.Không biết với người ta thì thế nào,còn với nó thì hắn chẳng thèm gõ cửa
-Anh xông vào đây làm gì vậy?-Nó nhìn hắn với ánh mắt ""phòng thủ""
-Tối nay phải ra ngoài.Tôi cho cô " chuẩn bị
Nói là chuẩn bị ra ngoài nhưng bộ dạng nó chẳng khác ở nhà là mấy.Hắn chỉ liếc nó cái mà không nói thêm gì
-Đi
Nó lật đật chạy theo hắn ra xe rồi ngồi vào ghế phụ,còn đang loay hoay thắt dây an toàn thì hắn đã phóng xe như bay trên đường làm nó suýt lên cơn tăng huyết áp.Nó ôm chặt lấy ghế,miệng không ngừng hú hét,mắt nhắm tịt lại:
-ÁÁÁ.....Anh định cho tôi thăng thiên sớm đấy à?Chạy chậm thôi.Cuộc đời tôi còn đang sắc xuân phơi phới,tôi còn chưa có mối tình đầu.Tôi không muốn chết chung với anh đâu
Nó khua tay chân loạn xạ làm hấn mất bình tĩnh:
-Ngồi im
Thế là nó không dám ngo ngoe,chỉ có thể dính chặt vào ghế như keo dính chuột,lòng thầm cầu trời sẽ không bị văng ra ngoài.
KÉTTT......
Tiếng phanh xe vang lên chói tai.Nó lảo đảo bước xuống xe,mặt xanh như tàu lá.Xung quanh trời đất quay mòng mòng,nó chạy đại đến cái chân cột điện rồi nôn thốc nôn tháo.Đi với hắn đúng là cực hình.
-Vào!
Cái giọng điệu đó làm nó tức muốn hộc máu.Nó tàn tạ như vậy là do hắn,vậy mà ai kia chẳng chút mảy may để ý như mình hoàn toàn không liên quan.Nó mang theo cái đầu ""bốc khói"" hậm hực đi theo hắn.
Cơn giận dữ của nó cũng đã nhanh chóng ""bốc hơi"" mất thay vào đó là bộ mặt vô cùng ngạc nhiên,miệng nó cứ há hốc đến nỗi quai hàm muốn rớt ra ngoài.
Trước mắt nó đây là cửa jàng thời trang nổi tiếng bậc nhất của cả nước với những mẫu trang phục độc quyền hàng đầu thế giới: Shop thời trang phụ kiện Janifi-nơi mà nó chỉ có thể biết đến qua các tạp chí thời trang danh giá.
Nó vừa đi theo hắn vừa không ngừng ngó nghiêng phía.Nếu không phải hắn dẫn nó vào thì chắc cả đời này việc đặt chân vào đây cũng vẫn chỉ là mơ ước của nó thôi.Quả đúng là shop thời trang danh tiếng,cách bày trí trông cũng rất bắt mắt.Những chiếc đèn chùm pha lê toả ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ càng làm cho các bộ trang phục thêm phần lộng lẫy.Ở đây,mọi thứ đều sáng loáng.
Hắn vừa bước vào thì đã có cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ bước ra chào đón,cười nói vui vẻ.Cô gái đó có vẻ đẹp vô cùng quý phái và sang trọng: Mái tóc màu hoàng kim được uốn lượn sóng,chiếc váy đen bó sát người tôn lên đường cong và nước da trắng mịn.Chiếc váy đó nhìn qua chắc cũng tầm mấy trăm triệu rồi.Ngoài ra cô gái đó còn trang điểm và đeo bộ trang sức kim cương nhìn rất lộng lẫy.
Nó nhìn mà ngưỡng mộ đến phát ghen tị.Nhìn lại mình lượt,nó muốn té xỉu luôn.Nếu nói cô gái kia là thiên nga,thì chắc nó là vịt con xấu xí rồi.
-Duy! Cô ấy là ai vậy? Nhìn không giống thiên kim nhà nào cho lắm-Cô gái kia nhìn nó với ánh mắt không biết là chào đón hay là khinh thường nữa
-Jenny,xử lí cho tốt
Hắn đẩy nhẹ nó đang ngơ ngác như nai tơ sang phía cô gái được gọi là Jenny kia.Nếu nó nhớ không nhầm thì đây chính là nhà thiết kế thời trang,chuyên gia trang điểm và làm tóc đứng top đầu thế giới.
-Tài năng của em,anh còn phải nghi ngờ sao?
Jenny trả lời đầy tự tin rồi dẫn nó đi vào bên trong.Toàn bộ trang phục và trang sức,phụ kiện ở đây đều là do cô ấy thiết nên.Jenny đưa cho nó nguyên đống đồ rồi bắt thử từng cái một.Chọn xong đồ lại bị lôi đi trang điểm và làm tóc.Nó thực sự hết hơi.
Cuối cùng,cuộc chiến cũng kết thúc.Jenny từ từ kéo tấm rèm lên,nó xuất hiện với hình dáng hoàn toàn khác.Đến nó cũng phải bất ngờ,không nhận ra cô gái trong gương chính là mình: Mái tóc hạt dẻ tự nhiên dài ngang lưng được uốn xoăn phần đuôi trẻ trung,nữ tính,chiếc váy ren trắng dài đến đầu gối với chiếc nơ đen xinh xắn ở thắt lưng càng tôn lên vẻ trong sáng thuần khiết của nó.
Hắn cũng đã chọn cho mình bộ vest đen lịch lãm và sang trọng trông rất cuốn hút.Nó vốn là người rất ghét mặc váy từ nhỏ nên giờ có hơi ngượng ngùng,luống cuống.Hắn tiến đến kéo tay nó ra xe rồi phóng đi,còn Jenny chỉ biết lắc đầu.
-Chúng ta đi đâu vậy?Tại sao phải chuẩn bị cầu kì như thế?
-Chỉ là bữa tiệc xã giao bình thường
-Dự tiệc?Nhưng tôi không đi dự tiệc bao giờ,không biết phải làm gì
-Không cần nói nhiều,chỉ cần cười là đủ
-Ò....
Sau " ngồi yên vị trên xe,chiếc xe của hắn dừng lại trước khách sạn sao.Trước cửa khách sạn,có rất nhiều nhà báo và phóng viên đã đợi sẵn ở đó.Nhận ra chiếc xe vừa đi vào là của đại thiếu gia Tập đoàn Thiên Quân,họ lại càng khẩn trương quay phim chụp ảnh.
Lần đầu tiên đối mặt mới sự việc này,nó không khỏi hồi hộp,tim đập liên hồi.Khi cả bước xuống xe,hắn liền lấy tay nó khoác vào tay mình làm nó phần nào yên tâm hơn,nở nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi đi vào khách sạn.
Bên trong khách sạn,không khí đang rất náo nhiệt.Buổi tiệc này đa số toàn là người có máu mặt trong giới kinh doanh,lão luyện trên thương trường.Thấy người bước vào,họ không khỏi chú ý,đâu đó vang lên tiếng xì xào bàn tán,ngưỡng mộ có,bôi bác cũng có,mà tập trung xoay quanh cô gái trẻ đi cùng Trần Thiên Duy.
Khi cả bước vào,liền đi chào hỏi rất nhiều người.Trong đó có chàng trai với vẻ đẹp vô cùng lãng tử,nhìn cách ăn mặc và nói chuyện,có thể thấy anh ta là ""cậu ấm"" phong lưu và đào hoa.Anh ta là Trịnh Minh Phong.
Trịnh Minh Phong: tuổi,con trai chủ tịch Tập đoàn Anh Phong chuyên ngành cơ khí máy móc.Là thiếu gia nổi tiếng ăn chơi,được coi là sát thủ tình trường,tiêu tiền rất phóng khoáng và là đối thủ của Trần Thiên Duy trong giới xã hội đen.
Lúc này chỉ còn có người,Minh Phong nở nụ cười nửa miệng với Thiên Duy nhưng mắt lại liếc sang Linh Nhi.
-Thiên Duy,hẳn là anh không quên giao dịch giữa chúng ta chứ?Thỏ con xinh xắn này,tôi thấy cũng được đấy
Câu nói đó làm toàn thân nó ớn lạnh,da gà da vịt nổi lên từng đợt.Còn hắn thì mặt vẫn bình thản:
-Không được!
-Anh nên nhớ rằng,thứ đó chỉ có chỗ tôi mới có.Còn anh,nếu không có thì chắc cũng không dễ dàng gì.Và tôi,chỉ chấp nhận cô gái này thôi
Hắn khẽ nhíu mày im lặng.Bên cạnh,nó bất an siết chặt lấy tay hắn mạnh hơn.Nhưng....hắn gỡ tay nó ra,đẩy nhẹ về phía Minh Phong rồi quay lưng bỏ đi.
Nó hoảng sợ định chạy theo nhưng Minh Phong đã nhanh chóng giữ chặt nó lại.Nó cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích:
-Thả tôi ra.Thả ra-Nó nhìn Minh Phong với ánh mắt tràn ngập băng lãnh
-Đừng dữ dằn như vậy.Em giờ đã là của tôi rồi.Ngoan ngoãn nghe lời tôi rồi em sẽ được sung sướng
Minh Phong nở nụ cười đểu cáng rồi nhanh chóng kéo nó vào thang máy gần đó nhân lúc mọi người không để ý.
Nó cố hết sức hất cánh tay ghê tởm của hắn ra khỏi người mình,nhưng cửa thang máy đã nhanh chóng đóng lại trước sự bất lực của nó.Minh Phong lôi nó vào căn phòng đã đặt sẵn rồi khoá trái cửa,thô bạo ném nó ngã xuống giường.Để đem được cô gái này lên đây,anh ta tốn không ít sức lực,nhanh chóng đè nó dưới thân mình mà hôn hít.Nó không thể làm gì được vì tay chân đều đã bị khoá chặt,chỉ cố nhích người tránh né.Sắc mặt nó trắng bệch,nước mắt từ khoé mi bắt đầu lăn dài,miệng không ngừng van xin:
-Tôi xin anh,xin hãy buông tha cho tôi,xin anh thả tôi ra.....
Nhưng lời cầu xin của nó như đến tai ai đó thì bị chặn lại.Minh Phong hoàn toàn không mảy may để ý,tiếp tục công việc của mình.Hắn ta bắt đầu cởi chiếc váy trắng trên người nó ra.Nó hoảng sợ tột độ,đầu óc như điên loạn.Trong lúc đó,bất chợt hình ảnh của hắn hiện lên trong đầu nó.
""Anh ta....đã bán mình,anh ta lừa mình,đem mình cho tên khốn kiếp này.Đồ khốn!Tôi hận anh....tôi hận anh suốt đời""
Ánh mắt nó hằn lên những tơ máu,nước mắt trào ra ướt đầm cả khuôn mặt xinh đẹp.Nó cắn chặt môi đến bật máu, tay nắm chặt lấy ga giường đến nỗi nổi hết toàn bộ gân xanh.
Còn hắn thì đang không ngừng uống rượu.
-Hello! Hôm nay bận việc nên tôi đến hơi trễ,cậu sao uống nhiều vậy?- người con trai có mái tóc hoàng kim vỗ vai hắn cất giọng đùa cợt.
Nguyễn Thành Nam: tuổi,là bạn thân của hắn,thiếu gia nhà họ Nguyễn sở hữu Tập đoàn Nam Phong chuyên ngành thương mại quy mô lớn,là tay sát gái và là cánh tay phải đắc lực của hắn trong mọi chuyện.
Thành Nam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi tự rót cho mình ly rượu đỏ
-Nghe nói cậu đi cùng với cô gái rất xinh đẹp.Cô ấy đâu rồi,tôi đang rất tò mò về nhan sắc của cô ấy đây
Hắn bất ngờ đứng bật dậy làm cho Thành Nam giật bắn người ngước mắt nhìn.Bước chân hắn nhanh dần hướng về phía thang máy.Thành Nam cũng nhanh chân chạy theo.
Phòng tầng ,hắn vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng không thể mở,phá cửa mấy lần cũng không ra.Trong khi đó,Thành Nam đã quay trở lại
-Này,bình tĩnh nào.Chìa khoá đây.Bây giờ tôi mới biết là mình thật thông minh hơn cậu đấy,mà trong đó có gì mà cậu vội vậy?
Thành Nam huơ huơ chiếc chìa khoá trong tay,hắn không nói gì mà nhanh chóng mở cửa xông vào.
Nhưng hắn đã nhanh chóng đứng im bất động,Thành Nam theo sau cũng bất ngờ không kém.Nó ngồi bó gối thu lu trên chiếc giường lớn run lên từng đợt,đầu tóc rối bù,ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước,mặt đầm đìa nước mắt và môi đỏ thẫm vì bị chảy máu,chiếc váy trắng đã bị xé mất chỗ.Nó bây giờ không thể thảm hại hơn.Dưới đất,Minh Phong đang ôm cánh tay chảy máu kêu rên oai oái.Trên chiếc bàn đặt cạnh giường,có con dao gọt hoa quả.
Trên con dao có dính máu,đủ để biết nó đã làm gì Minh Phong.Nó nhìn thấy hắn thì như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp,tung chăn lao đến chỗ hắn và.....
CHÁTTT.....
Nó tặng cho hắn cái bạt tai thật kêu.Đôi mắt nó đỏ ngầu vì khóc và cũng là vì tức nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.Vẻ ngây thơ trong sáng của nó đã hoàn toàn biến mất.Lúc này,nó hận không thể cho hắn dao chết luôn.Vì cố kìm nén cơn tức giận và nước mắt trực trào ra,giọng nói cũng ngắt quãng:
-Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?Tôi....đã quá tin tưởng anh...tôi....hận anh....suốt đời.
Cổ họng nó nghẹn ứ đi vì tức giận,nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.Nó cắm đầu chạy thẳng ra ngoài.Tinh thần bất ổn,nó phi như bay ra ngoài đường mà không nghĩ ngợi gì nữa.Cho đến khi nó bị làm cho chói mắt bởi đèn pha ô tô.
KÉTTT.....RẦM....
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến người ta chỉ biết bất ngờ đứng nhìn trong sợ hãi.Cú tông với lực rất mạnh khiến cô gái mặc chiếc váy trắng đập vào cửa kính ca bin rồi văng ra xa.Cô gái nằm thoi thóp giữa vũng máu đỏ tươi,chiếc váy trắng cũng đã không còn giữ nguyên màu của nó.Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều lọt vào đôi mắt màu tro lạnh của hắn.Lông mày thanh tú khẽ nhíu lại,hắn đã chậm bước....Thành Nam đứng đằng sau hắn cũng hết sức bàng hoàng,phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.