Đóa Hướng Dương Của Anh

chương 32: hôn mê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày sau, bọn họ bắt đầu thực hành vẽ tranh ở trấn cổ, mọi người có thể tùy ý chọn vẽ ở bất kì địa điểm nào mà mình thích.

Bạch Tĩnh An chọn một vị trí cao nhất trong khách sạn, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thị trấn.

Cậu tưởng tượng ra bản thân sẽ vẽ khung cảnh, con người đô thì hài hòa giữa thị trấn cổ kính kết hợp giữa nét cổ điển và hiện đại.

Ngày cuối cùng ở trấn cổ, mọi người đều hoàn thành tác phẩm của chính mình.

.

ngôn tình hoàn

Điểm đến tiếp theo là một ngôi chùa, nơi được coi là danh lam thắng cảnh của địa phương.

Khi lên xe không biết cơ duyên thế nào mà Bạch Tĩnh An lại gặp cô gái kia.

Thấy người, cậu muốn cảm ơn vì viên kẹo đường, vì vậy khẽ mỉm cười với cô gái.

Người kia hơi ngạc nhiên khi thấy cậu chào hỏi mình nên lặng lẽ đến ngồi ngay ghế bên cạnh, Bạch Tĩnh An vốn dĩ muốn ở cùng bạn cùng phòng, nhưng cô gái đã ngồi vào đó rồi nên cậu cũng không nói gì.

Cô gái nhẹ giọng nói: "Xin chào, tớ tên là Giang Linh, rất vui được gặp lại bạn."

Bạch Tĩnh An theo phép lịch sự gật đầu, "Tớ tên là Bạch Tĩnh An."

Hôm nay người bên cạnh có vẻ im lặng hơn, Bạch Tĩnh An cũng không nghĩ nhiều.

Điểm đến tiếp theo không biết sẽ mất bao lâu, cậu vẫn lựa chọn ngủ một giấc.

Giang Linh nhìn dáng vẻ người bên cạnh ngủ say, không khỏi bị mê hoặc, mấy ngày trước cô đi chơi với nhóm bạn, mọi người đều bóng gió hỏi cô: "Ngồi cạnh nam thần cảm giác thế nào?"

Cô gật đầu, "Bạn ấy rất hiền, rất tốt."

Những người khác đều nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị, một cô gái khác thản nhiên nói: "Cậu vẫn nên đừng làm phiền người khác, e rằng sẽ có tai tiếng, hơn nữa cậu lại hay lảm nhảm sẽ gây phiền, nói không chừng cậu ấy vì giữ thể diện cho cậu nên mới không nói ra đó thôi."

Những người khác đều gật đầu đồng ý với người kia.

Giang Linh vốn dĩ rất tự ti, bề ngoài thì vô tư, nhưng trong lòng lại rất nhạy cảm.

Cô cảm thấy mọi người nói rất đúng nhưng vẫn không nhịn được muốn ngồi gần cậu.

Xe gần tới nơi, Bạch Tĩnh An đúng lúc thức dậy.

Bên cạnh có tiếng khóc khe khẽ, cậu nhìn thấy cô gái bên cạnh đang lặng lẽ rơi nước mắt, lúc này cậu cảm thấy rất lúng túng, vì trước giờ cậu chưa từng tận mắt thấy một cô gái khóc, trong túi cũng không có khăn giấy để đưa cho người kia.

Vậy nên cậu nhẹ nhàng nói: "Cậu sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"

Kết quả khi xe đến điểm dừng, cô gái ngồi bên cạnh nhanh chóng bỏ chạy.

Lưu lại Bạch Tĩnh An với vẻ mặt sửng sờ, cậu lẩm bẩm: "Là vì mình sao? Con gái nhiều nước mắt thật, cũng may mình không phải con gái, chứ nếu không sẽ thường xuyên thiếu nước mất?"

Cậu lắc đầu, nghĩ mình đã nghĩ quá xa rồi, chuẩn bị về khách sạn với bạn cùng phòng.

Lần này giáo viên không cho bọn họ thời gian tham quan mà đưa ra thời hạn một tuần, nếu ai hoàn thành trước thì có thể tự do tham quan.

Lần này Bạch Tĩnh An mất vài ngày để hoàn thành bức tranh của mình, vào ngày cuối cùng, một mình đi đến ngôi chùa, đường đi đến chùa được lát bằng phiến đá xanh, xung quanh là cây cối rậm rạp.

Ngôi chùa nằm sâu bên trong, âm vang của tiếng chuông chùa càng khiến cho lòng người cảm nhận được sự trang nghiêm, chánh điện thờ tượng Phật, bên dưới là một dãy đệm hương hồ, một số du khách đang quỳ xuống vái lạy, sự trang nghiêm nơi của phật khiến cho con người thành tâm cầu khẩn.

Khi Bạch Tĩnh An đến nơi đó, cũng quỳ trên tấm nệm và cầu khấn: "Cầu mong gia đình và mọi người luôn được bình an."

Cạu đang định rời đi thì một vị sư thầy trong chùa ngăn lại, nói: "Cậu bạn nhỏ, chờ chút, ở đây còn có bùa cầu an cầu phúc, cậu bạn nhỏ có cần không?"

Bạch Tĩnh An vẫn luôn là người duy vật, cậu nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã đến đây, nên gật đầu: "Dạ có ạ."

Cuối cùng cậu mua vài thứ, sư thầy lại lấy ra một cái, khác với những cái kia, đưa cho cậu nói: "Nên đeo trên người, Phật nói rằng nên trao cho người có duyên."

Sư thầy nói xong thì rời đi.

Bạch Tĩnh An ra sân sau tham quan, trong sân có một cây nhân duyên rất lớn, trên cây treo rất nhiều thẻ bài nhân duyên, nghe nói treo càng cao thì nhân duyên càng bền lâu, cậu nghĩ ngợi một chút, chụp một bức ảnh gửi cho bạn trai kèm với lời nhắn: "Sau này sẽ treo ở đây một cái." Còn gửi thêm sticker hình thỏ vô cùng dễ thương.

Nhiễm Mộ Húc không kịp trả lời, anh đang trên máy bay trở về Trung Quốc nên không thể xem điện thoại di động.

Anh ở nước ngoài bận rộn hơn nửa tháng, hiện tại đang gấp rút trở về công ty, bây giờ công ty có hai trợ lý cho nên công việc của anh cũng không còn nhiều như trước.

Lúc có thời gian, anh xem tin nhắn trên điện thoại, sau đó nhắn lại: "Được thôi bé cưng của anh."

Sáng hôm sau, họ đến điểm đến cuối cùng, nơi đó là một ngọn núi rất đẹp, họ cố ý chọn ngọn núi có phong cảnh đẹp để có thể cắm trại trên đỉnh núi.

Xe buýt không thể đưa họ lên đỉnh núi, nên họ chỉ có thể đi bộ lên đó, đối với Bạch Tĩnh An mà nói, leo núi là điều rất khủng khiếp.

bg-ssp-{height:px}

Cuối cùng, cậu cũng leo lên đỉnh núi thành công với sự hỗ trợ của bạn cùng phòng.

Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, cậu cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, đứng nơi này ngắm nhìn phong cảnh sẽ thấy rất đẹp, họ tìm được một bãi đất bằng phẳng để dựng lều trại.

Buổi chiều có thể nhìn thấy được hoàng hôn, nhìn thoáng qua có thể thấy mặt trời lặn đang dần dần bằng đường chân trời, đứng ở đây có cảm giác như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm đến mặt trời, sự sinh động của cảnh vật và đất trời khiến họ cảm thấy rất thú vị.

Bạch Tĩnh An không thể không chụp vài tấm ảnh, mọi người đều chụp lại những khoảng khắc đẹp như vậy.

Nhiệt độ trên núi về đêm có hơi lạnh, Bạch Tĩnh An và những người khác phải đi lấy một ít củi để nhóm lửa.

Nửa đêm trời bỗng đổ mưa nên giáo viên chuyên môn nhanh chóng đánh thức học sinh dậy để thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi, bởi vì nếu trời mưa to sẽ gây sạt lở đất rất nguy hiểm.

Xe đã chờ sẵn ở dưới chân núi, nam sinh viên hỗ trợ những bạn nữ xuống núi an toàn.

Cuối cùng Bạch Tĩnh An không ngờ lại có thể gặp được người quen.

Trần Hạo cũng đã lâu không gặp Bạch Tĩnh An, tuy bọn họ học cùng khoa nhưng căn bản không gặp nhau, vào lúc này không ngờ lại có thể gặp.

Hắn vẫn không thể che giấu sự khinh bỉ của mình đối với Bạch Tĩnh An, mặc dù như vậy hắn chẳng khác nào một tên hề.

Mưa càng ngày càng lớn, đường gồ ghề chông chênh nên cả hai đều cần phải hỗ trợ lẫn nhau nhưng quan hệ của hai người không được tốt nên không ai hỗ trợ ai.

Bạch Tĩnh An đi xuống rất thận trọng, người bên cạnh đột nhiên kêu lên, cậu còn chưa kịp phản ứng, người nào đó đã nắm lấy tay cậu, cậu bị ai đó kéo ngã đụng vào khối đá bên dưới, sau đó cậu cứ thế lăn xuống rừng cây bên cạnh, Bạch Tĩnh An theo bản năng bảo vệ đầu, cuối cùng đụng vào một tảng đá lớn, quần áo trên người cậu đều bị cào xé rách nát, còn có vết thương trên đầu đang chảy máu, Bạch Tĩnh An cứ thế ngất đi.

Mọi người phía sau nhìn thấy Trần Hạo đẩy ngã cậu, không khỏi kêu lên: "Trần Hạo cậu làm gì vậy?" Bỗng có người trong đám đông hét lên: "Có người ngã, có người bị ngã."

Trên con đường tối mịt mờ, không ai biết ai đã ngã, chỉ có Trần Hạo mới biết được người kia là ai, mọi người đều nơm nớp lo sợ đi xuống núi.

Thầy giáo bộ môn mặt mày tái mét, lần này gặp sự cố thời tiết, sinh viên gặp chuyện, giáo viên đi cùng sẽ chịu trách nhiệm rất lớn.

Vì vậy thầy giáo xác nhận danh sách học sinh từng người một, cuối cùng tới trước mặt Trần Hạo, hét lên: "Tại sao, tại sao bạn học Bạch Tĩnh An lại bị ngã?"

Trần Hạo ra vẻ sợ hãi, nói: "Em bị trượt chân, cậu ấy đỡ em nên bị ngã xuống dưới."

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, xung quanh không có ai đồng cảm với hắn, Lý Tráng đi tới, nắm lấy cổ áo của hắn, nói: "Nếu An An xảy ra chuyện gì thì mày chết chắc rồi."

Giáo viên liên tục liên lạc với cảnh sát địa phương, trời mưa càng lúc càng to, giáo viên chỉ có thể sắp xếp cho sinh viên trú tại khách sạn gàn đó.

Giang Tri Tâm và bạn cùng phòng đều rất lo lắng nhưng họ không biết phải làm gì, chỉ có thể cầu nguyện cho An An không xảy ra chuyện gì.

Hắn đột nhiên nghĩ tới người đàn ông kia, lần trước còn lưu lại số điện thoại, tuy là nửa đêm nhưng hắn vẫn gọi cho anh, giọng nói trầm thấp ở đầu bên kia vang lên: "Alo."

Giang Tri Tâm nhanh chóng nói: "Tối nay An An đi vẽ phong cảnh, trên núi có mưa to, trên đường đi xuống núi cậu ấy bị ngã, bây giờ không biết ra sao."

Lúc Nhiễm Mộ Húc nhận được cuộc gọi này, sợi dây thần kinh trong đầu anh như muốn đứt ra, trước giờ anh luôn lý trí nhưng lúc này trong chốt lát đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

Anh lập tức gọi điện cho Ninh Dung Hứa, người kia bị đánh thức, giọng điệu không kiên nhẫn: "Alo."

Nhiễm Mộ Húc nhanh chóng giải thích sự việc, Ninh Dung Hứa lập tức rời giường, người trong lồng ngực hắn, mơ màng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao, anh có gấp cần phải ra ngoài.

Một người bạn của anh xảy ra chuyện, em ở nhà yên tâm ngủ một giấc nhé."

Lúc Ninh Dung Hứa gặp bạn của mình, khuôn mặt nghiêm túc thường ngày của người kia không còn giữ được nữa, anh vẫn đang hút thuốc, từ phía sau lưng có thể dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của anh.

Hắn đến an ủi: "Để tôi lái xe, cậu bình tĩnh một chút, tôi đã liên lạc với chú tôi, đội tìm kiếm cứu nạn sẽ đi cùng chúng ta."

Nhiễm Mộ Húc gật đầu, mở cửa sổ nhìn mưa to bên ngoài, lẩm bẩm: "Tôi rất sợ, một mình em ấy có bao nhiêu sợ hãi, tôi thật sự không dám tưởng tượng."

Nói xong anh ôm đầu cúi người xuống, hai mắt đỏ bừng.

Ninh Dung Hứa cũng không thể đáp lại, lời an ủi cũng không có tác dụng gì, hắn chỉ có thể lái xe nhanh hơn.

Bạch Tĩnh An bị nước mưa dội trên người đánh thức, trời tối đen nên cậu không thể nhìn rõ xung quanh và con đường đằng trước, cậu sờ sờ túi, lấy điện thoại ra soi, vừa vặn nhìn thấy cảnh vật.

Trong lòng cậu nghĩ, nếu cậu cứ ở chỗ mưa gió này thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, cậu không muốn khiến mọi người phải lo lắng.

Trong lòng cậu thật sự rất sợ hãi, xung quanh đều không thể nhìn thấy rõ khiến cho cậu cảm giác như ma quỷ đang không ngừng giơ nanh vuốt, có thể nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Cậu lê lết thân thể đau đớn không còn chút sức lực của mình, bước chậm về phía trước mặt, miễn cưỡng tìm được nơi trú mưa.

Đến nơi trú mưa, cậu thật sự không còn sức lực, trên người vẫn còn vài vết thương, toàn thân cậu lúc nóng lúc lạnh, cậu không dám ngủ, chỉ có thể cuộn mình lại, để duy trì tỉnh táo càng lâu càng tốt.

Pin của điện thoại di động có thể dùng được hơn một tiếng đồng hồ, cậu thầm nghĩ sẽ có người tìm mình, nhưng cậu không biết ba mẹ và bạn trai có biết chuyện hay chưa?

Cuối cùng cơn đau và cơn sốt toàn thân khiến cậu không thể chống đỡ mà chìm vào giấc ngủ.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio