Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan

chương 5: cõi lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí hậu sa mạc thật khó hiểu. Vừa mới là trăng sáng sao thưa, chỉ một lúc sau, gió lạnh đã nổi lên từng chập, những lá cờ cắm nài lều trại ào ào rung động, Uất Trì Ất Tăng nằm trên giường, nghe tiếng bụi đất từng đám từng đám bị cuốn trong cuồng phong hỗn loạn, không ngừng thốc lên nện xuống, đập vào nóc lều từng tiếng vang lộc cộc.

Vừa định khoác áo đi ra nài nhìn xem, bên nài lại nổi lên tiếng kèn báo hiệu không được ra nài. Gió thổi điên cuồng, lều trại lung lay cơ hồ có thể ngã đổ bất cứ lúc nào, nhưng chỉ chốc lát sau lại vững vàng đứng thẳng, dù gió nhà ngươi thổi đông tây nam bắc, tự ta vẫn sừng sững bất động.

Chàng nghe tiếng cát sỏi gõ vào cửa lều sắc lẹm, trong lòng yên lặng niệm Kinh Phật. Tấm lòng thành kính cầu nguyện vẫn không khiến sự tấn công của gió và cát chậm lại, ngược lại càng mãnh liệt hơn. Tiếng vang trên nóc lều ước chừng náo loạn cả một đêm, cùng tiếng ngựa hí, tiếng người ồn ào giao thoa cùng một chỗ, khiến đêm yên tĩnh trở nên náo động hẳn lên.

Hừng đông buổi sớm, cơn bão cát cuối cùng cũng lặng lại. Chàng cau mày ngủ, mệt nhọc ập xuống toàn bộ cơ thể. Khi tỉnh lại, mặt, đầu và cổ chàng đều là những hạt cát tinh mịn, người hầu bên cạnh lấy cho chàng một chậu nước để chàng rửa mặt, nước đục ngầu không thấy đáy.

Bên nài, tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, chàng vén mành ra nài, thấy binh sĩ quân Đường đang chỉ huy tù binh Cao Xương di chuyển những người thương vong và dọn dẹp đồ đạc. Ở những lều trại xung quanh, có năm người đầy tớ bị bão cát vùi. Mày Uất Trì Ất Tăng căng thẳng, cơ hồ lệ cũng sắp tuôn. “Tội quá tội quá.” Bọn họ vì tự bảo vệ, khi bão cát đến lại dùng thân thể chặn lều trại, cuối cùng bị chôn vùi trong một đống bụi đất.

Thánh Thiên và Uất Trì Bạt Chất cũng không thấy bóng dáng, có người bẩm báo quận công bị thương, Thánh Thiên thái tử đang chăm sóc, chàng vội vã đi qua, trước lều vải, những người hầu và sứ giả các nước khác đã đứng chật cứng, cung kính chờ vào thăm, dù sao người bị tai nạn trong trận bão này là Uất Trì Bạt Chất - vị quận công người Vu Điền tôn kính nhất.

Chàng xốc rèm cửa, vừa đi tới, đã thấy Thánh Thiên đưa mắt nhìn chàng. Chàng khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn về chiếc giường Uất Trì Bạt Chất đang nằm.

“Làm phiền thái tử điện hạ và các vị. Cha ta thương thế thế nào?” Chàng khiêm nhường chào hỏi những người có mặt. Trong số đó có tướng quân Lý Tĩnh, tướng tài đắc lực của vua Đường, quốc khách Sơ tướng quốc của Quy Tư và Liên Thất cô nương – người tự xưng là người nước Lâu Lan.

Chàng hơi cau mày, trong lều toàn là vương công quý tộc, xem ra địa vị của nàng không thấp kém như chàng tưởng tượng.

Chàng cúi đầu nhìn Uất Trì Bạt Chất, sau khi lều bị thổi ngã, ông bị thương ở đầu và xương đùi, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

“Phụ thân, con bất hiếu, khiến người chịu khổ.” Nghẹn ngào nói một câu, chàng khẽ lau khóe mắt.

“Túc vệ không cần lo lắng, chúng ta đã phái người đi thỉnh đại phu tốt nhất trong thành trị liệu cho quận công. Trong quân cũng chết một ít ngựa, cần cung cấp kịp thời. Ngoài ra, còn cần chiêu mộ thêm ít người, có lẽ sẽ phải ở lại Nhiên Đăng Thành thêm mấy ngày.” Lý Tĩnh tướng quân là người thấu tình đạt lí, tuy bề nài thô lỗ nhưng nội tâm rất tinh tế. “Vào lúc này, Thánh Thiên thái tử nên an bài hạ nhân hầu hạ quận công hơn là tu dưỡng giới đạo, đi sau cũng không muộn.”

“Đã làm phiền.” Chàng cúi chào, qua người Lý Tĩnh, lại bắt gặp Liên Thất như cười như không nhìn chàng.

Nàng không giống như là một nữ tử bị binh Đường áp bức, mà giống thượng khách được quân Đường tiếp đãi long trọng.

“Lý tướng quân, vị cô nương này là...?” Chàng hỏi thẳng, để Lý Tĩnh trở tay không kịp.

“À, à, vị cô nương này là nghĩa nữ của quốc vương Thiện Thiện quốc, tên là, tên là...”

“Ta tên là Liên Thất.” Nàng khẽ cười, hành lễ với chàng, “Trí nhớ túc vệ và Lý tướng quân thật khiến người ta không dám khen tặng.”

Nước Lâu Lan ở thời kì Lưỡng Hán[] đã sớm diệt vong, sau cải danh ̣i là Thiện Thiện. Hiện thời vẫn còn người ̣i tên Lâu Lan thay vì quốc danh Thiện Thiện, có điều số lượng cực nhỏ. Chàng nhớ tới tấm huyết thư, Liên Thất tự xưng là người Lâu Lan, cảm thấy một nỗi nghi hoặc, nhìn sang hướng Thánh Thiên thái tử, người kia cũng đưa mắt nhìn về phía chàng.

[] Lưỡng Hán: Đông Hán và Tây Hán.

Đại phu đã vào trướng khám bệnh, Thánh Thiên thái tử mời mọi người tới một lều khác nghỉ tạm. “Uất Trì túc vệ, huynh ở lại đây, ta giúp huynh tiếp khách.” Miệng y nói xong, mắt không nhìn về phía giường của Uất Trì Bạt Chất, bước chân chậm chạp một lúc mới đi ra nài.

Chàng ngồi cạnh Uất Trì Bạt Chất, không khỏi âm thầm lo lắng, cô gái tên Liên Thất tuy không có ác ý, nhưng thân phận nàng vẫn là một điều bí ẩn. Ánh mắt nàng luôn dừng trên người chàng, tựa hồ biết bí mật gì đó.

Chẳng lẽ chuyện tráo xà nhà đổi cột đã lộ?

Có chút thấp thỏm, chàng đứng bên quận công, hi vọng ông không có việc gì. Có rất nhiều chuyện, thiếu ý kiến của trưởng bối thật đúng là khó giải quyết.

Rượu say ý dày là lúc người hầu báo lại kết quả chẩn đoán của đại phu, tính mạng quận công không đáng ngại, nhưng xương đùi bị rạn, tụ máu bầm, hơn nữa thương thế trên đầu nghiêm trọng, phải trì hoãn một thời gian.

Thánh Thiên nhẹ nhàng thở ra, nâng chén mời Lý Tĩnh: “Đường Vương hồng phúc tề thiên, phù hộ Uất Trì đại thúc tánh mạng vô ưu, ta kính tướng quân một li rượu nhạt, tạm thời biểu lộ lòng biết ơn.”

Lý Tĩnh hớn hở uống một hơi cạn sạch, xoa râu quai nón, nói: “Quận công đại nạn không chết, ta cũng mừng thay. Lão phu có một chuyện muốn cầu điện hạ, cũng muốn giúp người thành toàn ước vọng, song hỉ lâm môn.”

“Mời tướng quân nói.” Thánh Thiên hơi lúng túng, mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Lý Tĩnh đứng lên, thong thả bước về chỗ ngồi, vừa đi vừa sang sảng nói: “ Liên Thất công chúa của Thiện Thiện quốc với Uất Trì túc vệ vừa gặp đã thương, cầu lão phu làm mai mối, chu toàn việc này, không biết ý điện hạ thế nào?”

Y vòng tay thi lễ, bụng thầm nhủ không tốt, trên mặt lại nở nụ cười, trả lời: “Công chúa ái mộ thần tử Vu Điền quốc, Thánh Thiên cũng thấy vinh hạnh. Chẳng qua việc hôn nhân đại sự nên để cha mẹ làm chủ, quận công bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ Uất Trì túc vệ lúc này cũng vô tâm suy nghĩ. Để ta trở về cân nhắc, tướng quân và Liên Thất nghĩ sao?”

“Điều này...?” Lý Tĩnh đứng tại chỗ, hai mắt phảng phất như hướng về chiếc bàn đặt phía nam, muốn xin ý kiến, thấy Liên Thất cổ ngọc hơi nghiêng, khép hai mắt lại, bèn tuỳ ý nói: “Lão phu chờ tin tốt của thái tử.”

Thánh Thiên hơi khom người, buông chén rượu nói: “Mời các vị tự nhiên, Thánh Thiên cáo lui trước.”

Tân khách có mặt vuốt cằm, nhìn theo y, đều cười đầy vẻ xấu xa.

Lý Tĩnh ngồi vào bên cạnh Liên Thất, hạ giọng: “Chuyện lão phu nên làm đã làm xong, hi vọng công chúa đừng nuốt lời.”

Liên Thất che miệng cười, “Tướng quân yên tâm, ta sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”

Uất Trì Ất Tăng thở phào nhẹ nhõm, dặn người hầu sắc thuốc. Đại phu nói thương thế quận công không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày. Mày vừa giãn ra, lại thoáng thấy Thánh Thiên cau mặt vén rèm đi vào.

Vội vàng đuổi người hầu ra, Thánh Thiên thái tử u sầu đầy mặt, chậm rãi nói: “Lý tướng quân thật có nhã hứng, thay huynh làm bà mối.”

“Cái gì?” Uất Trì Ất Tăng thất thanh kêu lên: “Huynh đáp ứng rồi?”

“Không. Ta chỉ nói hôn nhân đại sự phải do cha mẹ làm chủ, mượn cớ thương lượng với huynh đi ra, huynh có biết hắn muốn gả ai cho huynh không?” Thánh Thiên hạ giọng, nói ra một cái tên khiến y kinh hoảng không thôi: “Là Liên Thất công chúa của Thiện Thiện quốc.”

Uất Trì Ất Tăng không nói, nhưng không ngừng bước đi trong nội trướng. Cuối cùng, nhìn Thánh Thiên hỏi: “Huynh cảm thấy đây là ý của Lý tướng quân hay là ý của vị cô nương kia? Hay nói khác đi, giữa bọn họ có phải đã có một hiệp nghị nào đó, ý của Liên Thất cô nương cũng là ý của Lý tướng quân, mà ý của Lý tướng quân trong trường hợp này là thay mặt cho ý của cô nương ấy?

“Huynh muốn nói đây là một cái bẫy?” Thánh Thiên nhíu mày.

“Không biết, ta chỉ loáng thoáng cảm thấy chuyện này có chút kì quái. Sao lại đột nhiên muốn làm mối cho ta? Về lý phải là cho huynh...” Nói đến đây sắc mặt chàng trầm xuống, “Hay là bọn họ biết...”

“Ta không thấy thế. Có lẽ vị cô nương kia thật sự vừa gặp đã thương huynh. Chỉ muốn nhanh chóng cùng huynh làm cây liền cành, nắm tay đến đầu bạc.”

Uất Trì Ất Tăng lắc đầu, yếu ớt nói: “Nhưng ta một lòng hướng Phật, vô tâm gả cưới. Chỉ sợ sẽ phụ lòng vị cô nương này.” Chàng nhớ tới đôi mắt thiết tha của nàng khuya hôm trước, thở dài. Điều này khiến chàng nhớ tới một đoạn thơ.

“Thiên nữ lai tương thí,

tương hoa dục nhiễm y.

Thiện tâm cánh bất khởi,

hoàn phủng cựu hoa quy.”[]

[] Diễn dịch: Tiên nữ đến thử thách, cầm hoa muốn nhuộm áo. Chân thành nhưng không thể, đành cầm hoa cũ quay về.

Đi đến bàn, chàng múa bút viết đoạn thơ, ngòi bút như bay, mạnh mẽ chạy trên giấy.

“Đây là...” Thánh Thiên nhìn chàng khó hiểu.

“Nếu Lý tướng quân lại nhắc tới chuyện này, huynh nhờ ông ấy đem vật này giao cho vị cô nương kia.”

Thánh Thiên cầm lấy, xoa trán: “Mọi chuyện sợ là khó giải quyết chứ không đơn giản như huynh nghĩ.”

“Chẳng lẽ huynh muốn ta đáp ứng hôn sự này?” Chàng bất giác cao giọng, như đã quên thứ tự tôn ti.

Thánh Thiên giơ tay ra hiệu, nói: “Uất Trì túc vệ, huynh đồng ý cũng thế mà không đồng ý cũng thế, đừng quên thân phận của huynh.”

Uất Trì Ất Tăng cúi đầu, trầm ngâm nói: “Thái tử giáo huấn rất đúng, tất cả để người định liệu. Nhưng vô luận thế nào, ta cũng sẽ không cưới cô nương kia.” Thánh Thiên thái tử vỗ vai chàng, nói: “Ta biết. Mọi chuyện cứ để đó, chờ Uất Trì đại thúc khoẻ lên rồi nói.” Y lại cầm tờ giấy, “Thứ này vẫn nên để huynh tự mình giao cho nàng. Chỉ mong nàng có thể bỏ qua.”

Uất Trì Ất Tăng giật mình đứng lặng, trong miệng chỉ nhắc lại kia hai câu thơ cũ: “Thiện tâm cánh bất khởi, hoàn phủng cựu hoa quy.”

Qua giờ Dậu, Uất Trì Bạt Chất tỉnh dậy, trên mặt tỏ vẻ mệt mỏi và đau đớn, đã thấy Thánh Thiên thái tử và Uất Trì Ất Tăng đứng bên cạnh.

“Uất Trì đại thúc, người tỉnh rồi?” Thánh Thiên nhẹ nhõm, bất giác mỉm cười.

“Phụ thân, con và thái tử rất lo cho người.” Uất Trì Ất Tăng cung kính nói, đưa mắt khiến người hầu mang thuốc đến.

Thấy sắc mặt hai người đầy lo lắng, Uất Trì Bạt Chất hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Hất tay, Thánh Thiên thái tử tự mình bưng thuốc, bón cho Uất Trì Bạt Chất đang ngồi nửa người trên giường.

“Lý tướng quân làm mối cho thái tử, muốn gả công chúa Liên Thất của Thiện Thiện cho thái tử điện hạ.” Thánh Thiên nói xong, đưa mắt nhìn Uất Trì Ất Tăng - chàng mới đúng là thái tử của Vu Điền quốc.

Uất Trì Bạt Chất nhíu mày, hỏi: “Thái tử có bằng lòng không?”

“Ta một lòng hướng Phật, tự nhiên là không đồng ý.” Uất Trì Ất Tăng cung kính nói, hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm.

“Chuyện này còn phải thương nghị lâu dài. Đừng vội hàm hồ từ chối, tìm hiểu xem trong đó có âm mưu gì không đã.” Uất Trì Bạt Chất nằm lại giường, uống xong thuốc Thánh Thiên bưng lên, gật đầu. “Ta cáo lui trước.” Uất Trì Ất Tăng lui ra.

Chàng thoáng thấy một thân ảnh chợt lóe trước lều vải, thân thủ rất nhanh nhẹn.

“Ai?” Chàng hét một tiếng, lập tức đuổi theo.

Người phía trước tựa hồ biết có người theo sát, chạy tới một ụ cát gần đó, dừng bước, chậm rãi xoay người lại.

“Hoá ra là nàng.” Vạt áo Uất Trì Ất Tăng phất phơ, chất vấn: “Liên Thất công chúa vì sao lại nấp bên nài nhìn trộm?”

Liên Thất cười nói: “Chỉ có thể trách thái tử điện hạ che dấu thân phận rất khá, khiến ta lo lắng.”

“Ý của công chúa, Ất Tăng không rõ.”

Nàng nhíu mày, giọng bỗng trở nên mãnh liệt: “Thiện Tuệ, ta tới hỏi chàng, chàng thật không nhớ ta sao? Chàng thật không nhớ rõ chàng đã ưng thuận hứa với ta?”

Thiện Tuệ… Cái tên này khiến chàng nhớ tới truyền thuyết mà Thánh Thiên nói với chàng. Chàng luôn cảm thấy vì nghe nhiều nên quen, trong đầu dường như cũng hiện ra hình ảnh một nữ tử áo xanh miệng ngậm ý cười, tay cầm bảy cành hoa sen, đi về phía chàng đứng. Bóng dáng ấy, bức tượng trong Chùa Nhiên Đăng, và Liên Thất đứng trên con đường cát vàng ngập trời chồng chất lên nhau, khiến chàng mơ hồ tìm lại được một sự việc nào đó ẩn sâu trong trí nhớ.

“Nàng là...?”

“Ta là Cù Di, là nữ tử kiếp trước đã đưa chàng năm cành hoa sen. Chàng từng bằng lòng trong kiếp này sẽ lấy ta làm vợ, bồi thường tiền duyên kiếp trước.” Liên Thất nghiêm nghị nói.

Đúng rồi. Chàng đã nhớ ra.

“Nguyện ngã hậu sinh, thường vi quân thê, hảo sửu bất tương li[].” Nàng nhắc lại câu nói mà chàng đúng là ưng thuận như một lời hứa, nhưng đó chỉ kế sách tạm thời, lời hứa chàng bất đắc dĩ ưng thuận vì lời dặn dò của sư phụ, vì phổ độ chúng sinh. Khi Nhiên Đăng Phật thăng thiên, người điểm dấu chu sa đỏ Phật chí giữa trán chàng, đã nói với chàng: “Chớ hư pháp thân, nhớ lấy nhớ lấy!” Chàng không thể vì một nữ tử mà thay đổi ước nguyện ban đầu của bản thân.

[] Nguyện lòng kiếp sau, luôn vì thê quân, tốt xấu không phân li.

“Công chúa, mời trở về đi. Thánh Thiên đã sớm một lòng giao cùng Phật Tổ, đời đời kiếp kiếp không muốn vướng bận chuyện nam nữ. Kiếp trước kiếp này thậm chí kiếp sau nữa sẽ không cưới vợ sinh con.” “Chàng...” Liên Thất bức bách nói: “Nếu chàng từ chối tâm nguyện của ta, ta sẽ nói chuyện chàng và Uất Trì Ất Tăng trao đổi thân phận cho Lý tướng quân nghe. Đến lúc đó vua Đường nổi giận, có lẽ sẽ phái binh chinh phạt Vu Điền quốc. Khi đó thái tử điện hạ dù một lòng hướng Phật, chỉ sợ cũng chẳng có ích gì.”

Uất Trì Ất Tăng đứng đối diện nàng, thật lâu sau, cuối cùng chàng thở dài: “Như vậy… Trừ chuyện hôn nhân, Thánh Thiên mặc cô nương xử trí.” Nói hết, phất tay áo bỏ đi.

“Phật Tổ có nói: Người xuất gia không nói dối. Thiện Tuệ, chàng không thể không tuân thủ lời ước.”

“A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi...” Chàng không quay đầu lại, vẫn thấp giọng tụng “Pháp Hoa Kinh”, bước chân cũng nhanh hơn.

“Thiện Tuệ, chàng sẽ hối hận.” Liên Thất đứng tại chỗ, thê lương nói, như là chỉ lầm bầm, hoặc như là đau đớn hạ quyết tâm.

Theo ý của phụ hoàng, chàng và Uất Trì Ất Tăng thật sự trao đổi thân phận con tin, thừa lúc quân Đường trễ nải phòng bị, trở về Vu Điền quốc, chờ phụ hoàng trăm tuổi thì nối ngôi.

Nhưng đối với ngôi vị hoàng đế, chàng không có hứng thú. Chàng một lòng hướng Phật, dốc lòng nghiên cứu họa lí, chỉ như thế mà thôi.

Có lẽ Thánh Thiên thái tử giả trang so với chàng thích hợp với ngôi vị hoàng đế này hơn.

Đến Đại Đường làm con tin, có thể ở Đại Đường học được họa nghệ và phương pháp vẽ tranh của trung nguyên và những kiến thức Phật giáo inh. Trường An đất rộng của nhiều, địa linh nhân kiệt lúc này không chỉ là một cái lồng giam, ngược lại trở thành một nơi cần hướng tới.

Nếu có thể như thế, dù Lý Tĩnh tướng quân biết được thân phận của chàng, cũng không quan trọng.

Uất Trì Ất Tăng nghĩ vậy, bèn thong thả bước hướng về Lý Tĩnh tướng quân, xin vào bái yết.

“Cho mời.” Lý Tĩnh tướng quân vừa mới dỡ áo giáp, một thân trường bào rộng rãi đứng ở giữa trướng, vẫn uy phong lẫm liệt.

“Uất Trì túc vệ đêm khuya đến thăm, có việc gấp gì không?” Cho quân lui ra, Lý tướng quân hỏi.

“Ta có một vật trình lên, xin tướng quân xem qua, tướng quân xem xong sẽ biết.” Chàng đưa mắt cho tùy tùng dâng lên một pho tượng và một khối hoàng ngọc được tạo thành một ngọc ấn, sáu mặt trên khối ṇc khắc hình bốn phương trùng điệp, thể hiện ặt đất, chính giữa có một lỗ hổng, thể hiện bầu trời.

“Đây là...” Lý Tĩnh minh bạch, trên mặt lại cố tình tỏ vẻ nghi hoặc.

“Đây là tín vật của thái tử Vu Điền quốc, tướng quân chắc cũng biết.”

Hình tròn trên ṇc ấn chỉ bầu trời tượng trưng cho quyền lực và địa vị, hơn nữa hoàng ngọc quý báu khó tìm, có thể tùy tiện lấy ra như vậy chứng nhận, không thể làm cho người ta hoài nghi về thân phận.

“Túc vệ đưa thứ này, là muốn nói với lão phu người mới là thái tử thật sự?” Lý Tĩnh vuốt râu, lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy. Thánh Thiên và Ất Tăng trước khi xuất phát đã trao đổi thân phận, vốn dĩ phụ hoàng ta hi vọng ta có thể trở lại Vu Điền kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng ta thay đổi dự định ban đầu. Ta quyết định tiếp tục thân phận này, ta tiếp tục là Uất Trì Ất Tăng, thái tử vẫn là thái tử. Nên ta và gia phụ sẽ cùng Lý tướng quân về Trường An, để thái tử quay lại Vu Điền kế thừa ngôi vị, ý của Lý tướng quân thế nào?”

“Thái tử cần gì phải làm vậy?”

“Chẳng lẽ Lý tướng quân muốn Liên Thất công chúa tìm hiểu thân phận thật sự của ta và thái tử không phải vì điều này sao?”

Lý Tĩnh cười ha ha hai tiếng nói: “Thái tử quả nhiên là thông minh hơn người. Người xem ta vì thái tử dẫn dây tơ hồng này, thái tử có nên nể mặt lão phu một lần, đáp ứng hôn sự này. Dù sao điều này đối với Vu Điền và Thiện Thiện quốc cũng đều là chuyện tốt.”

“Ta là vì chuyện này mà đến.” Uất Trì Ất Tăng làm cúi đầu nói: “Ta nói với Lý tướng quân thân phận thật sự, đồng ý về Đại Đường, chỉ có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Thỉnh tướng quân hãy gả Liên Thất công chúa cho người khác, tại hạ sớm một lòng hướng Phật, không vướng bận hồng trần.”

“Điều này... Chỉ sợ không ổn. Liên Thất công chúa với thái tử vừa gặp đã thương, nếu gả cho người khác, công chúa e rằng không thuận theo.” Lý Tĩnh lắc đầu, khó xử nói.

Uất Trì Ất Tăng thấm nước, ở trên mặt bàn viết bốn chữ.

“Di hoa tiếp mộc.”[]

[] Dời hoa đặt gỗ.

“Thái tử điện hạ đã tìm được gỗ tốt?”

“Lý tướng quân nếu không chê ta quấy rầy, có thể nghe Ất Tăng nói vài lời.”

“Được được, lão phu muốn nghe ‘Uất Trì túc vệ’ chỉ điểm.” Lý Tĩnh nói xong, sai người mang rượu và thức ăn, nghe Uất Trì Ất Tăng tỉ mỉ nói.

Khi chàng nói xong, chợt cảm thấy cảm giác tội lỗi, hai ngày sau, chàng sẽ cầu phụ hoàng sửa chữa Chùa Nhiên Đăng lại, đổi mới hoàn toàn, coi như chuộc tội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio