Trường Trung học Thiên Quân,giống như cái tên gọi của nó,đây chính là ngôi trường tư thuộc sở hữu của Tập đoàn Thiên Quân.Điều kiện cơ sở vật chất ở đây được coi như là tốt nhất,mô phỏng các trường hiện đại ở nước ngoài.Do đó,học phí cũng không rẻ,nếu như không muốn nói là quá đắt.Và dĩ nhiên, ngôi trường như thế này không phải là cậu ấm của tập đoàn lớn nào đó thì cũng là tiểu thư của những người nắm trong tay quyền lực tối ưu.Điển hình là trông ai cũng hào nhoáng bóng bẩy cả.
Đồng phục của trường tất nhiên là không thể đểu rồi.Nam sinh thì mặc quần tây,áo sơ mi bên trong,thắt cavat màu đen và khoác thêm chiếc áo vest cùng màu ra bên ngoài.Nữ sinh thì chỉ khác là thắt nơ ở cổ,chân váy viền ren dài đến cỡ đầu gối.Cả nơ và chân váy đều màu đen.
Vì trước đó hắn đã hoàn thành hết hồ sơ nhập học cho nó nên giờ chỉ cần lên thẳng lớp.Nó khoác trên vái chiếc balo cỡ vừa,lóc cóc theo sau hắn lên lớp trước con mắt ốc nhồi săm soi của mọi người
-Ôi! Hoàng tử của đời em.Hoàng tử đẹp trai sáng loáng mà sao dẫn theo con nhỏ xấu èo zậy nè-hs
-Đúng thế.Người thì quê mùa gì đâu,mặt mũi xấu hoắc mà còn vênh lên đến tận trời xanh cơ đấy-hs
-Con vịt xấu xí kia đâu có xứng đi cùng hoàng tử.Chỗ đó là phải dành cho thiên nga xinh đẹp như tôi mới phải-hs
-Oh,nai tơ kìa tụi bay,đúng lúc mình đang cần con nai vàng ngơ ngác để thêm vào bộ sưu tập lịch sử tình trường,phải lên kế hoạch ngay mới được,héhé-hs thứ n
Nó bưng bộ mặt sưng như cái mâm,ruột gan sôi sùng sục vì tức và.....đói,cuối cùng là bốc khói lên tận đỉnh đầu.Hắn bất chợt dừng lại trước cửa lớp A
-Vào đi
Với câu nói nhạt toẹt như nước ốc của hắn,nó cũng đành phải đứng ở cửa mà nuối tiếc nhìn theo bóng lưng hắn xa dần.Bỗng giọng nói thánh thót như hoạ mi vang lên làm nó giật nảy mình,chưa kịp định thần thì đã bị túm lấy ôm rối rít
-Linh Nhi.Là cậu thật sao?Mình cứ tưởng sẽ không được gặp cậu nữa rồi.Thời gian qua cậu đã đi đâu?Làm gì?Có biết mọi người lo lắng lắm không hả?Rồi sao tự nhiên lại vào học ở đây?
Linh Ngọc cứ thế xổ ra chuỗi dài dằng dặc làm nó choáng váng,chẳng hiểu cái mô tê gì.Đợi sau khi cô nàng đã hỏi hết,nó mới cau mày lên tiếng:
-Cậu quen mình à?
Linh Ngọc thoáng chốc cứng họng. đứa chơi với nhau suốt bao nhiêu năm,đi đâu cũng có nhau,chuyện gì cũng thao thao cho nhau nghe kể cả từ nhà mình hôm nay dùng giấy vệ sinh loại gì.Thế mà giờ đây sau vài tháng không gặp nhau,câu đầu tiên mà nhỏ nhận được từ Linh Nhi lại là câu nói quá mức ngu ngốc này.Thật không thể tin nổi!!!
-Linh Nhi! Vốn dĩ bà đang định tử tế với mày chút,ai ngờ mày dám qua mặt bà.Chẳng lẽ mày dám quên cả bạn thân cởi chuồng tắm mưa với mày sao?Mày đã quên những lần chúng ta cùng nhau đi ngắm zai đẹp rồi hay sao?
Linh Ngọc xắn ống tay áo,bất mãn nắm lấy vai nó mà lắc mạnh hơn,gằm gè từng chữ .Cô nàng làm nó thật là...bối rối quá!Bản thân là ai nó còn phải trằn trọc,làm sao có thể nhớ được cái gì nữa chứ.Vật vã hồi,nó không thể chịu nổi sức công phá của Linh Ngọc nữa rồi.
Xung quanh ai cũng chống mắt lên nhìn nó như động vật sao Hoả,lí do là Linh Ngọc càng nói càng quang quác ra giữa thanh thiên bạch nhật những việc đáng xấu hổ.Nào là đứa đã phải chui vô bụi chuối để ngắm zai đẹp như thế nào,rồi bị chó đuổi táp vào mông ra sao,.....Nó thật muốn gào thét,nhanh chóng bịt miệng Linh Ngọc trước khi mọi thứ tồi tệ hơn rồi ậm ừ cho qua chuyện,giả vờ như đã nhớ được hết rồi.Ngày đầu tiên đi học ở đây đã bị khui ra biết bao nhiêu chuyện xấu,thật là chỉ muốn chui quách xuống ổ chó cho xong.
Từng hồi chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp.Nó đứng ở bên ngoài chờ cô giáo giới thiệu rồi mới vào lớp chào hỏi mọi người.Mặc kệ những cái liếc chết ruồi,nó lao thẳng xuống vòng tay của Linh Ngọc.Ba mẹ cô nàng cũng có công ty nhỏ làm ăn phát đạt.Do gia đình ép buộc,nhỏ cũng đành nước mắt lưng tròng chuyển đến đây tháng trước nên vẫn ngồi mình.
Giờ giải lao,nó tròn mắt nhìn Linh Ngọc rút điện thoại ra,ấn vào dãy số rồi nhanh chóng gọi điện.
-Gọi cho ai vậy?
-Dĩ nhiên là bà của mày rồi.Bà cứ tưởng mày bị quân Trung Quốc bắt cóc đi làm vợ lẽ rồi đấy.Phải báo ngay cho bà yên tâm.
Nó nghe thấy vậy liền phản xạ kịch liệt,giật ngay lấy chiếc điện thoại của Linh Ngọc rồi tắt đi.Kết quả là bị nhỏ gào toáng lên vào mặt
-Mày bị điên à?Trả lại đây mau
Linh Ngọc xông tới giành lại điện thoại,nhưng nó cố hết sức giữ lấy
-Linh Ngọc,mày có gọi thì cũng phải đợi thời điểm thích hợp chút có được không?Để tao còn kịp chuẩn bị tâm lí chứ.Tao chưa sẵn sàng mà
-Sẵn sàng cái gì chứ?Hay là mày thấy zai đẹp nên mù quáng,định bỏ nhà đi theo zai hả con?Đừng có hòng nhé.Mày và tao đã thoả thuận với nhau rồi.Lê Linh Ngọc này chưa có zai đẹp rước đi thì mày cũng đừng hòng.
Vừa nói Linh Ngọc vừa cưỡng chế nó để thu hồi lại cái điện thoại,nhất quyết không buông tha.Nhận thấy mình đang yếu thế,nó đành phải thay đổi chiến lược,giở giọng ngọt sớt
-Linh Ngọc,tao biết mày đẹp,sớm muộn gì chẳng có zai đẹp đến rước.Làm ơn giúp tao lần này đi,tao biết là mày tốt với tao nhất mà.
Linh Ngọc tuy hào hùng như thế nhưng nhìn thấy bộ mặt nai tơ kia thì lại mủi lòng,đành thở dài đồng ý với điều kiện: Phải cống hiến cho nhỏ anh đẹp zai sáng bóng.Nó gật đầu như chày giã gạo rồi nhanh chóng lôi Linh Ngọc xuống canteen giải quyết cái bụng trống rỗng cồn cào của mình.
TẠI CANTEEN
Trong khi nó trợn mắt há miệng tống hết toàn bộ đống đồ ăn vào miệng như sắp chết đói đến nơi,thì cả canteen đã im bặt từ lúc nào.Nhưng con nhỏ ngốc nghếch nào đó vẫn không hề hay biết gì vì đang bận ăn.Nguyên nhân của sự bất thường đó chính là ở đằng kia.
Hắn và Thành Nam cũng đã xuất hiện ở đây được lúc rồi và đang ngồi ở bàn đối diện để...chờ nó ăn.Nhìn con bé ăn không biết trời đất là đâu nên người cũng không nỡ chen ngang,Linh Ngọc đã gọi nó mấy lần,nhưng vô ích.Sau đi đã nhồi hết toàn bộ chỗ đồ ăn vào người,nó mới xoa bụng ngửa cổ lên trời mà kêu lên tiếng
-Oa no quá đi
-Mày ăn xong rồi đấy à?
-Ừ,nhưng hình như hơi no quá rồi-Nó cảm thấy bụng hơi nặng nề
-Có người tìm mày
Khi Linh Ngọc vừa dứt lời, tên kia cũng đã đứng lù lù trước mặt nó.Ngửa cổ hết cỡ mới nhìn thấy mặt hắn,đúng là cực hình
-Đúng là có họ với heo nái có khác,ăn cũng không khác mấy-Thành Nam lên tiếng trêu trọc
Nó liếc xéo Thành Nam đến muốn lác cả mắt
-Tôi ăn nhiều thì cũng đâu thể được như anh.Nếu nói tôi là heo nái thì chắc anh là bò mộng chính hãng đấy
-Anh có cơ bắp đấy.Còn em,sắp rồi,nếu cứ ăn như vậy,sớm muộn gì rồi cũng thành heo sữa thôi
-Vậy rốt cuộc tôi là heo lai sao?Ăn nhiều chút sẽ từ heo nái biến thành heo sữa à?
-Đúng rồi đấy,biết được thế là tốt
Thành Nam nhe răng ra cười ha hả còn nó thì mặt hiện rõ vạch đen.Đúng là ăn nhiều sẽ lú rồi.Đến bây giờ,cái tên im lặng đứng xem từ nãy đến giờ mới bắt đầu lên tiếng:
-Tôi có việc phải về trước,tài xế sẽ đợi cô ở cổng trường
Trong khi nó đang tiêu hoá cơn giận và lời nói của hắn cùng với đống đồ ăn, tên kia đã đi mất.Canteen giờ đây mới trở về bình thường.Bây giờ nó mới để ý đến Linh Ngọc,nhỏ ngồi thừ ra cục làm nó thắc mắc.Chẳng lẽ hồn con bé đã đi theo zai đẹp rồi sao?
-Nè! Mày bị gì vậy?
Không phản ứng
-NÈ!
Nó phải vặn volume to hơn,nhỏ mới lấy lại được linh hồn đang phất phơ trên ngọn cây
-Hả?
-Mặt mày sao lại đần thối ra thế kia?
Rồi như chợt nhớ ra điều gì,Linh Ngọc vồ ngay lấy nó
-Mày.....mày sao lại qua lại với tên đó?
-Tao...Thiên Duy nhặt tao về-Nó lúng túng mà trả lời bừa
-Nhặt ở đâu?Bãi rác?Nhà xí?Hay ống cống?
Xung quanh bỗng chốc im lặng.Nó thật muốn gào vào mặt con bạn chết dẫm của mình.Thầm tự hỏi tại sao trước kia mình có thể chơi thân với con nhỏ này lâu như vậy.Vừa mới hôm nay thôi,Linh Ngọc đã làm nó không biết nên đút mặt đi đâu.
Còn Linh Ngọc,nhỏ cuối cùng cũng đã nhận ra tên mắc dịch hôm đó đụng phải mình,trong lòng kinh ngạc không thôi.Nếu không vì đây là chốn đông người,phải giữ hình tượng,nhỏ đã nhảy cẫng lên mà cho tên tóc vàng kia trận.Hôm đó vẫn còn đang cãi nhau giở thì đã bị lôi về,giờ phải cãi nốt mới được.
-À...mày cứ phải bình tĩnh tao mới kể cho mà nghe được
Nó khoác vai Linh Ngọc kéo lên lớp,vừa đi vừa bô bô.Cuối cùng tạo dựng lên câu chuyện vô cùng hoành tráng.Trong lòng nó tự khâm phục mình quá!
Trong khi đó,hắn và Thành Nam đã có mặt ở trước cửa phòng hiệu trưởng của trường Trung học Châu Thiên sau " lái xe.
Cốc.....cốc.....
-Mời vào
Cánh cửa phòng bật mở,từ ngoài có chàng trai bước vào ngồi xuống ghế sofa.Vị hiệu trưởng già ban đầu có hơi bất ngờ,nhưng sau đó liền lấy lại bình tĩnh.Khẽ đẩy nhẹ gọng kính,ông rời khỏi chỗ ngồi rồi bước đến sofa ngồi đối diện với hắn,tao nhã rót ra tách trà
-Đây chẳng phải là thiếu gia Tập đoàn Thiên Quân sao?Cậu Thiên Duy,hôm nay có thời gian đến gặp tôi không biết là có chuyện gì?
-Tôi vốn không thích vòng vo nên sẽ đi luôn vào chủ đề chính.Hoàng Thanh Du,hiện giờ đang ở đâu?